Rất hiển nhiên, Lâm Vũ Hiên làm hết thảy chuyện này, là vì muốn thể hiện trước mặt mình, làm nổi bật bản thân trước mặt đám tiểu đệ kia.
Diệp Thiếu Dương thấy hết, trong lòng không chỉ khinh thường, mà còn cảm thấy buồn cười.
Lâm Vũ Hiên cắm Ngũ Hành Kỳ tượng trưng cho mệnh số của từng con lên trên tinh bàn, khoanh chân ngồi ở giữa, hai tay kết ấn, dùng thần thức khống chế Ngũ Hành Kỳ, còn bớt chút thời gian liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, cười mỉa, tỏ vẻ ra khoe khoang.
Tiểu kỳ không gió tự bay, qua chừng nửa phút, một cây tiểu kỳ trong đó không ngừng chập chờn, kịch liệt run rẩy.
“Không hay, phía Đông có tình huống! Đánh nhau rồi!”
Lâm Vũ Hiên kêu lên một tiếng kinh hãi, vội vàng làm phép, lệnh bốn con Dạ Xoa còn lại qua đó chi viện, lập tức đứng dậy, chạy về phía đông, miệng kêu lên: “Các vị, Dạ Xoa gặp phải cường địch, tám phần có quan hệ với Yêu vương, mau theo ta tới đó tru tà!”
Mọi người chạy như bay qua đó.
Vừa lúc phía đông có đường xuống núi, không phải là vách đá vực thẳm.
Một đường xuống đến chân núi, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy, trong không khí tràn ngập khí tức tà linh, trong lòng liền nghiêm túc lại.
Vòng qua một khe núi, đám người Lâm Vũ Hiên vẫn đứng trên đỉnh, nhìn xuống phía dưới, một tên lớn tiếng nói: “Yêu nghiệt phương nào, nhìn thấy ta ở đây, còn không cúi đầu chịu trói, đừng có phí sức vùng vẫy.”
Một tiếng hừ lạnh, từ phía chân núi truyền đến.
“Các ngươi có cùng nhau xông lên, thì có thể làm gì được nào.”
Diệp Thiếu Dương nghe được thanh âm này, bỗng nhiên ngẩn ra, làm sao mà nghe rất quen thuộc vậy, vội vàng trèo lên đỉnh núi, nhìn xuống thì thấy, mấy con Dạ Xoa đang vây công một bóng người màu trắng.
Người này mặc một trường bào dài hết thân, vành nón che khuất nửa khuôn mặt, toàn thân đều được bao kín, nhìn qua có chút giống nữ nhân của tôn giáo nào đó.
Dương Cung Tử! Mất tích bấy lâu như vậy, giờ tự nhiên lại xuất hiện ở đây.
“Tà linh!”
Lăng Vũ Hiên lạnh lùng nói, “Tà linh này nếu đã xuất hiện tại đây, quá phân nửa có quan hệ với Yêu vương sắp xuất thế, cứ bắt nó lại trước đã, sau đó rồi lại tra hỏi.”
“Tà linh này, năm con Dạ Xoa cũng không địch được cô ta, chỉ sợ rất khó đối phó.”
Lăng Vũ Hiên cười nhạt, “Cũng chỉ là đom đóm tỏa sáng mà thôi, để lát nữa ta đối phó nó, nếu còn đồng lõa, các ngươi đi lên vẫn chưa muộn.”
Nói xong lập tức xuống núi, đám tiểu đệ cùng hai vị trưởng bối kia vội vàng theo sau.
“Không ngờ cô ta lại ở đây, lát nữa nếu có đánh nhau, ngươi sẽ làm gì?”
Nhuế Lãnh Ngọc cũng nhận ra đó là Dương Cung Tử, quay sang hỏi Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: “Ta nhất định sẽ không để bọn họ bắt được Dương Cung Tử, nhưng cũng không thể để cô ta giết người, chờ lát nữa xem thế nào rồi tìm cơ hội khuyên bảo vậy.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Nếu ngươi mà làm vậy, ở chỗ này của Lăng Vũ Hiên, thì sẽ bị hắn nắm lấy nhược điểm đó.”
Diệp Thiếu Dương hiểu là nàng muốn nói cái gì, chỉ là cười cười, không thèm quan tâm đến.
Sau khi Lăng Vũ Hiên xuống núi, cũng không vội động thủ, mà đứng từ xa quan sát Dương Cung Tử chiến đấu cùng năm con Dạ Xoa, tìm hiểu để đối phó Dương Cung Tử.
Tuy hắn tự cao tự đại, giả tạo, nhưng cũng không ngu ngốc.
Có một vài tên pháp sư yếu kém ỷ thế nhiều người, kêu gào bảo Dương Cung Tử không được kháng cự mà mau đầu hàng, đám tiểu lâu la đều đặc biệt thích nói mấy câu kịch như vậy, từ xưa đến nay cũng không thay đổi.
Dương Cung Tử điều khiển một khối Hỗn Độn chi khí, phản kích tiến công một cách thuần thục, tựa như không hề nóng vội, miệng lạnh lùng khuyên bảo: “Ta không muốn tổn thương người, các ngươi hãy mau rời khỏi đây, bằng không lát nữa bằng hữu của ta tới, các ngươi sẽ không đi được đâu.”
“Ha ha, một con Tà linh, nhìn thấy chúng ta nhiều pháp sư như vậy, ngược lại còn dám khoe khoang nữa chứ, ta không nghe lầm chứ?”
Một tên pháp sư trẻ tuổi còn kiêu ngạo cười lớn, “Bằng hữu kia của ngươi là cái gì, chẳng lẽ là Yêu vương hay sao, ngươi nói hắn khủng bố như vậy, khiến ta sợ tói trứng dái cũng đâu đây này.”
Một tên tiểu tử khác lại nói: “Đừng có nghe cô ta nói bậy bạ, nếu cô ta thực sự có bằng hữu gì đó, vì sao vẫn chưa xuất hiện, để cô ta một mình nghênh địch, đây nhất định là kế hoãn binh.”
Chỉ trong nháy mắt, Hỗn Độn chi khí của Dương Cung Tử đã đánh nát hai con Dạ Xoa, tan thành mây khói, chui xuống dưới đất, trở lại Âm Ty.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, Dạ Xoa này là Âm Thần chính thức, thực lực rất mạnh, lấy năm đánh một, dĩ nhiên bị đánh đi hai con, xem ra Tà linh này, thực lực vô cùng mạnh, vẫn chưa dùng ra toàn lực.
Mấy tên tiểu pháp sư trước giờ chưa từng gặp qua Tà linh mạnh mẽ như vậy, nhất thời quay đầu nhìn nhau.
Vẻ mặt Lăng Vũ Hiên cũng trở nên ngưng trọng, lập tức loại bỏ hai lá cờ của hai con Dạ Xoa vừa bị đánh đi, cắt đầu ngón tay, dùng máu bôi lên ba mệnh kỳ còn lại, cầm cán cờ, không ngừng phất động, dịch chuyển, dùng lực lượng của phù trận, tăng cường thực lực cho ba con Dạ Xoa kia, thế công càng thêm mãnh liệt.
Dương Cung Tử nhẹ nhàng điều khiển Hỗn Độn chi khí trong tay, không hề sợ hãi.
Rất nhanh, thêm một con Dạ Xoa bị đánh trở về Âm Ty, quay đầu sang bên này, tựa hồ như có một đôi mắt dưới vành mũ đang nhìn chằm chằm lại đây.
“Các ngươi thực sự không chịu đi?”
Bỗng nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, động tác chậm lại một chút, bị hai con Dạ Xoa tấn công, lui lại xa mấy mét, hỏi: “Đám người này do ngươi mang tới?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Nhất thời nói không rõ, trước cũng đừng đánh nữa.”
Dương Cung Tử vừa muốn mở miệng, Lăng Vũ Hiên bên kia thừa dịp họ đang nói chuyện, điều khiển hai con Dạ Xoa, bất ngờ phản công.
Dương Cung Tử chỉ lo nói chuyện với Diệp Thiếu Dương, hơn nữa trong tiềm thức cho rằng bọn họ một đám, nếu Diệp Thiếu Dương mở miệng, cuộc đấu ắt sẽ dừng lại mới đúng, nào ngờ Lăng Vũ Hiên đột nhiên tấn công, thiếu chút nữa thì trúng chiêu, vội vàng thoái lui về phía sau hơn mười mét, tránh được đòn tập kích.
Dương Cung Tử hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vung lên i, phóng ra hai khối Hỗn Độn chi khí, khống chế trong tay.
Diệp Thiếu Dương nhận thấy cô ta muốn đánh thật sự, bên Lăng Vũ Hiên nhất thời đắc thế, còn hùng hổ doạ người, điều khiển Dạ Xoa tấn công, trong lòng không khỏi thầm mắng một đám ngu ngốc, một khi Dương Cung Tử tức lên, chỉ sợ đến mình cũng không khuyên được.
Lập tức tháo xuống Câu Hồn tác, phi thân lao tới.
“Sao có thể để hắn ăn trên tay được……”
Có tên tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên tức giận bất bình la lên.
“Lăng sư huynh còn không mau khống chế cục diện, đừng để hắn chiếm tiện nghi!”
Những những gì xảy ra sau đó, quả thực đã khiến bọn hắn mở rộng tầm mắt: đối tượng bị công kích của Câu Hồn tác trong tay Diệp Thiếu Dương, dĩ nhiên không phải Tà linh, mà chính là hai con Dạ Xoa kia! Hai con Dạ Xoa đang đánh nhau với Dương Cung Tử, không ngờ phía sau có người tấn công, vội vàng quay đầu, đâm hai quỷ xoa trong tay ra ngoài.
Câu Hồn tác vung lên, cuốn lấy hai quỷ xoa, Diệp Thiếu Dương lập tức nhún người nhảy lên, dán lên mặt mỗi con Dạ Xoa một lá linh phù, Thái Ất Phất Trần vừa thu lại vung tới, chỉ trong hai ba giây đã vẽ ra phù văn, kết thành một tấm Quy hồn phù.
“Nhị vị Âm Thần, quay về chỗ cũ đi.”
Diệp Thiếu Dương hai tay kết ấn, niệm khởi Quy hồn chú.
“Hừ!”
Lăng Vũ Hiên lúc này mới nhận ra ý đồ của Diệp Thiếu Dương, tay không đánh ra một chưởng, hai sợi tơ hồng từ đầu ngón tay phóng ra, dừng lại trên người hai con Dạ Xoa, lập tức quấn cổ, không ngừng buộc lại, cột chặt thân ảnh đang bị mờ dần, trong miệng phát ra tiếng gầm, cố phá đi Quy hồn phù của Diệp Thiếu Dương, trạng thái có chút bị mất khống chế.
Diệp Thiếu Dương nắm lấy hai sợi tơ hồng, dùng sức lôi kéo, cương khí thiêu đốt trên bề mặt, hỗn nguyên định hình, kéo mạnh nhưng không làm đứt được.
Lăng Vũ Hiên vừa thu lại tơ hồng, vừa tỏ vẻ đắc ý cười cười.
Bình luận facebook