Thiên địa sinh linh, luôn có sự cân bằng: Cương thi có thân thể rất mạnh mẽ nhưng không có quỷ hồn.
Quỷ hồn có quỷ khí mạnh mẽ, có thể phi thiên độn địa, nhưng lại không có thân thể, hành vi cũng chịu rất nhiều hạn chế.
Yêu quái có thân thể, có linh hồn, nhưng yêu thuật cần phải có linh hồn khống chế, dùng thân thể để thi triển, một khi hồn thân chia tách, cả hồn phách lẫn thân thể sẽ không làm được gì nữa.
Hồn phách yêu quái này sau khi bị Diệp Thiếu Dương rút ra, liền vô lực phản kháng, muốn bỏ chạy, nhưng căn phòng này đã được đốt tam sắc hương, cung phụng Tam Thanh chính thần, nó làm sao có thể chạy thoát ra ngoài, chỉ biết đi quanh quẩn trước bức tường, đâm tới đâm lui cũng không chui ra được.
Lão Quách vỗ vỗ tay, “Tiểu Kim
- Tiểu Ngân, trảo nó qua đây cho ta!”
Hai tà linh nhanh chóng bay qua đó, nắm lấy quỷ hồn, kéo đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, muốn ấn nó xuống như phạm nhân, nó động cũng không động được, trong miệng nó đã liên tục phát ra tiếng kêu quái dị, hung ác trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương hơi có chút kinh ngạc, thường thì tà vật đã bị dồn đến bước này rồi, biết không còn hy vọng, đều sẽ xin tha mạng, mong mình có thể xử lý nhẹ đi, miễn cho không bị hồn bay phách tán, nhưng mà con quỷ hồn trước mặt này sao lại không có chút sợ hãi nào? Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, cẩn thận quan sát nó, hồn phách với thân thể đều cao như nhau, chứng tỏ không phải do nguyên hồn bám vào người: Là một nam nhân, đầu tóc rối dài, rũ xuống nửa thân dưới, ngũ quan giống người, nhưng tướng mạo vô cùng dữ tợn, mỏ chuột tai khỉ, hai hàm răng vàng sắc bén, giống như chưa bao giờ làm vệ sinh qua.
Diệp Thiếu Dương lập tức có chút mờ mịt khó hiểu, nhìn không ra yêu quái này là do vật nào thành tinh.
Chẳng lẽ không phải động vật, mà là một loại thực vật nào đó? “Má ơi, thiếu chút nữa thì liên đường rồi.”
Trương mỗ từ phía sau Diệp Thiếu Dương chui ra, đi tới trước bàn thờ thần tượng Tam Thanh, trước tiên lạy mấy cái, sau đó dùng sức hít mấy ngụm hương tro.
Thân thể khẽ lay động, một đạo linh quang hiện lên, bộ đồ tây cũ nát liền biến thành mới tinh, giày da bóng bẩy, tóc cũng bóng mượt, tuy sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng so với bộ dáng lúc trước đã khá hơn rất nhiều.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ ra hắn là quỷ ký, cũng giống như quỷ sai, hấp thu hương khói để khôi phục tu vi, tốc độ so với quỷ hồn bình thường nhanh hơn rất nhiều.
“Đa tạ Diệp thiên sư ra tay hỗ trợ, Trương mỗ xin cảm tạ.”
Trương mỗ chắp tay cười.
Lão Quách nhìn hạt châu rơi đầy ở cửa, lắc đầu nói: “Nơi này của ta trước giờ chưa từng có yêu quái lợi hại như vậy tới.”
Quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương cười khổ, “Còn nói không phải Conan, ngươi vừa đến đã có chuyện lớn rồi, còn là tai họa nữa chứ“ “Đâu phải tại đệ.”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, cảm thấy có chút khó hiểu, quay đầu hỏi Trương mỗ: “Là ngươi cố ý tìm ta?”
“Đúng vậy, tìm ngươi cứu mạng.”
“Ta với ngươi đã lâu không gặp rồi, sao ngươi biết ta đang ở đây?”
Diệp Thiếu Dương khó hiểu.
“Đừng quên ta là quỷ ký, ta có một dị năng, có thể lưu lại ký hiệu linh lực lên người bất kỳ người nào, bản thân người đó cũng không thể phát hiện ra được, nhưng đối với ta, phù ấn này giống như vệ tinh định vị, chỉ cần trong một phạm vi nhất định, ta có thể cảm nhận được vị trí.”
Trương mỗ rất là đắc ý cười cười, “Ký hiệu này cho dù là quỷ yêu thi linh, hay pháp sư, đều có hiệu quả.
Ta đã là dựa cái này để cai quản đám quỷ yêu thi linh, bằng không khi ngươi hỏi ta quỷ hồn nào đó đang ở đâu, sao ta cao thể trả lời được.”
Đệch, không cẩn thận liền bị giám thị rồi! Trương mỗ nói tiếp: “Khó khăn lắm Thạch Thành mới có được một vị Thiên sư tới định cư, đương nhiên ta phải đánh dấu thật kỹ.
Diệp thiên sư đừng trách ta.
Đã lâu không gặp, Diệp thiên sư ngày càng soái nha.”
“Không có thời gian mà nói nhảm với ngươi.”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào yêu hồn trước mặt, hỏi: “Đây là yêu quái gì, sao trước giờ ta chưa từng thấy qua?”
Trương mỗ nói: “Diệp thiên sư chưa thấy qua súc sinh này thì cũng là bình thường, đây không phải yêu quái Hoa Hạ chúng ta, mà là một loại yêu quái đến từ Nhật Bản, kêu là Phi Đầu Man.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nhìn yêu hồn kia, lẩm bẩm nói: “Yêu quái Nhật Bản…… sao lại chạy đến chỗ chúng ta làm gì? Ngươi đi Nhật Bản à?”
“Ta không có đến đó.”
Trương mỗ thở dài, “Chuyện này kể ra rất dài dòng, để ta thu nó lại trước đã.”
Nói xong, lấy từ trong áo ra một chiếc gương nhỏ, chiếu về phía yêu hồn Phi Đầu Man kia.
Diệp Thiếu Dương nghe nói là yêu quái Nhật Bản, không muốn siêu độ, liền để hắn thu lại, hỏi: “Ngươi xử lý nó thế nào?”
“Bắt được đưa đi thỉnh công với Đại tướng quân.
Phi Đầu Man này có địa vị không nhỏ trong yêu binh, giao lên trên có thể đổi được không ít âm đức.”
“Tìm ai đổi âm đức, ngươi nói rõ ra nào.”
Trương mỗ chiếu chiếc gương nhỏ qua, yêu hồn lập tức bị thu lại.
Lão Quách vừa thấy nói: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng có thu hai đồ đệ của ta vào.”
“Yên tâm, đây là tinh khí Nghiệt Kính Thai, chỉ thu âm hồn, không thu đồ vật trên nhân gian.”
Lão Quách liền sửng sốt: “Ý ngươi là, con quỷ này đến từ Quỷ Vực?”
Trương mỗ thu yêu hồn, đi đến trước lư hương, hít mấy ngụm hương tro, thở ra hít vào mấy hơi, tu vi khôi phục một chút, lúc này mới bắt đầu kể lại một lượt chuyện mình bị con yêu quái này truy đuổi: “Hiện tại ta không phải là quỷ ký, đã làm quỷ ký mất trăm năm đã rất nhàm chán rồi, muốn đi luân hồi, đi đến Âm Ty nhờ bằng hữu tìm quan hệ, kết quả do ta vận xui, trong lúc du đãng ở Quỷ Vực, đúng lúc gặp phải Chung Quỳ nguyên soái điểm binh.
Ở đó có một tên quan tổng binh, tổ cha nhà nó, vừa nhìn thấy ta đã nói ta là du hồn, bắt ta đi dắt ngựa cho hắn, ta liền đánh nhau với hắn một trận, đánh không lại, bị trói giải đến trước Chung nguyên soái, hắn vu khống ta tập kích quan binh.
Mẹ nó, Âm Ty còn đen hơn cả nhân gian, cái tên quân sư gì đó bảo ta lập công chuộc tội, ta cứ thế mơ mơ hồ hồ trở thành âm binh, gần đây được phái đi chinh phạt thế lực một phương, là ở cách bờ Bắc của Ấm Thuỷ Hà ngàn dặm, tất cả đều là quỷ Nhật Bản.
Sai ta đi do thám, kết quả thân phận bại lộ, bị cái con yêu quái này truy giết, đầu của Phi Đầu Man có thể tách ra khỏi thân thể, ta đánh không lại, liền bỏ chạy, đánh vỡ hư không, tới nhân gian tránh né, vừa lúc thấy được Diệp thiên sư, liền chạy qua đây……”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói xong, trong lòng càng thêm nghi hoặc, hỏi: “Quỷ Vực làm sao lại có quỷ hồn Nhật Bản?”
“Có chứ, đều là quỷ hồn chết trận trong cuộc chiến tranh xâm lược năm đó, phần lớn bị nhốt trong Địa ngục chịu tội, một phần nhỏ được Đức Xuyên Quân triệu về, nhưng cũng có một số quân hồn không muốn bị quản lý nên ở lại bên này, không chịu quay về bên kia với Đức Xuyên Quân, cũng không phải loại tử tế gì, nên mới tụ tập lại, trốn sâu trong Quỷ Vực, chiếm lĩnh một địa phương, sinh tồn đến bây giờ.”
Thì ra còn có chuyện như vậy nữa, Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, Trương mỗ nói tiếp: “Đám Đế quốc quân hồn này, cầm đầu chính là hai tên tướng quân được cung phụng trên tịnh quốc thần xí, thu nạp tàn hồn ở Quỷ Vực, lúc đầu vẫn luôn trốn tránh ở khắp nơi, Âm Ty nhiều lần tìm kiếm nhưng vẫn không tìm ra chỗ của bọn chúng, sau này thực lực trở nên lớn mạnh, chiếm lĩnh một địa phương, hiện tại thế lực rất lớn.”
Đang nói, bên hông bỗng nhiên lập loè hồng quang, giống như đèn tín hiệu.
Trương mỗ lấy ra một tấm quỷ bài, hà hơi lên đó, hồng quang liền biến mất.
Bình luận facebook