Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150: 150: Hoa Hồng Nở Trái Mùa
Trần Tê đã mất hai ngày căng hết da đầu rồi mới liên lạc với Vệ Gia, nói dối rằng gần đây lịch trình của cô quá kín nên cô phải nhờ Ada gửi Nhạc Nhạc trở về.
Cô nghĩ, Nhạc Nhạc với bà Tống ở đó đã xảy ra chuyện, tốt nhất nên tìm một thời điểm thích hợp khác để giải thích với Vệ Gia! Trong lòng thậm chí có một giọng nói hèn nhát đang cố gắng thuyết phục cô - tại sao phải vội vã bóc vết sẹo ra và đối mặt với máu chảy? Dù sao cũng là một dao, chậm một ngày không phải tốt sao?
Vệ Gia nói: "Không phiền Ada đi một chuyến.
Vừa lúc ngày kia anh có cơ hội đi Bắc Kinh huấn luyện, thuận đường sẽ mang Vệ Nhạc trở về."
Gân trên trán Trần Tê giật giật, nói lung tung: "Không không không, Ada không sợ phiền phức...!Huấn luyện gì đột nhiên như vậy, sao không nói sớm? Em tuần sau phải đến một nơi rất xa để quay ngoại cảnh!"
"Đối với huấn luyện đào tạo sản xuất thông thường, bệnh viện của anh sắp xếp một suất cho anh.
Khóa đào tạo chỉ trong một tuần, mấy ngày này Vệ Nhạc có thể đi theo anh." Vệ Gia nói xong, tạm dừng một lát lại nói "Em đi đi quay ngoại cảnh cần mấy ngày?"
"Ai nói chắc chắn về quay chụp được? Chẳng lẽ em lừa anh?" Giọng điệu của Trần Tê trở nên bén nhọn hơn khi cô chột dạ.
"Không phải ý này.
Anh...!nghĩ rằng lần này có thể gặp được em."
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, là giọng nói và giọng điệu đặc trưng của Vệ Gia, bình tĩnh và kiềm chế.
Thực tế anh muốn nói - nhớ cô! Nơi nào đó trong trái tim của Trần Tê như bị kim đâm, cảm giác đau đớn là có thật, cơn đau trong cơ thể cô, đây không phải là một thủ pháp tu từ.
"Anh cứ đi huấn luyện của anh đi, lịch quay còn chưa quyết định, nói sau!" Cô đột ngột cúp điện thoại.
Vào ngày Vệ Gia đến Bắc Kinh, Trần Tê đã đến Thâm Quyến.
Kế hoạch quay vốn định là nửa tháng sau, nhưng Ada tạm thời thương lượng với đối phương để thay đổi thời gian.
Ada hiện là người quản lý của Trần Tê, Trần Tê mang theo một trợ lý khác, Tiểu Trương, đến đó.
Cô ấy để Vệ Nhạc sống trong nhà của Ada và nhờ Adda chăm sóc trong vài ngày, để Vệ Gia yên tâm huấn luyện.
Theo báo cáo của "thám tử" Ada, chuyến đi đến Thâm Quyến lần này là không cần thiết.
Vị trí huấn luyện của Vệ Gia ở ngoại ô Bắc Kinh, cách họ khá xa.
Anh chỉ đến gặp Vệ Nhạc vào buổi chiều ngày đầu tiên anh đến, bày tỏ biết ơn với Ada, đảm bảo rằng không cần phải sắp xếp thêm cho Vệ Nhạc, sau đó anh đi huấn luyện trong tuần tiếp theo và không thấy xuất hiện nữa.
Trần Tê quay chụp chỉ mất ba ngày, thời gian còn lại cô ấy nhìn chằm chằm vào bờ cát trên bãi biển đến phát ngốc.
Ngày thứ bảy, cô nhận được điện thoại của Vệ Gia, nói rằng huấn luyện đã kết thúc, bệnh viện cho anh nghỉ phép nhiều nhất là đến ngày kia.
"Anh nghe Ada nói em trong thời gian ngắn quay chụp cũng không xong được, anh sẽ đưa Vệ Nhạc về trước.
Lần này thời gian không khéo, sang năm anh sẽ cùng em ăn sinh nhật." Trần Tê đột nhiên nhớ rằng chính mình là người đã ép anh làm như vậy trong lần cô bị thương ở chân, Vệ Gia đã hứa rằng sinh nhật năm nay sẽ được tổ chức cùng với hai người họ.
Cô sẽ chính thức bước sang tuổi 28 vào ngày mai, cho nên anh mới xin nghỉ thêm sau khóa đào tạo.
"Không cho nói, cũng không tính gì hết! Anh chờ em, ngày mai em trở về.
Nói muốn cùng em thổi nến một lần, làm không được anh chắc chắn thảm." Cô nói với một giọng khác thường.
Ngày hôm sau khi Trần Tê trở lại Bắc Kinh, Giang Thao liền gọi cho cô bày tỏ muốn bàn chuyện ngay khi anh xuống máy bay, còn nói tự mình tìm được địa điểm hoàn hảo phù hợp với kịch bản, muốn mời cô cùng xem, dù không nhận hay nhận bộ phim này cũng muốn xin ý kiến.
Trần Tê làm sao không biết ông chủ Giang này đang thay đổi cách thức để mời cô đi chơi, chỉ thiếu việc dán dòng chữ "Tôi yêu em và tôi muốn làm em vui" trên trán.
Cô thường tự cười nhạo bản thân rằng mình không được lòng đàn ông cho lắm, không những không thể cùng đẳng cấp với Tống nữ sĩ mà thậm chí còn không thể so sánh với một cô lễ tân xinh đẹp của công ty.
Thực ra với ngoại hình và thân phận của cô, làm sao không có người theo đuổi, nhưng cô rất ghét bị người khác coi là con mồi, cũng không có thủ đoạn để coi nặng gạt nhẹ của Tống nữ sĩ.
Một khi ai đó coi trọng cô, những người có yếu hơn sẽ dễ dàng mất đi cảm giác tồn tại dưới sự ép buộc của cô, trong khi những người mạnh hơn sẽ bị đánh giá là "kẻ xâm lấn".
Cả người cô đều toát ra tín hiệu " Động ta thì chết xa ta thì sống".
Tình cảm của Giang Thao dành cho Trần Tê có một kiểu phong thái bậc thầy "Mạnh mẽ chế mạnh mẽ, gió thổi qua đồi".
Anh chưa bao giờ mạnh mẽ biểu đạt nhưng cũng không lộ ra rụt rè, những năm qua đủ để Trần Tê hiểu rõ: chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đặt chân vào lãnh thổ của anh.
Điều này thực ra khá giống với giấy thông hành của Vệ Gia với Trần Tê, cho nên Trần Tê không cảm thấy mâu thuẫn.
Sự khác biệt là ngay từ đầu, pháo đài của Vệ Gia là thứ mà Trần Tê đã cố gắng vào, trong khi Giang Thao rộng mở biên giới nhưng cô chỉ chấp nhận cùng tồn tại với nó.
Như thường lệ, Trần Tê sẽ từ chối làm những công việc vô ích.
Nhưng cô nhìn thời gian, đã gần trưa rồi, lẽ ra Vệ Gia đã từ nơi huấn luyện trở về thành phố rồi.
Cô đưa cho anh mã khóa cửa khu nhà, nhưng đột nhiên cô không muốn gặp anh sớm như vậy, nhất là dưới ánh nắng chói chang.
Với tâm lý nổi loạn đó, cô đồng ý đi "ngắm cảnh", xe của Giang Thao đã chờ sẵn ở sân bay.
Sau khi lên xe, Trần Tê hỏi: "Anh biết hành trình của tôi?"
"Thông tin chuyến bay của nhân vật công chúng chưa bao giờ là bí mật.
Nếu em không quay lại, thời điểm ngắm cảnh đẹp nhất sẽ bị bỏ lỡ, thật đáng tiếc." Giang Thao tự mình lái xe, mỉm cười với Trần Tê ở ghế phụ.
"Nếu như tôi từ chối anh thì sao?" Trần Tê vẻ mặt nghi hoặc.
Dựa trên những gì cô biết về bản thân, khả năng này là rất cao.
Giang Thao nói: "Vậy thì tôi sẽ đi một chuyến tay không thôi, thời gian của tôi không quý giá như vậy."
"Con cũng sẽ không đi một chuyến tay không.
Thời gian của con rất quý giá, nhưng không sao, con cũng không hối tiếc!"
Có một giọng nam non nớt trả lời cuộc trò chuyện ở hàng ghế sau.
Trần Tê kinh ngạc nhìn lại, và ngồi ở đó là một cậu bé gầy gò, đeo một cặp kính kiểu Harry Potter.
Trời đất! Trần Tê cho rằng cô có một giác quan nhạy bén, nhưng chiếc xe đã chạy một lúc mà cô vẫn không phát hiện ra có một cậu bé ở phía sau.
"Đây là con trai tôi, Giang Hải Thụ.
Nó là fan của em, em có nhớ không?" Giang Thao giới thiệu.
"Này! Nhóc con, cậu trốn phía sau dọa tôi sao?" Trần Tê quay đầu nháy mắt với đứa nhỏ.
Đứa bé đau khổ nói: "Con không có trốn cô! Lúc cô lên xe con còn vẫy tay chào mẹ.
Hôm nay quần áo con màu hơi tối nên mẹ không phát hiện ra."
Nghe vậy, Trần Tê lại liếc nhìn chiếc áo len màu tím than của cậu nhóc, cảm giác tồn tại thật sự rất yếu!
"Hải Thụ, chị Trần Tê nói vui với con thôi, sao con không chào chị một tiếng!"
Trần Tê không biết đứa trẻ tên Giang Hải Thụ kia làm sao lại đến, cậu bé thậm chí còn cúi đầu trên ghế và đỏ mặt nói: "Con là Giang Hải Thụ, rất vinh hạnh được gặp cô!"
Phun mất! Cậu nhóc còn rất vinh hạnh! Trần Tê lần đầu tiên trong hôm nay lộ ra nụ cười, hỏi Giang Thao: "Con trai anh vừa từ một lâu đài cổ ở Anh trở về à?"
Giang Thao nói: "Không phải, thằng bé vẫn luôn sống với ông nó, từ quê An Huy tới."
Trần Tê có linh cảm rằng Giang Thao biết đó hôm nay là ngày gì, luôn đề phòng sự xuất hiện của "điều bất ngờ".
May mắn thay, âm mưu đột nhiên lấy bánh và hát bài hát chúc mừng sinh nhật đã không xảy ra.
Địa điểm mà Giang Thao đề cập là một cánh đồng hoa hồng.
Hoa hồng không chịu được lạnh, mùa đông cũng không phải mùa ra hoa, cánh đồng hoa trái mùa này chắc chắn phải được chăm sóc cẩn thận.
Nó không dễ dàng, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
"Tôi xem kịch bản anh đưa, có một đoạn nói nam nữ chính ôm nhau lăn lộn trong biển hoa.
Anh làm một cánh đồng hoa hồng lớn như này, cố ý bôi bọn họ thành nhím sao?" Trần Tê nói.
Giang Thao cười lớn: "Yên tâm đi, chúng tôi không ngược đãi diễn viên đâu.
Đây chỉ là chút tâm tư nhỏ tự phụ của tôi thôi.
Hôm nay là sinh nhật em, tôi hy vọng có thể để cho em ấn tượng khác."
Trần Tê ngoài miệng lễ phép nói lời cảm ơn nhưng ánh mắt lại có chút không tán thành.
Giang Thao không ngạc nhiên: "Tôi nghĩ, một cô gái như em có tất cả mọi thứ, tôi nên tặng cái gì thì tốt? Hoa hồng rất hợp với em.
Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng những năm này, em có chút khác so với cô gái đã khiêu vũ cùng tôi đêm đó.
Hoa hồng không cắm ở bình, nên giữ lại những chiếc gai và có mảnh đất của riêng mình."
"Cho nên anh muốn đem mảnh đất này giao cho tôi?" Trần Tê nhướng mày.
Giang Thao thậm chí còn cười lớn hơn khi nghe những lời này: "Vẫn còn buổi trưa, hoa hồng vẫn còn thơm."
Trần Tê hít một hơi thật sâu, quả nhiên là mùi thơm đặc trưng của hoa hồng xen lẫn với mùi xanh tươi của cành lá, hơn nữa còn có mùi đất mới được bón phân.
"Thế nào?"
"Tốt lắm, tôi cũng ngửi thấy mùi của ông già có tiền làm ra vẻ."
"Nhưng em cũng không phải đặc biệt chán ghét loại làm ra vẻ này." Giang Thao cười như hồ ly, "Anh cũng không quá già!"
"Nếu tôi đặt chuyến bay buổi sáng..."
"Sẽ đưa em ngắm những giọt sương trên những bông hồng vào buổi sáng."
"Cho nên, nếu máy bay bị hoãn đến nửa đêm, tôi vẫn có thể đón hồn ma của những bông hồng?"
"Nhìn xem, anh biết món quà này không tặng nhầm người rồi!"
Trần Tê cuối cùng cũng bị chọc cười, Giang Thao thoải mái nheo mắt dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp.
"Hải Thụ nghe nói hôm nay là sinh nhật em, thằng bé muốn tặng em một món quà.
Nó không chịu nói cho anh biết món quà đó là gì...!Hải Thụ, quà của con đâu?"
Trần Tê, người đang đi trên sườn núi giữa những bông hoa, đột nhiên nhận ra rằng mình đã quên mất sự tồn tại của Giang Hải Thụ.
Vừa quay đầu lại, đứa trẻ thực sự đang đi theo sau cô.
Con trai của Giang Thao có năng lực che giấu bản thân, không làm sát thủ hay gián điệp, thích khách thì thật đáng tiếc.
"Con muốn tặng cô một bài thơ!"
Đứa trẻ đỏ mặt, lo lắng chắp hai tay trước mặt và đọc to:
"Ta đều mong nhân lên từ sắc đẹp
Của hoa hồng giống tốt để đời sau
Con người ta ai cũng già cũng chết
Để giống nòi ta sống mãi ngày sau.
Nhưng mà anh là con người khó hiểu
Sức thanh xuân anh chỉ sống cho mình
Biến chỗ dư thừa thành ra túng thiếu
Thành kẻ thù tàn bạo của chính anh.
Tuổi thanh xuân đang tràn đầy sinh lực
Anh- người đưa tin báo hiệu mùa xuân.
Tự giam mình anh chôn niềm hạnh phúc
Kẻ tiêu hoang- người keo kiệt đáng thương.
Thương cho đời đừng làm người ích kỷ
Hạt giống tốt đừng để thành uổng phí."
(Editor: Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh - đây là bài thơ Sonnet số 01 có tên: Ta đều mong nhân lên từ sắc đẹp.)
...
Sau khi ngâm thơ kết thúc, cả cánh đồng hoa trở lên im lặng.
Trần Tê phải mất một lúc lâu để phản ứng lại, cô chậm rãi vỗ tay.
Giang Thao sờ sờ chóp mũi, ho nhẹ một tiếng nói: "Tên nhóc này...!Lần sau viết gì vui vẻ đi!"
"Cái này con không có viết, con chỉ hiểu rõ thơ cổ mà thôi.
" Từ trong bầu không khí lạnh lẽo, Giang Hải Thụ cảm nhận được bài thơ không thích hợp, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
"Bài thơ Sonnet đầu tiên của Shakespeare do Lương Tông Đại dịch...!Lời giải thích của nhóc còn xấu hổ hơn ý nghĩa ban đầu của nó." Trần Tê nói một cách vô cảm.
Trời cao ơi! Chẳng lẽ cô cùng với thơ ca có mối duyên oan trái sao? Khi còn nhỏ bắt buộc phải nghe cho tường tận, khi trưởng thành lại gặp chuyện lạ khác này.
Thoạt nhìn, đứa trẻ tên Giang Hải Thụ này không có cảm giác tồn tại mạnh mẽ, nhưng cơ thể mọt sách của nó lại có sự nhạy cảm chua chát của một nghệ sĩ, giống như một đứa trẻ được cha mẹ bí mật sinh ra ở bên ngoài.
Giang Hải Thụ không ngờ Trần Tê lại là một chuyên gia, đôi mắt của cậu bé dưới cặp kính sáng lên, cảm giác không thua gì khi biết rằng Lâm Đại Ngọc lại biết Thiết Sa Chưởng, Phan Kim Liên học 5 xe sách.
Tuy nhiên, người bạn tri âm này của cậu dường như không cảm động trước bài thơ.
Cậu quan sát vẻ mặt của Trần Tê và nói: "Con không nên đọc bài này sao? Hay là con chuyển sang một bài thơ khác ca ngợi hoa hồng, Tagore, cô có thích không?"
"Không cần đâu.
Tôi chỉ nhớ đến một người cũng thích bài thơ này."
"Thật vậy sao, người đó là ai?"
Trần Tê hiện lên trước mắt bóng dáng gầy gò trong sân dưới bóng râm, khẽ thở dài.
Cô không phải là bông hồng, chủ nhân của tấm lưng đó mới xứng danh là bông hồng.
Trần Tê nhớ con đường mà cô ấy từng đi chân trần và thoải mái ngâm nga, nhưng tiếc là trên đời không có bông hoa nào không tàn.
Mà Trần Tê cùng lắm là một cái hạt, nàng sinh ra từ bông hoa, được bao bọc trong quả, khi trái cây thối rữa, có lẽ cô cũng nên rơi xuống đất..
Cô nghĩ, Nhạc Nhạc với bà Tống ở đó đã xảy ra chuyện, tốt nhất nên tìm một thời điểm thích hợp khác để giải thích với Vệ Gia! Trong lòng thậm chí có một giọng nói hèn nhát đang cố gắng thuyết phục cô - tại sao phải vội vã bóc vết sẹo ra và đối mặt với máu chảy? Dù sao cũng là một dao, chậm một ngày không phải tốt sao?
Vệ Gia nói: "Không phiền Ada đi một chuyến.
Vừa lúc ngày kia anh có cơ hội đi Bắc Kinh huấn luyện, thuận đường sẽ mang Vệ Nhạc trở về."
Gân trên trán Trần Tê giật giật, nói lung tung: "Không không không, Ada không sợ phiền phức...!Huấn luyện gì đột nhiên như vậy, sao không nói sớm? Em tuần sau phải đến một nơi rất xa để quay ngoại cảnh!"
"Đối với huấn luyện đào tạo sản xuất thông thường, bệnh viện của anh sắp xếp một suất cho anh.
Khóa đào tạo chỉ trong một tuần, mấy ngày này Vệ Nhạc có thể đi theo anh." Vệ Gia nói xong, tạm dừng một lát lại nói "Em đi đi quay ngoại cảnh cần mấy ngày?"
"Ai nói chắc chắn về quay chụp được? Chẳng lẽ em lừa anh?" Giọng điệu của Trần Tê trở nên bén nhọn hơn khi cô chột dạ.
"Không phải ý này.
Anh...!nghĩ rằng lần này có thể gặp được em."
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, là giọng nói và giọng điệu đặc trưng của Vệ Gia, bình tĩnh và kiềm chế.
Thực tế anh muốn nói - nhớ cô! Nơi nào đó trong trái tim của Trần Tê như bị kim đâm, cảm giác đau đớn là có thật, cơn đau trong cơ thể cô, đây không phải là một thủ pháp tu từ.
"Anh cứ đi huấn luyện của anh đi, lịch quay còn chưa quyết định, nói sau!" Cô đột ngột cúp điện thoại.
Vào ngày Vệ Gia đến Bắc Kinh, Trần Tê đã đến Thâm Quyến.
Kế hoạch quay vốn định là nửa tháng sau, nhưng Ada tạm thời thương lượng với đối phương để thay đổi thời gian.
Ada hiện là người quản lý của Trần Tê, Trần Tê mang theo một trợ lý khác, Tiểu Trương, đến đó.
Cô ấy để Vệ Nhạc sống trong nhà của Ada và nhờ Adda chăm sóc trong vài ngày, để Vệ Gia yên tâm huấn luyện.
Theo báo cáo của "thám tử" Ada, chuyến đi đến Thâm Quyến lần này là không cần thiết.
Vị trí huấn luyện của Vệ Gia ở ngoại ô Bắc Kinh, cách họ khá xa.
Anh chỉ đến gặp Vệ Nhạc vào buổi chiều ngày đầu tiên anh đến, bày tỏ biết ơn với Ada, đảm bảo rằng không cần phải sắp xếp thêm cho Vệ Nhạc, sau đó anh đi huấn luyện trong tuần tiếp theo và không thấy xuất hiện nữa.
Trần Tê quay chụp chỉ mất ba ngày, thời gian còn lại cô ấy nhìn chằm chằm vào bờ cát trên bãi biển đến phát ngốc.
Ngày thứ bảy, cô nhận được điện thoại của Vệ Gia, nói rằng huấn luyện đã kết thúc, bệnh viện cho anh nghỉ phép nhiều nhất là đến ngày kia.
"Anh nghe Ada nói em trong thời gian ngắn quay chụp cũng không xong được, anh sẽ đưa Vệ Nhạc về trước.
Lần này thời gian không khéo, sang năm anh sẽ cùng em ăn sinh nhật." Trần Tê đột nhiên nhớ rằng chính mình là người đã ép anh làm như vậy trong lần cô bị thương ở chân, Vệ Gia đã hứa rằng sinh nhật năm nay sẽ được tổ chức cùng với hai người họ.
Cô sẽ chính thức bước sang tuổi 28 vào ngày mai, cho nên anh mới xin nghỉ thêm sau khóa đào tạo.
"Không cho nói, cũng không tính gì hết! Anh chờ em, ngày mai em trở về.
Nói muốn cùng em thổi nến một lần, làm không được anh chắc chắn thảm." Cô nói với một giọng khác thường.
Ngày hôm sau khi Trần Tê trở lại Bắc Kinh, Giang Thao liền gọi cho cô bày tỏ muốn bàn chuyện ngay khi anh xuống máy bay, còn nói tự mình tìm được địa điểm hoàn hảo phù hợp với kịch bản, muốn mời cô cùng xem, dù không nhận hay nhận bộ phim này cũng muốn xin ý kiến.
Trần Tê làm sao không biết ông chủ Giang này đang thay đổi cách thức để mời cô đi chơi, chỉ thiếu việc dán dòng chữ "Tôi yêu em và tôi muốn làm em vui" trên trán.
Cô thường tự cười nhạo bản thân rằng mình không được lòng đàn ông cho lắm, không những không thể cùng đẳng cấp với Tống nữ sĩ mà thậm chí còn không thể so sánh với một cô lễ tân xinh đẹp của công ty.
Thực ra với ngoại hình và thân phận của cô, làm sao không có người theo đuổi, nhưng cô rất ghét bị người khác coi là con mồi, cũng không có thủ đoạn để coi nặng gạt nhẹ của Tống nữ sĩ.
Một khi ai đó coi trọng cô, những người có yếu hơn sẽ dễ dàng mất đi cảm giác tồn tại dưới sự ép buộc của cô, trong khi những người mạnh hơn sẽ bị đánh giá là "kẻ xâm lấn".
Cả người cô đều toát ra tín hiệu " Động ta thì chết xa ta thì sống".
Tình cảm của Giang Thao dành cho Trần Tê có một kiểu phong thái bậc thầy "Mạnh mẽ chế mạnh mẽ, gió thổi qua đồi".
Anh chưa bao giờ mạnh mẽ biểu đạt nhưng cũng không lộ ra rụt rè, những năm qua đủ để Trần Tê hiểu rõ: chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đặt chân vào lãnh thổ của anh.
Điều này thực ra khá giống với giấy thông hành của Vệ Gia với Trần Tê, cho nên Trần Tê không cảm thấy mâu thuẫn.
Sự khác biệt là ngay từ đầu, pháo đài của Vệ Gia là thứ mà Trần Tê đã cố gắng vào, trong khi Giang Thao rộng mở biên giới nhưng cô chỉ chấp nhận cùng tồn tại với nó.
Như thường lệ, Trần Tê sẽ từ chối làm những công việc vô ích.
Nhưng cô nhìn thời gian, đã gần trưa rồi, lẽ ra Vệ Gia đã từ nơi huấn luyện trở về thành phố rồi.
Cô đưa cho anh mã khóa cửa khu nhà, nhưng đột nhiên cô không muốn gặp anh sớm như vậy, nhất là dưới ánh nắng chói chang.
Với tâm lý nổi loạn đó, cô đồng ý đi "ngắm cảnh", xe của Giang Thao đã chờ sẵn ở sân bay.
Sau khi lên xe, Trần Tê hỏi: "Anh biết hành trình của tôi?"
"Thông tin chuyến bay của nhân vật công chúng chưa bao giờ là bí mật.
Nếu em không quay lại, thời điểm ngắm cảnh đẹp nhất sẽ bị bỏ lỡ, thật đáng tiếc." Giang Thao tự mình lái xe, mỉm cười với Trần Tê ở ghế phụ.
"Nếu như tôi từ chối anh thì sao?" Trần Tê vẻ mặt nghi hoặc.
Dựa trên những gì cô biết về bản thân, khả năng này là rất cao.
Giang Thao nói: "Vậy thì tôi sẽ đi một chuyến tay không thôi, thời gian của tôi không quý giá như vậy."
"Con cũng sẽ không đi một chuyến tay không.
Thời gian của con rất quý giá, nhưng không sao, con cũng không hối tiếc!"
Có một giọng nam non nớt trả lời cuộc trò chuyện ở hàng ghế sau.
Trần Tê kinh ngạc nhìn lại, và ngồi ở đó là một cậu bé gầy gò, đeo một cặp kính kiểu Harry Potter.
Trời đất! Trần Tê cho rằng cô có một giác quan nhạy bén, nhưng chiếc xe đã chạy một lúc mà cô vẫn không phát hiện ra có một cậu bé ở phía sau.
"Đây là con trai tôi, Giang Hải Thụ.
Nó là fan của em, em có nhớ không?" Giang Thao giới thiệu.
"Này! Nhóc con, cậu trốn phía sau dọa tôi sao?" Trần Tê quay đầu nháy mắt với đứa nhỏ.
Đứa bé đau khổ nói: "Con không có trốn cô! Lúc cô lên xe con còn vẫy tay chào mẹ.
Hôm nay quần áo con màu hơi tối nên mẹ không phát hiện ra."
Nghe vậy, Trần Tê lại liếc nhìn chiếc áo len màu tím than của cậu nhóc, cảm giác tồn tại thật sự rất yếu!
"Hải Thụ, chị Trần Tê nói vui với con thôi, sao con không chào chị một tiếng!"
Trần Tê không biết đứa trẻ tên Giang Hải Thụ kia làm sao lại đến, cậu bé thậm chí còn cúi đầu trên ghế và đỏ mặt nói: "Con là Giang Hải Thụ, rất vinh hạnh được gặp cô!"
Phun mất! Cậu nhóc còn rất vinh hạnh! Trần Tê lần đầu tiên trong hôm nay lộ ra nụ cười, hỏi Giang Thao: "Con trai anh vừa từ một lâu đài cổ ở Anh trở về à?"
Giang Thao nói: "Không phải, thằng bé vẫn luôn sống với ông nó, từ quê An Huy tới."
Trần Tê có linh cảm rằng Giang Thao biết đó hôm nay là ngày gì, luôn đề phòng sự xuất hiện của "điều bất ngờ".
May mắn thay, âm mưu đột nhiên lấy bánh và hát bài hát chúc mừng sinh nhật đã không xảy ra.
Địa điểm mà Giang Thao đề cập là một cánh đồng hoa hồng.
Hoa hồng không chịu được lạnh, mùa đông cũng không phải mùa ra hoa, cánh đồng hoa trái mùa này chắc chắn phải được chăm sóc cẩn thận.
Nó không dễ dàng, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
"Tôi xem kịch bản anh đưa, có một đoạn nói nam nữ chính ôm nhau lăn lộn trong biển hoa.
Anh làm một cánh đồng hoa hồng lớn như này, cố ý bôi bọn họ thành nhím sao?" Trần Tê nói.
Giang Thao cười lớn: "Yên tâm đi, chúng tôi không ngược đãi diễn viên đâu.
Đây chỉ là chút tâm tư nhỏ tự phụ của tôi thôi.
Hôm nay là sinh nhật em, tôi hy vọng có thể để cho em ấn tượng khác."
Trần Tê ngoài miệng lễ phép nói lời cảm ơn nhưng ánh mắt lại có chút không tán thành.
Giang Thao không ngạc nhiên: "Tôi nghĩ, một cô gái như em có tất cả mọi thứ, tôi nên tặng cái gì thì tốt? Hoa hồng rất hợp với em.
Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng những năm này, em có chút khác so với cô gái đã khiêu vũ cùng tôi đêm đó.
Hoa hồng không cắm ở bình, nên giữ lại những chiếc gai và có mảnh đất của riêng mình."
"Cho nên anh muốn đem mảnh đất này giao cho tôi?" Trần Tê nhướng mày.
Giang Thao thậm chí còn cười lớn hơn khi nghe những lời này: "Vẫn còn buổi trưa, hoa hồng vẫn còn thơm."
Trần Tê hít một hơi thật sâu, quả nhiên là mùi thơm đặc trưng của hoa hồng xen lẫn với mùi xanh tươi của cành lá, hơn nữa còn có mùi đất mới được bón phân.
"Thế nào?"
"Tốt lắm, tôi cũng ngửi thấy mùi của ông già có tiền làm ra vẻ."
"Nhưng em cũng không phải đặc biệt chán ghét loại làm ra vẻ này." Giang Thao cười như hồ ly, "Anh cũng không quá già!"
"Nếu tôi đặt chuyến bay buổi sáng..."
"Sẽ đưa em ngắm những giọt sương trên những bông hồng vào buổi sáng."
"Cho nên, nếu máy bay bị hoãn đến nửa đêm, tôi vẫn có thể đón hồn ma của những bông hồng?"
"Nhìn xem, anh biết món quà này không tặng nhầm người rồi!"
Trần Tê cuối cùng cũng bị chọc cười, Giang Thao thoải mái nheo mắt dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp.
"Hải Thụ nghe nói hôm nay là sinh nhật em, thằng bé muốn tặng em một món quà.
Nó không chịu nói cho anh biết món quà đó là gì...!Hải Thụ, quà của con đâu?"
Trần Tê, người đang đi trên sườn núi giữa những bông hoa, đột nhiên nhận ra rằng mình đã quên mất sự tồn tại của Giang Hải Thụ.
Vừa quay đầu lại, đứa trẻ thực sự đang đi theo sau cô.
Con trai của Giang Thao có năng lực che giấu bản thân, không làm sát thủ hay gián điệp, thích khách thì thật đáng tiếc.
"Con muốn tặng cô một bài thơ!"
Đứa trẻ đỏ mặt, lo lắng chắp hai tay trước mặt và đọc to:
"Ta đều mong nhân lên từ sắc đẹp
Của hoa hồng giống tốt để đời sau
Con người ta ai cũng già cũng chết
Để giống nòi ta sống mãi ngày sau.
Nhưng mà anh là con người khó hiểu
Sức thanh xuân anh chỉ sống cho mình
Biến chỗ dư thừa thành ra túng thiếu
Thành kẻ thù tàn bạo của chính anh.
Tuổi thanh xuân đang tràn đầy sinh lực
Anh- người đưa tin báo hiệu mùa xuân.
Tự giam mình anh chôn niềm hạnh phúc
Kẻ tiêu hoang- người keo kiệt đáng thương.
Thương cho đời đừng làm người ích kỷ
Hạt giống tốt đừng để thành uổng phí."
(Editor: Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh - đây là bài thơ Sonnet số 01 có tên: Ta đều mong nhân lên từ sắc đẹp.)
...
Sau khi ngâm thơ kết thúc, cả cánh đồng hoa trở lên im lặng.
Trần Tê phải mất một lúc lâu để phản ứng lại, cô chậm rãi vỗ tay.
Giang Thao sờ sờ chóp mũi, ho nhẹ một tiếng nói: "Tên nhóc này...!Lần sau viết gì vui vẻ đi!"
"Cái này con không có viết, con chỉ hiểu rõ thơ cổ mà thôi.
" Từ trong bầu không khí lạnh lẽo, Giang Hải Thụ cảm nhận được bài thơ không thích hợp, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
"Bài thơ Sonnet đầu tiên của Shakespeare do Lương Tông Đại dịch...!Lời giải thích của nhóc còn xấu hổ hơn ý nghĩa ban đầu của nó." Trần Tê nói một cách vô cảm.
Trời cao ơi! Chẳng lẽ cô cùng với thơ ca có mối duyên oan trái sao? Khi còn nhỏ bắt buộc phải nghe cho tường tận, khi trưởng thành lại gặp chuyện lạ khác này.
Thoạt nhìn, đứa trẻ tên Giang Hải Thụ này không có cảm giác tồn tại mạnh mẽ, nhưng cơ thể mọt sách của nó lại có sự nhạy cảm chua chát của một nghệ sĩ, giống như một đứa trẻ được cha mẹ bí mật sinh ra ở bên ngoài.
Giang Hải Thụ không ngờ Trần Tê lại là một chuyên gia, đôi mắt của cậu bé dưới cặp kính sáng lên, cảm giác không thua gì khi biết rằng Lâm Đại Ngọc lại biết Thiết Sa Chưởng, Phan Kim Liên học 5 xe sách.
Tuy nhiên, người bạn tri âm này của cậu dường như không cảm động trước bài thơ.
Cậu quan sát vẻ mặt của Trần Tê và nói: "Con không nên đọc bài này sao? Hay là con chuyển sang một bài thơ khác ca ngợi hoa hồng, Tagore, cô có thích không?"
"Không cần đâu.
Tôi chỉ nhớ đến một người cũng thích bài thơ này."
"Thật vậy sao, người đó là ai?"
Trần Tê hiện lên trước mắt bóng dáng gầy gò trong sân dưới bóng râm, khẽ thở dài.
Cô không phải là bông hồng, chủ nhân của tấm lưng đó mới xứng danh là bông hồng.
Trần Tê nhớ con đường mà cô ấy từng đi chân trần và thoải mái ngâm nga, nhưng tiếc là trên đời không có bông hoa nào không tàn.
Mà Trần Tê cùng lắm là một cái hạt, nàng sinh ra từ bông hoa, được bao bọc trong quả, khi trái cây thối rữa, có lẽ cô cũng nên rơi xuống đất..
Bình luận facebook