-
Chương 45
Lý Viện Viện té gãy xchân, phải điều dưỡng trong bệnh viện một thời gian.
Lúc Châu Tình tới thăm Lý Viện Viện vừa khéo gặp Yến Tư Thành đang bưng cháo đi trên hành lang. Hai người chạm mặt nhau, khóe môi Châu Tình giật giật: “Cậu đừng có làm bộ mặt khiến người ta nổi da gà có được không vậy?” Dịu dàng đến mức… cứ như cả thế giới đều ngập tràn ánh nắng.
Trên môi Yến Tư Thành nở nụ cười: “Mời đi bên này.”
Anh kéo cửa ra để Châu Tình vào, Lý Viện Viện bên trong đang dựng chiếc bàn trên giường đặt máy tính xem phim, tinh thần rất tập trung, nghe thấy tiếng mở cửa, đầu quay lại nhưng mắt vẫn không nỡ rời màn hình. Mãi đến khi Yến Tư Thành nói: “Viện Viện, ăn thôi.”
Lúc này Lý Viện Viện mới nhìn Yến Tư Thành, nụ cười lập tức nở rộ trên môi: “Ừ.”
Cô phối hợp đóng máy tính, thu dọn chiếc bàn nhỏ để Yến Tư Thành đặt cháo lên trên.
Châu Tình không nhịn được nói: “Lý Viện Viện, sao cậu cũng đột nhiên làm bộ mặt khiến người ta nổi da gà vậy…”
Lý Viện Viện nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới nhìn thấy Châu Tình đứng ở cửa, sóng mắt cô lay động: “Châu Tình… lâu rồi không gặp.”
Châu Tình nhíu mày: “Cậu nói gì vậy, mới gặp hôm kia mà.” Cô bước vào, đặt bịch trái cây lên đầu giường Lý Viện Viện, “Chà, lạ thật, sao mình cảm thấy sau khi cậu gãy chân đột nhiên trở nên khác thường vậy.” Cô quan sát Lý Viện Viện từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu nhìn Yến Tư Thành, “Cuối cùng cũng làm lành rồi à?”
Hai người bị hỏi đều chỉ cười không nói.
Châu Tình tìm bên cạnh một chiếc ghế ngồi xuống: “Ôi dào, các cậu thật là, tại sao lại đòi sống đòi chết làm ầm làm ĩ lâu như vậy chứ! Sớm làm lành chẳng phải xong rồi sao? Cứ phải gãy chân gãy tay mới chịu.”
Lý Viện Viện ăn mấy miếng cháo, thấy Châu tình vẫn định làu bàu nói tiếp, cô cười hỏi: “Hôm nay đi học có bài tập gì không?”
Vừa nhắc tới bài tập, Châu Tình lập tức vứt hết các chuyện khác lại đằng sau: “Mình đang định nói với cậu chuyện này đó.” Cô lấy ra một tờ giấy, bên trên ghi lịch học tuần sau, “Mấy thứ này lên mạng là tìm được hết, thầy nói tuy cậu bị gãy chân nhưng vẫn phải nộp bài luận để tính điểm.”
Lý Viện Viện đón tờ giấy trong tay Châu Tình, nhìn thấy cách bố trí bài tập quen thuộc bên trên, lòng cô bỗng ngập tràn cảm động.
Cô đã thật sự quay lại thế giới này, thật sự quay lại bên cạnh Yến Tư Thành rồi.
Nhớ lại nửa năm vừa qua, lòng cô đầy ắp cảm xúc. Cô vẫn luôn tìm cách để quay lại, sau khi trao đổi với phu quân của “Lý Viện Viện” nhiều lần, cô cũng dần dần phát hiện ra bí quyết để cô xuyên không thành công. Nhưng cô cũng như Lý Viện Viện kia, không nhìn thấy đối phương, không hỏi được đối phương, không biết đối phương bên kia lúc nào sẽ té ngã.
Sau mấy lần thử đến vỡ đầu chảy máu, cơ thể Công chúa vốn yếu ớt nên ngã bệnh, không ra khỏi giường nổi.
Lý Viện Viện biết mình không thể thoải mái tùy ý phung phí sức khỏe như trước kia, nếu không trước khi quay về bên cạnh Yến Tư Thành thì cô đã đẩy mình tới gặp Diêm vương trước.
Cô và phu quân của “Lý Viện Viện” lại bàn kĩ thêm một lần về tất cả những chi tiết trong cuộc sống của Lý Viện Viện và anh ta, về tính tình sở thích của Lý Viện Viện, cuối cùng xác định được thời gian. Qua lời người thợ săn, cô biết Lý Viện Viện hay nhắc đi nhắc lại với anh ta rằng: “Gặp được chàng vào buổi chiều mùa thu năm ngoái là may mắn lớn nhất trong đời thiếp.”
Vậy là cô xác định đại khái, vào buổi chiều họ gặp nhau lần đầu, cô nhảy trên bậc đá trước núi xuống, nhưng rốt cuộc cụ thể là thời điểm nào thì người thợ săn cũng không nhớ rõ, lúc đó người thợ săn căng thẳng hỏi cô: “Nếu thời gian không đúng thì sao? Nếu vẫn không quay lại được thì sao?”
Lý Viện Viện cũng không nắm chắc, nhưng nhìn vẻ mặt tha thiết của người thợ săn, cô bỗng không cách nào kìm nén được mà nghĩ đến Yến Tư Thành, ở thế giới đó anh lo lắng biết dường nào, nhất định là lòng nóng như lửa đốt, nhất định là đêm ngủ không yên.
“Sẽ quay về được mà.” Lý Viện Viện đành nói với anh ta như vậy, “Tôi nhất định phải về.”
Vì cô và “Lý Viện Viện” đều có người mình mong nhớ.
Cũng may ông trời nhân từ, cuối cùng cũng để họ mò mẫm đúng được một lần.
Lý Viện Viện từng mơ tưởng, chờ khi cô mở mắt, nếu có thể nhìn thấy Yến Tư Thành bên cạnh, cô nhất định sẽ mừng rỡ đến phát điên, thậm chí mừng đến chảy nước mắt. Nhưng không ngờ giây phút nhìn thấy Yến Tư Thành, tâm trạng cô lại bình yên đến vậy, tựa như cánh bồ công anh bay trên trời đã lâu, cuối cùng cũng đáp xuống nền đất.
Vô cùng yên lòng …
Vì quá khứ đều đã qua đi, sau này có anh bên cạnh mới là chuyện quan trọng nhất.
Buổi chiều Châu Tình về đi học, Yến Tư Thành ở lại phòng bệnh với Lý Viện Viện, Lý Viện Viện coi phim, Yến Tư Thành nhìn cô. Chẳng được bao lâu, Lý Viện Viện tắt phim quay đầu nhìn anh.
Ánh mắt nồng nàn của Yến Tư Thành khiến Lý Viện Viện cong khóe môi, cô không nói gì, chỉ kéo tay Yến Tư Thành nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm xúc chân thật, nhiệt độ cơ thể ấm áp. Có thể nhìn thấy anh, có thể chạm vào anh, đối với Lý Viện Viện hiện giờ thật chẳng khác gì hạnh phúc như ăn vụng được đào tiên trên trời.
Họ im lặng ngồi một lúc lâu, Lý Viện Viện mới lên tiếng: “Tư Thành, sao anh không nói gì với em hết vậy?”
Yến Tư Thành ngây ra một lúc: “Anh sợ anh lên tiếng… sẽ phát hiện đây chỉ là giấc mơ của anh thôi.”
Lòng Lý Viện Viện thắt lại, cô nào chẳng phải vậy, nửa năm qua, vô số lần nằm mơ, cô tưởng mình thật sự gặp được Yến Tư Thành, chuyện cô lo lắng nhất là thi tiếng Anh cuối kỳ phải làm sao, cô và Yến Tư Thành cùng đọc sách giải đề, hai người thỉnh thoảng còn dùng tiếng Anh tập luyện vài câu đối thoại đơn giản. Nhưng cuối cùng cơn mơ bừng tỉnh, chỉ để lại căn phòng quạnh hiu.
“Đã qua hết rồi.” Lý Viện Viện nắm tay Yến Tư Thành, nói cho anh biết và đồng thời cũng nói với bản thân: “Em quay lại rồi.”
Yến Tư Thành nắm bàn tay cô: “Ừ.”
Tất cả các môn thi của tháng Mười Hai kết thúc, không bất ngờ, Lý Viện Viện rớt hai môn, học kỳ sau phải thi lại. Lý Viện Viện không lo lắng lắm, cô có cả kỳ nghỉ Đông để ôn tập kia mà.
Hơn nữa ngay cả chuyện xuyên không cô cũng làm được, những chuyện khác chắc không có gì cô không làm được đâu nhỉ.
Mùng một tháng Giêng, tết Nguyên đán, Lý Viện Viện về ở nhà cũ, Yến Tư Thành không yên tâm nên ở lại nhà cô.
Yến Tư Thành đang nấu ăn dưới bếp, Lý Viện Viện bên cạnh vo gạo rửa rau.
“Viện Viện…” Yến Tư Thành rất mất tự nhiên, “Giao cho anh hết đi.”
“Không sao, những chuyện này em làm quen rồi.”
Vừa dứt lời, Yến Tư Thành bèn sửng sốt, Lý Viện Viện nhìn anh cười: “Tư Thành, ở bên kia Lý Viện Viện lấy một người thợ săn, người thợ săn thật thà lắm, đối xử với em rất tốt, nhưng không giàu có đến mức có thể thuê người hầu hạ em, bởi vậy tất cả việc nhà đều do em làm, hơn nữa em ăn ở nhà người ta, sao có thể không biết ngượng mà sống sung sướng được.” Lý Viện Viện vừa rửa rau vừa nói, “Thật ra em cảm thấy như vậy cũng tốt, vợ chồng với nhau thì chuyện của hai người phải do hai người làm, sao có thể đùn đẩy hết cho một người được. Tư Thành, em không phải là Công chúa, sau này cũng không làm Công chúa nữa, em là vợ anh, làm những chuyện này là đương nhiên rồi.”
Lúc Lý Viện Viện nói, Yến tư Thành vẫn im lặng, mãi đến khi cô nói hết, Yến Tư Thành mới cử động, anh bỗng ôm Lý Viện Viện từ sau lưng.
“Viện Viện, em mãi mãi là Công chúa của anh.”
Chẳng liên quan gì tới những đạo lý cô nói, có điều anh đã nhận định như vậy rồi.
Lý Viện Viện cười nhẹ: “Ừ, em mãi mãi làm Công chúa của anh, có điều sẽ khác với lúc trước, em vẫn phải rửa rau. Sau này cũng có thể ăn cơm sớm một chút, gần đây em ngày càng dễ đói.”
Yến Tư Thành vẫn ôm Lý Viện Viện không buông tay: “Em ốm rồi đó.”
Ốm rất nhiều.
Lý Viện Viện gật đầu, sau đó bỗng nhớ ra điều gì, cô quay đầu nhìn Yến Tư Thành, nghiêm túc nói: “Lần này quay về Đại Đường, em suy nghĩ lại rồi, vẫn cảm thấy mập một chút thì đẹp hơn.”
Nghe kết luận này của cô, Yến Tư Thành ngây ra.
Lý Viện Viện tiếp tục nói: “Đương nhiên cũng không thể mập quá mức, nhưng cái bụng này không có thịt làm sao được chứ! Phải mập lên, mặt phải mũm mĩm mới được, cũng phải mập lên. Ngực không có thịt càng không được! Cũng phải mập lên.”
Yến Tư Thành lập tức đỏ mặt.
Lý Viện Viện nhìn anh: “Da mặt anh còn mỏng quá.” Cô cười nhẹ, “Da mặt anh cũng phải dày lên.”
Yến Tư Thành cong môi cười nhẹ, anh cúi đầu đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô, sau đó áp sát bên khóe môi cô thì thầm khe khẽ: “Anh thì thôi khỏi, nhưng Công chúa muốn mập thì anh sẽ phụ trách cho ăn.”
Lúc Châu Tình tới thăm Lý Viện Viện vừa khéo gặp Yến Tư Thành đang bưng cháo đi trên hành lang. Hai người chạm mặt nhau, khóe môi Châu Tình giật giật: “Cậu đừng có làm bộ mặt khiến người ta nổi da gà có được không vậy?” Dịu dàng đến mức… cứ như cả thế giới đều ngập tràn ánh nắng.
Trên môi Yến Tư Thành nở nụ cười: “Mời đi bên này.”
Anh kéo cửa ra để Châu Tình vào, Lý Viện Viện bên trong đang dựng chiếc bàn trên giường đặt máy tính xem phim, tinh thần rất tập trung, nghe thấy tiếng mở cửa, đầu quay lại nhưng mắt vẫn không nỡ rời màn hình. Mãi đến khi Yến Tư Thành nói: “Viện Viện, ăn thôi.”
Lúc này Lý Viện Viện mới nhìn Yến Tư Thành, nụ cười lập tức nở rộ trên môi: “Ừ.”
Cô phối hợp đóng máy tính, thu dọn chiếc bàn nhỏ để Yến Tư Thành đặt cháo lên trên.
Châu Tình không nhịn được nói: “Lý Viện Viện, sao cậu cũng đột nhiên làm bộ mặt khiến người ta nổi da gà vậy…”
Lý Viện Viện nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới nhìn thấy Châu Tình đứng ở cửa, sóng mắt cô lay động: “Châu Tình… lâu rồi không gặp.”
Châu Tình nhíu mày: “Cậu nói gì vậy, mới gặp hôm kia mà.” Cô bước vào, đặt bịch trái cây lên đầu giường Lý Viện Viện, “Chà, lạ thật, sao mình cảm thấy sau khi cậu gãy chân đột nhiên trở nên khác thường vậy.” Cô quan sát Lý Viện Viện từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu nhìn Yến Tư Thành, “Cuối cùng cũng làm lành rồi à?”
Hai người bị hỏi đều chỉ cười không nói.
Châu Tình tìm bên cạnh một chiếc ghế ngồi xuống: “Ôi dào, các cậu thật là, tại sao lại đòi sống đòi chết làm ầm làm ĩ lâu như vậy chứ! Sớm làm lành chẳng phải xong rồi sao? Cứ phải gãy chân gãy tay mới chịu.”
Lý Viện Viện ăn mấy miếng cháo, thấy Châu tình vẫn định làu bàu nói tiếp, cô cười hỏi: “Hôm nay đi học có bài tập gì không?”
Vừa nhắc tới bài tập, Châu Tình lập tức vứt hết các chuyện khác lại đằng sau: “Mình đang định nói với cậu chuyện này đó.” Cô lấy ra một tờ giấy, bên trên ghi lịch học tuần sau, “Mấy thứ này lên mạng là tìm được hết, thầy nói tuy cậu bị gãy chân nhưng vẫn phải nộp bài luận để tính điểm.”
Lý Viện Viện đón tờ giấy trong tay Châu Tình, nhìn thấy cách bố trí bài tập quen thuộc bên trên, lòng cô bỗng ngập tràn cảm động.
Cô đã thật sự quay lại thế giới này, thật sự quay lại bên cạnh Yến Tư Thành rồi.
Nhớ lại nửa năm vừa qua, lòng cô đầy ắp cảm xúc. Cô vẫn luôn tìm cách để quay lại, sau khi trao đổi với phu quân của “Lý Viện Viện” nhiều lần, cô cũng dần dần phát hiện ra bí quyết để cô xuyên không thành công. Nhưng cô cũng như Lý Viện Viện kia, không nhìn thấy đối phương, không hỏi được đối phương, không biết đối phương bên kia lúc nào sẽ té ngã.
Sau mấy lần thử đến vỡ đầu chảy máu, cơ thể Công chúa vốn yếu ớt nên ngã bệnh, không ra khỏi giường nổi.
Lý Viện Viện biết mình không thể thoải mái tùy ý phung phí sức khỏe như trước kia, nếu không trước khi quay về bên cạnh Yến Tư Thành thì cô đã đẩy mình tới gặp Diêm vương trước.
Cô và phu quân của “Lý Viện Viện” lại bàn kĩ thêm một lần về tất cả những chi tiết trong cuộc sống của Lý Viện Viện và anh ta, về tính tình sở thích của Lý Viện Viện, cuối cùng xác định được thời gian. Qua lời người thợ săn, cô biết Lý Viện Viện hay nhắc đi nhắc lại với anh ta rằng: “Gặp được chàng vào buổi chiều mùa thu năm ngoái là may mắn lớn nhất trong đời thiếp.”
Vậy là cô xác định đại khái, vào buổi chiều họ gặp nhau lần đầu, cô nhảy trên bậc đá trước núi xuống, nhưng rốt cuộc cụ thể là thời điểm nào thì người thợ săn cũng không nhớ rõ, lúc đó người thợ săn căng thẳng hỏi cô: “Nếu thời gian không đúng thì sao? Nếu vẫn không quay lại được thì sao?”
Lý Viện Viện cũng không nắm chắc, nhưng nhìn vẻ mặt tha thiết của người thợ săn, cô bỗng không cách nào kìm nén được mà nghĩ đến Yến Tư Thành, ở thế giới đó anh lo lắng biết dường nào, nhất định là lòng nóng như lửa đốt, nhất định là đêm ngủ không yên.
“Sẽ quay về được mà.” Lý Viện Viện đành nói với anh ta như vậy, “Tôi nhất định phải về.”
Vì cô và “Lý Viện Viện” đều có người mình mong nhớ.
Cũng may ông trời nhân từ, cuối cùng cũng để họ mò mẫm đúng được một lần.
Lý Viện Viện từng mơ tưởng, chờ khi cô mở mắt, nếu có thể nhìn thấy Yến Tư Thành bên cạnh, cô nhất định sẽ mừng rỡ đến phát điên, thậm chí mừng đến chảy nước mắt. Nhưng không ngờ giây phút nhìn thấy Yến Tư Thành, tâm trạng cô lại bình yên đến vậy, tựa như cánh bồ công anh bay trên trời đã lâu, cuối cùng cũng đáp xuống nền đất.
Vô cùng yên lòng …
Vì quá khứ đều đã qua đi, sau này có anh bên cạnh mới là chuyện quan trọng nhất.
Buổi chiều Châu Tình về đi học, Yến Tư Thành ở lại phòng bệnh với Lý Viện Viện, Lý Viện Viện coi phim, Yến Tư Thành nhìn cô. Chẳng được bao lâu, Lý Viện Viện tắt phim quay đầu nhìn anh.
Ánh mắt nồng nàn của Yến Tư Thành khiến Lý Viện Viện cong khóe môi, cô không nói gì, chỉ kéo tay Yến Tư Thành nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm xúc chân thật, nhiệt độ cơ thể ấm áp. Có thể nhìn thấy anh, có thể chạm vào anh, đối với Lý Viện Viện hiện giờ thật chẳng khác gì hạnh phúc như ăn vụng được đào tiên trên trời.
Họ im lặng ngồi một lúc lâu, Lý Viện Viện mới lên tiếng: “Tư Thành, sao anh không nói gì với em hết vậy?”
Yến Tư Thành ngây ra một lúc: “Anh sợ anh lên tiếng… sẽ phát hiện đây chỉ là giấc mơ của anh thôi.”
Lòng Lý Viện Viện thắt lại, cô nào chẳng phải vậy, nửa năm qua, vô số lần nằm mơ, cô tưởng mình thật sự gặp được Yến Tư Thành, chuyện cô lo lắng nhất là thi tiếng Anh cuối kỳ phải làm sao, cô và Yến Tư Thành cùng đọc sách giải đề, hai người thỉnh thoảng còn dùng tiếng Anh tập luyện vài câu đối thoại đơn giản. Nhưng cuối cùng cơn mơ bừng tỉnh, chỉ để lại căn phòng quạnh hiu.
“Đã qua hết rồi.” Lý Viện Viện nắm tay Yến Tư Thành, nói cho anh biết và đồng thời cũng nói với bản thân: “Em quay lại rồi.”
Yến Tư Thành nắm bàn tay cô: “Ừ.”
Tất cả các môn thi của tháng Mười Hai kết thúc, không bất ngờ, Lý Viện Viện rớt hai môn, học kỳ sau phải thi lại. Lý Viện Viện không lo lắng lắm, cô có cả kỳ nghỉ Đông để ôn tập kia mà.
Hơn nữa ngay cả chuyện xuyên không cô cũng làm được, những chuyện khác chắc không có gì cô không làm được đâu nhỉ.
Mùng một tháng Giêng, tết Nguyên đán, Lý Viện Viện về ở nhà cũ, Yến Tư Thành không yên tâm nên ở lại nhà cô.
Yến Tư Thành đang nấu ăn dưới bếp, Lý Viện Viện bên cạnh vo gạo rửa rau.
“Viện Viện…” Yến Tư Thành rất mất tự nhiên, “Giao cho anh hết đi.”
“Không sao, những chuyện này em làm quen rồi.”
Vừa dứt lời, Yến Tư Thành bèn sửng sốt, Lý Viện Viện nhìn anh cười: “Tư Thành, ở bên kia Lý Viện Viện lấy một người thợ săn, người thợ săn thật thà lắm, đối xử với em rất tốt, nhưng không giàu có đến mức có thể thuê người hầu hạ em, bởi vậy tất cả việc nhà đều do em làm, hơn nữa em ăn ở nhà người ta, sao có thể không biết ngượng mà sống sung sướng được.” Lý Viện Viện vừa rửa rau vừa nói, “Thật ra em cảm thấy như vậy cũng tốt, vợ chồng với nhau thì chuyện của hai người phải do hai người làm, sao có thể đùn đẩy hết cho một người được. Tư Thành, em không phải là Công chúa, sau này cũng không làm Công chúa nữa, em là vợ anh, làm những chuyện này là đương nhiên rồi.”
Lúc Lý Viện Viện nói, Yến tư Thành vẫn im lặng, mãi đến khi cô nói hết, Yến Tư Thành mới cử động, anh bỗng ôm Lý Viện Viện từ sau lưng.
“Viện Viện, em mãi mãi là Công chúa của anh.”
Chẳng liên quan gì tới những đạo lý cô nói, có điều anh đã nhận định như vậy rồi.
Lý Viện Viện cười nhẹ: “Ừ, em mãi mãi làm Công chúa của anh, có điều sẽ khác với lúc trước, em vẫn phải rửa rau. Sau này cũng có thể ăn cơm sớm một chút, gần đây em ngày càng dễ đói.”
Yến Tư Thành vẫn ôm Lý Viện Viện không buông tay: “Em ốm rồi đó.”
Ốm rất nhiều.
Lý Viện Viện gật đầu, sau đó bỗng nhớ ra điều gì, cô quay đầu nhìn Yến Tư Thành, nghiêm túc nói: “Lần này quay về Đại Đường, em suy nghĩ lại rồi, vẫn cảm thấy mập một chút thì đẹp hơn.”
Nghe kết luận này của cô, Yến Tư Thành ngây ra.
Lý Viện Viện tiếp tục nói: “Đương nhiên cũng không thể mập quá mức, nhưng cái bụng này không có thịt làm sao được chứ! Phải mập lên, mặt phải mũm mĩm mới được, cũng phải mập lên. Ngực không có thịt càng không được! Cũng phải mập lên.”
Yến Tư Thành lập tức đỏ mặt.
Lý Viện Viện nhìn anh: “Da mặt anh còn mỏng quá.” Cô cười nhẹ, “Da mặt anh cũng phải dày lên.”
Yến Tư Thành cong môi cười nhẹ, anh cúi đầu đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô, sau đó áp sát bên khóe môi cô thì thầm khe khẽ: “Anh thì thôi khỏi, nhưng Công chúa muốn mập thì anh sẽ phụ trách cho ăn.”
Bình luận facebook