Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-179
Chương 179: Nhật ký ngài phó dỗ dành em bé
“Thanh Lan, sau khi tốt nghiệp cháu định làm gì?” Dượng Bùi Chấn hỏi.
“Mở một quán trà ạ.” Thẩm Thanh Lan nói vừa nói vừa đút trái cây cho Hạt Đậu Nhỏ ăn. Ngài Phó thấy vậy càng không thoải mái, vợ anh còn chưa từng đút anh ăn đâu.
“Thanh Lan, em không định mở một phòng triển lãm tranh sao? Với danh tiếng của em bây giờ mà mở một phòng trưng bày thì chắc chắn rất tốt.” Bùi Nhất Ninh thắc mắc.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Daniel là một người bạn hợp tác rất tốt, có phòng triển lãm của anh ấy là đủ rồi. “
“Lan Lan dạo trước đã mua lại một quán trà.” Thẩm lão gia biết chuyện này, bèn nói.
Ông ngoại Sở Trạm ngạc nhiên, “Ồ? Thanh Lan còn mở một quán trà sao?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, là ở thành Nam, lúc nào ông ngoại có thời gian, nếu không ngại thì đến đó uống trà một chút, không khí xung quanh cũng thoải mái lắm ạ.”
Sở Trạm cười híp mắt gật đầu, “Được, được, để hôm nào ông ngoại sẽ đến đó.” Nói rồi, ông quay sang nhìn Thẩm Hi Đồng vẫn im lặng không nói gì.
“Hi Đồng, dạo này công việc của cháu thế nào?” Sở Trạm hỏi, có lẽ là tâm trạng rất tốt nên ông vẫn giữ nụ cười trên môi.
Bỗng nhiên bị hỏi, Thẩm Hi Đồng hơi hoang mang, vẻ mặt cũng cứng ngắc, “Vẫn tốt ạ, năm sau sẽ ra nước ngoài để tham gia một buổi biểu diễn.”
Chẳng biết có phải do suy nghĩ quá nhiều hay không, cô ta luôn cảm thấy Sở Trạm hỏi câu này cũng chỉ là thuận miệng mà thôi, chỉ vì muốn phụ họa thêm cho sự xuất sắc của Thẩm Thanh Lan.
“Giỏi, đám trẻ các cháu đều rất ưu tú, người già như chúng ta nhìn thấy cũng rất vui mừng.” Sở Trạm rất vui vẻ, tuy Thẩm Hi Đồng không phải là con ruột của Sở Vân Dung nhưng cũng gọi ông là “ông ngoại” nhiều năm như vậy, nên trong lòng ông vẫn hy vọng nó cũng có thể có được thành tựu.
Thẩm lão gia đồng ý gật đầu, bọn họ già rồi, hy vọng lớn nhất chỉ là con cháu có thể thành công mà thôi.
***
Năm vừa rồi đối với Thẩm Thanh Lan mà nói, mọi thứ đều trôi qua rất ổn, nhưng Phương Đồng thì lại rất đau khổ.
Ở nhà họ Phương, Phương Đồng vẫn không liên lạc được với Đinh Minh Huy, ngoại trừ hôm giao thừa anh ta có gọi điện thoại cho cô ấy thì mấy ngày nay cô ấy liên lạc với anh ta mãi mà không được.
Điện thoại không nhận, Wechat không trả lời, nhắn tin cũng không nhắn lại, cứ như đã biến mất khỏi thế gian.
“Đồng Đồng, ăn cơm.” Phó Phương Hoa gõ cửa ở bên ngoài, Phương Đồng trả lời một tiếng, để điện thoại xuống rồi đi ra ngoài.
“Ngày mai cả nhà chú Lý sẽ tới đây, con đừng đi đâu cả.” Trong bữa ăn, Phó Phương Hoa dặn dò Phương Đồng.
Phương Đồng còn đang suy nghĩ về chuyện Đinh Minh Huy, hoàn toàn không nghe thấy lời mẹ nói. Phó Phương Hoa nói lại lần nữa, cô ấy mới hoàn hồn, “Mẹ, mẹ nói gì cơ?”
Phó Phương Hoa nhìn cô ấy một cái, “Cái con bé này, ăn cơm mà còn suy nghĩ gì đấy. Mẹ nói ngày mai cả nhà chú Lý sẽ qua đây, con đừng đi đâu, ở nhà đi.”
“Bọn họ đến chơi thì cứ đến đi, bảo con ở nhà làm gì.” Phương Đồng nhíu mày, không vui, cô ấy biết mẹ mình có ý gì.
“Cái con bé này, sao lại nói như vậy? Con là chủ nhà, chẳng lẽ ngay cả đạo đãi khách cơ bản mà con cũng không hiểu?” Phó Phương Hoa hơi tức giận, lúc đầu còn nói chuyện ôn hòa với Phương Đồng, lại bị cô ấy trả treo, tâm trạng tốt được mới là lạ.
“Được rồi, được rồi, sắp sang năm mới rồi, ầm ĩ cái gì nữa?” Phương Thừa Chí giảng hòa, “Ăn cơm, ăn cơm trước đã.”
Phương Đồng giữ im lặng, gẩy gẩy mấy hạt cơm trong bát.
Phó Phương Hoa nuốt không trôi, “Đồng Đồng, mẹ biết con đang suy nghĩ gì, mẹ cũng đã nói rồi, mẹ sẽ gặp mặt thằng bé đó, nhưng mà nó có tới không? Năm ngoái con mời nó tới nhà, chẳng phải nó đã từ chối sao? Ngay cả thành ý cơ bản nhất cũng không có, con bảo mẹ làm sao tin tưởng nó?”
“Mẹ, con đã nói rồi, đó là vì công việc của anh ấy quá bận rộn, chờ năm sau anh ấy về Thủ đô, con sẽ sắp xếp cho mọi người gặp mặt.” Phương Đồng giải thích thay Đinh Minh Huy.
“Bận gì mà lắm thế, nó chỉ là nhân viên thực tập thì có thể bận đến mức nào chứ? Ba của con còn không bận như nó đấy. Chuyện này, vốn là nó phải chủ động đến nhà. Nhưng nó thì sao, con cũng chủ động mời mà nó cũng không tới, điều này chứng tỏ cái gì?”
“Mẹ, con cũng đã nói chính vì anh ấy chỉ là nhân viên thực tập mà, cấp trên muốn anh ấy tăng ca thì sao có thể từ chối được?”
Phó Phương Hoa chỉ hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt với con gái mình, “Mắt con bị mù rồi, lời đàn ông nói mà có thể hoàn toàn tin tưởng sao? Nó nói nó bận, không có thời gian con liền tin hả? Thế con biết nó làm gì ở bên ngoài không?”
“Đinh Minh Huy không phải là người như vậy, ba cả năm đều ở thành phố Lâm, cũng không gặp mẹ, sao chẳng thấy mẹ là không yên tâm về cái gì?” Phương Đồng bị Phó Phương Hoa nói đến tức giận.
“Nó có thể sánh với ba con sao? Ba con là người thế nào, còn nó là hạng người gì?” Phó Phương Hoa cũng tức giận.
“Đinh Minh Huy là một người đàn ông tốt, mẹ đừng nói bậy.” Phương Đồng cãi nhau với Phó Phương Hoa, hình như bị chọc tức thật sự, bèn đặt đũa xuống bàn, “Con ăn no rồi, hai người ăn đi.” Nói rồi, cô ấy đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
“Phương Đồng, con đứng lại đó cho mẹ.” Phó Phương Hoa quát lớn, lại bị Phương Thừa Chí kéo lại, “Được rồi, bà bớt nói vài câu đi.”
“Tôi bớt nói? Tôi có thể không nói sao, ông xem thái độ của nó đi, tôi làm vậy là vì ai? Còn chẳng phải là vì nó sao? Nếu nó không phải là con gái của tôi thì tôi quan tâm đến nó làm gì?”
Phương Thừa Chí an ủi vợ, “Nó đã hai mươi hai tuổi, đã là một đứa con gái trưởng thành rồi, có gì mà không thể bình tĩnh nói? Bà tức giận với nó làm gì?”
“Nó có lớn thì cũng là con gái tôi. Ông xem đi nó đã tìm phải hạng người nào, ngay cả gặp mặt còn ra sức từ chối, nghĩ mình là ai chứ? Cũng chỉ là một tên nghèo nàn, tưởng Phương Đồng nhà chúng ta không có nó là không được sao?”
Phương Thừa Chí cau mày, “Phương Hoa, được rồi, con cháu tự có phúc của chúng. Con cái lớn rồi, đều không thích bị chúng ta quản lý nhiều, chúng ta cứ nghe theo nó đi.”
“Phương Thừa Chí, tôi cho ông hay, chính vì cái thái độ này của ông mới khiến nó càng ngày càng tùy tiện làm bậy như vậy đấy.”
Phương Thừa Chí rất vô tội, không phải ông ấy chỉ khuyên hai câu thôi ư? Sao lửa lại đốt qua người ông ấy thế này?
Ông ấy cảm thấy Phương Đồng là một đứa trẻ có lý trí, cũng là một đứa trẻ có suy nghĩ riêng của mình, vì thế con bé vẫn có mắt nhìn người. Dù ông ấy chưa từng gặp chàng trai kia, nhưng nếu con bé đã khẳng định cậu ta tốt, thì chắc chắn cậu ta sẽ không tệ, hoàn toàn không cần phải lo lắng, lại còn cãi nhau với con gái mình.
Từ trước Tết đến bây giờ, hai mẹ con bọn họ đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần vì chuyện này. Ông ấy là người đứng giữa vợ và con gái, cũng khó xử lắm chứ.
“Phương Đồng là con gái, vốn dĩ đã thiệt thòi rồi. Nếu ngày nào đó nó thật sự chịu thiệt thì lúc đó muốn khóc cũng không kịp.” Phó Phương Hoa tiếp tục nói: “Tôi thấy thằng bé Bác Minh này rất tốt, vừa đẹp trai vừa có học thức cao, mà điều kiện gia đình cũng tốt, nếu thành đôi với Phương Đồng thì vẫn là con bé trèo cao đấy!”
Phương Đồng ở trong phòng, nghe Phó Phương Hoa hạ thấp Đinh Minh Huy, tâng bốc Lý Bác Minh thì rất buồn bực. Nghe một lát liền không nhịn được nữa, cô ấy xách túi và điện thoại định ra ngoài.
“Phương Đồng, con đi đâu vậy?” Phó Phương Hoa gọi cô lại hỏi.
Phương Đồng dừng bước, “Ở nhà buồn quá, con ra ngoài tìm bạn chơi.”
“Bạn nào?”
“Thẩm Thanh Lan.” Phương Đồng báo một cái tên.
Thẩm Thanh Lan là ai? Là thiên kim nhà họ Thẩm, nếu Phương Đồng có thể làm bạn với người ta thì Phó Phương Hoa vui còn không kịp, đương nhiên sẽ không ngăn cản. Bà ấy không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Nếu con đến nhà người ta thì không thể đi tay không được. Trong nhà còn hai bình rượu ngon, con mang đi đi.”
“Mẹ, con và Thanh Lan không cần mấy thứ này. Hơn nữa, cậu ấy không uống rượu.”
Phó Phương Hoa cũng không tức giận, mà đi lấy đồ cho Phương Đồng, miệng lẩm bẩm: “Con bé không uống, nhưng trong nhà sẽ có người uống. Hai bình rượu này là rượu tốt, mẹ nhờ người mua ở nước ngoài, tặng người ta sẽ không mất mặt.”
Phương Đồng không đợi Phó Phương Hoa mà đi luôn. Đến khi Phó Phương Hoa đi ra, trong nhà đã không còn bóng dáng Phương Đồng, “Cái con bé này, bảo mang đồ đi tặng cũng không nghe.”
“Được rồi, trước đây không có mấy thứ này thì bọn nhỏ cũng qua lại rất tốt. Bạn bè với nhau ấy mà, trong sáng một chút cũng tốt.” Phương Thừa Chí nói.
“Tôi vì ai chứ? Năm nay ông chuyển về Thủ đô rồi, nhà chúng ta không quen biết ai, mà nhà họ Thẩm có gia thế như vậy, nếu bọn họ đồng ý nâng đỡ ông một chút, thì công việc của ông cũng thuận lợi hơn. Năm trước, đến thăm nhà họ Phó, Phó lão gia nói bây giờ ông ấy đã về hưu, không xen vào chuyện bên ngoài, rõ ràng là không chịu giúp ông mà.” Phó Phương Hoa không vui vì chồng không hiểu nỗi khổ tâm của mình.
Phương Thừa Chí tất nhiên biết vợ muốn tốt cho mình, thành phố Lâm không thể so với Thủ đô, Thủ đô quan hệ rắc rối phức tạp, nếu không có ai giúp đỡ thì rất khó thăng tiến trong công việc. Lần này ông ấy được chuyển về Thủ đô là do được hời.
“Tôi tất nhiên biết bà muốn tốt cho tôi. Nhưng mà, Phương Đồng khó lắm mới có một người bạn tốt, người ta muốn giúp thì sẽ giúp, nếu người ta không muốn, mà chúng ta làm như vậy, thì sẽ làm cho Phương Đồng khó xử.”
Phó Phương Hoa suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Chỉ có hai cha con ông là thấu tình đạt lý, còn tôi là một con buôn không nói lý.”
Phương Thừa Chí cười cười, không cần phải tranh luận với vợ.
Phương Đồng không đi tìm Thẩm Thanh Lan, cũng không có chỗ nào để đi. Vì vậy, cô ấy tùy ý đi trên đường lớn.
Đi rồi đi, lại đi tới trung tâm thành phố. Tuy vẫn còn đang Tết, nhưng trong trung tâm mua sắm vẫn có không ít người. Cô ấy nhìn dòng người qua lại, đều có đôi có cặp, hoặc là đi cùng gia đình, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô ấy dừng trên bóng lưng một đôi nam nữ đi trước.
Cô ấy cảm thấy bóng lưng người đàn ông này rất quen thuộc, hình như đó là Đinh Minh Huy đã nhiều ngày không liên lạc với mình. Còn người phụ nữ kia thì cô không biết, chỉ thấy cô ta kéo cánh tay người đàn ông, tư thế hai người rất thân mật.
Phương Đồng cảm thấy toàn thân rét run, bàn tay run rẩy lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Đinh Minh Huy. Tiếng chuông điện thoại vang lên, máu trong người Phương Đồng càng ngày càng lạnh.
Đang lúc Phương Đồng gần như tuyệt vọng, người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng nghe máy, “Đồng Đồng.”
“Đinh Minh Huy, anh đang ở đâu?” Giọng điệu Phương Đồng có một chút run rẩy.
Đinh Minh Huy hơi chững lại, “Anh đang ở nhà, xin lỗi em, mấy ngày nay nhiều việc quá, không có thời gian cầm điện thoại, nên không thấy em gọi.”
“Anh đang ở quê?” Phương Đồng hỏi lại.
Đinh Minh Huy hình như có chút không biết phải làm sao, “Đúng vậy, trường học chưa mở cửa, công ty mùng mười mới vào làm, ngày mai mùng tám anh sẽ mua vé xe, chắc là tối mùng chín mới tới Thủ đô.”
“Anh nói là bây giờ anh đang ở quê?” Phương Đồng có chút không yên lòng, hỏi lại lần nữa.
“Đúng vậy, Đồng Đồng, em sao vậy? Chẳng lẽ anh lại lừa em?”
Phương Đồng từ từ nói: “Vừa nãy trên đường em thấy một bóng lưng rất giống anh, còn tưởng anh đã tới Thủ đô rồi, nên mới điện thoại cho anh xác nhận lại.”
Đinh Minh Huy nở nụ cười, “Người còn giống người, huống chi là bóng lưng, nếu em không yên tâm, thì anh gửi ảnh chụp vé xe hoặc là ảnh chụp nhà cho em xem?”
Giọng điệu đùa giỡn của anh ta làm cho Phương Đồng hoàn toàn yên tâm, cô ấy cười cười, “Chắc là em nhìn lầm rồi, tối ngày mốt mấy giờ xe đến, em đón anh.”
“Không cần đâu, anh đến lúc nửa đêm, em thân con gái ra đường không an toàn, em yên tâm ở nhà đợi anh là được rồi, anh mang một ít đặc sản quê nhà lên, trước Tết em có nói muốn anh ra mắt cha mẹ em mà, vừa lúc tặng đặc sản quê cho cô chú ăn thử luôn.”
Đinh Minh Huy dừng một chút, lại nói, “Anh đã nói chuyện của chúng ta với cha mẹ anh rồi, còn cho bọn họ xem hình em nữa, bọn họ rất thích em, nếu không phải anh ngăn cản, thì bọn họ đã gọi điện thoại cho em rồi.”
Phương Đồng yên tâm, gọi được cho Đinh Minh Huy, tâm trạng cô ấy đã tốt hơn, nghe Đinh Minh Huy nói đã giới thiệu mình với cha mẹ anh ta, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, “Em nên gọi cho cô chú mới đúng, hoặc là lúc nào đó anh mời cô chú đến Thủ đô, em sẽ dẫn cô chú đi dạo một vòng Thủ đô, bảo đảm cô chú sẽ vui vẻ về thể xác lẫn tinh thần.”
Đinh Minh Huy nở nụ cười, “Sau này sẽ có cơ hội. Có điều...” Anh ta đổi giọng, “Đồng Đồng, em cũng biết điều kiện của gia đình anh rồi đó, trong thời gian ngắn anh sợ khó mua được nhà ở Thủ đô.”
“Có gì đâu chứ, chỉ cần được ở bên anh, dù cả đời phải thuê nhà ở thì em cũng nguyện ý.”
“Đồng Đồng, có em thật tốt. Em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng làm việc, mua cho em một căn nhà lớn. Em nhất định phải chờ anh.”
Phương Đồng gật mạnh đầu, “Minh Huy, em chờ anh.”
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Phương Đồng biến mất. Cô ấy siết chặt điện thoại, trong lòng hơi bất an. Ngẩng đầu nhìn phía trước lần nữa, đã không còn thấy bóng lưng kia.
“Một mình ở đây làm gì?” Một chiếc xe dừng lại bên cạnh Phương Đồng, cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Quân Dục.
Anh ấy lái xe ngang qua, tình cờ nhìn thấy Phương Đồng vẻ mặt mờ mịt đứng ven đường.
Thẩm Quân Dục đột nhiên xuất hiện làm Phương Đồng thấy hoảng sợ. Tới khi thấy rõ người ngồi trong xe là anh ấy, cô ấy hơi tức giận, “Ngắm phong cảnh.”
Thẩm Quân Dục giễu cợt, “Ngắm phong cảnh trong thời tiết âm mười mấy độ, không ngờ em lại có sở thích này.”
Sắc mặt Phương Đồng cứng đờ, “Tôi thích thế.”
“Dù có thích thì cũng không thể lấy cơ thể mình ra đùa. Lên xe đi.” Thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, Thẩm Quân Dục nhíu mày.
“Không cần, tôi tự mình đón xe.”
“Hôm nay là mùng bảy Tết, em cảm thấy có thể đón được xe?”
Phương Đồng nhìn thoáng qua đường phố vắng tanh, thật ra cô ấy đã lạnh tới mất cảm giác rồi, suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định lên xe.
Trong xe mở hệ thống sưởi hơi, so với bên ngoài chính là hai thế giới, Phương Đồng có cảm giác mình như sống lại.
Một ly cà phê còn bốc hơi nóng được đưa tới trước mặt cô ấy.
“Tôi vừa mua, còn chưa uống.” Thẩm Quân Dục nói.
“Không cần, tôi không uống cà phê.” Phương Đồng xua tay từ chối.
Thẩm Quân Dục không có thái độ thương lượng, anh ấy nhét ly cà phê vào tay cô ấy, “Cầm cho ấm tay cũng được.”
Chạm vào bàn tay lạnh băng của Phương Đồng, anh ấy nhíu mày, chỉnh nhiệt độ của hệ thống sưởi hơi cao hơn một chút.
“Em muốn đi đâu?” Thẩm Quân Dục hỏi.
Sắc mặt Phương Đồng mờ mịt, “Không biết, anh cứ chạy tùy ý đi.”
Thẩm Quân Dục nở nụ cười, mình bị coi thành tài xế taxi rồi sao? Nhìn thoáng qua, thấy mặt cô ấy tâm sự nặng nề, cũng không muốn tính toán gì, đạp chân ga.
“Tôi định đến công ty lấy văn kiện, em không ngại thì theo tôi đến công ty một chuyến.”
Phương Đồng gật đầu, bây giờ cô ấy cũng không biết đi đâu.
“Một mình đi lang thang trên đường, cãi nhau với người nhà sao?” Thẩm Quân Dục thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của cô ấy thì chủ động hỏi.
Phương Đồng không muốn nói với anh đề tài này, “Không có, ở trong nhà hơi chán, nên ra ngoài một chút.”
Thẩm Quân Dục cũng không đâm thủng lời cô ấy nói, “Sao không tìm Lan Lan? Còn có…” Anh ấy nhớ tới một cái tên, “Tìm Vu Hiểu Huyên chơi?”
“Đầu năm, Hiểu Huyên phải đến đoàn phim báo cáo. Còn Thanh Lan... chồng cậu ấy đã trở về, hai người ít khi ở bên nhau, tôi không thể đến làm bóng đèn được.”
Thẩm Quân Dục cười cười, không ngờ cô bé này lại suy nghĩ tinh tế như vậy.
“Sau khai giảng là các em bảo vệ tốt nghiệp hả?” Không muốn bầu không khí trở nên cứng ngắc, Thẩm Quân Dục chủ động tìm đề tài nói chuyện.
Tâm trạng Phương Đồng không tốt, lại không muốn im lặng một mình rồi nghĩ nhiều, nên Thẩm Quân Dục nguyện ý trò chuyện rất hợp ý cô ấy.
“Vâng, còn có phiên dịch văn bản ra tiếng nước ngoài, viết luận văn tốt nghiệp.”
“Sau khi tốt nghiệp em đã nghĩ sẽ làm gì chưa?”
“Tạm thời chưa có tính toán, có lẽ tháng ba sẽ bắt đầu xem xét các tuyển dụng, rồi nộp hồ sơ xin việc.”
“Vẫn định làm công việc hành chính?”
“Chắc là vậy, rất khó tìm công việc đúng chuyên nghành của tôi, làm trợ lý hành chính hoặc thư ký là lựa chọn tốt nhất.”
“Trước đây tôi đã nói rồi, nếu em muốn đến tập đoàn Quân Lan làm việc, thì cứ gửi hồ sơ xin việc vào mail của tôi, lời này luôn có hiệu lực.” Thẩm Quân Dục nói xong, lại đưa một tấm danh thiếp cho cô ấy, “Trên đó có mail của tôi.”
Phương Đồng vốn định từ chối, nhưng suy nghĩ thêm lại nhận, tập đoàn Quân Lan là lựa chọn tốt nhất của cô ấy, tiền lương, đãi ngộ tốt, lại có không gian phát triển bản thân, huống chi Đinh Minh Huy cũng đang làm ở đó.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, em là bạn Lan Lan, chăm sóc em một hai phần trong phạm vi năng lực của tôi, không phải là chuyện gì lớn.” Thẩm Quân Dục dừng một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa, bình thường hay nghe Lan Lan nhắc tới em, nói em là một người thông minh, làm việc kỹ lưỡng, bây giờ tôi chỉ cho em một cơ hội mà thôi. Nếu sau này em có làm sai, thì tôi cũng sẽ không nể tình em. Đương nhiên, nếu em làm tốt, thì tôi cũng sẽ không bạc đãi em.”
Thẩm Quân Dục tuy nói như vậy, thế nhưng Phương Đồng hiểu rõ nếu không phải vì mối quan hệ bạn bè với Thẩm Thanh Lan, thì cô ấy căn bản không chiếm được cơ hội này, dù sao ban đầu cũng là cô ấy chủ động từ chức.
Đến tập đoàn Quân Lan, Thẩm Quân Dục đi lấy văn kiện, Phương Đồng ngồi ở trong xe chờ anh ấy.
Trên xe Thẩm Quân Dục có một tấm ảnh, Phương Đồng cầm lên nhìn, là ảnh chụp anh ấy và Thẩm Thanh Lan.
Có lẽ là chụp ở bãi biển, Thẩm Thanh Lan mặc đồ bơi đứng cạnh Thẩm Quân Dục, khuôn mặt Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt, Thẩm Quân Dục thì ngược lại, cười dịu dàng cưng chiều.
Ảnh chụp vào mấy năm trước, nhìn Thẩm Thanh Lan nhỏ con hơn bây giờ, trên mặt còn có sự ngây ngô.
Phương Đồng nở nụ cười, có thể thấy Thẩm Quân Dục rất thương yêu Thẩm Thanh Lan, bên trong xe đều là ảnh chụp Thẩm Thanh Lan, cô ấy hưa từng đến phòng làm việc của Thẩm Quân Dục, nhưng lúc còn thực tập ở Quân Lan, từng nghe thư ký nói, trên bàn làm việc của Thẩm Quân Dục có bày ảnh chụp một người đẹp, sắc mặt lạnh nhạt, bây giờ nghĩ lại, chắc là ảnh chụp Thẩm Thanh Lan.
Cô ấy thầm hâm mộ Thẩm Thanh Lan, mong ước có một người anh trai yêu thương mình như thế.
Lúc đi ra, Thẩm Quân Dục thấy Phương Đồng đang cười nhìn ảnh chụp của anh ấy và Thẩm Thanh Lan.
Phương Đồng không ngờ Thẩm Quân Dục trở về nhanh như vậy, cô ấy để ảnh lại chỗ cũ, Thẩm Quân Dục bỏ văn kiện ra ghế sau, rồi ngồi lên ghế lái.
“Tình cảm giữa anh và Thanh Lan rất tốt?” Phương Đồng không kiềm được hỏi.
“Lan Lan là em gái tôi, em nói thử xem?” Thẩm Quân Dục không trả lời mà hỏi lại.
Phương Đồng cũng cảm thấy mình vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc, mấp máy môi mà không biết trả lời như thế nào.
“Nghĩ ra muốn đi đâu chưa?”
Thấy cô ấy vẫn không nói lời nào, Thẩm Quân Dục cũng không gấp, “Tôi định đến nhà ngoại, Thanh Lan cũng ở đó, nếu em không ngại, thì có thể đi cùng.”
“Không, không đi đâu.” Đây là dịp gia đình người ta tụ họp, cô ấy đến làm gì, “Anh đưa tôi về nhà là được rồi.”
Thẩm Quân Dục nhìn cô, “Em chắc chứ?”
Phương Đồng gật đầu.
Thẩm Quân Dục hỏi địa chỉ nhà cô ấy, quay đầu xe.
Nơi này cách nhà cô ấy hơi xa, lúc đi, Phương Đồng ngồi xe bus một đoạn đường rồi mới đi bộ.
Trên đường trở về, Thẩm Quân Dục không chủ động nói chuyện, trong xe có chút an tĩnh, Phương Đồng thấy không được tự nhiên.
“À… tới nhà tôi rồi, tôi đi trước, ngày hôm nay cám ơn anh.” Phương Đồng muốn xuống xe, Thẩm Quân Dục cũng không ngăn lại, chỉ nói một câu lúc cô ấy xuống xe.
“Em lớn lên bên cạnh cha mẹ, hưởng thụ sự yêu thương của họ, đó là một chuyện vô cùng may mắn. Vì vậy, dù có mâu thuẫn gì với cha mẹ, thì cũng đừng tổn thương tấm lòng họ.”
Phương Đồng dừng bước, cúi đầu, nói một tiếng “Cảm ơn.”
Lúc Phương Đồng trở về, Phó Phương Hoa đang ngồi trong phòng khách xem ti vi.
“Đồng Đồng, về rồi sao? Đi chơi cùng Thanh Lan thế nào? Vui không?” Phó Phương Hoa cười cười, không còn chút tức giận vì đã cãi nhau với con gái lúc trưa.
Phương Đồng cũng cười, “Buổi tối Thanh Lan đến nhà ngoại, nên con về nhà trước.”
“Lần sau con mời Thanh Lan tới nhà chơi, mẹ nấu đồ ăn ngon cho các con.”
Phương Đồng gật đầu, “Vâng. Gần đây cậu ấy hơi bận, đợi một thời gian nữa ạ.” Đại khái là lời nói của Thẩm Quân Dục có tác dụng, Phương Đồng bây giờ nhìn mẹ mình, tâm trạng không vui vì mẹ không hiểu mình đã tan đi không ít.
“Con đó, có thời gian thì ra ngoài chơi với Thanh Lan nhiều hơn một chút. Trước đây, con nói muốn đến tập đoàn Quân Lan làm mà, đó là công ty của anh trai con bé, nếu con bé đồng ý giúp đỡ, thì chuyện này chỉ là một câu nói.” Phó Phương Hoa thấy tâm trạng con gái không tệ, nhân cơ hội nói luôn.
Phương Đồng hơi phản cảm vì mẹ mình nịnh nọt, nhưng cô ấy biết bà vì tốt cho mình, cũng không có phản bác, mà hỏi lại: “Ba đâu rồi mẹ?”
“Ba con ở thư phòng, nói là xử lý công việc gì đó.”
Phương Đồng ngồi xuống ghế sô-pha, cầm một quả táo lên ăn, “Mẹ, hôm nay con có gọi điện thoại cho Đinh Minh Huy, anh ấy nói mang lên một ít đặc sản địa phương, định qua Tết tới ra mắt ba mẹ, mẹ thấy ngày nào thì được? Tốt nhất là cuối tuần, mấy ngày còn lại anh ấy phải đi làm.”
Phó Phương Hoa ngập ngừng: “Đến khi đó xem ba con rảnh lúc nào đã. Năm sau ba con bắt đầu đi làm, sẽ rất bận, không cần tới nhà đâu, cứ đặt bàn bên ngoài là được rồi, mẹ không thích nấu ăn.”
Mặc dù biết bà đang lấy cớ, nhưng Phương Đồng cũng không nói gì, “Vâng ạ, lúc đó con sẽ hẹn thời gian với anh ấy.”
“Đồng Đồng, ngày mai nhà chú Lý tới đây, dù con có không thích Bác Minh, thì cũng không được thể hiện ra ngoài, biết chưa?” Sợ Phương Đồng thất lễ, nên Phó Phương Hoa dặn dò trước.
“Mẹ, con là người không hiểu chuyện vậy sao? Dù sao thì chú Lý cũng là khách mà.”
Phó Phương Hoa nghe vậy thì yên tâm.
Buổi chiều, Phương Thừa Chí đã khuyên bà ấy rồi, bà ấy cũng hiểu, vì một người chưa từng gặp mặt mà cãi nhau với con gái là không đáng, đợi qua chuyện này rồi nói tiếp.
**
Thẩm Thanh Lan ăn cơm tối ở nhà họ Sở xong mới về, lúc về lại bị Hạt Đậu Nhỏ quấn, sống chết không cho cô đi, gào khóc, làm sao cũng không dỗ được. Cuối cùng, Thẩm Thanh Lan đồng ý dẫn cậu bé về nhà mới chịu ngừng khóc.
Lúc tới nhà họ Sở là hai người, lúc trở về lại biến thành ba người, Hạt Đậu Nhỏ rất vui vẻ, chỉ là sắc mặt ngài Phó có chút khó coi.
“Dì, tối nay con muốn ngủ chung với dì.” Hạt Đậu Nhỏ ngồi ghế sau cùng Thẩm Thanh Lan, hai bàn chân đung đưa.
Phó Hoành Dật từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan, ý trong mắt rất rõ ràng, nhưng Thẩm Thanh Lan không nhìn lại ngài Phó, “Được.”
Ngài Phó buồn rầu.
Vì đề phòng Hạt Đậu Nhỏ ngủ chung, Phó Hoành Dật không lái xe về Giang Tâm Nhã Uyển, mà lái xe về Đại Viện quân khu.
“Các cháu về rồi à?” Phó Tĩnh Đình đang trò chuyện với Phó lão gia trong phòng khách, thấy vợ chồng son trở về thì cười hỏi.
Nhìn sang đứa bé trong lòng Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, đây là con cái nhà ai?”
“Con của chị họ cháu. Nào, Hạt Đậu Nhỏ đến chào đi. Đó là bà cô, còn đó là ông cố, là ông nội của dì, cháu gọi là ông cố.”
Hạt Đậu Nhỏ nghe lời gật đầu, từ trong lòng Thẩm Thanh Lan tuột xuống, chạy lại trước mặt Phó lão gia và Phó Tĩnh Đình, “Chào bà cô, chào ông cố, cháu là Bùi Hạo, hai người có thể gọi cháu là Hạo Hạo.”
Dáng vẻ Hạt Đậu Nhỏ mềm mại trắng trẻo, nhìn rất đáng yêu, Phó lão gia và Phó Tĩnh Đình rất thích. Phó lão gia cười toe toét, liên tục nói được, người không biết còn tưởng đây là chắt của ông đó.
Phó Tĩnh Đình nhéo khuôn mặt Hạt Đậu Nhỏ, “Hạo Hạo, chào cháu, chào mừng cháu tới nhà chơi.” Nhìn thoáng qua cửa, không thấy có người lớn theo, liền hỏi: “Hạo Hạo, cháu tới một mình?”
Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu, “Không phải, cháu đi cùng dì và dượng.”
Hạt Đậu Nhỏ ú nu, dáng dấp đáng yêu, giống như mấy đứa bé trong tranh Tết, Phó Tĩnh Đình rất thích, lại thấy cậu bé nói chuyện thú vị, nên càng thích hơn.
Bà ấy ôm Hạt Đậu Nhỏ lên, thích thú hôn lên mặt cậu bé một cái, trên người Hạt Đậu Nhỏ có mùi sữa nhàn nhạt, rất là thơm.
Hạt Đậu Nhỏ không sợ người lạ, lanh lợi vùi mình vào ngực Phó Tĩnh Đình.
“Hạo Hạo, tối nay ngủ chung với bà cô không?” Bà rất thích trẻ con. Năm đó, nếu không phải là... thì bà ấy cũng không để Cố Dương ở lại nhà họ Cố.
Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu, “Cháu không muốn, cháu muốn ngủ chung với dì.”
“Dì phải ngủ chung với dượng, cháu không thể ngủ cùng dì được.” Phó Tĩnh Đình kiên trì giải thích.
Hạt Đậu Nhỏ xoắn xuýt, nhíu mày, mắt bỗng sáng lên, nói: “Dượng ngủ chung với bà cô, Hạo Hạo ngủ với dì.”
Ngài Phó đen mặt, khóe môi Phó Tĩnh Đình giật giật, không ngờ Hạt Đậu Nhỏ lại nói ra lời kinh người như vậy.
“Dượng là người lớn, không thể ngủ với bà cô được. Bà cô ngủ một mình là không ngủ được, Hạo Hạo ngủ cùng bà cô, được không?” Phó Tĩnh Đình còn muốn lừa Hạt Đậu Nhỏ, bà thật sự thích đứa bé này.
Có điều, khuyên mãi mà Hạt Đậu Nhỏ vẫn không đồng ý.
“Dì Triệu, dì dẫn Hạo Hạo đi tắm.” Giờ đã trễ rồi, Hạt Đậu Nhỏ bắt đầu ngáp, Phó Tĩnh Đình không đùa cậu bé nữa.
“Dì.” Hạt Đậu Nhỏ nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, rõ ràng là muốn Thẩm Thanh Lan tắm cho cậu bé.
Phó Hoành Dật nói: “Dì cháu cũng phải tắm, cháu đi tắm cùng dì này đi.”
Hạt Đậu Nhỏ lưu luyến nhìn Thẩm Thanh Lan, rồi mới đi theo dì Triệu.
Phó lão gia và Phó Tĩnh Đình đi lên lầu.
Thẩm Thanh Lan chuẩn bị đi tắm, Phó Hoành Dật vào phòng tắm xả nước, thấy cô vào rồi mới xoay người đi ra ngoài, tới phòng khách chuẩn bị cho Hạt Đậu Nhỏ ngủ. Muốn ngủ với vợ anh? Nằm mơ đi!
Hạt Đậu Nhỏ tắm rửa xong đi ra, liền bị Phó Hoành Dật dẫn tới phòng khách.
“Dì đâu ạ?” Hạt Đậu Nhỏ không thấy Thẩm Thanh Lan nên hỏi.
“Dì cháu đang tắm, cháu ngủ trước đi, dì tắm xong sẽ qua đây.” Phó Hoành Dật lừa cậu bé, chỉ cần dỗ tên tiểu quỷ này trước khi Thanh Lan tắm xong là được rồi.
Hạt Đậu Nhỏ không vui, “Vậy cháu đợi dì.”
Phó Hoành Dật hiếm khi dịu giọng nói, “Dì cháu tắm hơi lâu, không lẽ không cho dì cháu tắm. Ngoan nào, ngủ trước đi.”
Hạt Đậu Nhỏ chớp mắt nhìn Phó Hoành Dật, “Dượng, dượng có thể kể chuyện cho cháu trước khi ngủ không? Mẹ và bà ngoại đều kể chuyện cổ tích cho cháu nghe trước khi ngủ.”
Phó Hoành Dật bị làm khó, anh đâu biết kể chuyện cổ tích, “Dượng không biết kể chuyện cổ tích.”
“Dượng biết chuyện ba con heo nhỏ không?”
Phó Hoành Dật lắc đầu.
“Thế chuyện sói và thỏ thì sao?”
Phó Hoành Dật lắc đầu.
“Rùa và thỏ?”
Phó Hoành Dật lại lắc đầu.
“Ngàn lẻ một đêm?”
Phó Hoành Dật tiếp tục lắc đầu.
Hạt Đậu Nhỏ ghét bỏ nhìn Phó Hoành Dật, “Dượng, sao dượng ngốc quá vậy, cái gì cũng không biết?”
Mặt Phó Hoành Dật đen lại, trừng Hạt Đậu Nhỏ, cả người toát ra hơi lạnh.
Thẩm Thanh Lan đứng ở cửa nhìn người đàn ông bên trong phòng, khóe môi vểnh lên, cho thấy lúc này tâm trạng cô rất tốt, e rằng ngài Phó sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên bị người ta nói ngốc.
“Nhất định phải nghe kể chuyện?” Gân xanh trên trán Phó Hoành Dật giật giật, nhưng vẫn phải nhẫn nại mà hỏi.
Hạt Đậu Nhỏ gật mạnh đầu, sợ Phó Hoành Dật không tin, nên bổ sung thêm một câu, “Mỗi tối cháu phải nghe kể chuyện mới có thể ngủ.”
“Được, chờ dượng một lát.” Phó Hoành Dật đứng lên, định đến thư phòng tìm một cuốn tiểu thuyết, lúc ra cửa nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đang đứng đó xem trò vui, thấy cô cười, Phó Hoành Dật tức giận nhìn cô.
Thừa dịp Hạt Đậu Nhỏ chưa phát hiện, anh kéo cô lại phòng ngủ của bọn họ, “Em ngủ trước đi, anh dỗ nó ngủ rồi qua.”
Thẩm Thanh Lan nhướn mày, “Cần gì phải phiền phức như vậy, ôm nó ngủ chung là được rồi.”
Phó Hoành Dật cắn răng, “Nó là con trai.”
Thẩm Thanh Lan: “Năm nay nó mới ba tuổi, vẫn còn trẻ con.”
Phó Hoành Dật mặc kệ, ba tuổi cũng là nam, là nam là không thể ngủ chung với vợ anh, vợ là của một mình anh. Anh hôn lên khóe môi Thẩm Thanh Lan một cái, dịu dàng nói, “Ngoan, đi vào trước chờ anh.”
Thẩm Thanh Lan buồn cười, cũng không có phản đối, nghe lời lên giường, chỉ là không ngủ, mà tựa ở đầu giường đọc sách.
Phó Hoành Dật xoay người đi thư phòng, tìm một lúc lâu mới thấy một quyển “Ông già và biển cả”, nhìn hơi cũ, không biết mua từ lúc nào. Từ sau năm 18 tuổi là anh không còn xem những sách này nữa, trong thư phòng chỉ có sách quân sự.
“Dượng, dượng thật là chậm chạp mà.” Hạt Đậu Nhỏ chờ đến sắp ngủ mới thấy Phó Hoành Dật, cậu bé chu cái miệng nhỏ lên oán trách.
Phó Hoành Dật ngồi xuống cạnh giường, “Còn muốn nghe kể chuyện không?”
Hạt Đậu Nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó nhìn Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật mở sách ra đọc.
Một lát sau, Hạt Đậu Nhỏ nói: “Dượng, dượng đọc nhanh quá.”
Phó Hoành Dật đọc chậm lại.
Qua hai phút, “Dượng, giọng của dượng không êm tai bằng mẹ và bà ngoại, bọn họ không cần nhìn sách đọc, mà giọng rất…” Cậu bé còn nhỏ, không hiểu cái gì gọi là “diễn cảm”, nên không biết hình dung giọng đọc khô khan của ngài Phó như thế nào.
Nhưng kỳ lạ là ngài Phó lại hiểu ý của cậu bé, sắc mặt hơi lạnh, đối diện với đôi mắt to tròn lấp lánh của Hạt Đậu Nhỏ, đáy lòng anh mềm nhũn, dịu giọng đọc tiếp.
Hạt Đậu Nhỏ miễn cưỡng hài lòng, lẳng lặng nghe, chỗ không hiểu còn hỏi Phó Hoành Dật, Phó Hoành Dật đều kiên nhẫn trả lời.
Đến khi Phó Hoành Dật cúi đầu nhìn, thì Hạt Đậu Nhỏ đã ngủ rồi, đôi môi hơi vểnh lên, Phó Hoành Dật cười cười, đặt sách lên đầu giường, đắp chăn cho cậu bé, tắt đèn, rồi đi ra ngoài.
“Hạo Hạo ngủ rồi?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phó Hoành Dật gật đầu, cuối cùng cũng dỗ được tên tiểu quỷ đó ngủ, bây giờ không ai giành vợ với anh nữa rồi.
Thẩm Thanh Lan đã tắm rửa xong, Phó Hoành Dật cầm đồ ngủ vào phòng tắm, mười phút sau đi ra, tóc còn hơi ẩm.
Anh lên giường, ôm Thẩm Thanh Lan vào trong lòng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh than nhẹ, “Vận đào hoa cũng thật là, nam nữ già trẻ gì cũng dính.” Sao anh có thể quên hôm qua gặp Nhan Thịnh Vũ ở triển lãm tranh được, anh cũng là đàn ông, anh hiểu ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan của Nhan Thịnh Vũ.
Còn có em gái của anh ta nữa, lúc nhìn vợ anh, hai mắt phát sáng. Thêm đứa bé ở đây nữa, trực tiếp tới nhà, đòi ngủ chung với vợ anh.
Nghĩ như vậy, lòng ngài Phó càng khó chịu hơn, “Thật muốn bỏ em vào trong túi, vậy thì không ai giành em đi được.”
“Thanh Lan, sau khi tốt nghiệp cháu định làm gì?” Dượng Bùi Chấn hỏi.
“Mở một quán trà ạ.” Thẩm Thanh Lan nói vừa nói vừa đút trái cây cho Hạt Đậu Nhỏ ăn. Ngài Phó thấy vậy càng không thoải mái, vợ anh còn chưa từng đút anh ăn đâu.
“Thanh Lan, em không định mở một phòng triển lãm tranh sao? Với danh tiếng của em bây giờ mà mở một phòng trưng bày thì chắc chắn rất tốt.” Bùi Nhất Ninh thắc mắc.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Daniel là một người bạn hợp tác rất tốt, có phòng triển lãm của anh ấy là đủ rồi. “
“Lan Lan dạo trước đã mua lại một quán trà.” Thẩm lão gia biết chuyện này, bèn nói.
Ông ngoại Sở Trạm ngạc nhiên, “Ồ? Thanh Lan còn mở một quán trà sao?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, là ở thành Nam, lúc nào ông ngoại có thời gian, nếu không ngại thì đến đó uống trà một chút, không khí xung quanh cũng thoải mái lắm ạ.”
Sở Trạm cười híp mắt gật đầu, “Được, được, để hôm nào ông ngoại sẽ đến đó.” Nói rồi, ông quay sang nhìn Thẩm Hi Đồng vẫn im lặng không nói gì.
“Hi Đồng, dạo này công việc của cháu thế nào?” Sở Trạm hỏi, có lẽ là tâm trạng rất tốt nên ông vẫn giữ nụ cười trên môi.
Bỗng nhiên bị hỏi, Thẩm Hi Đồng hơi hoang mang, vẻ mặt cũng cứng ngắc, “Vẫn tốt ạ, năm sau sẽ ra nước ngoài để tham gia một buổi biểu diễn.”
Chẳng biết có phải do suy nghĩ quá nhiều hay không, cô ta luôn cảm thấy Sở Trạm hỏi câu này cũng chỉ là thuận miệng mà thôi, chỉ vì muốn phụ họa thêm cho sự xuất sắc của Thẩm Thanh Lan.
“Giỏi, đám trẻ các cháu đều rất ưu tú, người già như chúng ta nhìn thấy cũng rất vui mừng.” Sở Trạm rất vui vẻ, tuy Thẩm Hi Đồng không phải là con ruột của Sở Vân Dung nhưng cũng gọi ông là “ông ngoại” nhiều năm như vậy, nên trong lòng ông vẫn hy vọng nó cũng có thể có được thành tựu.
Thẩm lão gia đồng ý gật đầu, bọn họ già rồi, hy vọng lớn nhất chỉ là con cháu có thể thành công mà thôi.
***
Năm vừa rồi đối với Thẩm Thanh Lan mà nói, mọi thứ đều trôi qua rất ổn, nhưng Phương Đồng thì lại rất đau khổ.
Ở nhà họ Phương, Phương Đồng vẫn không liên lạc được với Đinh Minh Huy, ngoại trừ hôm giao thừa anh ta có gọi điện thoại cho cô ấy thì mấy ngày nay cô ấy liên lạc với anh ta mãi mà không được.
Điện thoại không nhận, Wechat không trả lời, nhắn tin cũng không nhắn lại, cứ như đã biến mất khỏi thế gian.
“Đồng Đồng, ăn cơm.” Phó Phương Hoa gõ cửa ở bên ngoài, Phương Đồng trả lời một tiếng, để điện thoại xuống rồi đi ra ngoài.
“Ngày mai cả nhà chú Lý sẽ tới đây, con đừng đi đâu cả.” Trong bữa ăn, Phó Phương Hoa dặn dò Phương Đồng.
Phương Đồng còn đang suy nghĩ về chuyện Đinh Minh Huy, hoàn toàn không nghe thấy lời mẹ nói. Phó Phương Hoa nói lại lần nữa, cô ấy mới hoàn hồn, “Mẹ, mẹ nói gì cơ?”
Phó Phương Hoa nhìn cô ấy một cái, “Cái con bé này, ăn cơm mà còn suy nghĩ gì đấy. Mẹ nói ngày mai cả nhà chú Lý sẽ qua đây, con đừng đi đâu, ở nhà đi.”
“Bọn họ đến chơi thì cứ đến đi, bảo con ở nhà làm gì.” Phương Đồng nhíu mày, không vui, cô ấy biết mẹ mình có ý gì.
“Cái con bé này, sao lại nói như vậy? Con là chủ nhà, chẳng lẽ ngay cả đạo đãi khách cơ bản mà con cũng không hiểu?” Phó Phương Hoa hơi tức giận, lúc đầu còn nói chuyện ôn hòa với Phương Đồng, lại bị cô ấy trả treo, tâm trạng tốt được mới là lạ.
“Được rồi, được rồi, sắp sang năm mới rồi, ầm ĩ cái gì nữa?” Phương Thừa Chí giảng hòa, “Ăn cơm, ăn cơm trước đã.”
Phương Đồng giữ im lặng, gẩy gẩy mấy hạt cơm trong bát.
Phó Phương Hoa nuốt không trôi, “Đồng Đồng, mẹ biết con đang suy nghĩ gì, mẹ cũng đã nói rồi, mẹ sẽ gặp mặt thằng bé đó, nhưng mà nó có tới không? Năm ngoái con mời nó tới nhà, chẳng phải nó đã từ chối sao? Ngay cả thành ý cơ bản nhất cũng không có, con bảo mẹ làm sao tin tưởng nó?”
“Mẹ, con đã nói rồi, đó là vì công việc của anh ấy quá bận rộn, chờ năm sau anh ấy về Thủ đô, con sẽ sắp xếp cho mọi người gặp mặt.” Phương Đồng giải thích thay Đinh Minh Huy.
“Bận gì mà lắm thế, nó chỉ là nhân viên thực tập thì có thể bận đến mức nào chứ? Ba của con còn không bận như nó đấy. Chuyện này, vốn là nó phải chủ động đến nhà. Nhưng nó thì sao, con cũng chủ động mời mà nó cũng không tới, điều này chứng tỏ cái gì?”
“Mẹ, con cũng đã nói chính vì anh ấy chỉ là nhân viên thực tập mà, cấp trên muốn anh ấy tăng ca thì sao có thể từ chối được?”
Phó Phương Hoa chỉ hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt với con gái mình, “Mắt con bị mù rồi, lời đàn ông nói mà có thể hoàn toàn tin tưởng sao? Nó nói nó bận, không có thời gian con liền tin hả? Thế con biết nó làm gì ở bên ngoài không?”
“Đinh Minh Huy không phải là người như vậy, ba cả năm đều ở thành phố Lâm, cũng không gặp mẹ, sao chẳng thấy mẹ là không yên tâm về cái gì?” Phương Đồng bị Phó Phương Hoa nói đến tức giận.
“Nó có thể sánh với ba con sao? Ba con là người thế nào, còn nó là hạng người gì?” Phó Phương Hoa cũng tức giận.
“Đinh Minh Huy là một người đàn ông tốt, mẹ đừng nói bậy.” Phương Đồng cãi nhau với Phó Phương Hoa, hình như bị chọc tức thật sự, bèn đặt đũa xuống bàn, “Con ăn no rồi, hai người ăn đi.” Nói rồi, cô ấy đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
“Phương Đồng, con đứng lại đó cho mẹ.” Phó Phương Hoa quát lớn, lại bị Phương Thừa Chí kéo lại, “Được rồi, bà bớt nói vài câu đi.”
“Tôi bớt nói? Tôi có thể không nói sao, ông xem thái độ của nó đi, tôi làm vậy là vì ai? Còn chẳng phải là vì nó sao? Nếu nó không phải là con gái của tôi thì tôi quan tâm đến nó làm gì?”
Phương Thừa Chí an ủi vợ, “Nó đã hai mươi hai tuổi, đã là một đứa con gái trưởng thành rồi, có gì mà không thể bình tĩnh nói? Bà tức giận với nó làm gì?”
“Nó có lớn thì cũng là con gái tôi. Ông xem đi nó đã tìm phải hạng người nào, ngay cả gặp mặt còn ra sức từ chối, nghĩ mình là ai chứ? Cũng chỉ là một tên nghèo nàn, tưởng Phương Đồng nhà chúng ta không có nó là không được sao?”
Phương Thừa Chí cau mày, “Phương Hoa, được rồi, con cháu tự có phúc của chúng. Con cái lớn rồi, đều không thích bị chúng ta quản lý nhiều, chúng ta cứ nghe theo nó đi.”
“Phương Thừa Chí, tôi cho ông hay, chính vì cái thái độ này của ông mới khiến nó càng ngày càng tùy tiện làm bậy như vậy đấy.”
Phương Thừa Chí rất vô tội, không phải ông ấy chỉ khuyên hai câu thôi ư? Sao lửa lại đốt qua người ông ấy thế này?
Ông ấy cảm thấy Phương Đồng là một đứa trẻ có lý trí, cũng là một đứa trẻ có suy nghĩ riêng của mình, vì thế con bé vẫn có mắt nhìn người. Dù ông ấy chưa từng gặp chàng trai kia, nhưng nếu con bé đã khẳng định cậu ta tốt, thì chắc chắn cậu ta sẽ không tệ, hoàn toàn không cần phải lo lắng, lại còn cãi nhau với con gái mình.
Từ trước Tết đến bây giờ, hai mẹ con bọn họ đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần vì chuyện này. Ông ấy là người đứng giữa vợ và con gái, cũng khó xử lắm chứ.
“Phương Đồng là con gái, vốn dĩ đã thiệt thòi rồi. Nếu ngày nào đó nó thật sự chịu thiệt thì lúc đó muốn khóc cũng không kịp.” Phó Phương Hoa tiếp tục nói: “Tôi thấy thằng bé Bác Minh này rất tốt, vừa đẹp trai vừa có học thức cao, mà điều kiện gia đình cũng tốt, nếu thành đôi với Phương Đồng thì vẫn là con bé trèo cao đấy!”
Phương Đồng ở trong phòng, nghe Phó Phương Hoa hạ thấp Đinh Minh Huy, tâng bốc Lý Bác Minh thì rất buồn bực. Nghe một lát liền không nhịn được nữa, cô ấy xách túi và điện thoại định ra ngoài.
“Phương Đồng, con đi đâu vậy?” Phó Phương Hoa gọi cô lại hỏi.
Phương Đồng dừng bước, “Ở nhà buồn quá, con ra ngoài tìm bạn chơi.”
“Bạn nào?”
“Thẩm Thanh Lan.” Phương Đồng báo một cái tên.
Thẩm Thanh Lan là ai? Là thiên kim nhà họ Thẩm, nếu Phương Đồng có thể làm bạn với người ta thì Phó Phương Hoa vui còn không kịp, đương nhiên sẽ không ngăn cản. Bà ấy không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Nếu con đến nhà người ta thì không thể đi tay không được. Trong nhà còn hai bình rượu ngon, con mang đi đi.”
“Mẹ, con và Thanh Lan không cần mấy thứ này. Hơn nữa, cậu ấy không uống rượu.”
Phó Phương Hoa cũng không tức giận, mà đi lấy đồ cho Phương Đồng, miệng lẩm bẩm: “Con bé không uống, nhưng trong nhà sẽ có người uống. Hai bình rượu này là rượu tốt, mẹ nhờ người mua ở nước ngoài, tặng người ta sẽ không mất mặt.”
Phương Đồng không đợi Phó Phương Hoa mà đi luôn. Đến khi Phó Phương Hoa đi ra, trong nhà đã không còn bóng dáng Phương Đồng, “Cái con bé này, bảo mang đồ đi tặng cũng không nghe.”
“Được rồi, trước đây không có mấy thứ này thì bọn nhỏ cũng qua lại rất tốt. Bạn bè với nhau ấy mà, trong sáng một chút cũng tốt.” Phương Thừa Chí nói.
“Tôi vì ai chứ? Năm nay ông chuyển về Thủ đô rồi, nhà chúng ta không quen biết ai, mà nhà họ Thẩm có gia thế như vậy, nếu bọn họ đồng ý nâng đỡ ông một chút, thì công việc của ông cũng thuận lợi hơn. Năm trước, đến thăm nhà họ Phó, Phó lão gia nói bây giờ ông ấy đã về hưu, không xen vào chuyện bên ngoài, rõ ràng là không chịu giúp ông mà.” Phó Phương Hoa không vui vì chồng không hiểu nỗi khổ tâm của mình.
Phương Thừa Chí tất nhiên biết vợ muốn tốt cho mình, thành phố Lâm không thể so với Thủ đô, Thủ đô quan hệ rắc rối phức tạp, nếu không có ai giúp đỡ thì rất khó thăng tiến trong công việc. Lần này ông ấy được chuyển về Thủ đô là do được hời.
“Tôi tất nhiên biết bà muốn tốt cho tôi. Nhưng mà, Phương Đồng khó lắm mới có một người bạn tốt, người ta muốn giúp thì sẽ giúp, nếu người ta không muốn, mà chúng ta làm như vậy, thì sẽ làm cho Phương Đồng khó xử.”
Phó Phương Hoa suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Chỉ có hai cha con ông là thấu tình đạt lý, còn tôi là một con buôn không nói lý.”
Phương Thừa Chí cười cười, không cần phải tranh luận với vợ.
Phương Đồng không đi tìm Thẩm Thanh Lan, cũng không có chỗ nào để đi. Vì vậy, cô ấy tùy ý đi trên đường lớn.
Đi rồi đi, lại đi tới trung tâm thành phố. Tuy vẫn còn đang Tết, nhưng trong trung tâm mua sắm vẫn có không ít người. Cô ấy nhìn dòng người qua lại, đều có đôi có cặp, hoặc là đi cùng gia đình, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô ấy dừng trên bóng lưng một đôi nam nữ đi trước.
Cô ấy cảm thấy bóng lưng người đàn ông này rất quen thuộc, hình như đó là Đinh Minh Huy đã nhiều ngày không liên lạc với mình. Còn người phụ nữ kia thì cô không biết, chỉ thấy cô ta kéo cánh tay người đàn ông, tư thế hai người rất thân mật.
Phương Đồng cảm thấy toàn thân rét run, bàn tay run rẩy lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Đinh Minh Huy. Tiếng chuông điện thoại vang lên, máu trong người Phương Đồng càng ngày càng lạnh.
Đang lúc Phương Đồng gần như tuyệt vọng, người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng nghe máy, “Đồng Đồng.”
“Đinh Minh Huy, anh đang ở đâu?” Giọng điệu Phương Đồng có một chút run rẩy.
Đinh Minh Huy hơi chững lại, “Anh đang ở nhà, xin lỗi em, mấy ngày nay nhiều việc quá, không có thời gian cầm điện thoại, nên không thấy em gọi.”
“Anh đang ở quê?” Phương Đồng hỏi lại.
Đinh Minh Huy hình như có chút không biết phải làm sao, “Đúng vậy, trường học chưa mở cửa, công ty mùng mười mới vào làm, ngày mai mùng tám anh sẽ mua vé xe, chắc là tối mùng chín mới tới Thủ đô.”
“Anh nói là bây giờ anh đang ở quê?” Phương Đồng có chút không yên lòng, hỏi lại lần nữa.
“Đúng vậy, Đồng Đồng, em sao vậy? Chẳng lẽ anh lại lừa em?”
Phương Đồng từ từ nói: “Vừa nãy trên đường em thấy một bóng lưng rất giống anh, còn tưởng anh đã tới Thủ đô rồi, nên mới điện thoại cho anh xác nhận lại.”
Đinh Minh Huy nở nụ cười, “Người còn giống người, huống chi là bóng lưng, nếu em không yên tâm, thì anh gửi ảnh chụp vé xe hoặc là ảnh chụp nhà cho em xem?”
Giọng điệu đùa giỡn của anh ta làm cho Phương Đồng hoàn toàn yên tâm, cô ấy cười cười, “Chắc là em nhìn lầm rồi, tối ngày mốt mấy giờ xe đến, em đón anh.”
“Không cần đâu, anh đến lúc nửa đêm, em thân con gái ra đường không an toàn, em yên tâm ở nhà đợi anh là được rồi, anh mang một ít đặc sản quê nhà lên, trước Tết em có nói muốn anh ra mắt cha mẹ em mà, vừa lúc tặng đặc sản quê cho cô chú ăn thử luôn.”
Đinh Minh Huy dừng một chút, lại nói, “Anh đã nói chuyện của chúng ta với cha mẹ anh rồi, còn cho bọn họ xem hình em nữa, bọn họ rất thích em, nếu không phải anh ngăn cản, thì bọn họ đã gọi điện thoại cho em rồi.”
Phương Đồng yên tâm, gọi được cho Đinh Minh Huy, tâm trạng cô ấy đã tốt hơn, nghe Đinh Minh Huy nói đã giới thiệu mình với cha mẹ anh ta, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, “Em nên gọi cho cô chú mới đúng, hoặc là lúc nào đó anh mời cô chú đến Thủ đô, em sẽ dẫn cô chú đi dạo một vòng Thủ đô, bảo đảm cô chú sẽ vui vẻ về thể xác lẫn tinh thần.”
Đinh Minh Huy nở nụ cười, “Sau này sẽ có cơ hội. Có điều...” Anh ta đổi giọng, “Đồng Đồng, em cũng biết điều kiện của gia đình anh rồi đó, trong thời gian ngắn anh sợ khó mua được nhà ở Thủ đô.”
“Có gì đâu chứ, chỉ cần được ở bên anh, dù cả đời phải thuê nhà ở thì em cũng nguyện ý.”
“Đồng Đồng, có em thật tốt. Em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng làm việc, mua cho em một căn nhà lớn. Em nhất định phải chờ anh.”
Phương Đồng gật mạnh đầu, “Minh Huy, em chờ anh.”
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Phương Đồng biến mất. Cô ấy siết chặt điện thoại, trong lòng hơi bất an. Ngẩng đầu nhìn phía trước lần nữa, đã không còn thấy bóng lưng kia.
“Một mình ở đây làm gì?” Một chiếc xe dừng lại bên cạnh Phương Đồng, cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Quân Dục.
Anh ấy lái xe ngang qua, tình cờ nhìn thấy Phương Đồng vẻ mặt mờ mịt đứng ven đường.
Thẩm Quân Dục đột nhiên xuất hiện làm Phương Đồng thấy hoảng sợ. Tới khi thấy rõ người ngồi trong xe là anh ấy, cô ấy hơi tức giận, “Ngắm phong cảnh.”
Thẩm Quân Dục giễu cợt, “Ngắm phong cảnh trong thời tiết âm mười mấy độ, không ngờ em lại có sở thích này.”
Sắc mặt Phương Đồng cứng đờ, “Tôi thích thế.”
“Dù có thích thì cũng không thể lấy cơ thể mình ra đùa. Lên xe đi.” Thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, Thẩm Quân Dục nhíu mày.
“Không cần, tôi tự mình đón xe.”
“Hôm nay là mùng bảy Tết, em cảm thấy có thể đón được xe?”
Phương Đồng nhìn thoáng qua đường phố vắng tanh, thật ra cô ấy đã lạnh tới mất cảm giác rồi, suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định lên xe.
Trong xe mở hệ thống sưởi hơi, so với bên ngoài chính là hai thế giới, Phương Đồng có cảm giác mình như sống lại.
Một ly cà phê còn bốc hơi nóng được đưa tới trước mặt cô ấy.
“Tôi vừa mua, còn chưa uống.” Thẩm Quân Dục nói.
“Không cần, tôi không uống cà phê.” Phương Đồng xua tay từ chối.
Thẩm Quân Dục không có thái độ thương lượng, anh ấy nhét ly cà phê vào tay cô ấy, “Cầm cho ấm tay cũng được.”
Chạm vào bàn tay lạnh băng của Phương Đồng, anh ấy nhíu mày, chỉnh nhiệt độ của hệ thống sưởi hơi cao hơn một chút.
“Em muốn đi đâu?” Thẩm Quân Dục hỏi.
Sắc mặt Phương Đồng mờ mịt, “Không biết, anh cứ chạy tùy ý đi.”
Thẩm Quân Dục nở nụ cười, mình bị coi thành tài xế taxi rồi sao? Nhìn thoáng qua, thấy mặt cô ấy tâm sự nặng nề, cũng không muốn tính toán gì, đạp chân ga.
“Tôi định đến công ty lấy văn kiện, em không ngại thì theo tôi đến công ty một chuyến.”
Phương Đồng gật đầu, bây giờ cô ấy cũng không biết đi đâu.
“Một mình đi lang thang trên đường, cãi nhau với người nhà sao?” Thẩm Quân Dục thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của cô ấy thì chủ động hỏi.
Phương Đồng không muốn nói với anh đề tài này, “Không có, ở trong nhà hơi chán, nên ra ngoài một chút.”
Thẩm Quân Dục cũng không đâm thủng lời cô ấy nói, “Sao không tìm Lan Lan? Còn có…” Anh ấy nhớ tới một cái tên, “Tìm Vu Hiểu Huyên chơi?”
“Đầu năm, Hiểu Huyên phải đến đoàn phim báo cáo. Còn Thanh Lan... chồng cậu ấy đã trở về, hai người ít khi ở bên nhau, tôi không thể đến làm bóng đèn được.”
Thẩm Quân Dục cười cười, không ngờ cô bé này lại suy nghĩ tinh tế như vậy.
“Sau khai giảng là các em bảo vệ tốt nghiệp hả?” Không muốn bầu không khí trở nên cứng ngắc, Thẩm Quân Dục chủ động tìm đề tài nói chuyện.
Tâm trạng Phương Đồng không tốt, lại không muốn im lặng một mình rồi nghĩ nhiều, nên Thẩm Quân Dục nguyện ý trò chuyện rất hợp ý cô ấy.
“Vâng, còn có phiên dịch văn bản ra tiếng nước ngoài, viết luận văn tốt nghiệp.”
“Sau khi tốt nghiệp em đã nghĩ sẽ làm gì chưa?”
“Tạm thời chưa có tính toán, có lẽ tháng ba sẽ bắt đầu xem xét các tuyển dụng, rồi nộp hồ sơ xin việc.”
“Vẫn định làm công việc hành chính?”
“Chắc là vậy, rất khó tìm công việc đúng chuyên nghành của tôi, làm trợ lý hành chính hoặc thư ký là lựa chọn tốt nhất.”
“Trước đây tôi đã nói rồi, nếu em muốn đến tập đoàn Quân Lan làm việc, thì cứ gửi hồ sơ xin việc vào mail của tôi, lời này luôn có hiệu lực.” Thẩm Quân Dục nói xong, lại đưa một tấm danh thiếp cho cô ấy, “Trên đó có mail của tôi.”
Phương Đồng vốn định từ chối, nhưng suy nghĩ thêm lại nhận, tập đoàn Quân Lan là lựa chọn tốt nhất của cô ấy, tiền lương, đãi ngộ tốt, lại có không gian phát triển bản thân, huống chi Đinh Minh Huy cũng đang làm ở đó.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, em là bạn Lan Lan, chăm sóc em một hai phần trong phạm vi năng lực của tôi, không phải là chuyện gì lớn.” Thẩm Quân Dục dừng một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa, bình thường hay nghe Lan Lan nhắc tới em, nói em là một người thông minh, làm việc kỹ lưỡng, bây giờ tôi chỉ cho em một cơ hội mà thôi. Nếu sau này em có làm sai, thì tôi cũng sẽ không nể tình em. Đương nhiên, nếu em làm tốt, thì tôi cũng sẽ không bạc đãi em.”
Thẩm Quân Dục tuy nói như vậy, thế nhưng Phương Đồng hiểu rõ nếu không phải vì mối quan hệ bạn bè với Thẩm Thanh Lan, thì cô ấy căn bản không chiếm được cơ hội này, dù sao ban đầu cũng là cô ấy chủ động từ chức.
Đến tập đoàn Quân Lan, Thẩm Quân Dục đi lấy văn kiện, Phương Đồng ngồi ở trong xe chờ anh ấy.
Trên xe Thẩm Quân Dục có một tấm ảnh, Phương Đồng cầm lên nhìn, là ảnh chụp anh ấy và Thẩm Thanh Lan.
Có lẽ là chụp ở bãi biển, Thẩm Thanh Lan mặc đồ bơi đứng cạnh Thẩm Quân Dục, khuôn mặt Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt, Thẩm Quân Dục thì ngược lại, cười dịu dàng cưng chiều.
Ảnh chụp vào mấy năm trước, nhìn Thẩm Thanh Lan nhỏ con hơn bây giờ, trên mặt còn có sự ngây ngô.
Phương Đồng nở nụ cười, có thể thấy Thẩm Quân Dục rất thương yêu Thẩm Thanh Lan, bên trong xe đều là ảnh chụp Thẩm Thanh Lan, cô ấy hưa từng đến phòng làm việc của Thẩm Quân Dục, nhưng lúc còn thực tập ở Quân Lan, từng nghe thư ký nói, trên bàn làm việc của Thẩm Quân Dục có bày ảnh chụp một người đẹp, sắc mặt lạnh nhạt, bây giờ nghĩ lại, chắc là ảnh chụp Thẩm Thanh Lan.
Cô ấy thầm hâm mộ Thẩm Thanh Lan, mong ước có một người anh trai yêu thương mình như thế.
Lúc đi ra, Thẩm Quân Dục thấy Phương Đồng đang cười nhìn ảnh chụp của anh ấy và Thẩm Thanh Lan.
Phương Đồng không ngờ Thẩm Quân Dục trở về nhanh như vậy, cô ấy để ảnh lại chỗ cũ, Thẩm Quân Dục bỏ văn kiện ra ghế sau, rồi ngồi lên ghế lái.
“Tình cảm giữa anh và Thanh Lan rất tốt?” Phương Đồng không kiềm được hỏi.
“Lan Lan là em gái tôi, em nói thử xem?” Thẩm Quân Dục không trả lời mà hỏi lại.
Phương Đồng cũng cảm thấy mình vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc, mấp máy môi mà không biết trả lời như thế nào.
“Nghĩ ra muốn đi đâu chưa?”
Thấy cô ấy vẫn không nói lời nào, Thẩm Quân Dục cũng không gấp, “Tôi định đến nhà ngoại, Thanh Lan cũng ở đó, nếu em không ngại, thì có thể đi cùng.”
“Không, không đi đâu.” Đây là dịp gia đình người ta tụ họp, cô ấy đến làm gì, “Anh đưa tôi về nhà là được rồi.”
Thẩm Quân Dục nhìn cô, “Em chắc chứ?”
Phương Đồng gật đầu.
Thẩm Quân Dục hỏi địa chỉ nhà cô ấy, quay đầu xe.
Nơi này cách nhà cô ấy hơi xa, lúc đi, Phương Đồng ngồi xe bus một đoạn đường rồi mới đi bộ.
Trên đường trở về, Thẩm Quân Dục không chủ động nói chuyện, trong xe có chút an tĩnh, Phương Đồng thấy không được tự nhiên.
“À… tới nhà tôi rồi, tôi đi trước, ngày hôm nay cám ơn anh.” Phương Đồng muốn xuống xe, Thẩm Quân Dục cũng không ngăn lại, chỉ nói một câu lúc cô ấy xuống xe.
“Em lớn lên bên cạnh cha mẹ, hưởng thụ sự yêu thương của họ, đó là một chuyện vô cùng may mắn. Vì vậy, dù có mâu thuẫn gì với cha mẹ, thì cũng đừng tổn thương tấm lòng họ.”
Phương Đồng dừng bước, cúi đầu, nói một tiếng “Cảm ơn.”
Lúc Phương Đồng trở về, Phó Phương Hoa đang ngồi trong phòng khách xem ti vi.
“Đồng Đồng, về rồi sao? Đi chơi cùng Thanh Lan thế nào? Vui không?” Phó Phương Hoa cười cười, không còn chút tức giận vì đã cãi nhau với con gái lúc trưa.
Phương Đồng cũng cười, “Buổi tối Thanh Lan đến nhà ngoại, nên con về nhà trước.”
“Lần sau con mời Thanh Lan tới nhà chơi, mẹ nấu đồ ăn ngon cho các con.”
Phương Đồng gật đầu, “Vâng. Gần đây cậu ấy hơi bận, đợi một thời gian nữa ạ.” Đại khái là lời nói của Thẩm Quân Dục có tác dụng, Phương Đồng bây giờ nhìn mẹ mình, tâm trạng không vui vì mẹ không hiểu mình đã tan đi không ít.
“Con đó, có thời gian thì ra ngoài chơi với Thanh Lan nhiều hơn một chút. Trước đây, con nói muốn đến tập đoàn Quân Lan làm mà, đó là công ty của anh trai con bé, nếu con bé đồng ý giúp đỡ, thì chuyện này chỉ là một câu nói.” Phó Phương Hoa thấy tâm trạng con gái không tệ, nhân cơ hội nói luôn.
Phương Đồng hơi phản cảm vì mẹ mình nịnh nọt, nhưng cô ấy biết bà vì tốt cho mình, cũng không có phản bác, mà hỏi lại: “Ba đâu rồi mẹ?”
“Ba con ở thư phòng, nói là xử lý công việc gì đó.”
Phương Đồng ngồi xuống ghế sô-pha, cầm một quả táo lên ăn, “Mẹ, hôm nay con có gọi điện thoại cho Đinh Minh Huy, anh ấy nói mang lên một ít đặc sản địa phương, định qua Tết tới ra mắt ba mẹ, mẹ thấy ngày nào thì được? Tốt nhất là cuối tuần, mấy ngày còn lại anh ấy phải đi làm.”
Phó Phương Hoa ngập ngừng: “Đến khi đó xem ba con rảnh lúc nào đã. Năm sau ba con bắt đầu đi làm, sẽ rất bận, không cần tới nhà đâu, cứ đặt bàn bên ngoài là được rồi, mẹ không thích nấu ăn.”
Mặc dù biết bà đang lấy cớ, nhưng Phương Đồng cũng không nói gì, “Vâng ạ, lúc đó con sẽ hẹn thời gian với anh ấy.”
“Đồng Đồng, ngày mai nhà chú Lý tới đây, dù con có không thích Bác Minh, thì cũng không được thể hiện ra ngoài, biết chưa?” Sợ Phương Đồng thất lễ, nên Phó Phương Hoa dặn dò trước.
“Mẹ, con là người không hiểu chuyện vậy sao? Dù sao thì chú Lý cũng là khách mà.”
Phó Phương Hoa nghe vậy thì yên tâm.
Buổi chiều, Phương Thừa Chí đã khuyên bà ấy rồi, bà ấy cũng hiểu, vì một người chưa từng gặp mặt mà cãi nhau với con gái là không đáng, đợi qua chuyện này rồi nói tiếp.
**
Thẩm Thanh Lan ăn cơm tối ở nhà họ Sở xong mới về, lúc về lại bị Hạt Đậu Nhỏ quấn, sống chết không cho cô đi, gào khóc, làm sao cũng không dỗ được. Cuối cùng, Thẩm Thanh Lan đồng ý dẫn cậu bé về nhà mới chịu ngừng khóc.
Lúc tới nhà họ Sở là hai người, lúc trở về lại biến thành ba người, Hạt Đậu Nhỏ rất vui vẻ, chỉ là sắc mặt ngài Phó có chút khó coi.
“Dì, tối nay con muốn ngủ chung với dì.” Hạt Đậu Nhỏ ngồi ghế sau cùng Thẩm Thanh Lan, hai bàn chân đung đưa.
Phó Hoành Dật từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan, ý trong mắt rất rõ ràng, nhưng Thẩm Thanh Lan không nhìn lại ngài Phó, “Được.”
Ngài Phó buồn rầu.
Vì đề phòng Hạt Đậu Nhỏ ngủ chung, Phó Hoành Dật không lái xe về Giang Tâm Nhã Uyển, mà lái xe về Đại Viện quân khu.
“Các cháu về rồi à?” Phó Tĩnh Đình đang trò chuyện với Phó lão gia trong phòng khách, thấy vợ chồng son trở về thì cười hỏi.
Nhìn sang đứa bé trong lòng Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, đây là con cái nhà ai?”
“Con của chị họ cháu. Nào, Hạt Đậu Nhỏ đến chào đi. Đó là bà cô, còn đó là ông cố, là ông nội của dì, cháu gọi là ông cố.”
Hạt Đậu Nhỏ nghe lời gật đầu, từ trong lòng Thẩm Thanh Lan tuột xuống, chạy lại trước mặt Phó lão gia và Phó Tĩnh Đình, “Chào bà cô, chào ông cố, cháu là Bùi Hạo, hai người có thể gọi cháu là Hạo Hạo.”
Dáng vẻ Hạt Đậu Nhỏ mềm mại trắng trẻo, nhìn rất đáng yêu, Phó lão gia và Phó Tĩnh Đình rất thích. Phó lão gia cười toe toét, liên tục nói được, người không biết còn tưởng đây là chắt của ông đó.
Phó Tĩnh Đình nhéo khuôn mặt Hạt Đậu Nhỏ, “Hạo Hạo, chào cháu, chào mừng cháu tới nhà chơi.” Nhìn thoáng qua cửa, không thấy có người lớn theo, liền hỏi: “Hạo Hạo, cháu tới một mình?”
Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu, “Không phải, cháu đi cùng dì và dượng.”
Hạt Đậu Nhỏ ú nu, dáng dấp đáng yêu, giống như mấy đứa bé trong tranh Tết, Phó Tĩnh Đình rất thích, lại thấy cậu bé nói chuyện thú vị, nên càng thích hơn.
Bà ấy ôm Hạt Đậu Nhỏ lên, thích thú hôn lên mặt cậu bé một cái, trên người Hạt Đậu Nhỏ có mùi sữa nhàn nhạt, rất là thơm.
Hạt Đậu Nhỏ không sợ người lạ, lanh lợi vùi mình vào ngực Phó Tĩnh Đình.
“Hạo Hạo, tối nay ngủ chung với bà cô không?” Bà rất thích trẻ con. Năm đó, nếu không phải là... thì bà ấy cũng không để Cố Dương ở lại nhà họ Cố.
Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu, “Cháu không muốn, cháu muốn ngủ chung với dì.”
“Dì phải ngủ chung với dượng, cháu không thể ngủ cùng dì được.” Phó Tĩnh Đình kiên trì giải thích.
Hạt Đậu Nhỏ xoắn xuýt, nhíu mày, mắt bỗng sáng lên, nói: “Dượng ngủ chung với bà cô, Hạo Hạo ngủ với dì.”
Ngài Phó đen mặt, khóe môi Phó Tĩnh Đình giật giật, không ngờ Hạt Đậu Nhỏ lại nói ra lời kinh người như vậy.
“Dượng là người lớn, không thể ngủ với bà cô được. Bà cô ngủ một mình là không ngủ được, Hạo Hạo ngủ cùng bà cô, được không?” Phó Tĩnh Đình còn muốn lừa Hạt Đậu Nhỏ, bà thật sự thích đứa bé này.
Có điều, khuyên mãi mà Hạt Đậu Nhỏ vẫn không đồng ý.
“Dì Triệu, dì dẫn Hạo Hạo đi tắm.” Giờ đã trễ rồi, Hạt Đậu Nhỏ bắt đầu ngáp, Phó Tĩnh Đình không đùa cậu bé nữa.
“Dì.” Hạt Đậu Nhỏ nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, rõ ràng là muốn Thẩm Thanh Lan tắm cho cậu bé.
Phó Hoành Dật nói: “Dì cháu cũng phải tắm, cháu đi tắm cùng dì này đi.”
Hạt Đậu Nhỏ lưu luyến nhìn Thẩm Thanh Lan, rồi mới đi theo dì Triệu.
Phó lão gia và Phó Tĩnh Đình đi lên lầu.
Thẩm Thanh Lan chuẩn bị đi tắm, Phó Hoành Dật vào phòng tắm xả nước, thấy cô vào rồi mới xoay người đi ra ngoài, tới phòng khách chuẩn bị cho Hạt Đậu Nhỏ ngủ. Muốn ngủ với vợ anh? Nằm mơ đi!
Hạt Đậu Nhỏ tắm rửa xong đi ra, liền bị Phó Hoành Dật dẫn tới phòng khách.
“Dì đâu ạ?” Hạt Đậu Nhỏ không thấy Thẩm Thanh Lan nên hỏi.
“Dì cháu đang tắm, cháu ngủ trước đi, dì tắm xong sẽ qua đây.” Phó Hoành Dật lừa cậu bé, chỉ cần dỗ tên tiểu quỷ này trước khi Thanh Lan tắm xong là được rồi.
Hạt Đậu Nhỏ không vui, “Vậy cháu đợi dì.”
Phó Hoành Dật hiếm khi dịu giọng nói, “Dì cháu tắm hơi lâu, không lẽ không cho dì cháu tắm. Ngoan nào, ngủ trước đi.”
Hạt Đậu Nhỏ chớp mắt nhìn Phó Hoành Dật, “Dượng, dượng có thể kể chuyện cho cháu trước khi ngủ không? Mẹ và bà ngoại đều kể chuyện cổ tích cho cháu nghe trước khi ngủ.”
Phó Hoành Dật bị làm khó, anh đâu biết kể chuyện cổ tích, “Dượng không biết kể chuyện cổ tích.”
“Dượng biết chuyện ba con heo nhỏ không?”
Phó Hoành Dật lắc đầu.
“Thế chuyện sói và thỏ thì sao?”
Phó Hoành Dật lắc đầu.
“Rùa và thỏ?”
Phó Hoành Dật lại lắc đầu.
“Ngàn lẻ một đêm?”
Phó Hoành Dật tiếp tục lắc đầu.
Hạt Đậu Nhỏ ghét bỏ nhìn Phó Hoành Dật, “Dượng, sao dượng ngốc quá vậy, cái gì cũng không biết?”
Mặt Phó Hoành Dật đen lại, trừng Hạt Đậu Nhỏ, cả người toát ra hơi lạnh.
Thẩm Thanh Lan đứng ở cửa nhìn người đàn ông bên trong phòng, khóe môi vểnh lên, cho thấy lúc này tâm trạng cô rất tốt, e rằng ngài Phó sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên bị người ta nói ngốc.
“Nhất định phải nghe kể chuyện?” Gân xanh trên trán Phó Hoành Dật giật giật, nhưng vẫn phải nhẫn nại mà hỏi.
Hạt Đậu Nhỏ gật mạnh đầu, sợ Phó Hoành Dật không tin, nên bổ sung thêm một câu, “Mỗi tối cháu phải nghe kể chuyện mới có thể ngủ.”
“Được, chờ dượng một lát.” Phó Hoành Dật đứng lên, định đến thư phòng tìm một cuốn tiểu thuyết, lúc ra cửa nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đang đứng đó xem trò vui, thấy cô cười, Phó Hoành Dật tức giận nhìn cô.
Thừa dịp Hạt Đậu Nhỏ chưa phát hiện, anh kéo cô lại phòng ngủ của bọn họ, “Em ngủ trước đi, anh dỗ nó ngủ rồi qua.”
Thẩm Thanh Lan nhướn mày, “Cần gì phải phiền phức như vậy, ôm nó ngủ chung là được rồi.”
Phó Hoành Dật cắn răng, “Nó là con trai.”
Thẩm Thanh Lan: “Năm nay nó mới ba tuổi, vẫn còn trẻ con.”
Phó Hoành Dật mặc kệ, ba tuổi cũng là nam, là nam là không thể ngủ chung với vợ anh, vợ là của một mình anh. Anh hôn lên khóe môi Thẩm Thanh Lan một cái, dịu dàng nói, “Ngoan, đi vào trước chờ anh.”
Thẩm Thanh Lan buồn cười, cũng không có phản đối, nghe lời lên giường, chỉ là không ngủ, mà tựa ở đầu giường đọc sách.
Phó Hoành Dật xoay người đi thư phòng, tìm một lúc lâu mới thấy một quyển “Ông già và biển cả”, nhìn hơi cũ, không biết mua từ lúc nào. Từ sau năm 18 tuổi là anh không còn xem những sách này nữa, trong thư phòng chỉ có sách quân sự.
“Dượng, dượng thật là chậm chạp mà.” Hạt Đậu Nhỏ chờ đến sắp ngủ mới thấy Phó Hoành Dật, cậu bé chu cái miệng nhỏ lên oán trách.
Phó Hoành Dật ngồi xuống cạnh giường, “Còn muốn nghe kể chuyện không?”
Hạt Đậu Nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó nhìn Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật mở sách ra đọc.
Một lát sau, Hạt Đậu Nhỏ nói: “Dượng, dượng đọc nhanh quá.”
Phó Hoành Dật đọc chậm lại.
Qua hai phút, “Dượng, giọng của dượng không êm tai bằng mẹ và bà ngoại, bọn họ không cần nhìn sách đọc, mà giọng rất…” Cậu bé còn nhỏ, không hiểu cái gì gọi là “diễn cảm”, nên không biết hình dung giọng đọc khô khan của ngài Phó như thế nào.
Nhưng kỳ lạ là ngài Phó lại hiểu ý của cậu bé, sắc mặt hơi lạnh, đối diện với đôi mắt to tròn lấp lánh của Hạt Đậu Nhỏ, đáy lòng anh mềm nhũn, dịu giọng đọc tiếp.
Hạt Đậu Nhỏ miễn cưỡng hài lòng, lẳng lặng nghe, chỗ không hiểu còn hỏi Phó Hoành Dật, Phó Hoành Dật đều kiên nhẫn trả lời.
Đến khi Phó Hoành Dật cúi đầu nhìn, thì Hạt Đậu Nhỏ đã ngủ rồi, đôi môi hơi vểnh lên, Phó Hoành Dật cười cười, đặt sách lên đầu giường, đắp chăn cho cậu bé, tắt đèn, rồi đi ra ngoài.
“Hạo Hạo ngủ rồi?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phó Hoành Dật gật đầu, cuối cùng cũng dỗ được tên tiểu quỷ đó ngủ, bây giờ không ai giành vợ với anh nữa rồi.
Thẩm Thanh Lan đã tắm rửa xong, Phó Hoành Dật cầm đồ ngủ vào phòng tắm, mười phút sau đi ra, tóc còn hơi ẩm.
Anh lên giường, ôm Thẩm Thanh Lan vào trong lòng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh than nhẹ, “Vận đào hoa cũng thật là, nam nữ già trẻ gì cũng dính.” Sao anh có thể quên hôm qua gặp Nhan Thịnh Vũ ở triển lãm tranh được, anh cũng là đàn ông, anh hiểu ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan của Nhan Thịnh Vũ.
Còn có em gái của anh ta nữa, lúc nhìn vợ anh, hai mắt phát sáng. Thêm đứa bé ở đây nữa, trực tiếp tới nhà, đòi ngủ chung với vợ anh.
Nghĩ như vậy, lòng ngài Phó càng khó chịu hơn, “Thật muốn bỏ em vào trong túi, vậy thì không ai giành em đi được.”
Bình luận facebook