Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-24
Chương 24: Sợ hãi, ngất đi
Bên ngoài, Bạch Nhã Băng đứng đợi một hồi lâu vẫn không thấy Từ Phương Hiểu đi ra cô đi vào trong xem sợ cô xảy ra chuyện gì. Bước đến nhà vệ sinh nữ Bạch Nhã Băng nhìn thấy cửa đóng khóa bên trong cô đã cảm thấy có gì đó kì lạ, bất thường cô gõ cửa gọi Từ Phương Hiểu:
"Phương Hiểu! Phương Hiểu! Cô có trong đó không? Phương Hiểu!"
Bên trong, Từ Phương Hiểu đã bị người đàn ông xé rách một phần áo bàn tay to lớn của ông ta bịt lấy miệng của cô, nước mắt giàn giụa vừa nghe Bạch Nhã Băng gọi cô liền phản ứng nhưng không thể la không nói được cô chỉ có thể ú ớ.
Bạch Nhã Băng xuất thân từ hắc đạo từ nhỏ đã được huấn luyện nên tai của cô rất nhạy bén cô nghe được tiếng ú ớ của Từ Phương Hiểu cô liền biết bên trong xảy ra chuyện. Bạch Nhã Băng bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh cô thấy ở đó có bình chữa cháy cô liền cầm lên đập mạnh vào cánh cửa khiến cánh cửa vỡ ra, kính bay tung tóe lên.
Bạch Nhã Băng quăng bình chữa cháy sang một bên chạy vào trong người đàn ông hốt hoảng đứng dậy, chạy vào nhìn thấy Từ Phương Hiểu đang nằm dưới đấy áo đã rách một phần, cô liền chạy đến đỡ Từ Phương Hiểu dậy.
Người đàn ông ấy nhìn thấy chỉ có Bạch Nhã Băng bước vào thì không còn hoảng sợ nhìn thấy Bạch Nhã Băng xinh đẹp, quyến rũ ông ta lại nổi lên tà ý, khẽ nhếch môi cười:
"Xinh đẹp thật còn xinh đẹp hơn con khốn này, hôm nay tôi có số hưởng rồi."
Bạch Nhã Băng quăng cho ông ta một cặp mắt sắc lạnh, đáng sợ cả người tỏa ra sự nguy hiểm, chết chóc, cô cất giọng dễ nghe nhưng lại chứa đầy sự nguy hiểm, lạnh lùng:
"Dám đụng vào bạn của tôi bây giờ lại còn có ý nghĩ kinh tởm kia với tôi ông đúng là chán sống rồi."
Người đàn ông đấy không hề để ý đến lời nói của Bạch Nhã Băng ông ta phấn khích lao đến, cánh tay của Bạch Nhã Băng thoăn thoắt, rất nhanh đã rút khẩu súng được cất trong người của cô ra chỉa thẳng vào đầu của ông ta dứt khoát một phát bắn chết.
"Pằng!" Người đàn ông đấy mắt trợn ngược máu từ đầu của ông ta loang ra rồi ông ta ngã xuống chết tại chỗ, Từ Phương Hiểu đang trong tình trạng hoảng loạn, sợ hãi khi nghe thấy tiếng súng vang lên cô lại nhìn thấy cảnh tượng Bạch Nhã Băng bắn chết ông ta cô càng hoảng loạn, run rẩy, sợ hãi hơn.
Từ Phương Hiểu hét thất thanh lên rồi ngất lịm đi trong hoảng sợ, Bạch Nhã Băng đỡ lấy cô rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho thuộc hạ của mình:
"Anh hãy cho người đến nhà hàng ngay đi."
Dứt lời, Bạch Nhã Băng nhặt điện thoại của Từ Phương Hiểu lên lấy áo khoác mà mình đang mặc khoác lên cho cô rồi đỡ cô ra khỏi nhà hàng. Đặt Từ Phương Hiểu vào trong xe, còn Bạch Nhã Băng thì đứng tựa người vào xe chờ đợi người đến.
Rất nhanh, thuộc hạ của cô đã có mặt người dẫn đầu là thuộc hạ thân cận của cô tên là Hoàng Việt:"Tiểu thư!"
Bạch Nhã Băng gương mặt lạnh lẽo không hề giống với gương mặt đáng yêu khi nói chuyện với Từ Phương Hiểu lúc nãy:
"Cho người vào nhà vệ sinh nữ xử lý cái xác rồi bồi thường cho nhà hàng."
"Vâng!" Hoàng Việt cúi người tuân theo rồi cùng những người khác đi vào nhà hàng.
Bạch Nhã Băng bước vào bên trong xe cùng lúc ấy Từ Phương Hiểu tỉnh lại la hét hoảng sợ Bạch Nhã Băng ngay lập tức ôm lấy cô, trấn an:
"Không sao! Mọi chuyện đã qua rồi không sao cả."
Từ Phương Hiểu dần lấy lại bình tĩnh, nhìn Bạch Nhã Băng:
"Nhã Băng! Cô...cô đã giết người sao? Cô thật sự đã giết người?"
Bạch Nhã Băng gật đầu giải thích cho cô nghe:
"Chắc cô hoảng sợ lắm, lần đầu tiên cô thấy cảnh giết người đúng không? Cả gia tộc của tôi đều xuất thân từ hắc đạo từ nhỏ tôi đã được huấn luyện bây giờ tôi là người nắm cả Bạch gia nên tôi không thể nào yếu đuối, sợ sệt được việc giết người đó là việc đương nhiên, tất yếu khi bước vào hắc đạo. Chắc cô không vì việc này mà xa lánh, không muốn làm bạn với tôi nữa chứ?"
Từ Phương Hiểu lắc đầu:"Làm sao có thể chứ? Cô cũng vì cứu tôi nên mới làm vậy làm sao mà tôi có thể xa lánh cô được chứ? Dù sao tôi cũng phải cảm ơn cô nếu không có cô thì tôi đã bị ông ta làm nhục rồi."
"Không sao! Mọi chuyện không sao nữa rồi." Bạch Nhã Băng vỗ về, trấn an Từ Phương Hiểu.
Bạch Nhã Băng lái xe chở cô quay về biệt thự, về đến biệt thự Bạch Nhã Băng đỡ Từ Phương Hiểu vào trong quản gia Lưu nhìn thấy vẻ ngoài xơ xác, áo bị xé rách bà hoảng sợ bước nhanh đến, lo lắng hỏi:
"Trời ơi ~ Đã có chuyện gì xảy ra với cháu vậy? Tại sao cháu lại thành ra như vậy?"
"Bà khoan hãy hỏi gì đã phòng của Phương Hiểu ở đâu để cháu đưa cô ấy vào?"
Bạch Nhã Băng hỏi quản gia Lưu.
Quản gia Lưu không chỉ vào phòng của cô mà chỉ thẳng lên phòng của Âu Hoằng Phong, Bạch Nhã Băng cùng Tiểu Cúc đỡ Từ Phương Hiểu đi thẳng lên phòng của anh.
Bên ngoài, Bạch Nhã Băng đứng đợi một hồi lâu vẫn không thấy Từ Phương Hiểu đi ra cô đi vào trong xem sợ cô xảy ra chuyện gì. Bước đến nhà vệ sinh nữ Bạch Nhã Băng nhìn thấy cửa đóng khóa bên trong cô đã cảm thấy có gì đó kì lạ, bất thường cô gõ cửa gọi Từ Phương Hiểu:
"Phương Hiểu! Phương Hiểu! Cô có trong đó không? Phương Hiểu!"
Bên trong, Từ Phương Hiểu đã bị người đàn ông xé rách một phần áo bàn tay to lớn của ông ta bịt lấy miệng của cô, nước mắt giàn giụa vừa nghe Bạch Nhã Băng gọi cô liền phản ứng nhưng không thể la không nói được cô chỉ có thể ú ớ.
Bạch Nhã Băng xuất thân từ hắc đạo từ nhỏ đã được huấn luyện nên tai của cô rất nhạy bén cô nghe được tiếng ú ớ của Từ Phương Hiểu cô liền biết bên trong xảy ra chuyện. Bạch Nhã Băng bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh cô thấy ở đó có bình chữa cháy cô liền cầm lên đập mạnh vào cánh cửa khiến cánh cửa vỡ ra, kính bay tung tóe lên.
Bạch Nhã Băng quăng bình chữa cháy sang một bên chạy vào trong người đàn ông hốt hoảng đứng dậy, chạy vào nhìn thấy Từ Phương Hiểu đang nằm dưới đấy áo đã rách một phần, cô liền chạy đến đỡ Từ Phương Hiểu dậy.
Người đàn ông ấy nhìn thấy chỉ có Bạch Nhã Băng bước vào thì không còn hoảng sợ nhìn thấy Bạch Nhã Băng xinh đẹp, quyến rũ ông ta lại nổi lên tà ý, khẽ nhếch môi cười:
"Xinh đẹp thật còn xinh đẹp hơn con khốn này, hôm nay tôi có số hưởng rồi."
Bạch Nhã Băng quăng cho ông ta một cặp mắt sắc lạnh, đáng sợ cả người tỏa ra sự nguy hiểm, chết chóc, cô cất giọng dễ nghe nhưng lại chứa đầy sự nguy hiểm, lạnh lùng:
"Dám đụng vào bạn của tôi bây giờ lại còn có ý nghĩ kinh tởm kia với tôi ông đúng là chán sống rồi."
Người đàn ông đấy không hề để ý đến lời nói của Bạch Nhã Băng ông ta phấn khích lao đến, cánh tay của Bạch Nhã Băng thoăn thoắt, rất nhanh đã rút khẩu súng được cất trong người của cô ra chỉa thẳng vào đầu của ông ta dứt khoát một phát bắn chết.
"Pằng!" Người đàn ông đấy mắt trợn ngược máu từ đầu của ông ta loang ra rồi ông ta ngã xuống chết tại chỗ, Từ Phương Hiểu đang trong tình trạng hoảng loạn, sợ hãi khi nghe thấy tiếng súng vang lên cô lại nhìn thấy cảnh tượng Bạch Nhã Băng bắn chết ông ta cô càng hoảng loạn, run rẩy, sợ hãi hơn.
Từ Phương Hiểu hét thất thanh lên rồi ngất lịm đi trong hoảng sợ, Bạch Nhã Băng đỡ lấy cô rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho thuộc hạ của mình:
"Anh hãy cho người đến nhà hàng ngay đi."
Dứt lời, Bạch Nhã Băng nhặt điện thoại của Từ Phương Hiểu lên lấy áo khoác mà mình đang mặc khoác lên cho cô rồi đỡ cô ra khỏi nhà hàng. Đặt Từ Phương Hiểu vào trong xe, còn Bạch Nhã Băng thì đứng tựa người vào xe chờ đợi người đến.
Rất nhanh, thuộc hạ của cô đã có mặt người dẫn đầu là thuộc hạ thân cận của cô tên là Hoàng Việt:"Tiểu thư!"
Bạch Nhã Băng gương mặt lạnh lẽo không hề giống với gương mặt đáng yêu khi nói chuyện với Từ Phương Hiểu lúc nãy:
"Cho người vào nhà vệ sinh nữ xử lý cái xác rồi bồi thường cho nhà hàng."
"Vâng!" Hoàng Việt cúi người tuân theo rồi cùng những người khác đi vào nhà hàng.
Bạch Nhã Băng bước vào bên trong xe cùng lúc ấy Từ Phương Hiểu tỉnh lại la hét hoảng sợ Bạch Nhã Băng ngay lập tức ôm lấy cô, trấn an:
"Không sao! Mọi chuyện đã qua rồi không sao cả."
Từ Phương Hiểu dần lấy lại bình tĩnh, nhìn Bạch Nhã Băng:
"Nhã Băng! Cô...cô đã giết người sao? Cô thật sự đã giết người?"
Bạch Nhã Băng gật đầu giải thích cho cô nghe:
"Chắc cô hoảng sợ lắm, lần đầu tiên cô thấy cảnh giết người đúng không? Cả gia tộc của tôi đều xuất thân từ hắc đạo từ nhỏ tôi đã được huấn luyện bây giờ tôi là người nắm cả Bạch gia nên tôi không thể nào yếu đuối, sợ sệt được việc giết người đó là việc đương nhiên, tất yếu khi bước vào hắc đạo. Chắc cô không vì việc này mà xa lánh, không muốn làm bạn với tôi nữa chứ?"
Từ Phương Hiểu lắc đầu:"Làm sao có thể chứ? Cô cũng vì cứu tôi nên mới làm vậy làm sao mà tôi có thể xa lánh cô được chứ? Dù sao tôi cũng phải cảm ơn cô nếu không có cô thì tôi đã bị ông ta làm nhục rồi."
"Không sao! Mọi chuyện không sao nữa rồi." Bạch Nhã Băng vỗ về, trấn an Từ Phương Hiểu.
Bạch Nhã Băng lái xe chở cô quay về biệt thự, về đến biệt thự Bạch Nhã Băng đỡ Từ Phương Hiểu vào trong quản gia Lưu nhìn thấy vẻ ngoài xơ xác, áo bị xé rách bà hoảng sợ bước nhanh đến, lo lắng hỏi:
"Trời ơi ~ Đã có chuyện gì xảy ra với cháu vậy? Tại sao cháu lại thành ra như vậy?"
"Bà khoan hãy hỏi gì đã phòng của Phương Hiểu ở đâu để cháu đưa cô ấy vào?"
Bạch Nhã Băng hỏi quản gia Lưu.
Quản gia Lưu không chỉ vào phòng của cô mà chỉ thẳng lên phòng của Âu Hoằng Phong, Bạch Nhã Băng cùng Tiểu Cúc đỡ Từ Phương Hiểu đi thẳng lên phòng của anh.