Cánh cửa mở ra, Trương Quả nhẹ nhàng tiến vào, gật đầu với Vương Bình: “Không hổ là đồ đệ ngoan của ta. Kế sách này được, được lắm!”
Tiểu Mã đứng phắt dậy, nội tâm chấn động kịch liệt, nhìn hắn mấy giây rồi lại quay qua nhìn Vương Bình. Vương Bình cúi thấp đầu, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy. Một thoáng sau cậu đã hiểu ra mọi chuyện, não nổ ong một tiếng, nước mắt không kềm được mà tuôn ra như mưa.
Vương Bình nhàn nhạt nói: “Xin lỗi Tiểu Mã, hãy đối diện với sự thật đi. Chúng ta đều không thể trở về được nữa rồi.”
“Đúng vậy, đã không thể trở về được nữa rồi...” Tiểu Mã thì thào nói. Cả người cậu run rẩy, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, cười cay đắng mà nhìn về phía Vương Bình: “Hết thảy đều là âm mưu của cô phải không? Cô cố ý lừa tôi đến đây, cố ý lừa tôi nói ra tâm pháp!”
Vương Bình thở dài một tiếng, quay lưng đi không nói gì.
Trương Quả cười nói: “Ngươi sai rồi. Lúc mới đầu bọn ta không hề biết ngươi có tâm pháp thổ nạp Đại Chu Thiên. Ta lừa ngươi đến là để áp chế Diệp Thiếu Dương. Hắn cướp mất Tiêu Diêu phiến của ta, ta muốn đòi lại cả gốc lẫn lãi. Mấy thứ bảo bối trên người hắn cũng rất vừa ý ta.”
Tiểu Mã khiếp sợ, còn có chút không dám tin. Cậu quay đầu lại nhìn Vương Bình, vốn tưởng cô ta làm vậy là để nhắm vào cậu, ai ngờ vậy mà lại là Diệp Thiếu Dương.
“Cô...” Tiểu Mã nhìn cô ta, đột nhiên nổi giận, nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “Thì ra từ đầu đến cuối đều là âm mưu của cô. Cô đúng là đồ tiện nhân!!”
Vương Bình sầm mặt, lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi đúng là kẻ quá quắt. Thế nhưng chuyện ngày hôm nay chẳng lẽ anh không phải chịu trách nhiệm? Trong linh đường của tôi, Diệp Thiếu Dương dùng mọi cách để giữ anh lại, có khổ khó nói. Lúc đó anh đã làm gì? Anh lựa chọn tôi, dùng cái chết để ép hắn. Hắn vì anh mà không tiếc làm trái với luật pháp âm ty. Hừ, lúc đó tôi cũng đâu có ép anh. Tất cả đều là anh tự làm tự chịu!”
Tiểu Mã ngẩn người, gật gật đầu, thấp giọng thì thào: “Đúng vậy, là lỗi của tôi. Tôi vì cô mà... phản bội huynh đệ. Tôi thật hận, thật hận!”
Cậu nói xong thì dùng đầu đập vào ván giường, khàn giọng gào thét: “Mã Minh Lượng ơi là Mã Minh Lượng, mày thật là đáng chết! Cái thằng súc sinh này, vì một đứa con gái mà phản bội huynh đệ. Rốt cuộc đổi lại được kết quả thế này đây. Ha ha, mày là đồ cặn bã, mày là đồ bại hoại, ha ha ha ha...”
Cậu vừa cười như điên vừa chảy nước mắt.
Vương Bình vẫn luôn đứng yên ở một bên nhìn, đợi đến khi Tiểu Mã phát tiết xong nằm dài trên đất, thất hồn lạc phách như một kẻ không có trái tim.
Vương Bình đi đến trước mặt cậu, ngồi xuống thở dài một hơi, yếu ớt nói:
“Vậy để tôi chém thêm một nhát nữa nhé. Thật ra tôi chưa từng thích anh, người tôi thích là Diệp Thiếu Dương... Lúc mới đầu tôi ở bên anh là để có cơ hội tiếp cận hắn. Thứ mà tôi muốn tôi nhất định phải đạt được. Anh muốn trách thì hãy trách Diệp Thiếu Dương đi.”
Tiểu Mã đột nhiên nhảy dựng lên, hai tay bóp chặt cổ Vương Bình, hét lớn: “Đồ tiện nhân, đến bây giờ mà còn muốn ly gián. Cô có tư cách gì để thích Diệp Thiếu Dương, hắn sao có thể nhìn trúng đồ tiện nhân như cô chứ!” Sau đó cậu dùng sức nhổ một bãi nước bọt lên mặt cô ta.
Hai tay dùng sức, cương khí cuồn cuộn không dứt rót vào trong cơ thể cô ta.
Vương Bình cảm nhận được sự áp bách do ngạt thở. Hai tay phí công mà bắt lấy cánh tay cậu, cố sức giãy dụa mà không được.
Tiểu Mã hai mắt đỏ quạnh, lúc này chỉ muốn tươi sống bóp chết cô ta.
Trương Quả phi người tới, một chưởng đập vào sau gáy cậu.
Một cảm giác tê dại lập tức truyền tới toàn thân. Tiểu Mã há miệng phun ra một ngụm quỷ huyết, thế nhưng hai tay vẫn bóp chặt không buông.
“Tiện nhân. Tôi nhất định phải chết, cô cũng phải chôn cùng!!”
“Bốp!” Lại một chưởng nữa đánh xuống.
Tiểu Mã vẫn không chịu buông tay.
Lại tiếp thêm một chưởng nữa, quỷ thân của Tiểu Mã run rẩy. Hồn phách gần như bay ra khỏi cơ thể, ngất xỉu tại chỗ.
Lúc này Vương Bình mới giãy ra được, nhẹ lùi về phía sau. Điều tức một lúc quỷ khí trong cơ thể mới ổn định lại, oán hận nhìn chằm chằm Tiểu Mã.
Trương Quả liếc nhìn nàng một cái, cười cười nói: “Có muốn giết cậu ta hay không?”
Nói xong tiến tới gần, dùng ngón tay vuốt chân mày của Tiểu Mã rồi nhẹ nhàng nhấn một cái. Tiểu mã rùng mình tỉnh lại. Cậu nhìn hai kẻ trước mặt, đã hoàn toàn tuyệt vọng nên chẳng thèm phản ứng lại nữa.
“Diệp Thiếu Dương có để lại cho cậu ta vật gì để truyền tin không?”
Tiểu Mã đột nhiên cảnh giác, oán hận nói: “Lão súc sinh, ngươi muốn giết ta thì cứ giết. Muốn ta gọi Diệp Thiếu Dương đến cứu, ngươi mơ đi!”
Vương Bình nói: “Trên người cậu ta có một đồng tiền bằng đồng!”
Tiểu Mã vừa nghe, lập tức móc đồng tiền ra, trong lúc cấp bách ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Bản thân đã có lỗi với huynh đệ rồi, tuyệt đối không thể tiếp tục hại hắn nữa.
Trương Quả phất tay áo bắn hai luồng yêu khí ra ngoài cửa sổ, mang đồng tiền trở về vân vê trong lòng bàn tay. Tiểu Mã lập tức vọt lên muốn cướp lại.
Trương Quả búng ngón tay một cái, dán hai tấm linh phù lên hai bên vai của cậu, che hai ngọn thiên đăng lại. Con ngươi Tiểu Mã trừng đến sắp nứt ra nhưng lại hoàn toàn không thể động đậy được.
“Tiền truyền tin Mao Sơn” Trương Quả cười khẽ: “Diệp Thiếu Dương đối xử với ngươi quả thật là không tồi chút nào.”
Dứt lời hắn bước đến trước mặt, cầm một đầu ngón tay cậu rồi rạch một ra một vết thương, chấm một giọt máu lên trên đồng tiền. Đồng tiền lập tức phát ra một luồng linh quang.
Trương Quả vỗ vỗ vai Tiểu Mã, chậm rãi nói: “Diệp Thiếu Dương sẽ đến rất nhanh thôi. Ta đã chuẩn bị chu đáo rồi, nhất định sẽ giết chết hắn. Ngươi, có hứng thú quan sát cảnh tượng ấy hay không?”
Vương Bình bước tới, nói: “Sư phụ, trước đừng giết cậu ta, đợi Diệp Thiếu Dương tới còn có thể dùng cậu ta để uy hiếp hắn.”
Tiểu Mã nhìn về phía Vương Bình, trong mắt bắn ra tia sáng oán độc đến cùng cực giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Vương Bình xoa xoa cần cổ vừa bị hắn bóp chặt, yếu ớt nói: “Tôi biết anh hận tôi, thế nhưng cũng đừng trách tôi làm gì. Sai một ly đi một dặm, tôi chỉ có thể đâm lao thì theo lao thôi, cũng không thể quay đầu được nữa rồi.”
Trương Quả dùng một linh phù thu Tiểu Mã vào trong, sau đó bảo Vương Bình bước tới truyền thụ tâm pháp thổ nạp Đại Chu Thiên cho hắn. Sau khi thổ nạp một chu thiên, thở dài ra một hơi, hắn có chút kích động nói:
“Tâm pháp Đại Chu Thiên này quả nhiên rất khác! Nếu như ta sớm có được món tâm pháp này thì sao có thể thua trên tay Đạo Phong chứ.”
Vương Bình đứng một bên cười nói: “Chúc mừng sư phụ. Hiện tại vẫn chưa muộn, người giết chết Diệp Thiếu Dương rồi đoạt pháp khí của hắn, cho dù là Đạo Phong cũng không phải đối thủ của người.”
Trương Quả cười lớn nói: “Ngươi nỡ để ta giết hắn sao?”
Một tia buồn bã xẹt qua mắt Vương Bình.
“Ta đã cho hắn hai cơ hội. Một lần ở trong không gian Tứ Tượng, lần khác... chính là khi đến đây. Không giấu gì sư phụ, nếu như lúc đó hắn để ta hoàn dương ta vẫn sẽ đồng ý. Đáng tiếc... Hắn bỏ rơi ta, ta chỉ có thể đâm lao phải theo lao mà thôi. Đối với hắn, ta chỉ có hận. Ta chưa từng lưu luyến dù chỉ một chút, cũng không có tư cách để lưu luyến.”
Trương Quả gật gật đầu: “Được, tốt lắm. Đã hoàn toàn ngộ ra, hoàn toàn ngộ ra rồi. Nơi tâm hướng đến chính là đạo. Đi thôi, theo ta đi bố trí một phen, chuẩn bị bắt giết Diệp Thiếu Dương!”
Nói xong nhẹ nhàng đi ra khỏi căn phòng.
Vương Bình lập tức đi theo, có chút lo lắng nói: “Sư phụ, lần này chúng ta nắm chắc bao nhiêu phần?”
Bình luận facebook