Tạ Vũ Tình nghe hắn nói vậy, vội vàng hỏi: “Vậy ngươi đem chúng nó giết chết hết, không phải là xong à?”
“Cô nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, đám quỷ ruồi này nhìn qua thì giống như đang bám lên thân người, nhưng thực ra là tứ chi cùng miệng của chúng đều bám chặt vào mặt ngoài của hồn phách, nếu dùng ngoại lực mà giết chết, thì khi chúng nó sẽ bị đau, sẽ càng cắn sâu vào hồn phách, làm cho hồn phách bị tổn thương, hơn nữa nếu trực tiếp đánh chết thì thân thể của nó sẽ nổ tan xác ra, trong cơ thể sẽ chảy ra quỷ dịch làm ăn mòn linh hồn, cho nên tương đối phiền phức.”
Diệp Thiếu Dương giơ tấm vải đỏ lên, nói: “Vải đỏ này đã được ta tẩm vào năm loại hắc dược, có thể trong nháy mắt mà âm thầm giết chết bọn chúng, đây cũng chính là biện pháp ổn thỏa nhất.”
Đỗ Nghĩa đã tận mắt nhìn thấy đám quỷ ruồi kinh tởm kia, lại nghe hắn giải thích như vậy, đương nhiên không còn gì để nói.
Được hắn đồng ý, Diệp Thiếu Dương không hề trì hoãn, cuốn lại tấm vải đỏ, đắp lên mắt của Đỗ Hổ, sau đó buộc chặt hai đầu.
Đỗ Hổ đang đờ đẫn si ngốc, sau khi bị đắp vải đỏ lên mắt, đột nhiên toàn thân run rẩy, trong miệng phát ra tiếng ùng ục.
“Diệp tiên sinh……”
Đỗ Nghĩa lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nói: “Phản ứng bình thường thôi.”
Vừa mới dứt lời, chỉ thấy vị trí hai con mắt trên tấm vải đỏ, không ngừng rung động, giống như có thứ gì đó đang va chạm vào bên dưới, qua một lúc mới yên tĩnh, Đỗ Hổ cũng không còn run rẩy, nhưng sắc mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nề dồn dập.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới cởi xuống tấm vải đỏ, cũng không kiểm tra quỷ ruồi bên trong, cẩn thận cuộn lại, dùng một lá bùa phong ấn lại, rồi nhét vào trong ba lô.
Quỷ ruồi tuy làm người ta ghê tởm, nhưng cũng là một loại pháp dược trân quý, Diệp Thiếu Dương từ sớm đã có tính toán, đưa xác lũ quỷ ruồi này cho Lão Quách, coi như thù lao nhờ hắn hỗ trợ…… Dùng hai lá linh phù ngâm pháp thủy, dán lên hai con mắt của Đỗ Hổ, sau đó nhờ Kỳ Thần hỗ trợ, dìu ông ta đến ngồi chỗ nào đó có ánh nắng mặt trời trong viện, còn mình thì lấy một chiếc ghế dựa, ngồi xuống đối diện.
“Diệp tiên sinh, cha ta thế nào rồi?”
Đỗ Nghĩa vô cùng lo lắng, hỏi.
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ cái Tỳ Hưu ngọc ở trên cổ của Đỗ Hổ, nói: “Cha ngươi có mặt ngọc này hộ thể, quỷ ruồi tuy bám vào mắt ông ấy đã nhiều năm, nhưng cũng không hút được gì, bất quá tinh khí bị hao tổn một chút, phơi nắng khoảng nửa giờ là có thể tỉnh lại.”
Đỗ Nghĩa nghe hắn nói vậy, kìm nén không được mà trở nên kích động, nói: “Nếu thật sự có thể cứu được cha ta, ta nhất định sẽ hậu tạ!”
Tạ Vũ Tình chăm chú nhìn Đỗ Hổ, nhíu mày nói: “Là người nào đã đặt đám quỷ ruồi này vào mắt ông ta?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Chuyện này ta không biết, nhưng có người đã đưa âm khí từ Quỷ Vực vào trong thân thể ông ta, hấp dẫn lũ quỷ ruồi hằng năm đều bám thêm vào hai mắt ông ta, vừa rồi lúc ta dùng năm loại hắc dược giết quỷ ruồi, đã nhân tiện hút ra hết âm khí Quỷ Vực.”
“Thế còn mặt ngọc kia, là ai cho ông ta?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Đừng đoán mò, chờ sau khi ông ta tỉnh lại đã, hỏi một chút thì cái gì cũng rõ ràng thôi.”
Quả nhiên nửa giờ sau, từ trong miệng Đỗ Hổ phát ra một tiếng rên nhẹ, run rẩy đưa tay lên, định bóc tấm linh phù đang dán trên mắt mình.
Diệp Thiếu Dương lập tức bảo Đỗ Nghĩa nhanh chóng đưa ông ta vào trong phòng, cha hắn nhắm mắt lâu ngày, vừa mở mắt đã đột ngột tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, dễ làm cho mắt bị tổn thương.
Sau khi vào nhà, Diệp Thiếu Dương bảo Kỳ Thần đóng chặt cửa sổ, buông bức rèm xuống, làm cho căn phòng tối tăm không co chút ánh sáng nào, lúc này mới lấy xuống linh phù dán trên mắt Đỗ Hổ xuống.
Đỗ Hổ dần dần mở mắt, mới đầu có chút ảm đạm, không nhìn thấy gì, qua khoảng vài phút sau, hai mắt đã trở nên có thần, quay sang nhìn mấy người trước mặt, dùng giọng nói mệt mỏi, chậm chạp nói: “Các ngươi ….
là người nào, đây là ở đâu?”
Có thể nhìn thấy mọi người, lại còn đặt ra câu hỏi có tính logic như vậy, chứng tỏ ông ta có thể trông thấy đồ vật, chứng bệnh si khờ cũng đã khỏi.
Đỗ Nghĩa lập tức nước mắt chảy ra, gục vào lòng ngực Đỗ Hổ, miệng liên tục gọi cha.
Đỗ Hổ cảm thấy kinh ngạc vô cùng, giống như không hiểu vì sao chính mình có con trai lớn như vậy, liên tục dò hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Thiếu Dương kéo áo Tạ Vũ Tình, bảo cô đi ra ngoài với mình, để dành thời gian cho hai cha con bọn họ tâm sự với nhau.
“Chúng ta đi trước, chờ ngươi bình tĩnh lại, rồi hãy đem chân tướng sự việc từ từ kể cho ông ấy nghe.”
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ vai Đỗ Nghĩa, sau đó đi ra ngoài cửa phòng.
Tạ Vũ Tình cùng Kỳ Thần cũng theo sau hắn, đóng cửa phòng lại.
Ba người lại lần nữa ngồi xuống trước một cái bàn đá trong viện dưỡng lão, Kỳ Thần cảm khái nói: “Cha con hắn thật là đáng thương.”
Diệp Thiếu Dương nhìn xa xăm, yên lặng nói: “Sinh thời có thể tỉnh táo đoàn tụ cùng gia đình, cũng đã không tệ rồi, còn hơn là ‘ tử dục hiếu nhi thân bất tại" " tử dục hiếu nhi thân bất tại: Con cái muốn báo hiếu nhưng thân nhân đã không còn Tạ Vũ Tình thấy vẻ mặt hắn có chút cô đơn, biết hắn hoài niệm về thân thế của mình, liền an ủi nói: “Thiếu Dương, cha con bọn họ có thể đoàn tụ, là do ngươi giúp đỡ, ngươi nên cảm thấy cao hứng mới đúng.”
“Cha con bọn họ đoàn tụ, vì sao ta lại cảm thấy cao hứng chứ?”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô, cười khổ, nói: “Thân là thiên sư, ta có biện pháp giúp cha con người khác đoàn tụ, nhưng còn bản thân mình, muốn gặp mặt cha một lần cũng không được……”
Tạ Vũ Tình còn muốn nói gì đó, Diệp Thiếu Dương đã xua xua tay, dựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại.
Tạ Vũ Tình nhìn một bên mặt hắn, trong lòng thầm nghĩ, thì ra cái tên không có gì là làm không được này, thì cũng ở sâu trong nội tâm cũng có chỗ yếu ớt dễ bị tổn thương.
Qua khoảng nửa giờ, cửa phòng khách mở ra, Đỗ Nghĩa từ bên trong đi ra, gọi bọn họ vào.
Diệp Thiếu Dương vừa bước vào phòng, Đỗ Hổ đang được Đỗ Nghĩa nâng đỡ, bất ngờ quỳ rạp xuống đất, định dập đầu bái lạy.
Diệp Thiếu Dương vội vàng cản lại.
“Vừa rồi, Tiểu Nghĩa đã kể lại đại khái sự tình cho ta biết, đại ân này không có lời nào cảm tạ hết được, ta không biết nói gì hơn, nếu sau này có gì cần đến hai cha con ta, thì xin cứ nói ra!”
Đỗ Hổ nắm chặt tay Diệp Thiếu Dương, cảm động rớt nước mắt.
Đỗ Nghĩa cũng đã thay đổi thái độ đối với Diệp Thiếu Dương, cúi đầu liên tục cảm ơn Diệp Thiếu Dương..
Diệp Thiếu Dương xua xua tay nói: “Năm ngàn đồng tiền, đưa ta là được.”
“Cái gì mà năm ngàn đồng!”
Đỗ Nghĩa lạnh lùng nói, “Ta cho ngươi một vạn, hai vạn, hay toàn bộ gia sản đều được!”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Chỉ lấy năm ngàn, nhiều hơn một đồng cũng không cần.”
Tạ Vũ Tình bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, lắc lắc, nói: “Ngươi làm chuyện tốt thì làm dứt khoát đi, đừng có lấy năm ngàn của bọn họ”
“Ta thì không có sao cả.”
Diệp Thiếu Dương nhìn về phía cha con Đỗ Hổ, nói: “Nhưng hai người bọn họ sẽ có phiền phức, bọn họ thiếu ta một ân tình lớn như vậy, nếu ta không cần hồi báo, thì bọn họ chỉ có thể trả ơn vào kiếp sau, đến lúc đó thì không phải chỉ tốn chút tiền là xong, cái này giống như cứu người một mạng, nhân tình không cách nào trả hết, năm ngàn đồng tiền này xem như là tiêu chuẩn thấp nhất rồi.”
Cha con Đỗ Hổ nghe hắn nói, mới biết được thì ra Diệp Thiếu Dương đòi bọn họ trả tiền, chính là vì nghĩ cho bản thân họ, tức khắc cảm khái không thôi.
Đỗ Hổ thở dài: “Cho dù ngươi có nhận tiền hay không, thì ân tình này ta cũng không biết phải trả thế nào mới hết, kiếp sau có làm trâu làm ngựa cho ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Lúc trước ngươi cứu ta, cũng không có thu tiền mà, chẳng lẽ kiếp sau ta phải làm trâu làm ngựa cho ngươi hử?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nếu cô mà có biến thành ngựa, thì cũng là một con ngựa khó trị, ta cũng không dám cưỡi lên đâu.”
Bình luận facebook