*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không lâu sau, dòng người giảm đi, chủ sạp và bà vợ đem đồ vật còn lại chất lên xe ba bánh, lái xe rời khỏi. Lúc này, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã cũng đã lên xe Tạ Vũ Tình để theo dõi, đi tới một khu dân cư, thấy chủ sạp dừng lại trước một ga-ra nhỏ, ba người nhanh chóng xuống xe, trốn vào một góc khuất.
Không bao lâu sau, hai vợ chồng chủ sạp đi ra ngoài, chủ sạp dùng giọng nói khẩn trương nói: "Em xem mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, ngày nào anh cũng nhận được một xấp tiền âm phủ, rốt cuộc là có kẻ nào đùa dai, hay là có chuyện gì đó bí hiểm?"
Bà vợ trả lời: "Ngày mai anh đừng ra sạp, chúng ta đến Miếu Thành Hoàng thắp nhang đi!"
Hai người vừa nói vừa đi vào một tòa nhà, chỉ chốc lát sau, gian phòng bên trái lầu hai sáng đèn.
Tạ Vũ Tình nói: "Tên vô lại, làm sao bây giờ?"
"Theo lý bình thường, nữ quỷ mua mạng lão đêm nay sẽ trở lại, đợi bọn họ ngủ say, chúng ta chạy lên trên đó, chờ nữ quỷ hiện thân, xem xem rốt cuộc nàng có thù oán gì!". Diệp Thiếu Dương quét mắt nhìn xung quanh một lần, nói: "Ở đây toàn camera, lỡ như bị bảo vệ bắt, nói chúng ta là ăn trộm, báo cảnh sát thì..."
Tạ Vũ Tình liếc hắn: "Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?"
Tạ Vũ Tình dẫn theo hai người tìm được khu bảo vệ, chào hỏi một lần, nói: "Cảnh sát phá án, tắt giám sát đi!"
Bảo vệ thấy nàng đưa ra thẻ chứng minh chức vụ đội phó đội hình cảnh, nào dám không theo, chỉ liếc mắt nhìn dáng người hoàn mỹ của nàng, trong lòng thầm nhủ, tiểu cô nương này thật xinh đẹp, lại là đội phó, trong sở cảnh sát cũng có “quy tắc ngầm”? (Tác giả: Quỳ 100 lần =]])
Ba người đi tới vườn hoa nhỏ dưới lầu, núp vào trong góc. Lầu hai rất nhanh đã tắt đèn, ba người đợi một hồi lâu, cảm giác hai vợ chồng đã ngủ, Diệp Thiếu Dương mới nói: "Được rồi, chúng ta lên đi, Tiểu Mã, cậu ở đây trông chừng.".
Tiểu Mã gãi đầu một cái: "Còn phải trông chừng? Sao tôi thấy bọn mình giống như ăn trộm thế?".
Tạ Vũ Tình đi trước, nắm lấy hành lang ban công, rón rén leo lên, Diệp Thiếu Dương đứng ở dưới nhìn nàng, hai bờ mông tròn trịa vểnh ra, cười nói: "Có muốn tôi đẩy cô lên không?"
Tạ Vũ Tình không để ý tới hắn, một hơi bò lên trên sân thượng lầu hai, mò được tới cửa sổ, nhẹ nhàng xoay người leo vào.
Động tác của Diệp Thiếu Dương rất nhanh nhẹn, nhảy ba cái liền leo lên trên, hai người như hai con mèo ngồi xổm trên ban công, nghe tiếng ngáy như sấm trong phòng, hai vợ chồng chủ sạp đang ngủ ở căn phòng đối diện sân thượng.
"Làm sao bây giờ?". Tạ Vũ Tình ghé sát vào tai Diệp Thiếu Dương, dùng giọng nói nhỏ nhẹ như không khí nói.
Diệp Thiếu Dương vừa quay đầu lại, chóp mũi đụng vào chóp mũi của nàng, Diệp Thiếu Dương nhìn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp ướt át, đột nhiên sinh ra cảm giác muốn hôn, vội vã hít vào một hơi ngăn chặn.
Tạ Vũ Tình đỏ mặt, rúc về phía sau.
Diệp Thiếu Dương lấy ra hai lá bùa đưa cho Tạ Vũ Tình, thấp giọng nói: "Đây là Ẩn Hình Phù, dán lên người, quỷ sẽ không nhìn thấy cô, cũng không phát hiện được khí tức của cô.".
"Dán ở đâu?"
Diệp Thiếu Dương không trả lời, kéo trường sam lên, dán vào bụng.
Tạ Vũ Tình do dự một chút, không thể làm gì khác hơn là làm theo, kéo áo T-shirt lên, lộ ra cái bụng trắng như tuyết.
"Khụ khụ! Dán ở đâu cũng được, không cần thiết phải dán chỗ đó!".
Tạ Vũ Tình cơ hồ muốn nổi đóa, thấp giọng mắng: "Ngươi cố ý có đúng không?" Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, liền hỏi: "Uy, ngươi không phải đã dán Ẩn Hình Phù sao, vì sao ta còn thấy ngươi nhỉ?"
Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Ẩn Hình Phù chỉ có tác dụng đối với quỷ, nếu như còn ẩn hình đối với người thì quá cao siêu rồi!".
Bỗng nhiên, có một cái bóng màu đỏ từ đâu bay vào cửa sổ phòng khách, bay tới phòng ngủ, hai người nhìn chằm chằm vào nó, đúng là một nữ quỷ, mặc quần dài màu đỏ, tướng mạo thanh tú, trông khoảng hai mươi tuổi, mặt trắng, tóc dài. Nàng đi tới bên giường, phun vào mặt bà vợ một ngụm khí, bà kia ngoẹo đầu, lập tức bất động.
Tạ Vũ Tình run run, lại ghé sát bên tai Diệp Thiếu Dương, nói rất nhỏ: "Đã chết?"
"Không có, quỷ khí vào mồm, hôn mê bất tỉnh, hiện giờ trong phòng mà có cãi nhau thì cũng không đánh thức được bà ta. Cứ xem tiếp đi!". Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói.
Nữ quỷ ghé vào bên tai chủ sạp, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Trần mập..."
Chủ sạp lầu bầu một tiếng, tỉnh giấc. Nữ quỷ trong nháy mắt biến mất.
Trần mập vừa mở mắt, không có người gọi, khẩn trương nhìn sang hai bên, không thấy gì hết, lại nằm xuống ngủ tiếp. Trong phòng rất yên tĩnh, lão nghe được trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy "Ào ào", nghĩ thầm chắc là bà vợ trước khi ngủ đã quên khóa nước, ôi chao, đêm nay đã lãng phí biết bao nhiêu là nước.
"Ngủ như chết ấy, chỉ biết lăn qua lăn lại.". Trần mập mắng một tiếng, đứng dậy mang dép đi vào phòng vệ sinh, vừa mở đèn thì nhìn thấy vòi nước bồn tắm đang mở, nước tràn ra cả bên ngoài.
Trần mập tắt vòi nước, đi tới trước lavabo để rửa mặt, vừa ngẩng đầu nhìn trong gương, lão chợt thấy một hồng y nữ tử đang treo lơ lửng trên khung cửa, hai mắt lồi ra, đầu lưỡi vươn đến chỗ lão, lão hoảng sợ kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, không có gì cả.
"Ào ào..."
Trần mập quay đầu nhìn, vòi nước trong bồn lại tự nhiên mở, có điều nước chảy ra lại màu đỏ như máu, rất nhanh nhuộm đỏ cả bồn, một mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi Trần mập.
Máu, vòi nước chảy ra máu!
Trần mập nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác có gì đó đang ở đây, xoay người định chạy, phòng vệ sinh đột nhiên đóng sập cửa, không mở được, xoay người lại nhìn, máu loãng từ từ nổi lên bọt nước, một mái tóc dài màu đen từ dưới nước trồi lên.
Trần mập dựa lưng vào cửa, cả người mềm nhũn ngồi xuống đất, mắt thấy tóc càng ngày càng nhiều, sau đó là một đầu người nổi lên, có thể thấy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, mắt không có con ngươi, chỉ có tròng trắng mắt nhiễm đầy tơ máu, phía dưới cũng không có mũi, không có miệng…
"Ááá!". Trần mập thét lên thê thảm, ngã về phía sau, cư nhiên phá được cửa phòng vệ sinh, cả người xụi lơ không còn khí lực để đứng dậy, thất tha thất thểu bò ra ngoài, đâu nghĩ đến, sắp có một màn đáng sợ ngoài phòng khách đang chờ lão:
Một nữ nhân áo đỏ quỳ rạp trên mặt đất, mái tóc vẫn kéo dài bò trên đất như lão, mỗi một lần bò lại phát ra tiếng "Răng rắc răng rắc" như các đốt ngón tay bị bẻ đôi.
Trên ban công, Tạ Vũ Tình ôm lấy Diệp Thiếu Dương, trốn vào trong lòng hắn, che miệng, cả người run rẩy. Tình cảnh kinh khủng cực độ này cũng đã làm nàng vô cùng hoảng sợ.
"Nữ... Nữ quỷ vì sao lại muốn làm như vậy?"
"Không muốn để cho lão chết nhẹ nhõm, muốn hù chết lão, hù không chết, cũng sẽ làm lão mất hết dương khí, sau đó dễ dàng giết!". Diệp Thiếu Dương nhẹ giọng nói: "Những con quỷ có tu vi như nàng, muốn giết người cũng không dễ dàng gì!".
Nữ quỷ rung lắc cái đầu, đi đến trước mặt Trần mập, giơ tay ra, trong tay cầm một xấp tiền âm phủ, dùng thanh âm cực kỳ sợ hãi nói: "Ông chủ Trần, cho ông tiền, ông đưa mạng cho tôi!!!".
Trần mập sợ đến mức ngã xuống đất, cả người run run, không dám để ý đến nàng.
Nữ quỷ khóc lên, thì thào nói rằng: "Ông chủ Trần, Trần Phòng Đông, cho ông tiền này, van cầu ông, cho ông tiền, cho ông tiền này... Ông có phải là không tin tưởng tôi không, vậy để tôi cho ông xem tôi là ai nha...". Nói xong nàng rụt tay lại, vén mái tóc dài đằng trước lên, để lộ ra một khuôn mặt hư thối, mấy vết thương hở mưng mủ xanh lục chảy ra bên ngoài, bên trong chứa đầy giòi bọ….
Bình luận facebook