Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Tối nay anh sẽ quỳ , em hài lòng chứ?
Cuối cùng thì hai tiếng dài đằng đẵng cũng đã trôi qua, Lăng Dương Thần nhìn cô gái trong bộ váy cưới đuôi cá màu hồng nhưng lại không hề sến một chút nào, ngược lại nhìn vô cùng sang trọng.
Anh đã rất mong nhìn thấy cô cười tươi như thế nhiều hơn, nhiều hơn nữa và sau này anh sẽ làm điều đó.
Khi Tiêu Yến đã nắm được tay anh, Lăng Dương Thần cứ như theo tính chất công việc cúi sát lại người cô nói:"Váy cưới đẹp lắm"
Dù gì bâyy giờ có khen cô đẹp cũng là điều quá dư thừa. Tiêu Yến lườm anh một cái, sau khi vị trụ trì đọc lời thề nguyền cô một lần nữa được anh đeo lên ngón tay mình một chiếc nhẫn kim cương sáng chói.
Cô có thể bỏ chạy được không? Cảm giác như mình vừa chui vào trong một cái lồng để người khác trói buộc cả đời trong khi cô là người yêu thích tự do.
Thấy cô do dự, Lăng Dương Thần nghiến răng cười nói chỉ để cho cô nghe được:"Anh sẽ xử lý em sau"
Tiêu Yến bật cười cuối cùng cũng chịu rút nhẫn ra đeo cho anh nói:"Đây là nhẫn kim cô, sau này em niệm chú là anh phải có mặt ngay"
Mọi người vỗ tay hô hào, Lăng Dương Thần thuận thế vươn tay kéo cô lại sát mình hơn cúi đầu hôn lên, trước khi môi chạm môi anh đã nói:"Vâng thưa bà xã"
Ngô Hi Trạch ngồi ở bên dưới lắc lắc ly rượu trong tay, sau khi thấy nụ cười đó của cô làm cho tâm trí có chút hoảng loạn.
Là nụ cười của cô năm đó làm anh hoảng loạn cả thanh xuân.
Anh ngẩng đầu uống hết rượu trong ly, lúc này có một cô gái bất chợt chạy lại cưỡng hôn anh mà anh cũng không hề biết cô ta là ai, đầu óc mê man tê dại cuối cùng cũng tiếp đón nụ hôn đó một cách cuồng nhiệt.
Lúc mà Tiêu Yến chuẩn bị ném hoa, cô nhìn quanh một lượt hỏi:"Ngô Hi Trạch hôm nay không đến sao?"
Hạ Băng Băng ngó nghiêng:"Hả? em nhớ là có thấy anh ta mà"
Mọi người đếm một hai ba Tiêu Yến tung bó hoa ra đằng sau không ngờ Hạ Băng Băng lại chụp được.
Cô xách váy xuống chọt chọt vào đầu Hạ Băng Băng:"Sao em cũng tham gia, em còn nhỏ quá biết chưa?"
Cô gái gãi gãi đầu cười trừ đưa nó qua cho Manica nói:"Em thấy chị thích hợp nhận nó"
Lúc này có người gọi Giang Hạ:"Thư kí Giang, người yêu cậu nhận được hoa kìa"
Anh ta đang nói chuyện với Lăng Cảnh Minh đột nhiên nghe vậy thì cả gan bỏ đi, đến lúc vừa quay lại thì thấy Hạ Băng Băng đã tặng lại hoa rồi.
Anh hô hoán:"Mọi người tránh ra tránh ra cho tôi qua với nào"
Tất cả tách ra, Giang Hạ vội vã nắm lấy vai Hạ Băng Băng nói:"Đồ ngốc, sao lại tặng nó đi"
Hạ Băng Băng cười hì hì nói:"Năm nay em mới hai mươi hai tuổi, còn muốn ăn snack, còn thích ăn kem, ừm thích ăn gà rán.."
Anh ta bỗng nhiên ôm cô vào lòng nói:"Anh nuôi em được mà"
Nói rồi Giang Hạ rút từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhung trắng quỳ xuống, mở ra. Bên trong cũng là một chiếc nhẫn kim cương nói:"Đồng ý cưới anh nha?"
Mọi người ồ lên, sau đó đồng thanh nói:"Đồng ý đi, đồng ý đi"
Cuối cùng Hạ Băng Băng cũng đỏ mặt chìa tay ra để Giang Hạ đeo nhẫn vào, anh ta vui mừng đứng lên nhấc cằm cô hôn xuống.
Tiêu Yến thở dài vươn tay nhéo vào hông Lăng Dương Thần:"Anh nhìn đi, người nhỏ tuổi lãng mạn như thế, xem lại anh đeo nhẫn cho em như thế nào, anh là sợ quỳ gối đau chân, mất mặt đúng không?"
Anh nắm lấy eo cô kéo cô lại gần, sợ cô không nghe rõ cúi sát vào tai cô gian manh nói:"Tối nay anh sẽ quỳ, em hài lòng chứ?"
Lúc này Tiêu Yến như nhớ ra gì đó quay sang hỏi:"Khoan đã, lúc nãy Băng Băng đã tặng hoa cho ai vậy?"
Hai người đồng loạt nhìn qua Manica, ở một nơi không ai nhìn thấy Lâm Khuyết đang ôm cô gái ấy vào trong lòng.
Tiêu Yến ngẩn ngơ, trái đất này cũng tròn quá rồi!!
Mọi người cùng đưa cô dâu chú rể vào phòng tân hôn, Lâm Khuyết ngó vào trong nói:"Ể phòng tân hôn cũng rộng quá, chúng tôi vào nằm cùng nhé!?"
Manica kéo tai Lâm Khuyết gằn giọng:"Cái tên không biết xấu hổ này!!!"
Lăng Dương Thần bế ngang Tiêu Yến lên nhìn mọi người đắc ý, nói:"Vậy tôi xin phép đưa cô ấy vào trong nhé?"
Lục Thần Vũ xông ra:"Không, với cương vị là nhà gái tôi không cho phép anh bế cô ấy vào trong"
Mọi người nhìn qua Lục Thần Vũ xông lên bịt miệng bịt tai anh ta, Lâm Khuyết còn hô hào:"Anh em, hủy dung nhan cậu ta cho hết đường về lại giới showbiz"
Tiêu Yến nhìn một màn này thì bật cười, lại nghe người đàn ông đang bế mình nói:"Bây giờ đến lượt chúng ta vui đùa rồi"
Xong anh đem cô vào trong phòng khóa trái cửa lại.
Anh đã rất mong nhìn thấy cô cười tươi như thế nhiều hơn, nhiều hơn nữa và sau này anh sẽ làm điều đó.
Khi Tiêu Yến đã nắm được tay anh, Lăng Dương Thần cứ như theo tính chất công việc cúi sát lại người cô nói:"Váy cưới đẹp lắm"
Dù gì bâyy giờ có khen cô đẹp cũng là điều quá dư thừa. Tiêu Yến lườm anh một cái, sau khi vị trụ trì đọc lời thề nguyền cô một lần nữa được anh đeo lên ngón tay mình một chiếc nhẫn kim cương sáng chói.
Cô có thể bỏ chạy được không? Cảm giác như mình vừa chui vào trong một cái lồng để người khác trói buộc cả đời trong khi cô là người yêu thích tự do.
Thấy cô do dự, Lăng Dương Thần nghiến răng cười nói chỉ để cho cô nghe được:"Anh sẽ xử lý em sau"
Tiêu Yến bật cười cuối cùng cũng chịu rút nhẫn ra đeo cho anh nói:"Đây là nhẫn kim cô, sau này em niệm chú là anh phải có mặt ngay"
Mọi người vỗ tay hô hào, Lăng Dương Thần thuận thế vươn tay kéo cô lại sát mình hơn cúi đầu hôn lên, trước khi môi chạm môi anh đã nói:"Vâng thưa bà xã"
Ngô Hi Trạch ngồi ở bên dưới lắc lắc ly rượu trong tay, sau khi thấy nụ cười đó của cô làm cho tâm trí có chút hoảng loạn.
Là nụ cười của cô năm đó làm anh hoảng loạn cả thanh xuân.
Anh ngẩng đầu uống hết rượu trong ly, lúc này có một cô gái bất chợt chạy lại cưỡng hôn anh mà anh cũng không hề biết cô ta là ai, đầu óc mê man tê dại cuối cùng cũng tiếp đón nụ hôn đó một cách cuồng nhiệt.
Lúc mà Tiêu Yến chuẩn bị ném hoa, cô nhìn quanh một lượt hỏi:"Ngô Hi Trạch hôm nay không đến sao?"
Hạ Băng Băng ngó nghiêng:"Hả? em nhớ là có thấy anh ta mà"
Mọi người đếm một hai ba Tiêu Yến tung bó hoa ra đằng sau không ngờ Hạ Băng Băng lại chụp được.
Cô xách váy xuống chọt chọt vào đầu Hạ Băng Băng:"Sao em cũng tham gia, em còn nhỏ quá biết chưa?"
Cô gái gãi gãi đầu cười trừ đưa nó qua cho Manica nói:"Em thấy chị thích hợp nhận nó"
Lúc này có người gọi Giang Hạ:"Thư kí Giang, người yêu cậu nhận được hoa kìa"
Anh ta đang nói chuyện với Lăng Cảnh Minh đột nhiên nghe vậy thì cả gan bỏ đi, đến lúc vừa quay lại thì thấy Hạ Băng Băng đã tặng lại hoa rồi.
Anh hô hoán:"Mọi người tránh ra tránh ra cho tôi qua với nào"
Tất cả tách ra, Giang Hạ vội vã nắm lấy vai Hạ Băng Băng nói:"Đồ ngốc, sao lại tặng nó đi"
Hạ Băng Băng cười hì hì nói:"Năm nay em mới hai mươi hai tuổi, còn muốn ăn snack, còn thích ăn kem, ừm thích ăn gà rán.."
Anh ta bỗng nhiên ôm cô vào lòng nói:"Anh nuôi em được mà"
Nói rồi Giang Hạ rút từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhung trắng quỳ xuống, mở ra. Bên trong cũng là một chiếc nhẫn kim cương nói:"Đồng ý cưới anh nha?"
Mọi người ồ lên, sau đó đồng thanh nói:"Đồng ý đi, đồng ý đi"
Cuối cùng Hạ Băng Băng cũng đỏ mặt chìa tay ra để Giang Hạ đeo nhẫn vào, anh ta vui mừng đứng lên nhấc cằm cô hôn xuống.
Tiêu Yến thở dài vươn tay nhéo vào hông Lăng Dương Thần:"Anh nhìn đi, người nhỏ tuổi lãng mạn như thế, xem lại anh đeo nhẫn cho em như thế nào, anh là sợ quỳ gối đau chân, mất mặt đúng không?"
Anh nắm lấy eo cô kéo cô lại gần, sợ cô không nghe rõ cúi sát vào tai cô gian manh nói:"Tối nay anh sẽ quỳ, em hài lòng chứ?"
Lúc này Tiêu Yến như nhớ ra gì đó quay sang hỏi:"Khoan đã, lúc nãy Băng Băng đã tặng hoa cho ai vậy?"
Hai người đồng loạt nhìn qua Manica, ở một nơi không ai nhìn thấy Lâm Khuyết đang ôm cô gái ấy vào trong lòng.
Tiêu Yến ngẩn ngơ, trái đất này cũng tròn quá rồi!!
Mọi người cùng đưa cô dâu chú rể vào phòng tân hôn, Lâm Khuyết ngó vào trong nói:"Ể phòng tân hôn cũng rộng quá, chúng tôi vào nằm cùng nhé!?"
Manica kéo tai Lâm Khuyết gằn giọng:"Cái tên không biết xấu hổ này!!!"
Lăng Dương Thần bế ngang Tiêu Yến lên nhìn mọi người đắc ý, nói:"Vậy tôi xin phép đưa cô ấy vào trong nhé?"
Lục Thần Vũ xông ra:"Không, với cương vị là nhà gái tôi không cho phép anh bế cô ấy vào trong"
Mọi người nhìn qua Lục Thần Vũ xông lên bịt miệng bịt tai anh ta, Lâm Khuyết còn hô hào:"Anh em, hủy dung nhan cậu ta cho hết đường về lại giới showbiz"
Tiêu Yến nhìn một màn này thì bật cười, lại nghe người đàn ông đang bế mình nói:"Bây giờ đến lượt chúng ta vui đùa rồi"
Xong anh đem cô vào trong phòng khóa trái cửa lại.
Bình luận facebook