Qua qua nuốt nước bọt, phun ra hai chữ: “Có tài…”
Diệp Thiếu Dương cũng bội phục Tứ Bảo sát đất, giơ ngón tay cái về phía hắn, vẻ mặt khẩn trương nói: “Lão đệ cố gắng chống đỡ, con lừa trọc này giao cho đệ, ta đi đối phó với Hồ Uy!”
Dứt lời Diệp Thiếu Dương bước nhanh đến miệng giếng.
Hồ Uy nghe thấy tiếng bước chân, vội quay đầu lại nhìn, kết quả bị Trương Tiểu Nhụy đá một cước trúng ngực, cả người ngã vào vách giếng.
Hồ Uy ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Diệp Thiếu Dương cùng Qua qua đang phi thân tới.
“Hiệp nữ”
Trương Tiểu Nhụy thì hai tay chống nạnh, mỉm cười nhìn mình.
Hồ Uy ngầm thở dài cuối cùng quyết định, cắn răng một cái, xoay người nhảy vào trong giếng.
“A, ngươi nhảy xuống làm gì, lên đây đánh tiếp với ta!”
Trương Tiểu Nhụy đi đến bên cạnh giếng, nhìn xuống thăm dò, từ trong giếng tràn ra một luồng khí trắng dày đặc, không thể nhìn thấy bất cứ cái gì.
Diệp Thiếu Dương đuổi tới nơi, kéo nàng về phía sau, tới thẳng vị trí của Mã Thừa.
Trương Tiểu Nhụy đang hưng phấn, vẫn chưa thỏa mãn, miệng còn la hét đòi tái chiến.
Diệp Thiếu Dương ghìm chặt hai vai nàng, ngữ khí nghiêm túc nói: “Ngươi đã thông qua thí luyện rồi, nhiệm vụ hiện tại của ngươi là bảo vệ Mã Thừa, chỉ cần ở nguyên chỗ này, việc gì khác cũng không cần làm, đây là mệnh lệnh của sư môn!”
Trương Tiểu Nhụy cuống quít gật đầu: “Sư phụ, tiếp theo phải dựa vào người rồi!”
Diệp Thiếu Dương xoay người, đi tới trước miệng giếng, vừa bước được một bước, một đạo hắc ảnh từ phía dưới giếng nước bắn lên, rơi xuống bên cạnh, một chân quỳ xuống đất.
Lúc đầu Diệp Thiếu Dương cho rằng là Hồ Uy, nhưng khi tập trung nhìn lại thì nhận ra Âm Khôi Tướng Quân, đang buồn bực không biết phía dưới đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên mặt đất dưới chân chấn động, Diệp Thiếu Dương cảm thấy có một luồng âm khí xẹt qua người, lao thẳng về phía cái giếng, tốc độ càng lúc càng nhanh, gần như tạo thành gió lốc.
Diệp Thiếu Dương đứng không vững, đành phải ngồi xổm xuống trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lại, không phát hiện ra điều gì khác thường, cảm thấy có gì đó không đúng, Diệp Thiếu Dương liền mở Thiên Nhãn Thông, lúc này liền thấy một màn kinh người.
Âm khí đỏ như máu từ trên không trung không ngừng đổ vào miệng giếng, tại một vị trí cao hai mét tỏa ra bạch khí giao nhau với âm khí đỏ như máu thành một luồng khí khác màu đỏ trắng.
Nhìn qua, có vẻ giống như ngân hà, bên trong liên tục có các vòng xoáy tinh vân ẩn hiện.
Xung quanh có không ít cô hồn dã quỷ đến hấp thụ âm khí, tất cả đều bị cuốn vào bên trong luồng khí màu đỏ trắng kia, trong tích tắc liền hóa thành quỷ huyết rơi xuống như mưa.
Diệp Thiếu Dương đứng cách mười mấy mét cũng cảm thấy có một luồng sức mạnh cường đại từ bên trong vòng xoáy tỏa ra.
Không phải là quỷ lực, cũng không phải yêu lực….
Trong đó có một luồng năng lượng vờn quanh phong ấn Bát Quái của Đạo Phong lưu lại.
Sắc mặt Diệp Thiếu Dương ngưng trọng hẳn lên, hắn biết bạch y nhân đã phá giải được phong ấn, không còn cách nào ngăn cản được nữa.
Diệp Thiếu Dương lập tức suy nghĩ các biện pháp phòng ngừa chu đáo… Quả nhiên, tại chỗ phong ấn Bát Quái bị bào mòn, trên không trung vòng xoáy đột nhiên dừng xoay tròn rồi co rút lại, hóa thành một khối cầu màu trắng vô cùng chói mắt lao thẳng vào trong giếng.
Nửa phút trôi qua, một người mặc trường bào, dưới chân là một đám bạch khí từ bên trong giếng nước bay lên.
“Trời ơi, thần tiên!”
Trương Tiểu Nhụy hai tay múa may, kích động kêu lên: “Sư phụ sư phụ, đây cũng là ảo giác sao?”
Hai mắt Diệp Thiếu Dương trợn ngược, hắn là người hy vọng đây là ảo giác nhiều nhất.
Tập trung nhìn lại, bộ dạng của bạch y nhân vẫn như cũ, thân mặc trường bào che khuất cả khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm nhọn, cùng một bờ môi hơi mỏng, khóe miệng nhếch lên, mang theo một sự tự tin.
Nhưng có điều thân ảnh của y lúc này không còn là một hư ảnh nữa mà là chân thân, giống như người bình thường, đi lại hết sức nhẹ nhàng.
Tất cả y phục, giày… toàn thân từ trên xuống dưới chỉ là một màu trắng.
Bạch y nhân tiếp đất, luồng bạch khí dưới chân ngay lập tức chui vào phía dưới trường bào, y đứng thẳng hai chân trên mặt đất, nhìn hắn cùng người bình thường không có gì khác nhau.
Trương Tiểu Nhụy ngồi trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn về phía bạch y nhân, Mã Thừa cảm thấy khó hiểu liền hỏi: “Cô làm gì vậy?”
“Tôi muốn nhìn mặt hắn xem xem có đẹp trai không, cái cằm và môi nhìn đã đẹp như vậy, nhất định là một tiểu mỹ nam.”
Mã Thừa im lặng, thuận miệng nói: “Vậy ngươi theo đuổi hắn đi.”
Trương Tiểu Nhụy trừng lắm liếc Mã Thừa: “Nói linh tinh gì đó, ta chỉ thích sư phụ thôi.”
Mã Thừa lập tức phì cười.
“A…”
Bên kia, bạch y nhân nhìn Diệp Thiếu Dương phát ra một tiếng cười khẽ: “Diệp Thiên Sư, chúng ta thật có duyên.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, vẫn đứng bên cạnh Âm Khôi Tướng Quân, nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta không phải người.”
Ánh mắt bạch y nhân chuyển động, lạnh nhạt nói.
Khí thế của Âm Khôi Tướng Quân không hề suy giảm, nói: “Ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi nên biết lai lịch của ta.
Ta đến từ Thái Âm Sơn.”
Bạch y nhân dừng lại một chút như suy nghĩ, không nói gì, như đang hỏi Âm Khôi Tướng Quân: “Cho nên?”
“Ta thay cho Thái Âm Sơn mời ngươi gia nhập với chúng ta, với thực lực của ngươi, một khi đến Thái Âm Sơn chắc chắn sẽ được trọng dụng.”
Lúc này, Âm Khôi Tướng Quân đã đem việc đuổi bắt Qua qua ném sang một bên, không hề để tâm, một lòng nghĩ cách lôi kéo bạch y nhân gia nhập Thái Âm Sơn.
Âm Khôi Tướng Quân cho rằng bạch y nhân sẽ không do dự mà đồng ý ngay lập tức, không ngờ rằng bạch y nhân chỉ nhẹ nhàng cười, mặc dù không biểu lộ cảm xúc, nhưng đã lộ ra vẻ khinh thị.
Ngay lập tức Âm Khôi Tướng Quân cảm thấy khó chịu, nhàn nhạt nói: “Những người đủ tư cách để cho bổn tướng quân đích thân mời thế không có được mấy người.”
“Ngươi là Âm Khôi Tướng Quân, ở Thái Âm Sơn có địa vị rất cao, có thể thống lĩnh ba vạn quỷ binh.”
Bạch y nhân trầm mặc một hồi rốt cuộc lên tiếng.
Âm Khôi Tướng Quân ngạo nghễ gật đầu, ngay lúc này bạch y nhân lại nói thêm một câu như tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt hắn: “Thế nhưng ngươi vẫn không đủ tư cách để nói chuyện với ta.”
Âm Khôi Tướng Quân khẽ giật mình, lạnh lùng nói: “Khẩu khí không nhỏ.”
Bạch y nhân chỉ cười nhạt, đáp: “Đã mươi năm nay ta không động tay động chân, vừa vặn ngươi giúp ta kiểm tra xem nó có còn hoạt động tốt hay không.”
Vừa dứt lời, trường bào không gió tung bay, một luồng bạch khí tỏa ra ào ào hướng về phía Âm Khôi Tướng Quân.
Thần sắc Âm Khôi Tướng Quân thoáng sa sầm.
Hắn lập tức rút quỷ kiếm, thoáng chốc quỷ khí bắn ra bốn phía.
“Quỷ binh thật là hung ác!”
Diệp Thiếu Dương giật mình nói, thầm nghĩ hai gia hỏa này thật là có ý định diệt trừ đối phương, bằng không thì bạch y nhân cũng không cần phải nói “Ngươi là Âm Khôi Tướng Quân cũng không đủ tư cách nói chuyện với ta”
Âm Khôi Tướng Quân có quỷ kiếm trong tay cũng không dễ dàng tiêu diệt y, tình thế vẫn chưa thể kết luận được.
Âm Khôi Tướng Quân lập tức vung kiếm xông vào bên trong bạch khí, trận chiến bắt đầu… Diệp Thiếu Dương cũng không rảnh đứng xem, mở ba lô ra lấy một bó nến đỏ to đùng và chỉ đỏ, đốt lên, bố trí trận pháp xung quanh bốn góc tường.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cầu mong Âm Khôi Tướng Quân đừng bị đánh bại quá nhanh để hắn có đủ thời gian hoàn thành trận pháp cho tốt.
Đột nhiên mặt nước nổi đầy bọt, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lại, một người toàn thân ướt đẫm đang từ trong miệng giếng bò lên, nhìn kĩ lại là Hồ Uy, tên này vẫn chưa chết! Hồ Uy toàn thân ướt sũng đang bò lên trên vô cùng chật vật, nước giếng cũng đã tẩy hết máu chó trên người hắn, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, tay trái Hồ Uy đang cầm một cái phất trần.
Triền vĩ trơn bóng, cả cây phất trần không hề dính một giọt nước, mỗi khúc trên tay cầm của phất trần đều dài hơn trúc bình thường, hiện ra một luồng sáng xanh biếc.
Nó là…Thái Ất Phất Trần!
Bình luận facebook