*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thiếu Dương ca, anh nhất định phải cẩn thận!". Chu Tĩnh Như đứng trên bờ lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Bảo đảm trở về.". Diệp Thiếu Dương khoát tay nhìn du thuyền ra khơi, quay đầu hỏi vị Cam Tín Văn tiên sinh kia: "Lúc tiểu Như thuê có nói cho ông biết chúng ta ra khơi làm gì không?"
Cam Tín Văn vừa lái thuyền vừa cười: "Nghe nói mọi người đi bắt cá, có phải không?"
Đầu Diệp Thiếu Dương chảy một vạch hắc tuyến, ai mà ngờ Chu Tĩnh Như lại lừa ông ấy đi bắt cá, bất quá thuyền đã ra khơi, hắn dù có nói cho ông ấy biết chân tướng cũng đã muộn, chỉ sợ ông ấy lại suy nghĩ không thông, vì vậy liền dặn dò ông ấy: "Kỳ thực chúng tôi đang đi bắt một loại cá quý hiếm, ông chỉ việc lái thuyền cho tốt, bất kể có thấy cái gì cũng không được kinh hoảng."
Cam Tín Văn cười cười, nói: "Bắt cá thôi mà, có gì phải sợ đâu, đơn giản chỉ là con cá lớn một chút!”.
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, nghĩ thầm, ừ, chỉ mong là khi thấy con “Cá lớn”, ông đừng có tè ra quần ngất xỉu.
Du thuyền chậm rãi tiến vào hồ chứa nước, Diệp Thiếu Dương lấy ra La Bàn Âm Dương tìm kiếm xung quanh, mắt không nháy một cái, chỉ huy Cam Tín Văn lái thuyền về hướng Càn vị bát quái, sau đó chỉ huy mấy người bảo vệ đổ vôi sống và hùng hoàng vào một cái thùng, trộn đều lên.
Đến vị trí Càn vị, Diệp Thiếu Dương trực tiếp ném một khối Kê Huyết Thạch đã khai quang xuống nước, sau đó chỉ huy mấy người bảo vệ dùng xẻng múc hùng hoàng và vôi sống xuống rải xuống nước, thứ này ở giới luật học gọi là "Phấn Diệt Khí", có thể khu trừ tất cả tà khí.
Một hơi múc hơn mười xẻng nhưng vẫn chưa thấy chuyện gì phát sinh, Diệp Thiếu Dương dự liệu trong lòng, chỉ huy du thuyền đi về hướng Khôn Vị, sau đó lặp lại trình tự: Ném Kê Huyết Thạch, rải Phấn Diệt Khí, sau đó lái thuyền qua hướng Khảm vị...
Còn chưa tới nơi, bầu trời đang trong xanh nắng ấm bất chợt chùng xuống, những đợt khí tức màu đen không ngừng hội tụ phía trên đỉnh đầu, tạo thành một đám mây đen to lớn, khiến bầu trời thoáng chốc trở nên tăm tối, không còn chút ánh nắng, mấy người Cam Tín Văn và bảo vệ sợ đến mức run rẩy tay chân.
"Thời tiết hôm nay biến đổi nhanh quá!". Cam Tín Văn nhìn đám mây đen, kinh ngạc nói rằng.
"Lái thuyền cho đàng hoàng, đừng quan tâm gì hết!". Diệp Thiếu Dương dặn dò, nhìn chằm chằm vào La Bàn Âm Dương, đột nhiên, kim la bàn bất giác xoay như chong chóng.
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, vội vàng dùng móng tay bắn ra chu sa, đính nước bọt, vẽ lên La bàn Âm Dương ba lằn ngang, đọc một lần thần chú định la bàn, kim la bàn thoáng chốc ngừng lại, ngắm thẳng về một hướng.
"Ở phía sau!". Diệp Thiếu Dương lập tức hét lên, xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy cách đó không xa đột nhiên có một cơn sóng bắn thẳng lên trời, một bóng người màu đen đứng dõng dạc ở phía đầu sóng.
Một nữ nhân mặc sườn xám, tóc búi cao như một tiểu thư hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Diệp Thiên sư, hôm nay chúng ta sẽ cùng định sinh tử!"
Nói xong, nàng chậm rãi mỉm cười, thở ra một ngụm hắc khí lớn về phía thuyền của hắn, một mùi hôi thối theo gió đẩy du thuyền lùi về phía sau.
"Diệp Thiên sư, ngươi đã không cho ta đường sống, ta cũng không phải dễ động vào!". Một âm thanh cao lãnh giữa tiếng ầm ầm của sóng nước truyền đến bên tai hắn.
"Khai mã lực, tiến về phía trước!". Diệp Thiếu Dương nhanh chóng ra lệnh, đột nhiên phát hiện ra du thuyền không có chút phản ứng, vừa quay đầu thì nhìn thấy Cam Tín Văn đang đặt hai tay lên bánh lái, sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng nhìn về phía trước.
"Này, Cam tiên sinh!". Diệp Thiếu Dương đi tới, hét to vào lỗ tai ông.
Cam Tín Văn giống như bị điện giật, run lên một cái, phục hồi tinh thần lại, bắt lấy tay của Diệp Thiếu Dương, kinh hoàng hỏi: "Diệp tiên sinh, đó là cái gì?"
Người đương nhiên không thể đứng trên nước, ông ta lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, hơn nữa lại rõ ràng như thế, đại não dường như không kịp phản ứng, không thể tin vào mắt mình.
"Ông cứ coi như đó là cá, mau lái thuyền, không được lơ là!"
Cam Tín Văn còn đang do dự, lão Quách đã bắt lấy cổ áo của ông, nói rằng: "Muốn sống hay muốn chết, muốn chết thì cứ đực mặt ở đây, muốn sống thì phải nghe lệnh chỉ huy, mau lên!"
Cam Tín Văn run rẩy kéo cần điều khiển xuống, khai triển mã lực, y theo yêu cầu của Diệp Thiếu Dương mà tiến về phía trước.
Nữ tử khẽ vung cánh tay, một con sóng cao hơn năm mét từ từ dâng lên, chồm về phía du thuyền. Cam Tín Văn hiểu rõ du thuyền khi đối mặt với con sóng lớn như thế căn bản không đủ lực phản kháng...
"Không được rồi, vỡ thuyền mất!". Cam Tín Văn sợ hãi kêu to, xoay người định đi lấy phao bơi.
Diệp Thiếu Dương đạp tới một cước, cả giận nói: "Ông ở đây lái thuyền cho tôi, tôi đảm bảo ông không chết, nếu không tôi quẳng ông xuống nước!"
Nói xong, hắn lấy Tỳ Hưu Ấn từ trong túi đeo lưng ra giao cho lão Quách, lão Quách lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay cầm Tỳ Hưu Ấn, bắt đầu niệm chú...
Đằng Vĩnh Thanh cũng lấy ra một tượng Phật nhỏ, cầm trong tay, nhắm mắt lại, miệng lầm rầm tụng kinh, một quang mang kim sắc tựa như ánh đèn lan tỏa ra phạm vi xung quanh, bao bọc lấy toàn bộ du thuyền.
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy pháp khí của Phật gia liền cảm thấy rất mới mẻ, thế nhưng hắn không có thời gian nhìn tỉ mỉ, chỉ vội vã nhảy lên đầu thuyền, tay cầm nỏ bắn cá nhắm thẳng vào Hà Cơ, bắn ra một mũi tên…
Hà Cơ lập tức phất tay, một con sóng khác lại nổi lên ngăn cản mũi tên.
Mũi tên đâm vào con sóng phát ra một tiếng nổ “Bùm”, sau đó vỡ thành những bọt nước như trân châu ào ào rơi xuống. Hà Cơ thoáng chốc đã biến mất, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng lắc lắc nỏ bắn cá, kéo dây thừng, thu hồi mũi tên. Cùng lúc đó, một con sóng lớn cao năm mét khác lại từ đâu ập đến…
Dựa theo kinh nghiệm của Cam Tín Văn, con thuyền nhất định sẽ bị sóng đẩy lên cao rồi rơi thẳng xuống nước, nếu không ngã úp xuống thì cũng bị vỡ nát tan tành, thế nhưng mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng khác, con thuyền bất chấp lay động kịch liệt vẫn không hề suy suyển, có thể thấy vô số bọt nước chỉ đến vị trí cách con thuyền ba mét rồi tựa hồ bị một bức tường vô hình chặn đứng, từ từ hình thành hai cột nước to lớn ở hai bên.
Sóng lớn nhanh chóng áp sát du thuyền khiến nó bồng bềnh trôi trên mặt nước, Cam Tín Văn còn đang mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra thì Diệp Thiếu Dương đã ghé vào lỗ tai ông, rống to: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lái thuyền về phía trước!".
Du thuyền lần thứ hai tiến lên, Diệp Thiếu Dương cầm La Bàn Âm Dương tiếp tục tìm kiếm tà khí dưới nước. Đột nhiên, hắn cảm thấy mạn thuyền rung một cái, quay đầu nhìn lại, nhất thời hít vào một hơi lãnh khí: Một thân thể đang bám vào mạn thuyền, từ từ bò lên.
Toàn thân người này đều trắng bệch, da thịt bong tróc, rữa nát, phía trên mặt còn có một lớp thịt rớt ra, đong đưa, để lộ bên trong là các khớp xương trắng hếu. Từ những chỗ rữa nát, cơ hồ có thể nhìn thấy một đống giòi bọ lúc nhúc, bò tới bò lui. Người này mở to đôi mắt đục ngầu nhìn những người trên thuyền, miệng kêu lên từng tiếng rên rỉ, vô cùng kinh tởm...
Bình luận facebook