Diệp Thiếu Dương nhìn tam thúc, hỏi: "Tam thúc, con hỏi thúc một vấn đề cuối cùng, người ở Quỷ Tiên Thôn...
Có gặp cha mẹ với ông nội con không?" Tam thúc sửng sốt, lắc đầu trả lời rất dứt khoát: "Không có, những người chết trong đợt hồng thủy năm đó không phải đều đến Quỷ Tiên Thôn hết, mà có một ít hẳn đã đến âm ty rồi."
Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, mặc dù hắn đã sớm nghĩ đến cha mẹ mình không có ở Quỷ Tiên Thôn, nếu không thì lần trước ở nhà Tam thúc, mọi người đã nói ra rồi, dù sao bọn họ cũng chết trong trận hồng thủy năm đó, cho nên chỉ cần có một chút khả năng thì hắn cũng muốn xác nhận, nếu không trong lòng không thể yên lòng được.
"Tiểu Diệp tử."
Tiểu Mã kêu một tiếng, chờ hắn quay đầu lại thì cau mày hỏi: "Ta luôn muốn hỏi ngươi một vấn đề này, ngươi nói cha mẹ sống chết không rõ, thì tại sao không dùng pháp thuật để câu hồn, hoặc đến âm phủ để tìm, không phải sẽ biết rõ sao?" Biểu lộ của Diệp Thiếu Dương có chút thương cảm, lắc đầu đáp: "Thân là pháp sư, mặc kệ nguyên nhân là gì thì khi tiến vào âm phủ tuyệt đối không được gặp thân nhân đã chết."
Mọi người tại đây đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, Tiểu Mã hỏi: "Tại sao?" Diệp Thiếu Dương kéo một cái ghế ngồi xuống, chậm rãi nói: "Để ta kể ngươi nghe một chuyện thì ngươi sẽ hiểu.
Trước kia có một người là cô nhi, được một cao nhân Đạo môn thu làm môn hạ, sau khi lớn lên thì trở thành một pháp sư có pháp lực cao cường, lúc ấy hắn rất muốn biết cha mẹ mình là ai và muốn gặp họ một lần để hỏi tại sao lúc trước lại vứt bỏ mình.
Hắn trở lại quê hương cố tìm kiếm, cuối cùng cũng xác định cha mẹ mình đã chết, thế là không nhịn được liền đi tới âm ty, lấy cớ là câu hồn để tìm kiếm vong hồn của họ.
Nhưng vì lúc sống họ đã làm một ít chuyện ác nên phải chịu cực hình nơi địa ngục, nhưng hắn lại tận mắt nhìn thấy tình cảnh vô cùng thê thảm đó, cho nên nhất thời không kiềm chế được mà ra tay đả thương quỷ tốt, cứu vong linh của cha mẹ trở về nhân gian, vì vậy âm ty đã lập tức cho âm binh đuổi theo tới.
Vị pháp sư này liền dẫn đệ tử đi đối kháng âm binh, hai bên đều có người chết, kết quả cuối cùng ra sao không quan trọng, nhưng chủ yếu là do vị pháp sư này, bởi vì tư niệm cá nhân mà phá hư đại pháp Minh giới, còn liên lụy rất nhiều người xung quanh phải chết...
Vị pháp sư này hành vi vốn rất chính trực, lại lập được nhiều âm công, nếu như không nhìn thấy vong linh của cha mẹ thì không đến nỗi tâm thần đại loạn, gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Nếu như ngay từ đầu hắn không đi tìm họ thì hết thảy mọi việc đều chưa từng phát sinh qua.
Ngươi đã hiểu ý ta rồi chứ?" Tiểu Mã gật đầu, xúc động nói: "Đúng vậy, mọi người ai cũng đều như thế, luôn có một ít tâm tình không cách nào kiềm chế được."
Diệp Thiếu Dương cũng gật đầu, "Cho nên ‘không gặp vong linh của thân nhân" đã trở thành điều lệ căn bản nhất của giới pháp thuật, mặc kệ pháp thuật có mạnh bao nhiêu cũng tuyệt đối không được vượt qua, ta cũng không thể được."
Diệp Tiểu Manh hỏi: "Thiếu Dương ca, pháp sư còn chuyện gì không được làm nữa không? Diệp Thiếu Dương ngẫm nghĩ rồi nói i: "Quy củ thì rất nhiều, nhưng cơ bản chỉ có ba điều quan trọng, đó là: Không gặp vong thân, không chứng nhân quả và không sinh nghiệt tình.
Không gặp vong thân thì lúc nãy ta đã nói, không chứng nhân quả chính là pháp sư tuyệt đối không được tự bói quẻ hay toán mệnh cho mình, mà phải làm theo tùy tâm tùy mệnh, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Diệp Tiểu Manh cau mày nghĩ một lúc, biết được lợi hại trong đó ra sao liền gật đầu đáp: "Đã hiểu, nhưng không sinh nghiệt tình thì có ý gì?" Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: "Một câu mà thôi, tuyệt đối không được cùng quỷ yêu hay tà linh làm loạn."
"Ách...
Cái này cũng tính à?" "Dĩ nhiên.
Quỷ yêu hay tà linh đều có mị thuật rất mạnh, nếu như qua lại với chúng mà đạo tâm không kiên định thì sẽ dễ dàng bị chúng lợi dụng, lúc đó hậu quả rất nghiêm trọng."
Diệp Tiểu Manh chậm rãi gật đầu, thở dài nói: "Xem ra làm pháp sư cũng không rạng rỡ như muội tưởng tượng."
Diệp Thiếu Dương cười một tiếng.
Ngay lúc này điện thoại Diệp Thiếu Dương vang lên, hắn lấy ra nhìn thì thấy Tưởng Kiến Hoa gọi tới, thông báo cho hắn một tin tức rất nghiêm trọng: Trong một khe núi ven đường đến thị trấn đã phát hiện một chiếc Audi màu đen, tài xế đã chết trong xe.
Trên xe vẫn còn mấy cái bình, bên trong đều là "Hoàng Kim Nhục"...
Diệp Thiếu Dương ngẩn người.
Chiếc Audi này chắc chắn là chiếc xe đã nhận "Hoàng Kim Nhục" từ chỗ của Lưu lão bà kia.
"Chết như thế nào, khi nào chết?" "Từ dấu vết hiện trường thì nguyên nhân hẳn là do bị lật xe mà chết, thi thể đã bắt đầu hư thối, chứng tỏ thời gian chết đã vượt quá ba ngày, bởi vì chết ở một nơi hoang vu cho nên tới bây giờ mới phát hiện được."
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Ông có tin hắn là do ngoài ý muốn mà chết không?" Tưởng Kiến Hoa đáp: "Dĩ nhiên là không, cho nên mới tìm ngươi đây, ngươi có cách nào tìm hồn của hắn về để tra hỏi tình huống không?" "Vô dụng, đối phương sẽ không ngu ngốc mà thả hồn phách của hắn, chắc là đã sớm bị diệt hồn, cho dù là người bình thường chết thì hồn phách qua mấy ngày cũng đã sớm đi rồi, không cần phải xem nữa."
Tưởng Kiến Hoa trả lời một tiếng, bày tỏ sẽ tiếp tục điều tra, hỏi Diệp Thiếu Dương còn có kế hoạch gì không để hắn còn tính toán, thế là cả hai thỏa thuận có gì sẽ liên lạc qua điện thoại sau.
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương nói lại chuyện này cho đám người Diệp Tiểu Manh nghe một chút, mọi người ai nấy đều rất giật mình.
"Nhất định là giết người diệt khẩu."
Diệp Tiểu Manh kiên quyết nói: "Người ăn Hoàn Kim Nhục kia --
- không là tà vật, là vì sợ chúng ta phát hiện ra hắn, cho nên mới giết chết thủ hạ của mình, thế là mọi chuyện xong hết."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm rồi gật đầu đáp: "Điều này cũng đúng, người này chắc chắn ở ngay bên cạnh chúng ta, cho nên mới sợ chúng ta phát hiện.
Nếu không thì hoàn toàn không cần làm vậy, cứ trực tiếp trốn đi là được, bởi vì cảnh sát sẽ không vì một cái gọi là tà vật mà điều tra rõ chuyện này."
Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã giật mình nhìn nhau: "Ngay cạnh chúng ta...
Sẽ là ai chứ?" "Một chút đầu mối cũng không có, chớ mà đoán mò nữa, sau này nhớ chú ý hơn một chút."
Diệp Thiếu Dương lại hỏi tam thúc mấy vấn đề nữa, bảo hắn nói hết ra những gì mà mình biết, thế là Diệp Thiếu Dương lại biết thêm một đầu mối: Bình thường, dù là ngày hay đêm thì Quỷ Mẫu kia cũng đều ở trong giếng cổ bế quan tu luyện, rất ít khi đi ra.
"Đúng rồi cháu trai, còn một chuyện không biết có liên quan hay không, lúc vừa mới tạo thành Quỷ Tiên Thôn thì từng có một người vào thôn đấu pháp với Tiên Nương..."
Diệp Thiếu Dương hoảng sợ, vội hỏi: "Là người nào?" "Là một tà linh cực kỳ lợi hại, mạnh đến nổi Tiên Nương phải tự mình ra mặt đánh cùng người đó một trận ngay tại đỉnh Tiên Sơn.
Lúc đó chúng ta chỉ là những quỷ hồn bình thường, căn bản không thể nào thấy rõ, sau đó cũng không biết ai thắng ai thua, dù sao người nọ cũng rời đi rồi, cũng không có quay trở lại."
"Người biết hắn là ai không?" Tam thúc lắc đầu, đột nhiên hai mắt sáng lên: "Lúc bọn họ đánh nhau ta thấy có mấy cái vảy màu vàng bay ra khỏi đỉnh núi, sau đó đều bị tịch thu lại, nhưng ta nghe nói Vương lão tứ ở Vương gia thôn có nhặt được một mảnh mà không chịu nộp lên."
Diệp Thiếu Dương nhớ kỹ chuyện này, lại hỏi thêm một chút, hắn cũng không trả lời được gì, thế là gật đầu nói: "Được rồi, mặc dù tam thúc ở nhân gian hơn mười năm mà không đi âm ty, nhưng dù sao cũng là bị người khác lừa dối che đậy, lại chưa từng làm chuyện gì sai gì, cho nên để con đưa người đến âm ty đưa tin."
Bình luận facebook