Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: 82: Quy Tắc Trò Chơi
Trong số đó, người có cuộc đời thay đổi nhiều nhất là Tôn Kiến Xuyên.
Đoạn Yến Phi đã thuyết phục thành công Tôn Kiến Xuyên đến Thượng Hải để tham gia chương trình tìm kiếm tài năng do Vương Hàn Dân và tờ báo của ông ta cùng đài truyền hình tổ chức.
"Cậu hiện tại chưa có tác phẩm nào có thể gọi là đại diện.
Cậu hát trong quán bar, chẳng phải chủ quán và khách ủng hộ cậu cũng ủng hộ hay sao? Ông trời cho ưu điểm này sao mà phải lãng phí?"Nổi tiếng trước đã, sau đó chuyên tâm làm âm nhạc, cái này gọi là đi đường vòng cứu nước, hơn nữa thi tài còn phải cần vừa hát vừa nhảy, bài hát của cậu chẳng phải sẽ được nhiều người nghe hơn sao?", cô nói với Tôn Kiến Xuyên.
Đoạn Yến Phi rất giỏi thuyết phục người khác, cô cũng cực kỳ kiên nhẫn.
Tôn Kiến Xuyên ban đầu không để tâm đến chuyện này, liên tục từ chối, thậm chí vài lần còn có giọng điệu không tốt nói: "Chị không phải là người của đài truyền hình, tôi nổi tiếng thì có lợi gì cho chị?"
Đoạn Yến Phi nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại cười nói: "Tôi là fan của cậu! Sau này cậu nổi tiếng, tôi sẽ làm hội trưởng hậu viện hội, cũng được ké ít vinh dự."
Một hai lần, Tôn Kiến Xuyên cảm thấy những gì cô ấy nói không phải là không có lý, nhìn vào danh thiếp do Vương Hàn Dân để lại mà có chút động tâm.
Anh đi hỏi ý kiến của Trần Tê, Trần Tê nói ngắn gọn: "Trả lại tiền cho tôi trước đã!"
Đúng vậy, thu nhập từ việc ca hát thường trú trong quán bar không đủ để Tôn Kiến Xuyên ra ngoài ăn thịt xiên với các thành viên trong ban nhạc, hơn nữa anh còn nợ nần chồng chất ở chỗ của Trần Tê.
Đoạn Yến Phi nói cô đã hỏi thăm thăm qua về quy cách chương trình, tỷ lệ tiếp xúc của chương trình không tồi.
Trong trường hợp kết quả hỗn độn, bất kể nổi tiếng hay không, anh ta sẽ trả lại tiền cho Trần Tê trước, anh không muốn bị nghi ngờ là một kẻ ăn cơm mềm.
Trước khi kỳ nghỉ hè đến, Tôn Kiến Xuyên cuối cùng cũng hạ quyết tâm tham gia cuộc thi, anh tính tiền trảm hậu tấu với gia đình mình rồi sau đó mượn một khoản tiền từ Trần Tê, người đang có khuôn mặt tựa như bà mẹ kế để làm "lộ phí".
Khi anh đến Thượng Hải, Đoạn Yến Phi tốt bụng ra tay giúp đỡ anh chuẩn bị vài việc lặt vặt, cả hai cùng dùng bữa với Vương Hàn Dân.
Khi cuộc thi chính thức được ghi hình, dù anh chơi đàn và hát các ca khúc không mấy hài lòng cho lắm nhưng anh vẫn gây ấn tượng với ban giám khảo bằng ngoại hình và giọng hát vượt trội, lọt vào top 36 thí sinh được yêu thích.
Mọi thứ diễn ra rất tốt đẹp.
Trong thời gian đó, khi Tôn Kiến Xuyên ra vào đài truyền hình để ghi hình chương trình, ngoài cổng sẽ có những cô gái trẻ gọi tên anh.
Anh nhảy ở mức trung bình và luôn quên động tác, nhưng anh ấy vẫn là trung tâm của điệu nhảy của cả nhóm.
Chỉ cần anh đứng trên sân khấu, bầu không khí luôn rất náo nhiệt.
Phần còn lại của anh là nhiệm vụ phỏng vấn cũng tương đối nặng.
Bố mẹ anh sau khi xem chương trình đã rất bất ngờ, khi họ gọi điện đến hỏi thăm, mặc dù họ đã chỉ trích anh vì đã bỏ thi cuối kỳ để tham gia cuộc thi, nhưng nhà trường đã treo băng rôn để cổ vũ anh ấy, họ cũng không thể nói bất cứ điều gì hơn được, lời trong lời ngoài đều nói tự hào về anh.
Mẹ anh thậm chí còn bay đến để chăm sóc anh.
Tôn Kiến Xuyên là một người đã quen với việc trở thành tâm điểm của đám đông, anh không thiếu sự ái mộ của các cô gái và sự chú ý của người khác, nhưng anh phải thừa nhận rằng những gì Đoạn Yến Phi nói là đúng - khi ánh đèn sân khấu chiếu vào anh và khán giả cổ vũ, cảm giác đó đặc biệt khác biệt.
Anh ấy bắt đầu thích thú với những sân khấu lớn hơn và rực rỡ hơn.
Anh hào hứng gọi điện cho Trần Tê, thông báo rằng anh sẽ trả nợ gấp đôi khi trở về nhà, còn ký một chữ ký lạ mắt được thiết kế mới trên mỗi tờ tiền anh trả lại cho cô.
Trần Tê vẫn vậy, cô nhắc nhở ngôi sao ngày mai rằng việc viết nguệch ngoạc trên đồng Nhân dân tệ là bất hợp pháp, cười nhạo những động tác vũ đạo của Tôn Kiến Xuyên cũng kém cỏi như giọng hát của cô ấy.
"Nào, Xuyên Tử! Nếu muốn trả lại tiền, hãy luyện tập chăm chỉ, đừng ba hoa!"
Tôn Kiến Xuyên có thể nghe thấy Trần Tê rất mừng cho anh ta.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ tích được càng nhiều vinh quang, cô muốn thì cho cô, không muốn thì cũng cho cô ấy!
Trần Tê đang bận học lái xe ở trường dạy lái xe.
Giáo sư Trần gợi ý rằng cô nên bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi lên thạc sĩ vào năm thứ 3 Đại học.
Nhưng tình yêu mà cô dành cho Hóa học chỉ đủ trang trải cho việc học đại học, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tiến xa hơn trên con đường tìm kiếm tri thức này.
Khi Trần Tê đang do dự, giáo sư Trần đột ngột nói: "Biết khó mà lui cũng tốt, nghiên cứu sinh trong khoa của chúng tôi không phải là thứ con muốn mà được." Lời này vừa thoát ra, Trần Tê liền tìm ngay tư liệu thi tuyển sinh vào ngày hôm sau.
Dù sao cô tạm thời không có việc gì làm, không cần làm bà Curie, nhưng nếu thi không đậu sẽ bị người khác coi thường.
Trong khi Trần Tê đang bận rộn, Tôn Kiến Xuyên đột ngột quay lại.
Anh đã bị loại!
Nguyên lai sau khi tiến vào trận chung kết, tất cả thí sinh muốn đi xa hơn đều phải cùng công ty kinh tế trực thuộc đài truyền hình ký hợp đồng mười năm, kèm theo tỷ lệ thù lao khắc nghiệt.
Hầu hết các thí sinh đều chọn cách thỏa hiệp để tiến xa hơn.
Nhưng khi Tôn Kiến Xuyên nghe nói rằng trong mười năm tới, anh sẽ phải tuân theo con đường ca hát và nhảy múa mà họ đã sắp xếp, đối phó với các buổi biểu diễn thương mại không ngừng và thậm chí là diễn xuất, anh lập tức bỏ cuộc!
Vợ chồng Tôn Trường Minh đặc biệt nhờ luật sư đọc hợp đồng, họ đều cho rằng nghĩa vụ và quyền lợi trong đó quá bất bình đẳng, không khác gì hợp đồng mua bán, sau khi thảo luận, họ bày tỏ sự ủng hộ đối với quyết định từ bỏ của Tôn Kiến Xuyên.
Suy cho cùng, Tôn Kiến Xuyên là một thí sinh nổi tiếng, Vương Hàn Dân đã thuyết phục anh ta nhiều lần, nhưng cả hai bên đều không chịu lùi bước trước các điều khoản chính của hợp đồng.
Tôn Kiến Xuyên nhất quyết không ký, cuối cùng dừng lại ở top 20.
Điều khiến Tôn Kiến Xuyên tức giận là, rõ ràng anh ấy đã tự mình rút lui khỏi cuộc thi, nhưng sau khi ban tổ chức thực hiện một cuộc biên tập, khi chương trình được phát sóng, anh trở thành một thí sinh bị loại bởi sự bình chọn của ban giám khảo chuyên nghiệp.
Chiều gió dư luận bỗng đổi chiều.
Các loại tin tức lan truyền trên mạng, tất cả đều chỉ vào một thí sinh bị loại nào đó không quan tâm đến vũ đạo, và cái gọi là bài hát gốc đều là những bài hát chảy nước miếng.
Trong các cuộc phỏng vấn, các thí sinh khác cũng tiết lộ rằng Tôn Kiến Xuyên có EQ thấp, tính tình thất thường và chơi với những tên tuổi lớn trước khi anh ấy trở nên nổi tiếng.
Anh không chỉ cãi nhau với đồng đội của mình mà còn tranh chấp với các nhân viên và không kiềm chế được khi đối mặt với các phóng viên.
Nói tóm lại, anh ta đã xúc phạm tất cả những người có thể bị xúc phạm, không bị loại bỏ thật vô lý.
Những cô gái nhỏ bị ám ảnh bởi vẻ ngoài của Tôn Kiến Xuyên đã chết lặng khi biết được sự thật đáng tiếc này, sự nổi tiếng tích lũy được trong giai đoạn đầu của cuộc thi đã bị xóa sạch.
Đoạn Yến Phi rất buồn cho Tôn Kiến Xuyên, đã nhờ một người bạn truyền thông mà cô biết để lên tiếng cho anh, nhưng tiếc là điều đó không gây ra bất kỳ tranh cãi nào.
Kẻ thất bại nhanh chóng bị công chúng lãng quên khi lịch thi đấu ngày càng trở nên căng thẳng hơn.
Sau khi trở về, Tôn Kiến Xuyên thất vọng trong một thời gian, các đồng đội của anh cũng cười nhạo anh vì đã lăn lộn mù quáng.
Anh đã dành cuối mùa hè ở nhà.
Hoặc ôm chăn đi ngủ, hoặc chơi game cả ngày lẫn đêm.
Tôn Trường Minh nói rằng việc con trai phải chịu một số thất bại bên ngoài là điều tốt, nhưng cuối cùng ông không thể chịu đựng được khi nhìn thấy con trai mình sa sút như vậy.
Đúng dịp sinh nhật vợ, Tôn Trường Minh tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà và mời nhiều người thân, bạn bè đến dự.
Trước kia Tôn Kiến Xuyên thích náo nhiệt nhất, những dịp như vậy không thể thiếu hắn, nhưng lần này hắn vẫn không chịu lộ diện trước mặt mọi người.
Trong cơn tuyệt vọng, Tôn Trường Minh và vợ không còn cách nào khác là nhờ Trần Tê thuyết phục Tôn Kiến Xuyên.
Trần Tê nghe lời đến phòng của Tôn Kiến Xuyên, Tôn Kiến Xuyên đang nằm trên giường ngơ ngác, ngay lập tức vùi mình vào trong chăn khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Ngay khi Tôn Kiến Xuyên lần đầu tiên trở lại, Trần Tê đã gọi cho anh ta, nhưng anh luôn từ chối trả lời.
Tôn Kiến Xuyên muốn gặp Trần Tê thời điểm anh đắc ý biết bao nhiêu, nhưng bây giờ anh rất sợ phải đối mặt với cô.
Trần Tê kéo tấm chăn có hoa văn Saint Seiya của Tôn Kiến Xuyên, anh càng cuộn chặt hơn.
"Bị loại thì bị loại, trốn cái gì? Trời nóng che kín này không sợ bị rôm sảy hay sao?"
Trần Tê nói điều đó một cách dễ dàng, nhưng Tôn Kiến Xuyên trong chăn tràn ngập đau buồn và phẫn nộ.
Anh thoáng ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Tôi gọi là rút lui, rút lui, cậu hiểu không?"
"Rút lui thì cũng không phải là bị cái cuộc thi kia cho pass hay sao?" Trần Tê bình tĩnh nói.
Trong khoảng thời gian này, để quan tâm đến cảm xúc của Tôn Kiến Xuyên, những người xung quanh anh cố gắng tránh nhắc đến cuộc thi, nếu nhắc đến sẽ mắng ban tổ chức là không tử tế, và từ "loại bỏ" là một từ hạn chế.
Bây giờ người anh quan tâm nhất lại bóc vết sẹo này, Tôn Kiến Xuyên trong lòng muốn chết, muốn tranh cãi nhưng không biết bắt đầu từ đâu, vì vậy tức giận dậm chân dưới chân "thùng thùng" xuống giường, tất cả những bất bình mà anh đã phải chịu đựng trong thời gian này dồn đến một lúc khiến lòng anh nghẹn ngào.
"Cậu cũng tới chê cười tôi? Cứ việc cười đi!"
Vai anh hơi giật giật dưới chăn, anh cố gắng không kêu lên, nhưng Trần Tê sẽ không khó để nhận ra sự suy sụp của anh.
Tôn Kiến Xuyên đã quên tại sao lần trước anh khóc trước mặt Trần Tê, nhưng hầu hết khi anh khóc, cô đều sẽ cố gắng đứng ra bảo vệ anh.
Lần này Trần Tê không an ủi Tôn Kiến Xuyên.
Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng cười của cô.
Tôn Kiến Xuyên đá tung góc chăn ướt và ngồi dậy, trong khi Trần Tê đang đứng cạnh bàn máy tính đọc báo.
Anh nhớ rằng đó là tất cả những báo cáo tiêu cực mà anh đã thu thập được về anh gần đây.
"Cậu đã làm cái quái gì với đồng đội của mình đây? Bọn họ đều bỏ đá xuống giếng đối xử với cậu như vậy sao? Nói rằng cậu thường xuyên cười nhạo đồng đội của mình, cậu cũng vì không thích những động tác vũ đạo phóng đại mà đối đầu với biên đạo múa..." Trần Tê đang nhìn đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng: "Cậu còn đặt biệt hiệu cho giám khảo?"
Một tháng trước, Tôn Kiến Xuyên xuất hiện trên các bản tin giải trí với hình tượng là tiểu soái ca thẳng thắn và đẹp trai.
Mặc dù Trần Tê không thích hành vi đề cao và hạ thấp của giới truyền thông, nhưng cô tin rằng hầu hết những gì được viết trên đó đều là sự thật.
Đây thực sự là điều mà Tôn Kiến Xuyên sẽ làm!
Tôn Kiến Xuyên thò người đoạt lấy tờ báo từ Trần Tê, nhưng cô đã tránh được.
Anh suýt chút nữa ngã xuống giường, tức giận gầm lên: "Tôi chỉ ngầm nói giỡn với người khác, ai con mẹ nó lại đưa những lời này cho giới truyền thông! Vị giám khảo đó vừa đen vừa mập, mái tóc xù xấu xí, cái gì gì cũng không rành còn đưa ra lời nhận xét.
Mọi người đều ghét hắn ta.
Nói anh ta trông giống như một con nhím thì có gì sai? Còn có nói rằng tôi cười nhạo anh ta không thể hiểu được bản nhạc, chỉ biết ngồi trước bàn piano cả ngày, tôi chỉ ra rằng anh ấy chơi sai rồi, cái này cũng gọi là cười nhạo sao?"
"Đây không phải là kết thúc sao? Hiện tại đồng đội của cậu giẫm cậu một chân, bọn họ cũng không có nói dối.
Cậu choáng váng, bị loại là chuyện bình thường!"
"Có bình thường không? Như thế nào là bình thường?" Tôn Kiến Xuyên lau nước mắt cùng nước mũi ảnh hưởng đến hình tượng của mình, "Mẹ tôi nhờ cậu an ủi tôi, khuỷu tay của cậu lại hướng ra ngoài rồi! Không Không có lòng...!Khó trách cậu là "mặt mèo"."
Trần Tê khịt mũi cười.
"Mặt mèo" là biệt danh mà Tôn Kiến Xuyên đặt cho cô ấy khi anh còn là một đứa trẻ, nhưng đã vài năm rồi cô không nghe nhắc tới.
Lúc đó cô mới cùng cha đến phương Nam sinh sống, nhất thời chưa thích ứng được với khí hậu thay đổi, mặt thường xuyên nổi mẩn đỏ do dị ứng.
Tôn Kiến Xuyên thích trêu chọc cô, thậm chí còn mơ mộng cô gọi là "anh trai".
Trần Tê không thích nói chuyện với cậu bé ngốc nghếch đến từ nhà bạn của cha mình, anh đặt biệt danh cho cô là "mặt mèo".
"Cái tật xấu này của cậu còn phải ở bê ngoài bị ăn đòn hiểm vài lần mới thấm!"
"Tôi không có tật xấu, có tật xấu chính là cái trò chơi chết tiệt này!"
Trần Tê cuộn tờ báo trong tay và ném nó vào Tôn Kiến Xuyên: "Nếu cậu cho rằng mình đúng, lại không thể thay đổi quy tắ, ai cũng chẳng miễn cưỡng ai.
Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng cuộc thi này không phù hợp với cậu.
Mặc kệ người khác nói gì! Đừng khóc nữa, nét mặt của cậu khi khóc rất méo mó, không thích hợp để quay phim.
Con đường họ sắp xếp cho cậu quả thực làm bậy."
"Có thể nói điều gì để giữ cho tôi sống không?" Tôn Kiến Xuyên nói trong tuyệt vọng.
"Cậu cứ yên tĩnh mà ca hát cũng rất tốt.
Nhân tiện, theo quan sát của tôi, bên trái của cậu ăn ảnh hơn."
"Cậu đã xem cuộc thi đó?"
"Tất nhiên là có rồi.
Tôi và cha còn dùng điện thoại di động bình chọn cho cậu.
Hầu hết các cô gái trong khoa của tôi đều nghĩ cậu là người đẹp trai nhất trong số các thí sinh."
Tôn Kiến Xuyên trầm mặc một hồi, sốt sắng hỏi: "Tê Tê, tôi bị loại, cậu sẽ khinh thường tôi sao?"
"Không.
Cho dù cậu bị loại hay không tôi vẫn xem thường cậu nha." Trần Tê nhìn điệu bộ Tôn Kiến Xuyên tự mình hại mình liền cười, đẩy bờ vai của anh, "Cậu luôn là bộ dạng này.
tôi với cậu làm bạn bao nhiêu năm rồi chứ?"
"Tôi vẫn là bạn tốt nhất của cậu chứ?" Tôn Kiến Xuyên nhẹ giọng hỏi.
Trần Tê nói: "Đúng..."
Tôn Kiến Xuyên khẽ gật đầu.
Trần Tê vẫn ở trước mặt anh, một bên làm tổn thương anh, một bên lo lắng cho anh, không có gì thay đổi.
Thua cuộc thi này không có nghĩa không thể tiếp tục ca hát, chỉ cần có âm nhạc và cô ấy, những chuyện khác và người khác chỉ là những đám mây trôi nổi — bao gồm cả bạn trai cũ của cô ấy, Vệ Gia và vô số con ruồi tiềm năng, anh sẽ bắt từng người họ "dẫm" chết!
Anh thả lỏng rất nhiều, khịt mũi nói: "Điều tồi tệ nhất chính là tiền thưởng của cuộc thi này bị ngâm..."
"Nhưng tiền thì vẫn phải trả!" "Người bạn thân nhất" của anh tiếp tục lời nói với vẻ cực kỳ ăn ý...
Đoạn Yến Phi đã thuyết phục thành công Tôn Kiến Xuyên đến Thượng Hải để tham gia chương trình tìm kiếm tài năng do Vương Hàn Dân và tờ báo của ông ta cùng đài truyền hình tổ chức.
"Cậu hiện tại chưa có tác phẩm nào có thể gọi là đại diện.
Cậu hát trong quán bar, chẳng phải chủ quán và khách ủng hộ cậu cũng ủng hộ hay sao? Ông trời cho ưu điểm này sao mà phải lãng phí?"Nổi tiếng trước đã, sau đó chuyên tâm làm âm nhạc, cái này gọi là đi đường vòng cứu nước, hơn nữa thi tài còn phải cần vừa hát vừa nhảy, bài hát của cậu chẳng phải sẽ được nhiều người nghe hơn sao?", cô nói với Tôn Kiến Xuyên.
Đoạn Yến Phi rất giỏi thuyết phục người khác, cô cũng cực kỳ kiên nhẫn.
Tôn Kiến Xuyên ban đầu không để tâm đến chuyện này, liên tục từ chối, thậm chí vài lần còn có giọng điệu không tốt nói: "Chị không phải là người của đài truyền hình, tôi nổi tiếng thì có lợi gì cho chị?"
Đoạn Yến Phi nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại cười nói: "Tôi là fan của cậu! Sau này cậu nổi tiếng, tôi sẽ làm hội trưởng hậu viện hội, cũng được ké ít vinh dự."
Một hai lần, Tôn Kiến Xuyên cảm thấy những gì cô ấy nói không phải là không có lý, nhìn vào danh thiếp do Vương Hàn Dân để lại mà có chút động tâm.
Anh đi hỏi ý kiến của Trần Tê, Trần Tê nói ngắn gọn: "Trả lại tiền cho tôi trước đã!"
Đúng vậy, thu nhập từ việc ca hát thường trú trong quán bar không đủ để Tôn Kiến Xuyên ra ngoài ăn thịt xiên với các thành viên trong ban nhạc, hơn nữa anh còn nợ nần chồng chất ở chỗ của Trần Tê.
Đoạn Yến Phi nói cô đã hỏi thăm thăm qua về quy cách chương trình, tỷ lệ tiếp xúc của chương trình không tồi.
Trong trường hợp kết quả hỗn độn, bất kể nổi tiếng hay không, anh ta sẽ trả lại tiền cho Trần Tê trước, anh không muốn bị nghi ngờ là một kẻ ăn cơm mềm.
Trước khi kỳ nghỉ hè đến, Tôn Kiến Xuyên cuối cùng cũng hạ quyết tâm tham gia cuộc thi, anh tính tiền trảm hậu tấu với gia đình mình rồi sau đó mượn một khoản tiền từ Trần Tê, người đang có khuôn mặt tựa như bà mẹ kế để làm "lộ phí".
Khi anh đến Thượng Hải, Đoạn Yến Phi tốt bụng ra tay giúp đỡ anh chuẩn bị vài việc lặt vặt, cả hai cùng dùng bữa với Vương Hàn Dân.
Khi cuộc thi chính thức được ghi hình, dù anh chơi đàn và hát các ca khúc không mấy hài lòng cho lắm nhưng anh vẫn gây ấn tượng với ban giám khảo bằng ngoại hình và giọng hát vượt trội, lọt vào top 36 thí sinh được yêu thích.
Mọi thứ diễn ra rất tốt đẹp.
Trong thời gian đó, khi Tôn Kiến Xuyên ra vào đài truyền hình để ghi hình chương trình, ngoài cổng sẽ có những cô gái trẻ gọi tên anh.
Anh nhảy ở mức trung bình và luôn quên động tác, nhưng anh ấy vẫn là trung tâm của điệu nhảy của cả nhóm.
Chỉ cần anh đứng trên sân khấu, bầu không khí luôn rất náo nhiệt.
Phần còn lại của anh là nhiệm vụ phỏng vấn cũng tương đối nặng.
Bố mẹ anh sau khi xem chương trình đã rất bất ngờ, khi họ gọi điện đến hỏi thăm, mặc dù họ đã chỉ trích anh vì đã bỏ thi cuối kỳ để tham gia cuộc thi, nhưng nhà trường đã treo băng rôn để cổ vũ anh ấy, họ cũng không thể nói bất cứ điều gì hơn được, lời trong lời ngoài đều nói tự hào về anh.
Mẹ anh thậm chí còn bay đến để chăm sóc anh.
Tôn Kiến Xuyên là một người đã quen với việc trở thành tâm điểm của đám đông, anh không thiếu sự ái mộ của các cô gái và sự chú ý của người khác, nhưng anh phải thừa nhận rằng những gì Đoạn Yến Phi nói là đúng - khi ánh đèn sân khấu chiếu vào anh và khán giả cổ vũ, cảm giác đó đặc biệt khác biệt.
Anh ấy bắt đầu thích thú với những sân khấu lớn hơn và rực rỡ hơn.
Anh hào hứng gọi điện cho Trần Tê, thông báo rằng anh sẽ trả nợ gấp đôi khi trở về nhà, còn ký một chữ ký lạ mắt được thiết kế mới trên mỗi tờ tiền anh trả lại cho cô.
Trần Tê vẫn vậy, cô nhắc nhở ngôi sao ngày mai rằng việc viết nguệch ngoạc trên đồng Nhân dân tệ là bất hợp pháp, cười nhạo những động tác vũ đạo của Tôn Kiến Xuyên cũng kém cỏi như giọng hát của cô ấy.
"Nào, Xuyên Tử! Nếu muốn trả lại tiền, hãy luyện tập chăm chỉ, đừng ba hoa!"
Tôn Kiến Xuyên có thể nghe thấy Trần Tê rất mừng cho anh ta.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ tích được càng nhiều vinh quang, cô muốn thì cho cô, không muốn thì cũng cho cô ấy!
Trần Tê đang bận học lái xe ở trường dạy lái xe.
Giáo sư Trần gợi ý rằng cô nên bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi lên thạc sĩ vào năm thứ 3 Đại học.
Nhưng tình yêu mà cô dành cho Hóa học chỉ đủ trang trải cho việc học đại học, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tiến xa hơn trên con đường tìm kiếm tri thức này.
Khi Trần Tê đang do dự, giáo sư Trần đột ngột nói: "Biết khó mà lui cũng tốt, nghiên cứu sinh trong khoa của chúng tôi không phải là thứ con muốn mà được." Lời này vừa thoát ra, Trần Tê liền tìm ngay tư liệu thi tuyển sinh vào ngày hôm sau.
Dù sao cô tạm thời không có việc gì làm, không cần làm bà Curie, nhưng nếu thi không đậu sẽ bị người khác coi thường.
Trong khi Trần Tê đang bận rộn, Tôn Kiến Xuyên đột ngột quay lại.
Anh đã bị loại!
Nguyên lai sau khi tiến vào trận chung kết, tất cả thí sinh muốn đi xa hơn đều phải cùng công ty kinh tế trực thuộc đài truyền hình ký hợp đồng mười năm, kèm theo tỷ lệ thù lao khắc nghiệt.
Hầu hết các thí sinh đều chọn cách thỏa hiệp để tiến xa hơn.
Nhưng khi Tôn Kiến Xuyên nghe nói rằng trong mười năm tới, anh sẽ phải tuân theo con đường ca hát và nhảy múa mà họ đã sắp xếp, đối phó với các buổi biểu diễn thương mại không ngừng và thậm chí là diễn xuất, anh lập tức bỏ cuộc!
Vợ chồng Tôn Trường Minh đặc biệt nhờ luật sư đọc hợp đồng, họ đều cho rằng nghĩa vụ và quyền lợi trong đó quá bất bình đẳng, không khác gì hợp đồng mua bán, sau khi thảo luận, họ bày tỏ sự ủng hộ đối với quyết định từ bỏ của Tôn Kiến Xuyên.
Suy cho cùng, Tôn Kiến Xuyên là một thí sinh nổi tiếng, Vương Hàn Dân đã thuyết phục anh ta nhiều lần, nhưng cả hai bên đều không chịu lùi bước trước các điều khoản chính của hợp đồng.
Tôn Kiến Xuyên nhất quyết không ký, cuối cùng dừng lại ở top 20.
Điều khiến Tôn Kiến Xuyên tức giận là, rõ ràng anh ấy đã tự mình rút lui khỏi cuộc thi, nhưng sau khi ban tổ chức thực hiện một cuộc biên tập, khi chương trình được phát sóng, anh trở thành một thí sinh bị loại bởi sự bình chọn của ban giám khảo chuyên nghiệp.
Chiều gió dư luận bỗng đổi chiều.
Các loại tin tức lan truyền trên mạng, tất cả đều chỉ vào một thí sinh bị loại nào đó không quan tâm đến vũ đạo, và cái gọi là bài hát gốc đều là những bài hát chảy nước miếng.
Trong các cuộc phỏng vấn, các thí sinh khác cũng tiết lộ rằng Tôn Kiến Xuyên có EQ thấp, tính tình thất thường và chơi với những tên tuổi lớn trước khi anh ấy trở nên nổi tiếng.
Anh không chỉ cãi nhau với đồng đội của mình mà còn tranh chấp với các nhân viên và không kiềm chế được khi đối mặt với các phóng viên.
Nói tóm lại, anh ta đã xúc phạm tất cả những người có thể bị xúc phạm, không bị loại bỏ thật vô lý.
Những cô gái nhỏ bị ám ảnh bởi vẻ ngoài của Tôn Kiến Xuyên đã chết lặng khi biết được sự thật đáng tiếc này, sự nổi tiếng tích lũy được trong giai đoạn đầu của cuộc thi đã bị xóa sạch.
Đoạn Yến Phi rất buồn cho Tôn Kiến Xuyên, đã nhờ một người bạn truyền thông mà cô biết để lên tiếng cho anh, nhưng tiếc là điều đó không gây ra bất kỳ tranh cãi nào.
Kẻ thất bại nhanh chóng bị công chúng lãng quên khi lịch thi đấu ngày càng trở nên căng thẳng hơn.
Sau khi trở về, Tôn Kiến Xuyên thất vọng trong một thời gian, các đồng đội của anh cũng cười nhạo anh vì đã lăn lộn mù quáng.
Anh đã dành cuối mùa hè ở nhà.
Hoặc ôm chăn đi ngủ, hoặc chơi game cả ngày lẫn đêm.
Tôn Trường Minh nói rằng việc con trai phải chịu một số thất bại bên ngoài là điều tốt, nhưng cuối cùng ông không thể chịu đựng được khi nhìn thấy con trai mình sa sút như vậy.
Đúng dịp sinh nhật vợ, Tôn Trường Minh tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà và mời nhiều người thân, bạn bè đến dự.
Trước kia Tôn Kiến Xuyên thích náo nhiệt nhất, những dịp như vậy không thể thiếu hắn, nhưng lần này hắn vẫn không chịu lộ diện trước mặt mọi người.
Trong cơn tuyệt vọng, Tôn Trường Minh và vợ không còn cách nào khác là nhờ Trần Tê thuyết phục Tôn Kiến Xuyên.
Trần Tê nghe lời đến phòng của Tôn Kiến Xuyên, Tôn Kiến Xuyên đang nằm trên giường ngơ ngác, ngay lập tức vùi mình vào trong chăn khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Ngay khi Tôn Kiến Xuyên lần đầu tiên trở lại, Trần Tê đã gọi cho anh ta, nhưng anh luôn từ chối trả lời.
Tôn Kiến Xuyên muốn gặp Trần Tê thời điểm anh đắc ý biết bao nhiêu, nhưng bây giờ anh rất sợ phải đối mặt với cô.
Trần Tê kéo tấm chăn có hoa văn Saint Seiya của Tôn Kiến Xuyên, anh càng cuộn chặt hơn.
"Bị loại thì bị loại, trốn cái gì? Trời nóng che kín này không sợ bị rôm sảy hay sao?"
Trần Tê nói điều đó một cách dễ dàng, nhưng Tôn Kiến Xuyên trong chăn tràn ngập đau buồn và phẫn nộ.
Anh thoáng ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Tôi gọi là rút lui, rút lui, cậu hiểu không?"
"Rút lui thì cũng không phải là bị cái cuộc thi kia cho pass hay sao?" Trần Tê bình tĩnh nói.
Trong khoảng thời gian này, để quan tâm đến cảm xúc của Tôn Kiến Xuyên, những người xung quanh anh cố gắng tránh nhắc đến cuộc thi, nếu nhắc đến sẽ mắng ban tổ chức là không tử tế, và từ "loại bỏ" là một từ hạn chế.
Bây giờ người anh quan tâm nhất lại bóc vết sẹo này, Tôn Kiến Xuyên trong lòng muốn chết, muốn tranh cãi nhưng không biết bắt đầu từ đâu, vì vậy tức giận dậm chân dưới chân "thùng thùng" xuống giường, tất cả những bất bình mà anh đã phải chịu đựng trong thời gian này dồn đến một lúc khiến lòng anh nghẹn ngào.
"Cậu cũng tới chê cười tôi? Cứ việc cười đi!"
Vai anh hơi giật giật dưới chăn, anh cố gắng không kêu lên, nhưng Trần Tê sẽ không khó để nhận ra sự suy sụp của anh.
Tôn Kiến Xuyên đã quên tại sao lần trước anh khóc trước mặt Trần Tê, nhưng hầu hết khi anh khóc, cô đều sẽ cố gắng đứng ra bảo vệ anh.
Lần này Trần Tê không an ủi Tôn Kiến Xuyên.
Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng cười của cô.
Tôn Kiến Xuyên đá tung góc chăn ướt và ngồi dậy, trong khi Trần Tê đang đứng cạnh bàn máy tính đọc báo.
Anh nhớ rằng đó là tất cả những báo cáo tiêu cực mà anh đã thu thập được về anh gần đây.
"Cậu đã làm cái quái gì với đồng đội của mình đây? Bọn họ đều bỏ đá xuống giếng đối xử với cậu như vậy sao? Nói rằng cậu thường xuyên cười nhạo đồng đội của mình, cậu cũng vì không thích những động tác vũ đạo phóng đại mà đối đầu với biên đạo múa..." Trần Tê đang nhìn đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng: "Cậu còn đặt biệt hiệu cho giám khảo?"
Một tháng trước, Tôn Kiến Xuyên xuất hiện trên các bản tin giải trí với hình tượng là tiểu soái ca thẳng thắn và đẹp trai.
Mặc dù Trần Tê không thích hành vi đề cao và hạ thấp của giới truyền thông, nhưng cô tin rằng hầu hết những gì được viết trên đó đều là sự thật.
Đây thực sự là điều mà Tôn Kiến Xuyên sẽ làm!
Tôn Kiến Xuyên thò người đoạt lấy tờ báo từ Trần Tê, nhưng cô đã tránh được.
Anh suýt chút nữa ngã xuống giường, tức giận gầm lên: "Tôi chỉ ngầm nói giỡn với người khác, ai con mẹ nó lại đưa những lời này cho giới truyền thông! Vị giám khảo đó vừa đen vừa mập, mái tóc xù xấu xí, cái gì gì cũng không rành còn đưa ra lời nhận xét.
Mọi người đều ghét hắn ta.
Nói anh ta trông giống như một con nhím thì có gì sai? Còn có nói rằng tôi cười nhạo anh ta không thể hiểu được bản nhạc, chỉ biết ngồi trước bàn piano cả ngày, tôi chỉ ra rằng anh ấy chơi sai rồi, cái này cũng gọi là cười nhạo sao?"
"Đây không phải là kết thúc sao? Hiện tại đồng đội của cậu giẫm cậu một chân, bọn họ cũng không có nói dối.
Cậu choáng váng, bị loại là chuyện bình thường!"
"Có bình thường không? Như thế nào là bình thường?" Tôn Kiến Xuyên lau nước mắt cùng nước mũi ảnh hưởng đến hình tượng của mình, "Mẹ tôi nhờ cậu an ủi tôi, khuỷu tay của cậu lại hướng ra ngoài rồi! Không Không có lòng...!Khó trách cậu là "mặt mèo"."
Trần Tê khịt mũi cười.
"Mặt mèo" là biệt danh mà Tôn Kiến Xuyên đặt cho cô ấy khi anh còn là một đứa trẻ, nhưng đã vài năm rồi cô không nghe nhắc tới.
Lúc đó cô mới cùng cha đến phương Nam sinh sống, nhất thời chưa thích ứng được với khí hậu thay đổi, mặt thường xuyên nổi mẩn đỏ do dị ứng.
Tôn Kiến Xuyên thích trêu chọc cô, thậm chí còn mơ mộng cô gọi là "anh trai".
Trần Tê không thích nói chuyện với cậu bé ngốc nghếch đến từ nhà bạn của cha mình, anh đặt biệt danh cho cô là "mặt mèo".
"Cái tật xấu này của cậu còn phải ở bê ngoài bị ăn đòn hiểm vài lần mới thấm!"
"Tôi không có tật xấu, có tật xấu chính là cái trò chơi chết tiệt này!"
Trần Tê cuộn tờ báo trong tay và ném nó vào Tôn Kiến Xuyên: "Nếu cậu cho rằng mình đúng, lại không thể thay đổi quy tắ, ai cũng chẳng miễn cưỡng ai.
Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng cuộc thi này không phù hợp với cậu.
Mặc kệ người khác nói gì! Đừng khóc nữa, nét mặt của cậu khi khóc rất méo mó, không thích hợp để quay phim.
Con đường họ sắp xếp cho cậu quả thực làm bậy."
"Có thể nói điều gì để giữ cho tôi sống không?" Tôn Kiến Xuyên nói trong tuyệt vọng.
"Cậu cứ yên tĩnh mà ca hát cũng rất tốt.
Nhân tiện, theo quan sát của tôi, bên trái của cậu ăn ảnh hơn."
"Cậu đã xem cuộc thi đó?"
"Tất nhiên là có rồi.
Tôi và cha còn dùng điện thoại di động bình chọn cho cậu.
Hầu hết các cô gái trong khoa của tôi đều nghĩ cậu là người đẹp trai nhất trong số các thí sinh."
Tôn Kiến Xuyên trầm mặc một hồi, sốt sắng hỏi: "Tê Tê, tôi bị loại, cậu sẽ khinh thường tôi sao?"
"Không.
Cho dù cậu bị loại hay không tôi vẫn xem thường cậu nha." Trần Tê nhìn điệu bộ Tôn Kiến Xuyên tự mình hại mình liền cười, đẩy bờ vai của anh, "Cậu luôn là bộ dạng này.
tôi với cậu làm bạn bao nhiêu năm rồi chứ?"
"Tôi vẫn là bạn tốt nhất của cậu chứ?" Tôn Kiến Xuyên nhẹ giọng hỏi.
Trần Tê nói: "Đúng..."
Tôn Kiến Xuyên khẽ gật đầu.
Trần Tê vẫn ở trước mặt anh, một bên làm tổn thương anh, một bên lo lắng cho anh, không có gì thay đổi.
Thua cuộc thi này không có nghĩa không thể tiếp tục ca hát, chỉ cần có âm nhạc và cô ấy, những chuyện khác và người khác chỉ là những đám mây trôi nổi — bao gồm cả bạn trai cũ của cô ấy, Vệ Gia và vô số con ruồi tiềm năng, anh sẽ bắt từng người họ "dẫm" chết!
Anh thả lỏng rất nhiều, khịt mũi nói: "Điều tồi tệ nhất chính là tiền thưởng của cuộc thi này bị ngâm..."
"Nhưng tiền thì vẫn phải trả!" "Người bạn thân nhất" của anh tiếp tục lời nói với vẻ cực kỳ ăn ý...
Bình luận facebook