“Sư phụ, hắn là ai vậy?”
Trương Tiểu Nhị nhìn thứ treo đầu treo não kia, rụt rè gọi.
Diệp Thiếu Dương tựa vào trên cửa sổ, quay đầu nhìn qua nói: “Không biết mấy người có nhớ hay không, một lần đó tôi vì Tiểu Ngư, ở trong kho hàng nọ bày trận đối phó Ngư Huyền Cơ, lúc ấy vì giúp Tiểu Ngư trảm linh, tôi làm một người giấy dùng để thay thế Tiểu Ngư...”
Tạ Vũ Tình lúc ấy cũng có mặt, nghe hắn nói đến cái này, lập tức nói: “Đúng đúng, chị nhớ rõ lúc ấy cậu làm phép, rõ ràng có thể làm nó chết, kết quả thả nó đi hay là cái gì, lúc ấy sư phụ cậu còn từng dạy dỗ cậu, là chuyện này sao?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Tôi cũng không ngờ, nó trải qua kỳ ngộ, nhanh như vậy đã thành tà linh, tuy tu vi phi thường nông cạn, nhưng dù sao cũng đã có linh trí. Không lâu trước đây tôi ở Huyền Không quan, nó từng cứu tôi một mạng...”
Sau đó đem sự tình lúc ấy nói qua một lần.
Sự tình phía sau là, ở lúc nó linh tính sắp diệt, mình dùng Âm Dương Kính đem nó thu lại, lúc ấy cũng không biết nên làm như thế nào, về sau ở Huyền Không quan gặp được sư phụ, hướng ông thỉnh giáo.
Thanh Vân Tử truyền thụ cho hắn môn dưỡng linh thuật này, cần một ít tài liệu, Huyền Không quan không có, vốn định sau khi trở về lập tức làm phép, kết quả Thanh Vân Tử qua đời, sau đó bận chịu tang, mãi cho đến khi trở lại Thạch Thành, Diệp Thiếu Dương mới nhớ tới chuyện này, lập tức bảo lão Quách chuẩn bị cái vò nắp bùn cùng một ít tài liệu, tự mình điều phối pháp thủy.
Tiếp theo dùng giấy thiếc đem tàn hồn người giấy đặt ở trong pháp thủy, sau khi bịt nắp, dùng bí pháp Mao Sơn tạo một cái dưỡng tức hỗn nguyên tiểu chu thiên, để người giấy ở bên trong dưỡng tức năm ngày, cho tới hôm nay vừa lúc đã thành hình, vừa rồi lại dựa theo pháp thuật sư phụ truyền thụ, dùng máu của mình, gia tăng linh tính cho hồn phách người giấy, sau đó làm phép, một lần hành động giúp nó tụ hồn trọng sinh...
Nghe tựa như rất dễ dàng, trên thực tế lại là vận dụng Mao Sơn bí thuật, lại thêm Diệp Thiếu Dương pháp lực mạnh, lại có máu thiên sư làm dẫn, bằng không tuyệt đối không thể thành công.
Dù sao người giấy vốn đã tán đi linh lực, tựa như một người bệnh nguy kịch, y thuật tốt nữa cũng không cứu sống được.
Diệp Thiếu Dương mạnh mẽ làm nó sống lại, cái này vốn đã là đoạt thiên địa tạo hóa, may mà nó chỉ là một tà linh mới mở linh trí, trên Sổ Sinh Tử chưa có họ tên, bằng không Diệp Thiếu Dương làm như vậy, sẽ lập tức lọt vào trời phạt.
Lúc ấy Thanh Vân Tử thời điểm truyền thụ cho hắn môn pháp thuật này, đã từng nói với hắn, đây là một môn cấm thuật, thi triển một lần, cần hao phí năm vạn năm âm đức, mới có thể triệt tiêu nghiệp lực sinh ra...
Nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn không chút do dự làm.
Trở lại trước mặt người giấy này, Diệp Thiếu Dương cười tủm tỉm nhìn nó nói: “Ta từng đáp ứng ngươi, ta nhất định phải cứu sống ngươi, không thể để ngươi không minh bạch sinh, lại không minh bạch tử như vậy.”
Nói xong, vươn ra một tay về phía nó nói: “Hoan nghênh một lần nữa trở lại nhân gian, gia nhập liên minh bắt quỷ.”
Người giấy run rẩy vươn ra một tay, bắt được cái tay Diệp Thiếu Dương vươn ra.
“Lão đại bất công, em còn xin anh hồi lâu, anh mới đồng ý em gia nhập, anh bây giờ còn đến mời người ta gia nhập, cục cưng không vui.” Tâm Tâm bẹp miệng, ra vẻ không vui nói.
Diệp Thiếu Dương cười xoa đầu cô bé nói: “Không giống nhau, nó là anh dùng máu của mình một lần nữa tụ hồn, sinh ra đã là linh phó của anh, bản thân là tà linh, âm đức không đủ cũng không thể đi đầu thai, đương nhiên chỉ có thể vào liên minh bắt quỷ, theo bọn em cùng nhau lăn lộn.”
“Cậu nói, hắn là dùng máu của cậu đúc lại?” Tạ Vũ Tình ngồi xổm xuống ở bên cạnh hắn, ngạc nhiên đánh giá cao thấp nói: “À, hắn sẽ có bộ dạng này sao?”
“Tôi đây không phải vừa đem nó làm ra sao, hiện tại ngay cả giới tính cũng chưa phân đâu, nào có bộ dáng gì.”
Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, hỏi người giấy: “À, ngươi là muốn làm nam nhân hay là nữ nhân.”
Người giấy quỳ ở trên mặt đất, lắc lư cái đầu, trên mặt cũng không có miệng, lại phát ra một thanh âm mười phần trung tính hóa: “Nghe theo chủ nhân phân phó.”
Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, bắt đầu tự hỏi, trong đầu nhanh chóng trồi lên hình tượng một mỹ nữ chân dài tất đen, nếu đổi thành một em gái như vậy, giống như vậy quỳ gối trước mặt mình, nhu thuận chờ đợi mình sai phái, cũng rất thú vị.
“Bằng không ngươi làm mỹ nữ thế nào?”
“Thuộc hạ nguyện ý làm mỹ nữ, hầu hạ chủ nhân.”
Hầu hạ chủ nhân... Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng: “À, ngươi nghĩ cho kỹ, bởi vì ngươi là tụ hồn trọng sinh, cho nên có cơ hội lựa chọn một lần này, một khi xác định, tương lai không thể đổi nữa.”
Tà linh cùng quỷ giống nhau, thiên biến vạn hóa, nhưng bản tôn vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
“Thuộc hạ tất cả nghe chủ nhân phân phó!”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, vừa muốn đồng ý, Tạ Vũ Tình nói: “Ngươi làm nam nhân đi, nhất định phải làm nam nhân, làm soái ca!”
Diệp Thiếu Dương khó hiểu nhìn cô: “Ý tứ gì thế, chị có phải có ý tưởng gì hay không?”
“Là cậu có ý tưởng.” Tạ Vũ Tình gõ một phát lên đầu hắn nói: “Bên cạnh cậu cũng nhiều mỹ nữ như vậy rồi, người cũng có, quỷ cũng có, ngay cả hồ ly tinh cũng có, cậu còn muốn mỹ nữ, cậu ăn được tiêu sao!”
Diệp Thiếu Dương nhất thời đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Cái gì ăn không tiêu hay không, tôi lại không động vào người ta, chị xinh đẹp như vậy, tôi đã động vào chị chưa?”
“Vậy cũng cần cậu có thể động vào được! Chị thấy nam là tốt!”
Trên người Qua Qua không thoải mái, chưa đi theo, nhưng vẫn nghe động tĩnh trong phòng, biết bọn họ đang làm gì, thời khắc mấu chốt từ trên sô pha ngồi dậy, rống lớn: “Đừng làm ra nam tranh sủng với ta chứ!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nghe thấy chưa, có người không đồng ý.”
Tạ Vũ Tình nói: “Vậy thì một đều, Tiểu Nhị em nói.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ oán giận nói: “Tôi thu linh phó, vì sao phải nghe ý kiến của mấy người?”
Trương Tiểu Nhị đảo mắt, nói ra một câu thiếu chút nữa khiến Diệp Thiếu Dương phun máu: “Đã một đều, vậy làm gay thế nào, bất nam bất nữ, ai cũng không cần tranh cãi nữa.”
“Cút!” Diệp Thiếu Dương khoát tay nói: “Không nói giỡn nữa, nam thì nam đi, ngươi tùy tiện biến cái bộ dáng... Ừm, ngươi muốn biến thành bộ dáng gì?”
“Dương Dương, biến Dương Dương!” Trương Tiểu Nhị đột nhiên kích động hẳn lên.
Diệp Thiếu Dương hướng người giấy phất phất tay nói: “Tùy tiện đi, ngươi tự định đoạt.”
Sau đó đem Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ lấy ra, sau khi mở ra, phủ ở trên thân người giấy.
Thân thể người giấy nháy mắt sụp xuống, sau đó ở dưới ánh mắt đầy ngạc nhiên cùng chờ mong của mọi người, lại từng chút một nâng lên.
“Một mét tám!” Trương Tiểu Nhị vẽ chiều cao một phen: “Dương Dương hình như không cao như vậy.”
“Thời điểm chứng kiến kỳ tích đến rồi!”
Diệp Thiếu Dương đi qua, rút đi Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, một hình tượng mới tinh xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Toàn bộ mọi người đều ngẩn ra:
Không phải Dương Dương, cũng không phải soái ca nào, mà là... bản thân Diệp Thiếu Dương! Ngay cả quần áo trên người mặc cũng giống nhau, hiển nhiên là dựa theo mình mà biến hóa.
Trước khi thành hình, chỉ có thể biến hóa một lần, biến hóa hình tượng chính là bản tôn của mình, không thể sửa đổi.
Bình luận facebook