Lý Viện Viện đưa Yến Tư Thành tới nhà thuốc mua thuốc, sau đó kéo anh tới chiếc ghế dài bên hồ xử lý vết thương.
Lý Viện Viện tức giận, lúc thoa thuốc lên cánh tay cho Yến Tư Thành cô dùng sức, nhưng Yến Tư Thành lại ngây ra không kêu đau tiếng nào, để mặc Lý Viện Viện vừa chọc vừa ấn lên vết thương của mình, anh chỉ chăm chăm nhìn vào mặt cô, đến khi Lý Viện Viện xử lý xong vết thương cuối cùng của mình.
Yến Tư Thành tưởng ngón tay Lý Viện Viện sắp rời khỏi má mình, đang định lui về phía sau, nào ngờ Lý Viện Viện dùng hai tay nâng đầu anh lên, để mặt anh đối diện với cô, chỉ trong giây lát thôi nhưng Yến Tư Thành bỗng cảm thấy nhiệt độ má mình nóng lên rất nhiều: “Tư Thành.” Lý Viện Viện nghiêm túc nhìn anh, “Chuyện hôm nay không được có lần sau nữa.”
Yến Tư Thành ngẩn ra.
“Vốn dĩ chỉ cần nhịn một chút là chuyện nhỏ hóa không, anh không nên bồng bột lỗ mãng ra tay. Sau này nếu xảy ra tình trạng tương tự, Tư Thành nhớ phải nhẫn nhịn làm đầu. Dù sao chúng ta cũng khác với người ở đây, không tiện gây điều thị phi.”
Yến Tư Thành không đáp.
Lý Viện Viện nhíu mày: “Tư Thành?”
“Viện Viện…” Dưới sự bức ép của cô, cuối cùng Yến Tư Thành cũng lên tiếng, “Nếu bắt anh ngồi nhìn em bị ăn hiếp thì không được.”
Yến Tư Thành rất hiếm khi nói những lời từ chối kiên định như vậy với Lý Viện Viện. Nhưng đối với chuyện này, anh nói không hề do dự. Nhìn Lý Viện Viện bị ăn hiếp, đó là khái niệm gì? Đó chính là trơ mắt nhìn người ta lấy kim chọc vào mắt mình nhưng bắt anh không phản kháng. Đây chẳng khác gì làm trái bản năng sinh lý của con người.
Anh không làm được.
“Viện Viện, anh hứa với em, sau này nếu có người khiêu khích sinh sự, anh sẽ cố sức nhẫn nhịn, nhưng họ không thể tổn thương em.” Yến Tư Thành nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh đèn bên kia hồ, “Vì anh tồn tại để bảo vệ em.”
Lý Viện Viện sửng sốt.