Thanh Vân Tử cười nhàn nhạt: "Miêu Cương Vu sư?"
Nam tử trung niên mặt biến sắc, giả vờ không nghe không biết.
"Ngươi không cần giả bộ với ta, mang anh sát đến cho nữ thi, trợ việc hình thành sát thi là ngươi!"
"Cái gì?”. Người chung quanh kêu to tản ra xa, khiếp sợ nhìn nam tử trung niên.
Nam tử trung niên lúng túng, sắc mặt tái nhợt, không nói nên lời.
Thanh Vân Tử quay đầu lại hỏi Diệp Đại Công: "Người này có thù với nhà ngươi à?"
Diệp Đại Công há mồm, cau mày nói: "Hắn tên là Diệp Đại Bảo, là thợ mộc trong thôn chúng tôi, đồ dùng trong nhà tôi đều do hắn sửa. À phải rồi, hai tháng trước, chân giường của nhà tôi bị hỏng, có gọi hắn tới sửa giúp..."
Thanh Vân Tử gật đầu, ra vậy, mọi chuyện đã rõ ràng. Lão nhìn Diệp Đại Bảo, thản nhiên nói: "Ngươi cũng không cần giả bộ, trên người ngươi có khí tức Thi Du, ta không ngửi lầm, còn nữa, trên tay ngươi có dấu vết màu đỏ do việc chạm vào chu sa lâu ngày, tuyệt đối không sai được. Đứa bé kia có thù gì với ngươi, tại sao ngươi lại đối xử với nó như vậy?"
Diệp Đại Bảo còn muốn giả ngu, vợ Diệp Binh đột nhiên xông lên, khóc lóc đánh Diệp Đại Bảo: "Nhất định là do ngươi làm, nhất định là ngươi! Ngươi thật là lòng dạ độc ác!"
Cha con Diệp Đại Công vất vả tiến lên kéo cô ấy lại, tỉ mỉ hỏi, vợ của Diệp Binh là Xảo Vân mới không dám giấu giếm, vừa khóc vừa kể bí mật ngày xưa: Nhà mẹ cô cách thôn mười mấy dặm, khi Diệp Đại Bảo còn trẻ có làm qua nghề bán hàng rong, hàng ngày hay đến vùng lân cận nhà cô chào hàng. Những món hàng của y đều là những vật nhỏ nhỏ đáng yêu mà y mang về từ phương nam. Xảo Vân cũng có mua hàng của y, cho nên quen biết y.
Có một lần Xảo Vân vào núi hái rau dại, nghe bên trong rừng có tiếng rên rỉ, mới chạy tới nhìn thì thấy Diệp Đại Bảo bị độc xà cắn, miệng sùi bọt mép, không thể đi, vội vàng chạy xuống núi mời đại phu cứu sống Diệp Đại Bảo. Diệp Đại Bảo đến nhà cảm tạ, nhận cô là em nuôi kết nghĩa, thịnh tình không thể chối từ, Xảo Vân cũng đồng ý.
Từ đó về sau, Diệp Đại Bảo mỗi lần đến vùng lân cận chào hàng đều tặng quà cho Xảo Vân, thường xuyên qua lại, hai người cũng càng ngày càng thân nhau, Xảo Vân cũng coi y như là anh trai, hết lòng đối đãi. Năm Xảo Vân được mười sáu mười bảy tuổi, từ từ hiểu được nam nữ khác biệt, sợ người ngoài gièm pha, không cho Diệp Đại Bảo lui tới nữa.
Hai năm sau, được người giới thiệu, cô kết hôn với Diệp Binh. Diệp Đại Bảo biết chuyện, một ngày nọ đột nhiên đến tìm cô, tặng cho cô một chiếc nhẫn vàng, bảo cô từ hôn Diệp Binh, gả cho mình.
Xảo Vân giật mình hoảng sợ, đương nhiên không theo. Diệp Đại Bảo tức giận muốn cưỡng cô, cô cố hết sức cắn lên vai Diệp Đại Bảo, rách một miếng thịt, sau đó mới may mắn trốn thoát.
Nữ nhân trên núi vốn bảo thủ, Xảo Vân sợ chuyện này đồn ra ngoài bị người ta hiểu lầm, huống hồ Diệp Đại Bảo chưa làm gì được cô, cho nên ngoại trừ mẹ cô ra, cô không hề nói cho một ai khác. Sau đó Diệp Đại Bảo có nỗ lực đi tìm cô, nhưng cô đã cảnh giác, không cho y có cơ hội tiếp xúc mình nữa.
Về sau Diệp Đại Bảo đổi nghề thợ mộc, cũng không quay lại tìm Xảo Vân.
"Ta vốn cho rằng chuyện này đã là quá khứ... Thật không ngờ ngươi độc ác như vậy, dám trả thù lên hài tử của ta, uổng cho ta năm đó cứu ngươi một mạng. Phẹt!". Xảo Vân không kiềm được tức giận phỉ nhổ lên mặt Diệp Đại Bảo, chồng của cô Diệp Binh cũng đột nhiên xông lên, vạch vai áo Diệp Đại Bảo ra, bên vai trái y quả nhiên thiếu một miếng thịt, còn có một dấu răng nhàn nhạt!
Chứng cứ vô cùng xác thực, Diệp Đại Bảo vô pháp chống chế, nhất thời mặt xám như tro tàn.
"Ta đoán vu thuật của ngươi là học được trong thời gian ngươi đi bán hàng rong, chính xác là học được từ Miêu Cương, có đúng không?". Thanh Vân Tử hời hợt nói: “Lúc cô ấy cự tuyệt ngươi, ngươi vẫn ghi hận trong lòng, nhưng tại sao ngươi muốn đợi tới bây giờ mới trả thù?"
"Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.". Ánh mắt Diệp Đại Bảo tràn ngập hận ý rơi vào trên mặt Diệp Binh, cắn răng gằn từng chữ: "Dám cướp người phụ nữ của ta, ta sẽ khiến cho nhà ngươi đoạn tử tuyệt tôn! Để cho các ngươi tận mắt nhìn thấy hài tử của mình biến thành hành thi, giết sạch từng người trong nhà! Ha ha ha, tuy rằng kế hoạch không thành công nhưng sát thi đã chạy trốn, nhi tử nhà ngươi cũng đã trúng độc thi, không thể cứu được, ha ha ha! Tất cả các ngươi hãy chôn cùng ta đi!".
Y đột nhiên khoát tay, trong miệng như bị mắc kẹt vật gì, cố sức nhai nó, cả người kịch liệt co quắp, ngã xuống đấtt, miệng sùi bọt mép, không bao lâu sau thì cổ họng chảy máu mà chết!
Đoàn người thấy cảnh tượng ấy không khỏi ngây ngốc, mở to hai mắt nhìn thi thể Diệp Đại Bảo, không ai dám hé miệng nói gì.
Diệp Đại Công thở dài, lẩm bẩm nói: "Thật không ngờ hắn thâm độc như vậy."
"Vô Lượng Thiên Tôn, hắn lâu ngày tiếp xúc với Hắc Vu thuật đã bị cổ thuật ăn mòn, mất đi nhân tính, tính cách trở nên âm tàn ngoan độc, vả lại còn lợi dụng cổ thuật giết người để trốn tránh pháp luật, dù sao thần không biết quỷ không hay. Nếu không có bần đạo, cả nhà ngươi già trẻ lớn bé sớm muộn gì cũng sẽ trở thành hành thi, gây họa quê nhà."
Diệp Đại Công một nhà ba người quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu: "Tạ ơn đạo trưởng cứu mạng, xin đạo trưởng hãy mở lòng từ bi, cứu hài tử của chúng tôi!"
Thanh Vân Tử đỡ ba người đứng dậy, đưa bọn họ trở về làng.
Thi thể Diệp Đại Bảo được mang về đây chôn cất, vì là tự sát nên sẽ dễ dàng xử lý hơn. Thanh Vân Tử viết một lá phù dẫn hồn, đưa hồn y trực tiếp đến âm ty, tránh cho y ở lại nhân gian tác quái.
Thanh Vân Tử quan sát tình hình Diệp Thiếu Dương, nói với nhà Diệp Đại Công rằng: "Sát thi oán khí sâu đậm, nói vậy các ngươi cũng đã hiểu, nó bị trúng Thi Du Cao, dẫn theo vô số oán khí, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thanh trừ, phải điều dưỡng không gián đoạn một năm. Ta cũng không thể ở nhà các ngươi một năm, vừa hay tiểu tử này là... kỳ tài tu đạo, ta định mang nó về Mao Sơn, thu nhận làm đệ tử, dạy nó Mao Sơn đạo pháp, các ngươi nghĩ thế nào?"
Cả nhà Diệp Đại Công nhìn nhau, Diệp Thiếu Dương là con trai duy nhất trong nhà, chắc chắn họ không nỡ để nó đi, chẳng qua so sánh nặng nhẹ, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là giữ tính mạng cho hài tử.
"Đạo trưởng, làm đạo sĩ có phải đến chết cũng không thể kết hôn không?". Xảo Vân sợ hãi hỏi, làm một người mẹ, cô chỉ quan tâm nhất chuyện này.
"Mao Sơn tông là nhất đạo nhất mạch, không phải là Toàn Chân giáo, đương nhiên có thể lấy vợ, chỉ cần nó có bản lĩnh, muốn kết hôn tám người, mười người gì đều được.." Thấy người nhà đồng ý, Thanh Vân Tử mừng thầm trong lòng, cũng khôi phục bản sắc không đứng đắn của lão.
"Thế nhưng hài tử còn chưa biết chữ..."
"Cái này dễ thôi, dưới chân núi có trường học, ban ngày nó đi học, buổi tối theo ta trở về học đạo pháp, sẽ không làm lỡ cuộc đời nó. Vô Lượng Thiên Tôn, ta không muốn nhận tiền của các ngươi, chỉ giúp các ngươi nuôi hài tử, dạy dỗ nó thật tốt. Các ngươi nếu như nhớ nó thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm."
Nghe lão nói như vậy, không đồng ý cũng không được, người nhà họ Diệp liền cảm tạ Thanh Vân Tử, nhiệt tình thiết đãi lão một bữa ngon. Sáng sớm hôm sau, Thanh Vân Tử muốn rời khỏi nhà, để lại một dãy số điện thoại cho Diệp Đại Công, bảo ông ấy phải để ý vùng lân cận, khi nào có tin tức anh sát lập tức gọi điện thoại cho lão, sau đó cõng Diệp Thiếu Dương lên, người nhà lưu luyến không rời ra tiễn biệt, cả hai vui vẻ rời khỏi Diệp gia thôn…
Bình luận facebook