*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồ Soái đưa điện thoại cho Diệp Thiếu Dương, chần chừ hỏi: "Hiện giờ có thể bắt đầu được chưa? Tôi nghe nói muốn chiêu hồn phải chờ đến buổi tối!"
"Ban ngày thì hơi khó khăn, bất quá không thành vấn đề.".
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã và Lý Đa hỗ trợ, dùng chăn bông che hết tất cả cửa sổ hai bên. Làm như vậy thật không liên quan gì đến việc chiêu hồn, bởi vì với pháp lực của hắn thì ban ngày cũng có thể chiêu hồn được, chỉ là quỷ hồn vừa mới chết, linh tính quá yếu, không thể chịu nổi ánh dương quang, thế nên mới cần che chắn không gian lại để cho quỷ hồn cảm thấy thoải mái một chút.
Diệp Thiếu Dương tay cầm bút chu sa vẽ một vòng tròn lên mặt đất, đặt lư hương xuống, châm một bó Tam Sắc Hương (1), sau đó hơ lên điện thoại di động, cắm vào lư hương. Hắn lại dùng bút chu sa viết một chữ Sắc thật to lên mặt đất, phía dưới vẽ ba đường dẫn hồn, bước vào vòng tròn, đặt điện thoại di động xuống chính giữa, hoàn tất việc bố trí linh đàn.
(1) Tam Sắc Hương: nhang ba màu
Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá bùa trống, hỏi Hồ Soái ngày tháng năm sinh của Liêu Thanh Thanh, viết tên và sinh thần lên lá bùa, sau đó đốt lá bùa trên Tam Sắc Hương. Hắn nhìn thẳng tiền phương, cao giọng niệm chú: “Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, Mao Sơn thần pháp, âm dương giao hòa, quỷ thần tứ phương, phụng sắc lệnh ta, sở câu oan hồn, tức khắc phóng xuất! Thái Thượng Tam Thanh cấp cấp như luật lệnh! Liêu Thanh Thanh, ba hồn bảy phách quy linh đàn, mau mau hồi báo”.
Trong vòng phạm vi ký túc xá chợt nổi lên một trận âm phong, bọn người Hồ Soái mở to hai mắt, nhất là Hồ Soái, tâm tình của hắn lúc này hết sức phức tạp, căng thẳng chờ đợi kết quả chiêu hồn.
Khoảng hai ba khắc sau, âm phong chợt dừng, Diệp Thiếu Dương dùng bút chu sa vẽ vài nét lên vòng tròn, một đạo bạch quang nhàn nhạt xuất hiện.
"Thanh Thanh?". Hồ Soái kích động, thế nhưng đạo bạch quang nhanh chóng tản đi, không xuất hiện nữa.
"Yêu ma phương nào, dám cản trở ta chiêu hồn!?". Diệp Thiếu Dương kinh ngạc giận dữ, móng tay phải cắt vào ngón giữa, máu bắn ra, rơi vào giữa vòng tròn chu sa, trong nháy mắt liền biến mất.
Diệp Thiếu Dương tay bắt pháp ấn, một lần nữa cao giọng niệm: "Liêu Thanh Thanh, ba hồn bảy phách quy linh đàn, mau mau hồi báo”.
Nửa phút sau, đạo bạch quang lại chợt lóe, càng ngày càng sáng, bóng hình một thiếu nữ tóc dài xõa vai, tướng mạo xinh đẹp xuất hiện, lơ lửng hư ảo tựa như bóng hình phản chiếu trong gương.
"Thanh Thanh!". Hồ Soái kêu lên, muốn nhào tới ôm lấy. Diệp Thiếu Dương vội vàng ra lệnh cho Tiểu Mã và Lý Đa ngăn lại, nhìn Hồ Soái khiển trách: "Ba hồn bảy phách của cô ấy không được đầy đủ, cậu không nên bước qua để tránh cho dương khí chạm vào người, đến lúc đó cô ấy hồn phi phách tán, cậu hối hận cũng không kịp!"
Hồ Soái ngơ ngẩn, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn chỉ đứng nhìn quỷ hồn của Liêu Thanh Thanh, phút chốc hai mắt đỏ lên, nước mắt ào ào chảy xuống.
Diệp Thiếu Dương quan sát nữ quỷ từ trên xuống dưới, hỏi: "Liêu Thanh Thanh?"
Liêu Thanh Thanh gật đầu, hai hàng lệ dài cũng tuôn rơi, đau đớn nhìn Hồ Soái.
"Thanh Thanh, em ở bên dưới như thế nào? Ai đã hại chết em? Nói cho anh biết, anh sẽ báo thù cho em!". Hồ Soái cắn răng nói.
Liêu Thanh Thanh chỉ bi thương nhìn hắn, không nói nên lời.
"Tiểu Diệp tử, vì sao cô ấy không nói chuyện?". Tiểu Mã khó hiểu chen vào một câu.
Diệp Thiếu Dương thở dài: "Ba hồn bảy phách của cô ấy đều bị người khác giam giữ, tôi đã cố gắng làm phép nhưng cũng chỉ gọi được hai hồn bốn phách, mệnh hồn của cô ấy và ba phách còn lại đã bị mắc kẹt, ba hồn không được đầy đủ, không thể lên tiếng.".
"Sao có thể như vậy?”. Cả người Hồ Soái mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà có Tiểu Mã và Lý Đa đỡ lấy.
Tiểu Mã cũng tức giận không dứt, nói rằng: "Tiểu Diệp tử, kẻ nào ác độc như vậy, dám đi giam cầm hồn phách của tiểu Lệ?"
"Chắc chắn không phải là người.". Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Vừa nãy lúc tôi chiêu hồn, cái vật đó còn không muốn thả cô ấy, tôi phải dùng Ngự Huyết Thuật đánh nó. Mặc dù nó thụ thương không nhẹ, thế nhưng cự ly quá xa, không thể giết chết. Hồn phách của Liêu Thanh Thanh vẫn bị nó giam giữ.".
Diệp Thiếu Dương phất tay nhìn Tiểu Mã, ý bảo cậu im lặng, quay sang Liêu Thanh Thanh an ủi: "Ngươi không phải sợ, ta là Thiên Sư Mao Sơn, ta đồng ý với ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ cứu được một hồn ba phách còn lại, tụ đủ hồn phách của ngươi”.
Liêu Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn là đành bái tạ, biểu thị lòng cảm ơn.
"Tôi sẽ thi triển bí thuật Mao Sơn mở cấm chế Tiên Môn của cô ấy, để cho cô ấy tạm thời có thể nói chuyện, các cậu đừng quấy rầy!". Diệp Thiếu Dương nói xong nhanh chóng mở túi lấy ra một nghiên mực tử kim, đặt vào kim sa, chu sa, tro Tam Sắc Hương, dùng rượu gạo điều chế thành một chất lỏng sền sệt, sử dụng làm thuốc màu, viết xuống lá bùa hai chữ "Tiên Môn".
Diệp Thiếu Dương cầm lá bùa đi tới phía sau Liêu Thanh Thanh, dán lên một vị trí dưới cổ của cô hai tấc, gọi là Nhân Môn, còn có tên khác là Tiên Môn. Đao phủ ngày xưa chặt đầu đều chặt từ chỗ này trở xuống, khi người chết thì Tiên Môn mở rộng, nhân khí tan hết, có thể trừ khử oán khí người chết, hồn phách sẽ không quay về làm khó đao phủ.
"Tiên Môn khai mở, quỷ thần ẩn độn, thái nhất sinh thủy, hồn phách tụ sinh, cấp cấp như luật lệnh!". Diệp Thiếu Dương miệng niệm thần chú, tay cắt ngón giữa, điểm nhẹ lên thân phù. Máu Thiên Sư sẽ thấm vào Tiên Môn, dưới tác dụng của phù chú tạm thời mở ra cấm chế, tựa như cấp cho một người đang thoi thóp một liều thuốc trợ tim, dù chỉ là bán quỷ hồn cũng có thể tụ hồn phách trong khoảng thời gian ngắn, sau đó nói chuyện và hành động như một quỷ hồn bình thường.
Cả người Liêu Thanh Thanh run rẩy, khóc lóc thất thanh, tiến về phía Hồ Soái. Một chân đạp phải đường dẫn hồn do chu sa vẽ, một đạo kim quang lập tức xuất hiện, tạo nên một bức tường vô hình ngăn cản cô bước tiếp.
"Thanh Thanh!". Hồ Soái nỗ lực xông đến, bị Tiểu Mã và Lý Đa gắt gao ôm lấy.
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Hồ Soái: "Nếu cậu dám bước lên, dương khí nhập vào đường dẫn hồn, cô ấy sẽ lập tức hồn phi phách tán, đến cả bán quỷ cũng không thể làm được! Không tin thì cứ thử xem!".
Hồ Soái đứng ngơ ngẩn tại chỗ, không dám cử động.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Liêu Thanh Thanh: "Ta dùng bí pháp Mao Sơn khai mở Tiên Môn của ngươi không phải là để cho ngươi khóc, có oan tình gì thì mau mau nói, ta giúp ngươi tiêu diệt tà linh, tụ lại hồn phách, đây mới là chuyện quan trọng, tương lai ta sẽ cho ngươi thời gian để từ biệt với Hồ Soái”.
Liêu Thanh Thanh lau nước mắt, gật đầu, cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương: "Cầu Thiên Sư cứu tôi.".
Người sau khi chết, hồn phách ly thể sẽ lập tức hiểu một ít thiên địa đại đạo, nhận biết sự tồn tại của lục đạo tam giới, tự động đi xuống âm ty, đồng thời cũng sẽ hiểu rõ pháp sư có năng lực và quyền uy tương đương với phán quan nhân gian, cho nên lên tiếng xưng hô với Diệp Thiếu Dương là "Thiên Sư" để tỏ vẻ tôn kính.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, hỏi: "Ngươi chết như thế nào?"
Liêu Thanh Thanh nói: "Lúc Thiên Sư cho Huyết tinh phù thì cha tôi đã dán lên cửa sổ, kết quả là vào xế chiều có một công nhân dọn dẹp ngoài tường, không biết vì lý do gì đã xé đi..."
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể nói cô ấy đã tới số.
Liêu Thanh Thanh khóc một tiếng, tiếp tục kể lại: "Tôi bị một vật khống chế linh hồn, dẫn tới phòng 404 ký túc xá, bị nó hút máu ăn thịt, sau đó đẩy thi thể của tôi từ cửa sổ xuống, huhu... Hồn phách của tôi bị nó giam giữ, vừa nãy Thiên Sư làm phép, nó tạm thời buông ra, hai hồn bốn phách của tôi mới chạy trốn được, còn dư lại một hồn phách vẫn bị nó nắm lấy, huhuhu..."
Hồ Soái nghiến răng, mắng: "Đồ chó má, tôi muốn giết nó!"…
Bình luận facebook