Lưu Hồng Diễm hai tay che mặt, khóc lóc một hồi, dùng giọng nói đứt quãng kể lại chân tướng sự tình: Mọi việc xảy ra từ mấy tháng trước, lúc ấy, cô vẫn còn học trong trường.
Cô đang học tại một tòa nhà của khoa y, nằm ở vị trí hẻo lánh, góc trường có một hoa viên, bên trong có vài toà nhà bằng gạch có kết cấu kiến trúc cổ đại, là văn vật cấp tỉnh, nghe nói là thư viện từ thời nhà Minh.
Khi Đại học Y khoa được xây dựng, vừa lúc cũng bao lại khu vườn này, tuy nhiên khu vực xung quanh vẫn không khai phá, là một khoảnh đất trống khá lớn, mấy năm trước, vì khu vườn trở thành kiến trúc văn vật, nhà trường đã cho xây tường bao lại.
“Trường của chúng ta đã tồn tại được trăm năm, có một giảng đường lớn từ thời dân quốc.
Nghe một số học tỷ nói, từ khi giảng đường xây xong, Lệ Phân Viên bắt đầu có quỷ quái xuất hiện……”
“Từ từ,”
Diệp Thiếu Dương nhịn không được, ngắt lời nàng, hỏi: “Vì sao lại kêu là Lệ Phân Viên?”
“Do trên của chính của khu vườn kia viết chính là tên này, có thể vì trước mặt có một hoa viên, tuy lâu năm không ai chăm sóc, nhưng mỗi năm vào mùa xuân đều có rất nhiều hoa nở rộ, vô cùng hiếm lạ, trường học là lấy ý ‘ tú lệ phân phương ’ để đặt tên, sau đó xây tường vây bao xung quanh, còn phái hai bảo vệ tới trông coi thường xuyên.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Cô cứ tiếp tục.”
Ánh mắt Lưu Hồng Diễm chợt hiện lên vẻ cô đơn, nói: “Lúc ta vừa mới đến trường, thì nghe đồn Lệ Phân Viên có quỷ, nói là mấy năm trước, trong trường có một nữ sinh viên bị thầy giáo lừa gạt tình cảm, yêu đến mức phá thai, sau lại bị thầy giáo ruồng bỏ, sau đó bị bệnh tâm thần, rồi được đưa đến bệnh viện tâm thần, còn thầy giáo kia bởi không đủ chứng cớ, hơn nữa có quan hệ với lãnh đạo trong trường, chỉ bị phạt cảnh cáo, sau khi nghỉ một thời gian lại tiếp tục công tác tại trường.
Nhưng mà được một thời gian, đột nhiên nữ sinh kia lại chạy ra khỏi viện tâm thần, quay lại trường học, tìm kiếm vị thầy giáo kia khắp nơi, trường học đã phái bảo vệ khoa đến bắt nàng, lúc đó, cô ấy đã chạy vào trong khu vườn ở Lệ Phân Viên, bị mấy người bảo vệ bắt được, có thể do họ quá mạnh tay nên cô ấy bị xuất huyết, sau đó……lại sinh non, lúc đó mọi người mới biết, thì ra cô ấy đang mang thai.
Bị đưa trở lại bệnh viện tâm thần cũng không được mấy ngày, cô ấy lại chạy ra được, tóc một màu đỏ, mặc quần áo đỏ, đi giày đỏ, nhưng hôm đó cùng lúc là ngày gì đó…… hình như gọi là tam cái gì đó……”
Diệp Thiếu Dương bất chợt ngẩn người, thì ra là Tam phá nhật! Cái gọi là Tam phá nhật, là bởi vì ngày đó là ngày tam trụ can chi cùng hướng, tình huống này trăm năm mới có một lần, ngày này bình thường cũng không có gì, nhưng nếu rơi vào ba ngày đông chí, thanh minh, năm nhuận ngày hai mươi chín tháng hai, lại vào ban đêm vào khoảng giờ Tý, canh giờ can chi cùng hướng với tam trụ, trên thực tế sẽ trở thành tứ phá, oán khí sẽ ngất trời, quỷ thần đều bất an.
Nếu người nào đó mà chọn ngày Tam Phá Nhật trăm năm mới có này, mà lại vào giờ Tý, tự sát mà chết, quả thực không thành lệ quỷ cũng không được, đừng nói là trong lòng mang oán khí, đem toàn thân biến thành màu đỏ, hình thành Huyết sắc hồn trận…… Hơn nữa lúc trước lại sinh non, huyết khí trong tử cung còn chưa hết…… Nếu truyền thuyết này là sự thật, Diệp Thiếu Dương tuyệt đối tin rằng, nữ quỷ này có tu vi thâm hậu hơn rất nhiều so với mẫu tử thi sát mà gia đình hắn đã đắc tội năm đó.
“Cô cứ nói tiếp đi.”
Diệp Thiếu Dương nói với Lưu Hồng Diễm.
“Tất cả mọi người đều nói Lệ Phân Viên có quỷ, ngày thường không ai dám tới, Hôm đó, chúng ta được yêu cầu làm một cái thực nghiệm về trung dược, bị thiếu mất một trung dược, vốn dĩ có thể ra ngoài mua, nhưng vì khá xa, thời gian cũng đã tới gần, lúc này có người nói trong Lệ Phân Viên có loại dược thảo này, có thể đi hái một ít.
Chúng ta đều rất hiếu kì về khu vườn này,cũng không biết thế nào liền cùng nhau đi cả, vườn có người trông coi, nên chúng ta trèo tường mà vào, tìm kiếm vị thuốc đó, thì đúng là đã tìm thấy trong hoa viên.
Lúc ấy vào cũng đã vào rồi, chúng ta tính đi dạo một hồi trong vườn, đột nhiên ta…… mót quá, tìm không ra WC, nên đành tìm đại một chỗ nào đó trong hoa viên.
Nơi đó vô cùng hẻo lánh, lúc ta đang đi vệ sinh, thì cảm giác như có người đang ở phía sau thổi vào cổ, quay đầu nhìn lại thì không có thấy gì, rất nhiều lần như vậy.
Lúc đó còn tưởng cỏ tranh gặp gió, nên cũng không để ý, sau đó đột nhiên nghe được tiếng một nữ nhân kêu tên ta từ phía sau, quay đầu lại, thì nhìn thấy một cô gái đeo kính, đứng từ xa trong bụi cỏ, hai mắt đều đang chảy máu ra ngoài…… Lúc ấy ta bị dọa chết khiếp, liền chạy nhanh trở về, kết quả là bị vấp ngã xuống đất, lúc ấy cũng không để ý, chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi đó, sau khi trở về, cảm thấy toàn thân đều ngứa, tắm rửa cũng không sạch, nhưng qua một thời gian sau, cũng không có chuyện gì xảy ra.”
Nói đến đây, Lưu Hồng Diễm không nhịn được khóc rống lên, “Khoảng thời gian đó, buổi tối ngày nào ta cũng mơ thấy có một nam nhân, chính là con quỷ lúc nãy ăn mặc khôi giáp, đến bên cạnh ta…… hôn môi, hút khí từ trong cơ thể ta.
Ta rất sợ hãi, nghĩ mình bị quỷ ám, rời đi nơi nào đó sẽ không việc gì, vì thế ta xin về quê thực tập, lúc đầu còn bình thường, nhưng gần đây, ta có cảm giác u mê mơ hồ, giống như bị mộng du, đại pháp sư mới vừa đuổi nó ra khỏi thân thể ta, thì ta mới thanh tỉnh lại……”
Lưu Diễm Hồng nhìn thoáng qua thân thể của mình, thấy toàn bộ cơ thể có một tầng vảy cá, thương tâm mà khóc, “Đại pháp sư, có phải ta đã chết rồi hay không.”
Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, nhíu mày nói: “Dương khí trong cơ thể cô đã sớm bị hút khô rồi, thân thể cũng đã bị thi hóa, vốn dĩ không thể sống được, Nhưng ai ngờ…… cô lại gặp được ta, ta đã nhờ bọn họ đi mua bồn tắm, chính là để cứu cô.”
Lưu Hồng Diễm vừa nghe thế, liền quỳ xuống dập đầu, ngàn ân vạn tạ.
Diệp Thiếu Dương dùng Quy hồn thuật, đưa linh hồn cô ta trở lại thân thể, dùng Giao du mà bịt mắt, làm cho cô ta hôn mê để dưỡng hồn, còn mình ngồi một bên sô pha, mà cân nhắc sự tình mà cô ta gặp phải, cũng lúc này Tống Ngọc Đình cùng Qua Qua cũng quay trở về, trong tay Tống Ngọc đình cầm một cái bồn nhựa siêu lớn, đủ để chứa một người.
Diệp Thiếu Dương đem bồn nhựa để vào buồng vệ sinh, bảo Tống Ngọc Đình hỗ trợ xả nước, sau khi đầy bồn, từ ba lô lấy ra hai bao gạo nếp, đổ vào bên trong, lại thêm vào một ít pháp dược, sau đó cắt đầu ngón tay, nhỏ khoảng một chén máu của mình vào nước.
“Ngươi làm gì vậy?”
Tống Ngọc Đình tò mò hỏi.
“Thân thể cô ta đã bị thi hóa, muốn phục hồi như cũ, phải dùng gạo nếp để hút thi khí.”
Diệp Thiếu Dương nói xong, rồi bế Lưu Hồng Diễm đặt vào trong bồn nước, chỉ nghe thấy xì xì một tiếng, nước trong bồn sôi sùng sục, không ngừng toát ra làn khí màu đen, Lưu Hồng Diễm đau đến mức quay cuồng trong nước, liên tục kêu gào thảm thiết.
“Đây là có chuyện gì!”
Tống Ngọc Đình kinh sợ kêu lên.
“Cương thi gặp phải gạo nếp cùng một số pháp dược, sẽ bị như vậy, huống chi trong nước còn có máu của ta, có thể ăn mòn lớp da.”
nói xong Diệp Thiếu Dương, cậy miệng cô ta ra, lấy ra đồng tiền đúc mẫu lúc trước đã nhét vào, thay bằng một khối đá hùng hoàng, đem khép miệng lại, đá hùng hoàng dùng để định hồn, cho dù thân thể cô ta bị tổn thương thế nào, hồn phách cũng sẽ không rời khỏi cơ thể.
“Cương thi……”
Tống Ngọc Đình nói, “Cô ấy không phải bị quỷ nhập sao, như thế nào lại thành cương thi?”
Bình luận facebook