Dịch giả: Tang Diệp
Từng tiếng quỷ khóc giống như những chiếc kim châm, không ngừng châm lên thần kinh mọi người. Mấy người Tạ Vũ Tình dần dần cảm thấy đau đầu, thống khổ không chịu nổi. Nguyên một đám ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, lăn qua lăn lại.
"Vô Lượng Thọ Phật"
Một tiếng ngâm từ miệng Đằng Vĩnh Thanh phát ra. Thanh âm không cao nhưng lại có tác dụng chấn tỉnh, tiếng quỷ khóc cũng theo đó mà ngừng bặt.
Ánh mắt Thất Bà Bà nhìn về phía Đằng Vĩnh Thanh, lông mày ả khẽ nhíu lại.
"Tổ nãi nãi, là tôi."
Thất bà bà nhìn hắn hơi có chút giật mình, ánh mắt lộ ra vài phần ôn nhu, nhưng rất nhanh chóng đổi thành vẻ lãnh khốc. Ả lạnh lùng nói: "Cả ngươi cũng tới đối phó với ta!"
"Tổ nãi nãi, tôi muốn tới cứu người, người đừng gây thêm tội nghiệt gây tổn hại âm đức nữa. Tôi cùng người trở lại núi Lạc Già núi, tu tập Phật đạo."
"Phật đạo, ha ha..." Thất Bà Bà ngửa mặt lên trời cười như điên
"Phật đạo nếu có hữu dụng, năm đó hắn cũng không đối xử với ta như vậy, Phật đạo, gạt người mà thôi. Ta muốn giết, giết sạch những kẻ lừa đảo, giết sạch tất cả mọi người!"
Ả lại vung hai cánh tay, những cái đầu lâu như được thứ gì đó kích thích, lại lần nữa phát ra tiếng quỷ khóc. Đồng thời ả cất bước đi về phía trước, một luồng huyết tứ hắc thú lập tức bám theo chân ả nhưng lại bị yêu khí cản lại. Tất cả máu đen bám đến mắt cá chân ả lập tức như nước sôi nổi bọt rồi rớt xuống đất.
"... Vô nhân tướng. Vô chúng sinh tướng. Vô thọ giả tướng. Sở dĩ giả hà. Ngã tướng tức thị phi tướng. Nhân tướng chúng sinh tướng thọ giả tướng tức thị phi tướng. Hà dĩ cố. Ly nhất thiết chư tướng. Tắc danh chư Phật..."
Đằng Vĩnh Thanh chắp tay trước ngực, không ngừng niệm tụng kinh Phật, toàn thân tỏa ra một đạo kim quang nhàn nhạt, không ngừng triệt tiêu tiếng quỷ khóc khiến cho mấy người Tạ Vũ Tình phía sau giảm bớt sự khó chịu.
"Chiếu đèn!"
Diệp Thiếu Dương hô to một tiếng làm cho Tạ Vũ Tình cùng Tiểu Mã phục hồi lại tinh thần. Hai người vội vàng mở đèn pin, chiếu vào Thất Bà Bà. Tiểu Mã còn tự lấy ra súng chu sa bắn vào người Thất Bà Bà, Tạ Vũ Tình lập tức bắt chước.
Thất Bà Bà bị chiếu ánh sáng mạnh nên mặt trắng bệch, vội vàng duỗi tay áo cản ánh sáng, ngón tay khẽ động. Tiểu Mã cùng Tạ Vũ Tình lập tức cảm thấy sau lưng phát ra tiếng cười quái dị.
Quay đầu nhìn lại, trên bả vai mỗi người là một cái đầu người tóc tai bù xù, sẹo đầy mặt, một vạch đỏ kéo dài từ trán tới cằm, hai mắt đỏ lòm. Cái đầu hé miệng, thè ra một cái lưỡi xanh lè liếm tới liếm lui, trên đầu lưỡi toàn lỗ thủng, bên trong giòi bọ từng đống...
Tạ Vũ Tình lúc trước phá án cũng nhìn thấy nhiều thi thể nên miễn cưỡng chịu được, Tiểu Mã muốn nôn ra tại chỗ. Nhưng ánh mắt của hai người vì nhìn vào cái đầu quỷ nên có chút xao lãng, khiến Thất Bà Bà tiến thêm được vài bước, tránh khỏi ánh sáng của đèn pin, đi tới tinh điểm thứ 6.
Vô số pháp khí được bố trí trên mặt đất được kích phát bắn tới Thất bà bà. Thất bà bà hai tay rung rung, mấy cái đầu lâu trên người rơi xuống đối kháng lại pháp khí.
Diệp Thiếu Dương giờ mới hiểu những cái đầu lâu trên người ả không phải là ảo giác, mà là những oan hồn trên cây huyết hòe được Thất Bà Bà mang tới, hơn nữa còn được sử dụng như pháo hôi. Thảo nào trong thời gian ngắn như vậy ả đã vượt qua được 5 tinh điểm tới được đây.
"Vạn khí bổn căn, thiên địa huyền tông, tam xích hồng lăng, chứng thần thông ta, cấp cấp như luật lệnh!"
Diệp Thiếu Dương hai tay kết ấn, vượt qua mọi người, đứng đối ứng theo khối Hồng Lăng trên tinh điểm thứ 6, bốn góc vải bay lên vận chuyển theo quy luật của thái cực đồ, vây lấy Thất Bà Bà vào giữa. Mỗi góc vải một hướng dần xoắn lại, một cỗ yêu huyết màu đen chảy ra, thấm qua khối Hồng Lăng.
"Chiếu đèn đi, đèn đâu rồi?" Diệp Thiếu Dương nhìn lại, mới phát hiện Tạ Vũ Tình cùng Tiểu Mã bị hai cái đầu quỷ quấy rối, bèn ném ra hai đồng tiền Ngũ Đế, chấn vỡ đầu quỷ. Hắn hô một tiếng
"Mau chiếu đèn!"
Hai người vội vàng chiếu đèn pin lên khối Hồng Lăng đang khóa chặt Thất bà bà. Đột nhiên lại xuất hiện hai con quỷ chắn trước luồng sáng đèn
Đèn pin cường quang (sáng mạnh) chiếu vào mặt chúng, da thịt biến mất, lộ ra xương trắng xóa như bị axit ăn mòn vậy. Tiểu Mã bèn chiếu đèn pin lệch đi một chút, da thịt chúng lại liền lại, khi chiếu lại lại lập tức biến thành xương trắng.
"Ô oa..."
Khuôn mặt hai con quỷ biểu lộ dữ tợn, không kêu rên nổi. Tiểu Mã nhìn không nổi đành phải nhắm mắt lại, miệng thì thào: "Là ảo giác, là ảo giác..."
"Ảo giác cái nồi!"
Diệp Thiếu Dương tranh thủ nói một câu, lại bắn ra hai đồng tiền Ngũ Đế đánh nát hai con quỷ, cả giận nói: "Đây là quỷ thật, được Thất Bà Bà đưa ra đó. Trong trận pháp thì tu vi bọn nó không còn, không thể đả thương người nhưng có thể dọa người, các cậu dùng súng chu sa có thể đả thương nó. Mau, mau chiếu đèn tiếp!"
Nói xong hắn tiếp tục kết ấn, niệm chú dùng Hồng Lăng quấn lấy Thất Bà Bà
Tiểu Mã cùng Tạ Vũ Tình vội vàng giơ tay chiếu đèn, lại xuất hiện thêm hai con quỷ chắn trước đèn, hai người lấy súng chu sa ra bắn. Lại chiếu đèn pin tiếp vào Thất Bà Bà, nhưng chậm mất một bước. Một luồng yêu khí màu đen phát ra xé rách khối Hồng Lăng, Thất Bà Bà phi thân phóng tới tinh điểm thứ 7.
Hồng tuyến được bôi hồng tiêu được kích hoạt, từ trên mặt đất bắn ra, lại bị Thất bà bà tiện tay đẩy ra. Chỉ trong chớp mắt ả đã tiến vào tinh điểm thứ 7.
Diệp Thiếu Dương hai tay nhanh chóng kết ấn, điều khiển các pháp khí triển khai vây công với Thất Bà Bà.
Thừa dịp Thất Bà Bà bị rất nhiều pháp khí vây công, lão Quách lấy ra một lá bùa xanh lam, dùng bút chu sa nhanh chóng vẽ lên vài nét, dán lên Tảo Mộc Kiếm. Với pháp lực của lão Quách phải xuất toàn lực mới có thể miễn cưỡng sử dụng lá bùa màu lam, nên hắn cắn chót lưỡi phun lên lá bùa một búng máu, đọc một lần chú ngữ.
Tảo Mộc Kiếm lập tức đỏ bừng như một cái bàn là, y hướng phía Thất Bà Bà đâm tới.
Thất Bà Bà đưa một tay nắm lấy mũi kiếm, yêu khí màu đen nhanh chóng hướng về mũi kiếm bắt đầu tập trung lại, ngăn trở lại lực lượng trên kiếm.
"Quá yếu."
Thất bà bà lạnh nhạt nói, ngón tay chỉ khẽ búng mà Tảo Mộc Kiếm "rắc" một tiếng gẫy làm hai đoạn. Đồng thời một luồng yêu lực đánh trúng ngực lão Quách, đánh y văng ra ngoài, sau khi chạm đất y thổ ra một búng máu, lăn một vòng rồi chạy ra bên ngoài trận pháp, khoát tay với mọi người
"Tôi không sao, mọi người không được phân tâm." Y nói xong bèn khoanh chân ngồi xuống điều tức.
Thất Bà Bà nhanh chóng ra khỏi tinh điểm thứ 7, thẳng đến tinh điểm thứ 8 mà Đằng Vĩnh Thanh trấn thủ.
"Tổ nãi nãi, buông tay thôi" Đằng Vĩnh Thanh hai tay nắm lấy một chuỗi phật châu, có chút chần chờ nhìn Thất Bà Bà.
"Con cháu bất tài!"
Thất Bà Bà nhìn hắn một cái, không chút do dự đi tới tinh điểm. Trận pháp tại tinh điểm này so với 7 tinh điểm trước không thể so sánh, Thất Bà Bà cũng phải thoáng nhíu mày, mệt mỏi ứng phó tiếp. Một thân áo đỏ bị pháp khí, lửa từ trận pháp đốt thủng lỗ chỗ.
Diệp Thiếu Dương vừa kết ấn, hướng phía Đằng Vĩnh Thanh hô lớn: "Anh còn thất thần sao, lên thôi!"
Đằng Vĩnh Thanh thở dài, giữ chuỗi phật châu trên 2 tay, kết thành Phật Gia Vô Tướng Thủ. Vừa lần chuỗi phật châu vừa tụng niệm kinh Phật. Tốc độ lần chuỗi phật châu càng nhanh miệng hắn càng niệm kinh nhanh thêm...
Bình luận facebook