*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão Quách gật đầu nói: "Đây là sợi xích mà quỷ bà kia đã dùng, đệ bảo ta mang đi, sau đó ta mới phát hiện ra nó là Dây câu hồn."
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn tại chỗ, Dây Câu Hồn vốn là một pháp khí cõi âm đặc biệt dùng thép đen để tôi luyện, dùng liệt hỏa địa ngục để nấu đúc, cũng là vũ khí chuyên dụng của quỷ sai. Quỷ sai dựa theo cấp bậc khác nhau sẽ được phân phối các loại vũ khí khác nhau, mà những ai có tư cách sử dụng Dây Câu Hồn đều không phải là quỷ sai thông thường, chí ít cũng phải là Quỷ sứ một phương.
Diệp Thiếu Dương lập tức lắc đầu, nói rằng: "Không thể như thế được, quỷ bà kia chỉ là một con quỷ âm sanh, làm thế nào có được Dây Câu Hồn? Lẽ nào nó có bản lĩnh giết chết quỷ sai sao? Nói như vậy phỏng chừng nó đã sớm bị diệt, không cần chúng ta phải đi đối phó."
Lão Quách nói: "Ta cũng thấy rất kỳ lạ, chỉ là đệ thử nghĩ xem, nếu nó không làm như vậy thì Dây Câu Hồn này là từ đâu ra?"
Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng phải, Dây Câu Hồn đối với quỷ sai tựa như là súng của cảnh sát ở nhân gian, mỗi người một cái, tuyệt đối không thể ném hay vứt bỏ, nếu không âm ty nhất định sẽ truy hỏi. Cho nên về cơ bản nó không có khả năng nhặt được hoặc trộm được...
Diệp Thiếu Dương bỗng nghĩ tới khối quỷ bài kia của Tiếp Âm Sanh Bà, trong lòng chấn động: Giả như chỉ là một Dây Câu Hồn thì còn có thể giải thích được, thế nhưng lại thêm một cái quỷ bài nữa vấn đề chợt trở nên rắc rối: Quỷ bà kia tuyệt đối không có vận khí tốt như vậy, vô tình nhặt được cả hai đồ vật của quỷ sai, mà nó lại càng không có khả năng cướp đoạt, thế thì, chân tướng thật sự là gì?
Diệp Thiếu Dương vừa nói sự nghi ngờ của mình, Tiểu Mã lập tức tiếp lời ngay: "Có phải quỷ sai đưa cho nó hay không?"
Diệp Thiếu Dương liếc cậu: "Thế Tạ Vũ Tình có đưa thẻ cảnh sát và súng cho cậu không?"
Tiểu Mã gãi đầu, không nói nên lời.
Lão Quách nói: "Tiểu sư đệ nói đúng, chuyện này chắc chắn có vấn đề, bất quá chúng ta không có manh mối, lại càng không có cách để điều tra, thôi thì để sau này hãy tính, hiện tại chúng ta phải làm việc trước mắt đã. Tiểu sư đệ, Dây Câu Hồn này là đồ tốt, đệ cầm làm pháp khí đi!"
Diệp Thiếu Dương ngây người tại chỗ, hắn căn bản không muốn thế này, có điều... Dây Câu Hồn chính là vật được luyện thành từ liệt hỏa địa ngục, mang trong mình chính khí của thiên địa, đối với quỷ yêu tà linh có lực áp chế nhất định, cho nên mới có tư cách làm pháp khí của quỷ sai...
Diệp Thiếu Dương cầm Dây Câu Hồn phóng ra một luồng cương khí, lập tức cương khí bị sợi xích hấp thu, phía trên nổi lên một đạo tử quang nhàn nhạt, Diệp Thiếu Dương lập tức động tâm, tính thông linh của Dây Câu Hồn quả thực mạnh vượt xa pháp khí bình thường!
Lão Quách cười nói: "Ban đầu nó vốn đậm mùi quỷ khí, sau được ta dùng nước phù rót lên mấy ngày nên quỷ khí đã hoàn toàn bị thanh trừ, tiểu sư đệ, đệ cứ yên tâm dùng đi!"
Diệp Thiếu Dương cau mày: "Không ổn đâu, dù sao cũng là đồ của quỷ sai."
Lão Quách nói: "Có gì mà không ổn, thứ này nhất định là vô chủ, đến Tiếp Âm Sanh Bà còn có thể dùng, vì sao đệ lại không thể dùng? Hơn nữa đây là chiến lợi phẩm mà đệ nhận được, không phải là vật trộm cắp, tương lai nếu Ngưu Mã tướng quân ghé đây thì đệ trả lại là xong!"
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, nói: "Sao đệ có cảm giác huynh đang đứng sau giật giây đệ phạm tội vậy? Thôi huynh dùng đi!"
Lão Quách lắc đầu liên tục: "Không được, ta thiếu pháp lực, không thể khống chế nó, nếu đệ không dùng, ta sẽ bán lại cho mấy pháp sư tán tu dân gian, phỏng chừng kiếm được không ít tiền."
"Vậy để đệ nhận...". Quyết định xong, Diệp Thiếu Dương cũng không lăn tăn nữa, dùng móc sắt của Dây Câu Hồn cắt ngón giữa, nhỏ một giọt máu lên trên đó, sau đó dùng cương khí luyện hóa nó.
Đối với những loại có pháp khí linh tính, người làm phép phải dùng máu của mình khai mở phong ấn, lưu lại dấu vết mới có thể biến nó trở thành pháp khí dành riêng cho mình, dùng để đối phó với quỷ yêu.
Diệp Thiếu Dương đi tới một mảnh đất trống giơ Dây Câu Hồn lên cao, quất thử vài cái, cảm thấy vô cùng vừa tay, hơn nữa phẩm chất cũng rất thích hợp, liền nhét vào sau lưng, sau đó lập tức lấy ra, không tốn thời gian, nhanh, gọn, lẹ, không khỏi có chút thích thú.
Lão Quách nhìn hắn thích thú đến mức không muốn buông xuống, cũng cao hứng thay cho hắn, đề nghị: "Tiểu sư đệ, sợi xích này cũng tương tự như roi da, Mao Sơn thuật lại có nhiều thuật dành riêng cho roi da, đệ có thể chọn một thuật thích hợp để thi triển nó, hiệu quả nhất định không tồi!".
Diệp Thiếu Dương khẽ gật đầu, đúng là ý hay.
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở, tạm thời không nói chuyện này nữa, chúng ta bàn chính sự đi!"
Diệp Thiếu Dương thu lại Dây Câu Hồn, lấy ra bảy, tám thỏi vàng đã chuẩn bị, ném cho lão Quách.
Lão Quách kinh ngạc đến ngây ngốc, hỏi: "Làm gì thế?"
"Đừng kích động, không phải là cho huynh xài đâu. Huynh dùng số vàng này làm cho đệ một cái lưới bằng vàng, sau đó chế tạo một cái nỏ bắn cá, không thành vấn đề chứ?"
"Không thành vấn đề!”. Lão Quách nói "Bao giờ về ta sẽ bắt tay vào làm, hai ngày sau sẽ đưa tới cho đệ!"
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn y: "Vì sao huynh không về làm ngay?"
Lão Quách ngượng ngùng cười: "Trưởng thôn nói buổi tối còn đãi chúng ta ăn một bữa, đã đến đây rồi thì phải ở lại nếm đặc sản chứ!"
Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì.
Đêm đó, Lý Lão Tinh quả nhiên bày ra một bàn tiệc rươu phong phú, gọi mấy người cán bộ trong thôn đến tiếp khách. Lão Quách nhậu xong liền nhận lấy mấy món đặc sản trong thôn tặng cho, chất chừng hai bao tải lớn, đặt trong cốp, sau đó hài lòng lái xe quay về.
Tiểu Mã thì về phòng tiếp tục luyện vẽ bùa, còn Diệp Thiếu Dương đi tới sân nhà khách bắt đầu luyện tập sử dụng Dây Câu Hồn. Đầu tiên hắn luyện một lần toàn bộ động tác, sau đó chọn mấy động tác thực dụng để luyện tập nhiều lần.
Luyện đến nửa đêm, Diệp Thiếu Dương quay về phòng, đi tắm, sau đó leo lên giường ngủ. Trước khi ngủ, hắn còn lên mạng tìm mấy tin nhắn ngắn để gửi cho Nhuế Lãnh Ngọc. Mấy phút sau, hắn nhận được tin nhắn trả lời của nàng, chỉ gói gọn hai chữ: Buồn nôn.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng từng thử qua vài ba câu đơn giản, ví dụ như ba chữ “Anh yêu em”, thế nhưng cũng chỉ nhận được lời hồi đáp “Nhàm chán” hoặc “Không có thành ý!”.
Diệp Thiếu Dương thật sự cảm thấy theo đuổi con gái còn gian nan hơn cả tróc quỷ, bất quá cho đến nay hắn vẫn không hề có ý định muốn buông tay.
Ngủ một giấc đến hơn tám giờ, Diệp Thiếu Dương cũng tỉnh dậy, rời khỏi giường. Đánh răng rửa mặt xong, Tiểu Mã không biết từ đâu chạy tới, hỏi hắn: “Hôm nay có hoạt động gì không?"
"Không có hoạt động gì, chờ đi, bao giờ Quách sư huynh đưa vật dụng tới thì hãy tìm tôi."
Tiểu Mã cười hề hề, nói rằng: "Không có hoạt động gì đúng không, vậy tốt quá. Hôm nay tôi có hẹn Vương Bình đi bơi, ngay phía sau làng du lịch kia có một hồ bơi nho nhỏ, cậu có muốn đi chung không?"
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng liếc Tiểu Mã: "Cậu hẹn hò, tôi đi làm gì?"
"Hề hề, lần đầu hẹn hò, có chút hồi hộp, dẫn cậu đi cổ vũ cho tôi."
"Không đi, đánh chết cũng không đi làm bóng đèn!”. Diệp Thiếu Dương hết sức buồn bực, Tiểu Mã mới gặp người ta một lần đã hẹn hò đi chơi, còn mình thì đến một tin nhắn cũng không được nàng “duyệt”, thật là làm người ta tức chết...
p/s: Chúc mừng Tiểu Mã có gấu, chúc mừng Diệp Thiếu Dương có pháp khí mới, chúc mừng anh em đã có chương
Bình luận facebook