Ngô lão thái vươn đôi tay khô khốc, xoa xoa bụng Diệp Thu Linh, tựa hồ như đang vuốt ve cái gì đó.
“Làm gì vậy, sắp đỡ đẻ à?”
Tiểu Mã nhỏ giọng hỏi, kết quả chỉ thấy hai người Diệp Thiếu Dương nhìn hắn khinh khỉnh, không thèm trả lời.
Phía trên bụng Diệp Thu Linh, bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều vết rạn.
Rồi bỗng dưng, da bụng của chợt căng ra…… Mấy người Diệp Thiếu Dương kinh ngạc không thôi.
Ba người sáu con mắt chăm chú nhìn, thấy các vết nứt đều giãn ra đến cực điểm như thể muốn toác ra đến nơi.
Cuối cùng, bụng cô ta cũng nứt ra một cái lỗ to, ba người hoài nghi liệu có phải có một em bé sắp chào đời hay không, nhưng kết quả chẳng có em bé nào cả, mà là…… Một con gì đó màu đen thân dài mắt to, duỗi ra co lại, cố chui cái đầu ra ngoài.
Thân thể trườn ra tới hơn phân nửa, thì rơi tọt vào trong cái chậu rửa mặt để phía trước.
Con giun mắt người! Một con khác cũng vừa quằn quại chui ra, liền sau đó là ba con, bốn con...
cuối cùng càng ngày càng có nhiều giun chen chúc nhau, cố chui ra ngoài.
Diệp Tiểu Manh hai tay bịt kín miệng, ngăn không cho mình kêu lên kinh hãi.
Tiểu Mã cũng hít sâu một hơi, run run nói: “Má nó chứ, thế này thì còn gì là người……”
Ba người Diệp Thiếu Dương lúc này mới thấy, cái cảnh Diệp Thu Linh ăn xác chết so với những gì đang diễn ra, thực chẳng thấm vào đâu.
Một nữ nhân bụng trướng to, bất động ngồi trên ghế, từ trong cái bụng căng phình đến cực đại có vô số con giun mắt người không ngừng chui ra…… Hình ảnh này, thực sự đã không thể dùng hai từ ghê tởm để hình dung.
Dù đã từng nhìn qua không ít cảnh tượng đáng sợ nhưng Diệp Thiếu Dương bất giác cũng thấy lạnh sống lưng: Trước mắt hắn đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng kỳ quái, rốt cuộc nó là cái gì cơ chứ? Diệp Thu Linh lúc này lộ ra vẻ mặt phê phê, tựa đầu vào lưng ghế, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng rên quái dị.
Bụng cô ta nhỏ dần, đến khi không còn con giun nào chui ra nữa thì vết nứt kia cũng bắt đầu co rút rồi biến mất, da bụng cũng trở lại như bình thường.
Ngô lão thái chẳng thèm để ý, tiến tới cầm cái chậu lên, hơn nửa chậu nhung nhúc những con giun đen tuyền, con nào con nấy mở to hai mắt đỏ ngầu giận dữ, nhìn ra bên ngoài, miệng không ngừng mấp máy, trên người còn phủ lớp lông tơ.
Ngô lão thái đem chậu rửa mặt đặt dưới hiên, lấy ra một cái nắp nồi, đậy lên phía trên chậu, sau đó quay đầu đi vào một gian phòng nhỏ.
Một lát sau, hai tay ôm ra một cái bình cũng không quá lớn, miệng bịt vải đen.
Diệp Thu Linh vừa thấy cái bình, hai mắt vốn vô hồn lập tức sáng lên, mặt lộ ra vẻ thèm thuồng.
Ngô lão thái đi đến trước mặt cô ta, mở miếng vải đen, lấy ra khỏi bình một cái rọ tre.
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương lập tức mở to mắt, chằm chằm nhìn vật bên trong rọ tre.
Nó là một khối mềm mại giống như đậu hũ.
“Óc Đậu phụ ư?”
Tiểu Mã thuận miệng nói, không ai trả lời.
Ngô lão thái đưa rọ tre cho Diệp Thu Linh, cô ta lập tức bò lên, dùng đầu lưỡi liếm mút chùn chụt, như đang thưởng thức cao lương mỹ vị.
Ăn được một hồi, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn say mê đến cực độ.
Tiểu Mã buồn bực nói: “Rốt cuộc nó là cái gì chứ?! Trông cô ta ăn mà ta cũng muốn nếm thử một miếng.”
“Ngươi đi mà thử.”
Diệp Thiếu Dương nói.
“Không cần, xem ra cũng chẳng phải là thứ gì tốt lành.”
Cả ba lại chăm chú nhìn, Diệp Thu Linh đã nhanh chóng ăn hết sạch khối “Óc đậu phụ”
kia.
Dường như còn chưa đã thèm, cô ta dùng đầu lưỡi liếm cái rọ tre đến sạch bóng.
Lúc này Ngô lão thái mới mở miệng nói: “Được rồi, thế này đã đủ cho ngươi tu luyện một lần, hôm nay chủ nhật, lần sau phải mang đến cho ta cái vật kia.”
Diệp Thu Linh như hiểu được lão bà nói gì, bèn cung kính gật gật đầu.
Ngô lão thái dùng miếng vải đen đậy lại miệng bình, đưa cho cô ta.
Diệp Thu Linh với lấy cái rổ do mình mang đến, bỏ cái bình vào bên trong, phủ khăn lên.
Ba người bất chợt tỉnh ngộ.
“À, thì ra cô ta mang rổ tới đây là vì thứ này.”
Diệp Tiểu Manh lẩm bẩm nói, “Làm như vậy tám phần là để tránh mọi người nhòm ngó.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Vậy nên trong thôn, mọi người đều tưởng cô ta tới đây đưa cơm cho Ngô lão thái.”
Diệp thu linh đứng dậy, vác rổ lên, chậm rãi bước ra cửa, men theo chân tường bên kia rời đi, không hề phát hiện ra ba người bọn hắn đang nhòm trộm ở chân tường bên này.
Diệp Thiếu Dương quay đầu sang Diệp Tiểu Manh nói: “Ngươi cứ đi trước đi, xem cô ta đem cái bình đi đâu, ta ở lại đây quan sát thêm một lúc nữa.”
Diệp Tiểu Manh chần chờ một chút, nói: “Vậy các ngươi cẩn thận nha, vạn nhất bị phát hiện, phải chạy thật nhanh rồi gọi điện thoại cho ta đến ứng cứu.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, chờ cho cô nàng đi khuất, mới rời mắt, nhìn vào trong viện một lần nữa.
Ngô lão thái lúc này đã đem cái chậu để lên trên ghế, mở nắp ra.
Phía trước mặt, mấy con quái miêu đã xếp thành một hàng dài.
Lũ quái miêu này sau khi nhận được lệnh, lập tức nhảy lên ghế, ngoạm lấy một con giun.
Cứ lần lượt như vậy, từng con một, sau khi lấy phần liền nhanh chóng nhảy qua một bên, gặm lấy gặm để.
Cảnh tượng này so với những gì bọn hắn nhìn thấy hôm trước kỳ thực không khác biệt là mấy.
Phân phát xong, trong chậu vẫn còn thừa không ít giun.
Ngô lão thái lấy nắp nồi đậy lại, rồi mang chậu vào căn phòng nhỏ phía sau sân viện, không biết cất ở đâu.
Diệp Thiếu Dương thấy không còn gì để xem nữa, liền giục Tiểu Mã rời đi.
Đi được một đoạn, cảm giác được xung quanh đã an toàn, Tiểu Mã lập tức quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?!....Mấy con giun mắt người ấy sao lại ở trong bụng của Diệp Thu Linh, còn cái thứ giống như óc đậu phụ kia rốt cục là cái gì?!" “Ta cũng đang thắc mắc giống ngươi nè.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, “Nhưng có một việc có thể khẳng định, Diệp Thu Linh ăn thịt người, tám phần là để nuôi mấy con giun trong bụng cô ta, bọn chúng có thể xem như con của cô ta!”
Tiểu Mã ngơ ngẩn nhìn hắn, “Vậy thì…… cô ta ăn chay à?”
Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn ngang, liếc Tiểu Mã một cái: “Ăn chay cái gì, ngươi ngủ mơ à?”
Tiểu Mã thật hết chỗ nói.
Chuyện này, với vốn kiến thức và chỉ số IQ của hắn, có thể hiểu được tại sao hắn lại nghĩ thành ra như vậy.
Lúc này, di động của Diệp Thiếu Dương chợt vang lên, cầm lên thấy tên người gọi tới là Diệp Tiểu Manh, lập tức bắt máy.
Bình luận facebook