*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Đa đi tới trước giường, liếc nhìn thi thể bà lão, lẩm bẩm nói: "Tiểu Mã, cậu xem cậu béo như thế, đè bà lão bẹp dí rồi kìa!”.
Tiểu Mã nhìn lại, nhất thời ngơ ngẩn, Lý Đa nói không sai, bà lão kia bị cái bụng đầy mỡ của cậu đè đến nỗi bẹp như một tờ giấy."Đệt, không nói quá chứ, tôi còn chưa tới 100 kg! Có điều…”
"Không liên quan đến cậu!". Diệp Thiếu Dương nói: "Đây chỉ là một cái xác, chân thân của bà ta ở chỗ kia.".
Mọi người cúi đầu nhìn lại, thi thể của bà lão nằm trên mặt đất đã bị Diệp Thiếu Dương và rết ba đuôi phá không còn ra hình dáng, nhất thời ai nấy đều nhíu mày.
Lý Đa nói: "Tôi thật không hiểu nổi, Thiếu Dương ca, một người sao lại có tới hai thân thể, hơn nữa cả hai đều cùng tồn tại.".
Diệp Thiếu Dương cười cười, giải thích: "Nó không phải cương thi, cũng không phải quỷ, mà chỉ là thi sống. Thi sống tu luyện tới một trình độ nhất định thì cũng giống như côn trùng lột da, lột bỏ lớp da cũ, thay bằng lớp da mới để tu luyện tiếp, thăng cấp tu vi. Thi thể trên giường chỉ là một lớp da của nó, không có nội tạng, cho nên bị đè một cái liền bẹp dí.”.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, nói: "Chúng ta đến đúng lúc nó vừa mới lột da xong, chưa đến phân nửa tu vi, nếu không muốn giết nó thì phải hao tốn khá nhiều khí lực.”.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thế nhưng vẫn cảm thấy chuyện này hết sức khó tin.
"Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, kiến thức nhân loại thật quá rộng!”. Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ lắc đầu: "Cơ mà tại sao trong bụng bà ta lại có rết? Bà ta bỏ nó vào ư?"
"Dĩ nhiên không phải!". Diệp Thiếu Dương nói: "Có một kẻ khác đã bỏ rết ba đuôi vào trong bụng nó, dùng máu thịt của nó để nuôi luyện rết, canh giữ chỗ này. Một con thi sống cộng với một con rết ba đuôi, hình thành nên một cặp song sát bảo vệ vững chắc! Người bình thường nếu như xông tới, tất sẽ trở thành món ăn của bọn chúng.".
Tạ Vũ Tình nhíu mày: "Canh giữ cái gì, ở đây không có cái gì cả!?"
"Đáp án nằm trong phòng.". Diệp Thiếu Dương tiến lên đẩy cửa, rọi đèn pin vào bên trong, phía sau cửa là một gian phòng nhỏ, bên trong trống rỗng, chỉ có một cái giếng.
Diệp Thiếu Dương đến bên cạnh miệng giếng, cảm thấy có một luồng âm phong phả vào trong mặt, chiếu đèn pin xuống, giếng sâu chừng ba mét, dưới đáy có tráng một lớp xi măng, bên cạnh là một huyệt động nằm ngang.
"Phía dưới là gì thế?". Tiểu Mã khẩn trương hỏi.
"Muốn tìm chính chủ thì chắc chắn phải tìm bên dưới! Tôi cần các cậu giúp đỡ, thế nhưng bên dưới rất nguy hiểm, không thể đảm bảo cho các cậu an toàn, nếu như các cậu không muốn mạo hiểm thì cứ đứng chờ trên đây, không sao cả!". Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Tạ Vũ Tình trước.
"Ta đi, đây là vụ án của ta, có mạo hiểm ta cũng phải đi!". Tạ Vũ Tình trả lời rất thẳng thắn.
Diệp Thiếu Dương tiếp tục nhìn lão Quách. Lão Quách xoa xoa tay nói: "Tiểu sư đệ, đệ không phải ông chủ, những chuyện mạo hiểm như vậy, thật không có chỗ nào tốt để ta…”.
"Sau khi chuyện thành công, đệ sẽ đưa huynh ba vạn đồng thù lao.".
"Hắc hắc, có tiền là được. OK!".
Tiểu Mã không đợi Diệp Thiếu Dương hỏi, hai mắt sáng lên nhanh nhảu nói: "Tôi cũng đi, tôi cũng muốn ba vạn."
"Cậu tránh sang một bên, hết tiền rồi, không cho cậu xuống!”.
Diệp Thiếu Dương đảo mắt đáp, quay đầu nói với Lý Đa: "Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đừng nên mạo hiểm, cứ ở phía trên canh chừng giúp tôi, vạn nhất gặp phải quỷ hồn hay là vật gì, cậu cứ dùng thứ này đâm vào người nó!". Nói xong hắn đưa cho cậu ta Đào Mộc Kiếm và một chuỗi bùa hộ mệnh.
Lý Đa nhận lấy, nét mặt thoáng lo lắng, gật đầu nói: "Yên tâm, nếu có quỷ đến, tôi sẽ giết nó.".
Diệp Thiếu Dương biết cậu ta liều chết, cười nói: "Cậu cũng không cần liều mạng đâu, đánh không lại thì bỏ chạy, nhớ kỹ phải chạy đến miệng giếng hét to lên cho chúng tôi biết, tránh đánh nhau dây dưa với bọn chúng.”.
Ba người leo lên miệng giếng, nhanh chóng nhảy xuống, dùng đèn pin chiếu rọi thì thấy đối diện có một cái huyệt động quanh co khúc khuỷu, trông giống như một cái hầm trú ẩn, vừa đủ cho hai người đi qua. Đi được vài bước, chợt phía sau truyền đến tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Tiểu Mã đang len lén theo sau lưng họ, bèn tức giận nói: "Không phải đã bảo cậu đừng xuống đây sao, tôi cũng không có ba vạn đồng để cho cậu đâu!”.
Tiểu Mã cười hắc hắc: "Sao tôi có thể lấy ba vạn đồng của cậu, đến lúc đó cậu muốn cho bao nhiêu cũng được.”.
Bốn người đi lòng vòng trong huyệt động một hồi thì phát hiện ra phía trước chợt có tia sáng, cả bốn nhanh chóng đi tới thì huyệt động đã chấm dứt, bên ngoài lộ ra một sơn cốc.
Diệp Thiếu Dương đưa mắt quan sát, trong sơn cốc có một cái dốc, không nhìn thấy đầu bên kia, chỉ thấy bên này có hai bãi đất lớn, cỏ dại mọc um tùm, vài dòng suối nhỏ hình cánh quạt tản mát trong những bụi cỏ, hội tụ đến một bên sườn núi.
Diệp Thiếu Dương leo lên sườn núi, ngẩng đầu nhìn, hít vào một hơi khí lạnh: Bãi cỏ phía trên sườn núi chính là hàng trăm cỗ thi thể xếp chồng, cả người mọc đầy lông xanh như cỏ, chân nằm bên ngoài, đầu nằm bên trong, làm thành một vòng lớn. Ở giữa có một nấm mồ và một cái quan tài, chín dòng suối nhỏ cách đó không xa hội tụ thành một đầm nước, phía trên tràn ngập hắc khí như một đám mây đen, bao phủ mặt đầm.
Tạ Vũ Tình kêu lên thất thanh: "Oh My God, những thứ này đều là người chết?".
"Lục mao cương thi, còn gọi là thi linh, kém thi ma một bậc.". Ánh mắt Diệp Thiếu Dương có chút thẫn thờ nhìn một đống lục mao cương thi, than thở nói: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều lục mao cương thi như vậy. Hôm nay phải làm lớn rồi!”.
Tạ Vũ Tình nói: "Chúng nó có tỉnh không, vì sao tất cả đều nằm bất động như thế?"
"Sẽ không tỉnh, bọn chúng đã bị định hồn, cô có tới trước mặt chúng cũng không tỉnh, bất quá chút nữa sẽ khác!". Diệp Thiếu Dương nói xong bước xuống phía dưới, đi chính giữa đám lục mao cương thi, dừng lại quan sát một chút, tất cả cương thi đều ngửa mặt lên trời, biểu tình dữ tợn, khóe môi lộ ra hai hàm răng nanh, xuyên qua lớp lông xanh thưa thớt có thể thấy chúng nó đều mặc quân phục Nhật Bản khác nhau, chứng tỏ lúc sinh tiền chúng nó kiêm những chức vụ khác nhau.
Tất cả cương thi đều là quân nhân Nhật Bản.
Tiểu Mã đi theo phía sau Diệp Thiếu Dương, trong lòng run sợ cương thi bất chợt nhảy lên dọa. Đi tới bên cạnh đầm nước, Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống quan sát.
Đầm nước hình tròn, rộng hơn mười mét vuông, được chín dòng suối hội tụ đến nên nước rất trong suốt, thế nhưng chính giữa đầm lại có một màu xám ngắt ngầu đục, trông rất dị thường, lại còn tỏa ra mùi khó ngửi.
"Tiểu Diệp tử, phía dưới này có thủy thi không?". Tiểu Mã nơm nớp lo sợ hỏi, vừa nhớ tới dáng dấp của thủy thi lúc trước, cả người bất giác nổi da gà.
"Nếu có thủy thi thì cũng chả sao!". Diệp Thiếu Dương đứng lên quan sát bốn phía, trong lòng đã hiểu rõ, quay đầu nói với lão Quách: "Sư huynh, huynh đã từng học qua phong thủy, có nhìn ra chỗ này như thế nào không?"
Lão Quách khi tiến vào sơn cốc cũng đã quan sát phong thủy một chút, vừa nghe hắn nói liền lấy ra la bàn, dựa theo Phân Kim Định Huyệt Thuật (1) tính toán một chút, kinh hãi kêu lên: "Đây là thế Cửu Âm Liên Hoàn!"
(1) Phân Kim Định Huyệt Thuật: Là một thuật phong thủy mà đến nay chỉ còn một số ít Mạc Kim Giáo Úy (một môn phái trộm mộ của Trung Hoa cổ đại) còn nắm giữ. Dùng một la bàn phân kim, phân ba trăm sáu mươi độ trên một mặt, mỗi ba mươi độ làm một sơn, tổng cộng hai mươi bốn sơn. Gọi là phân kim, tức là trên hai mươi bốn sơn lại phân đều ra, tổng cộng một trăm hai mươi phân. Chủ yếu tam hợp phái dùng trong phong thủy học, định phương vị một huyệt để đặt vị trí cổ mộ chính xác, căn cứ vào phương hướng khác nhau sẽ nhận được số ghi phân kim khác nhau, sau đó tra phân kim bí thư để phán đoán hung cát, cho nên mới gọi là “Phân kim định huyệt”.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, quan sát bốn phía, chậm rãi nói: "Chín dòng suối nhỏ hội tụ thành một đầm nước, tượng trưng cho Cửu Âm Liên Hoàn, đúng là một chỗ nuôi thi cực tốt, những con cương thi bị định hồn, tu luyện sinh ra thi khí đều dựa vào đầm nước kia, sau đó cung cấp cho vị chính chủ nằm trong quan tài!".
Diệp Thiếu Dương lướt qua đầm nước, đi tới nấm mồ, nhất thời cảm giác được một luồng âm phong quất vào mặt, hắn tiến sát quan tài, chăm chú đánh giá, đột nhiên biến sắc, cả kinh nói: "Lại là Âm Trầm Mộc (2)!" -...
(2) Âm Trầm Mộc: Còn gọi là gỗ mun, ô long mộc, trầm mộc, than hóa mộc… Gỗ vì địa tầng biến động nên bị chôn sâu trong nước, tính chất vật lý bị thay đổi, bên ngoài lớp gỗ, bên trong đen như than đá, cho nên vùng Tứ Xuyên gọi là Cây Mun, tục xưng là Âm Trầm Mộc.
Bình luận facebook