Hạnh Hoàng Kỳ ở phía trước, Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên đằng sau, Hạnh Hoàng Kỳ không chỉ che khuất Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên, mà còn ẩn đi linh lực của nó.
Tiểu Thanh Tiểu Bạch không hề phát hiện sự tồn tại của bảo bối này, cùng nhau xông lên, chớp mắt đã đánh nát Hạnh Hoàng Kỳ.
Ngọc Thần Tử một lượt đánh ra năm tấm linh phù, hợp thành một Đạo trận, khởi động Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên, nháy mắt đã bay lên đỉnh đầu Tiểu Thanh Tiểu Bạch.
“Thiên thanh Địa minh, Thái Thượng vô cực, thập nhị nguyên thần chuyển, nhị thập tứ tinh minh!”
Ngọc Thần Tử hai tay kết ấn, bất ngờ đẩy ra, Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên xoay tròn trên không trung, toả ra ngũ sắc linh quang, hình thành một tầng hào quang, chớp mắt đã bao lấy Tiểu Thanh Tiểu Bạch.
Hai đạo sương mù dày đặc, từ Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên toát ra, một đỏ một trắng, từ từ hạ xuống, kết thành Thái cực song ngư đồ, một trên một dưới, vây khốn Tiểu Thanh Tiểu Bạch.
Một cỗ lực lượng mềm mại nhưng không thể kháng cự, hoàn toàn ngăn chặn yêu khí, Tiểu Thanh Tiểu Bạch hiện xuất nhân thân, giãy giụa va vào, nhưng không thể phá nổi tầng ngũ sắc linh quang kia.
“Hắc hắc!”
Ngọc Thần Tử vuốt chỗ đầu bị sưng của mình, cười một cách nham hiểm, Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên là bảo bối trong tay ông ta, rất ít khi sử dụng, vẫn luôn súc khí dưỡng linh, linh khí cực mạnh, hơn nữa bản thân còn có một sự khắc chế mạnh mẽ đối với yêu tinh.
Mới rồi Ngọc Thần Tử tình nguyện bị đánh sưng đầy đầu cũng không lấy bảo bối này ra, chính là để chờ đợi thời cơ, trước tiên tỏ ra yếu thế, khiến đối phương buông lỏng phòng bị, sau đó nhất kích chế địch.
Tay bấm pháp quyết, một chưởng đánh bay Thất vĩ ngô công, Mỹ Hoa thân là Hà Cơ, trên đất bằng không thể phát huy thần thông, cũng dễ dàng bị Ngọc Thần Tử đánh lui, tiếp theo đánh ta một đạo phù, phong bế cô thành bất động.
Ngọc Thần Tử lui về phía sau một chút, nhờ cột trụ ngoài cửa che chắn, tránh né đạn chu sa do Lão Quách bắn.
Chỉ còn lại mình Tiểu Mã, tay cầm Toái Hồn Trượng, đập loạn xạ Ngọc Thần Tử một hồi, Ngọc Thần Tử nhìn thì già nua, nhưng Côn Luân Sơn cũng tu luyện thể thuật giống như Mao Sơn, nếu dùng để giao đấu, thì không thua gì võ thuật.
Đã không còn bị Tiểu Thanh Tiểu Bạch làm phiền, Ngọc Thần Tử nhẹ nhàng tránh né, tìm ra sơ hở, vận công một chưởng đánh bay Tiểu Mã ra ngoài.
“Hắc hắc, xà yêu ngàn năm thì thế nào, còn không bị ta bắt lấy!”
Ngọc Thần Tử mưu kế đã thực hiện được, thập phần đắc ý.
Trong lòng ông ta hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục đánh lâu, dù mình có đạo pháp cao thâm, nhưng tuyệt đối không thể đấu lại hai con xà yêu đã đắc đạo vượt qua thiên kiếp.
Cũng may Tiểu Thanh Tiểu Bạch thành hình chưa lâu, không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, cho nên ngay từ lúc đầu ông ta đã giả bộ yếu thế, trên đầu còn trúng mấy phát súng, nhẫn nhục chịu đựng, chờ đến khi Tiểu Thanh Tiểu Bạch tưởng đã nắm chắc phần thắng, khinh địch mạo hiểm, mới rút ra Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên, còn dùng Hạnh Hoàng Kỳ ẩn tàng linh khí, lúc này mới nhất kích đắc thủ.
“Các ngươi không cần phải giãy giụa nữa, một khi Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên toả trụ yêu quái, chưa từng để thoát con nào, đáng tiếc các ngươi tu vi ngàn năm, nhưng lại chọn sai chủ ……”
Ngọc Thần Tử cười lớn mấy tiếng, dùng ba tấm linh phù, hình thành kết giới quanh thân mình, ngăn cản Tiểu Mã tấn công bằng Toái Hồn Trượng, tĩnh tâm một hồi, hai tay kết ấn, Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên chuyển động càng lúc càng nhanh, không ngừng buộc chặt lại.
Hai luồng Thái Ất chân khí không ngừng đâm xuyên thân thể Tiểu Thanh Tiểu Bạch, hóa giải yêu khí trong cơ thể bọn họ.
“A……”
Tiểu Bạch không chịu được thống khổ, đau đớn hét to một tiếng.
Tiểu Thanh cau mày, toàn thân run rẩy, hai tay bảo vệ Tiểu Bạch, nói: “Không được kêu to, đừng làm Lão đại phân tâm, gắng cầm cự thêm chút nữa, chờ Lão đại xử lý tiểu tử kia, sẽ đến cứu chúng ta……”
Tiểu Mã lồm cồm bò dậy, vung Toái Hồn Trượng, liều mạng phá bỏ kết giới, nhưng không hề suy chuyển.
“Lão cáo già này……”
Trương Vô Sinh mắng thầm, “Quả nhiên gừng càng già càng cay.”
Lần này đến phiên Long Dương chân nhân sốt ruột, lẩm bẩm: “Hiện giờ nếu can ngăn, khẳng định sẽ đắc tội Côn Luân Sơn, không đi thì…… hai yêu phó của Diệp Thiếu Dương sẽ bị luyện hóa, lúc đó thì chỉ có không chết không ngừng……”
“Còn chưa tới bước đó đâu.”
Trương Vô Sinh ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên, hai người đứng mặt đối mặt, hai tay đều kết thành Pháp ấn khác nhau, toàn thân run rẩy, mồ hôi chảy ra không ngừng, hiển nhiên đang dùng thần thức đấu đến một mất một còn.
Huynh muội Tiểu Thanh Tiểu Bạch bị Thái Ất chân khí xuyên thể, dần chống đỡ hết nổi, trên người lập loè huỳnh quang, ba hồn bảy phách có dấu hiểu ly thể, nhưng vì không muốn gián đoạn Diệp Thiếu Dương đấu pháp, cắn răng cầm cự.
“Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử, mau tới cứu mạng!”
Tiểu Mã thấy thế, cũng không rảnh lo nhiều, cất tiếng hét lớn.
“Phụt!”
Diệp Thiếu Dương liếc mắt thấy tình huống bên này nguy cấp, tâm thần thất thủ, phun một ngụm máu, đánh ra một đạo Thần Phù, ngăn cản thần thức Lăng Vũ Hiên công kích, phi thân lao về phía huynh muội Tiểu Thanh, rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, vung kiếm quyết, một kiếm chém lên ngũ sắc thần quang.
Phản lực cực mạnh bức lui Diệp Thiếu Dương, Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên cũng kịch liệt lay động một hồi.
“Hừ?”
Ngọc Thần Tử không nghĩ tới Diệp Thiếu Dương lại nhanh qua đây như vậy, quay đầu liếc mắt nhìn Lăng Vũ Hiên, thấy hắn vẫn chưa bại, đang đuổi qua đây, lúc này mới yên tâm, nhắm hai mắt, tiếp tục kết ấn.
Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên mạnh mẽ vô cùng, lại được Đạo môn nhân tài kiệt xuất như Ngọc Thần Tử kích phát, linh khí cực thịnh, nếu là yêu tinh bình thường, kể cả yêu linh, chỉ e đã sớm bị luyện hóa.
Tuy Tiểu Thanh Tiểu Bạch là yêu tinh đã vượt qua thiên kiếp, nhưng liên tục bị luyện hóa như vậy, cũng sớm không thể chịu nổi, ba hồn bảy phách sắp bị rút ra.
Diệp Thiếu Dương biết Lăng Vũ Hiên đang truy kích đằng sau, nhưng tình huống khẩn cấp, không quản được nhiều chuyện, lập tức không ngừng vung kiếm, chém vào ngũ sắc thần quang.
Lăng Vũ Hiên cầm Đả Thần Tiên trong tay, đuổi tới phía sau hắn, vốn định một nhát đập vào đầu Diệp Thiếu Dương, chợt nhớ ra nếu giết hắn như vậy, dĩ nhiên mình sẽ trở thành tội phạm giết người, vì thế đứng lại, hai tay lăng không kết ấn, phóng xuất cương khí, hình thành một làn khói trắng mờ mịt.
Một bàn tay chụm lại, im hơi lặng tiếng đánh về phía Diệp Thiếu Dương, muốn âm thầm giết người.
Một cơn đau buốt từ vai truyền đến.
Diệp Thiếu Dương lại phun ra một ngụm máu, không cần quay đầu lại cũng biết là Lăng Vũ Hiên đánh, nhưng không quay đầu phản kích, tiếp tục vung kiếm chém vào ngũ sắc thần quang trước mặt, dùng tiên thiên linh thể của chính mình chống đỡ đòn công kích của Lăng Vũ Hiên.
“Lão đại, đừng lo cho bọn ta!”
Tiểu Thanh chịu đựng đau đớn, ra sức gào thét.
Thấy Diệp Thiếu Dương không dao động, còn muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy hồn phách đau đớn đến tê liệt, ánh mắt mê man: Ba hồn bảy phách sắp ly thể.
“Không!”
Diệp Thiếu Dương thấy Tiểu Thanh Tiểu Bạch sắp chết trước mắt mình, lâp tức phun một ngụm máu lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng sức chém xuống, tuy nhiên...
trong lòng hắn hiểu rõ, đã không còn kịp nữa rồi.
Không còn kịp nữa rồi…… Trương Vô Sinh, Long Dương chân nhân, Ngô Gia Vĩ cùng nhau hướng về phía Diệp Thiếu Dương, còn có một vài pháp sư trung lập, đều cúi đầu, không đành lòng tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tuy pháp sư là nên hàng yêu trừ ma, nhưng lòng trung thành hy sinh quên mình của Tiểu Thanh Tiểu Bạch đối với chủ nhân, còn cả tinh thần chiến đấu kiên cường của Diệp Thiếu Dương, đều khiến cho bọn họ cảm động không thôi.
Chỉ có đám đệ tử Côn Luân Sơn, cùng mấy tên tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên, trên mặt lộ vẻ đắc ý, cười cười: một khi hai con yêu này chết đi, Diệp Thiếu Dương đương nhiên không thể sống được.
Bình luận facebook