Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-763
Chương 763: Tóc em đã dài đến eo, lấy em được không? (4)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Phó Tĩnh Đình vốn định đổi cho bọn họ một cặp nhẫn mới, nhưng lại bị Đào Nhiên từ chối, cô cảm thấy đôi nhẫn này tốt lắm rồi.
Phó Tĩnh Đình nghĩ rằng dù sao không phải là nhẫn cưới, cũng chẳng quan trọng gì, cùng lắm chờ đến khi hai đứa kết hôn thì đặt lại cặp nhẫn khác, thế nên thuận theo ý của theo ý Đào Nhiên.
Hai tháng sau, cuối cùng Cố Dương cũng xuất viện, ngoài việc tay phải cử động còn chưa linh hoạt thì các vết thương khác cơ bản đã khỏi hẳn
Sau khi xuất viện, hai người bắt đầu lên kế hoạch về chào hỏi nhà Đào Nhiên
Chọn một ngày cuối tuần, Cố Dương và Đào Nhiên lái xe về quê nhà cô
Vì cánh tay anh còn chưa lành, nên Đào Nhiên phụ trách lái xe, dọc đường Cố Dương vẫn luôn căng3thẳng cầm gương trang điểm của cô chỉnh sửa tóc tai cho mình.
“Nhiên Nhiên, em xem kiểu tóc hiện giờ của anh có được không? Không luộm thuộm chứ?”
“Nhiên Nhiên, hôm nay anh mặc bộ đồ này có vấn đề gì không?” Đào Nhiên bất đắc dĩ quét ánh nhìn về anh, “Cố Dương, anh đừng căng thẳng, bố mẹ em rất dễ nói chuyện.” Cố Dương sao có thể không căng thẳng? Anh căng thẳng đến nỗi hai tay toát hết mồ hôi, “Nhiên Nhiên, nếu cô chú không thích anh thì phải làm sao? Sớm biết vậy anh nên cùng em về gặp bố mẹ sớm hơn.”
Thời gian này, Phó Tĩnh Đình thường xuyên càm ràm bên tai anh, Cố Dương mới ý thức được rằng trước đây mình sơ sót biết bao nhiêu?
Đào Nhiên an ủi anh, “Anh là người em chọn, bố mẹ em thương em0nhất, chắc chắn sẽ thích anh thôi, yêu chim yêu cả lồng mà.” Thật ra lúc nói câu này, trong lòng cô cũng không chắc lắm
Tuy hai ngày trước cô đã gọi điện cho bố mẹ, báo cáo chuyện hôm nay về nhà, nhưng chuyện Cố Dương cầu hôn cô, hơn nữa cô đã đồng ý rồi thì lại chưa nói với bố mẹ, đoán là bố cô mà biết thế nào cũng lại có ý kiến
Tuy Đào Nhiên đã nói vậy, nhưng Cố Dương vẫn chẳng có cảm giác được an ủi, trái lại càng thấy căng thẳng hơn
Tới của nhà Đào Nhiên, lòng bàn tay Cố Dương càng toát nhiều mồ hôi, cứ rề rà không chịu tháo dây an toàn, “Nhiên Nhiên, anh hồi hộp quá!” Cho dù là chấp hành nhiệm vụ, anh cũng chưa từng hồi hộp như thế này
Đào Nhiên giúp anh tháo dây5an toàn, quét mắt sang anh, phát hiện trên trán Cố Dương đều là mồ hôi thì không khỏi buồn cười, “Anh cứ coi bố mẹ em là phụ huynh bình thường là được mà, đừng căng thẳng quá, bọn họ sẽ không ăn anh đâu, hơn nữa còn có em đây, em chắc chắn sẽ đứng về phía anh.”
“Em nói xem, anh chuẩn bị quà thế này có ít quá không, đáng lẽ anh nên chuẩn bị nhiều hơn nữa.” Cố Dương lại lo lắng một vấn đề khác
Đào Nhiên vỗ trán, cốp sau xe của họ đã nhét đầy rồi, đến cả ghế sau cũng đều là quà do Cố Dương mua cho bố mẹ cô
“Quá nhiều rồi, chẳng lẽ anh còn muốn chuyển cả khu thương mại về nhà luôn hả, nhanh xuống xe, đừng lề mề nữa.” Cô thúc giục
Cố Dương mở cửa xe, lao thẳng4ra sau cốp lấy quà cho bố mẹ cô
Biết hôm nay con gái sẽ đưa bạn trai về nhà, bố mẹ Đào Nhiên đều ở nhà chờ sẵn
Nhà Đào Nhiên là tầng lớp có thu nhập phổ thông, sống trong một căn nhà bình thường trong một tiểu khu, nhưng trong nhà mọi thứ đều được dọn dẹp rất sạch sẽ
Lúc Cố Dương bước vào cửa, bà Đào còn đang ở trong bếp nấu cơm
“Bố, con về rồi.” Đào Nhiên cười tít mắt chào hỏi bố, “Đây là Cố Dương, bạn trai con.” Cố Dương thả đồ trên tay xuống, đứng nghiêm, chào ông Đào theo nghi thức quân đội, nói to lên, “Cháu chào chú.” Giọng nói to đến nỗi bà Đào đang nấu cơm trong bếp cũng nghe thấy.
Thời gian như dừng lại trong chốc lát.
Đào Nhiên không ngờ Cố Dương vừa mới gặp đã biểu diễn một9cảnh như vậy, cô đột nhiên không biết nên phản ứng như thế nào
Cố Dương cũng ý thức được mình đã căng thẳng quá độ.
Ông Đào phẩy tay, “Được rồi, vào nhà trước đi.” “Chú à, trên xe còn đổ chưa mang vào hết, cháu đi chuyển đồ vào đã.” Nói xong anh liền xoay người đi xuống lầu.
Bà Đào liếc nhìn con gái, nói, “Anh bạn trai này của con sao nhìn có vẻ hơi ngờ nghệch thế?”
Đào Nhiên ngại ngùng, “Anh ấy bình thường không thể đâu, chắc là do căng thẳng quá thôi.”
Cố Dương chính là tinh anh, tuyệt đối không thể có quan hệ gì với hai chữ ngờ nghệch được
Trong lòng ông Đào vốn cực kỳ bất mãn về Cố Dương, chỉ là màn diễn vừa rồi của Cố Dương lại khiến cho sự bực bội trong lòng ông giảm bớt phần nào
Chờ Cố Dương lên lần nữa, ánh mắt của ông Đào đã ôn hòa hơn rất nhiều, đây dù sao cũng là lần đầu tiên Cố Dương đến nhà, vì vậy cũng không nghênh đón anh về sắn sóc vồn vã, vẫn giữ vẻ cứng nhắc
“Cậu và con gái tôi bên nhau cũng đã bốn năm năm, vậy mà đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu đấy.” Ông Đào nói chuyện giống như đang tán gẫu chuyện hằng ngày
Thế nhưng, chỉ một câu này lại khiến Cố Dương mồ hôi nhễ nhại, “Chuyện đó, chú ạ, chuyện này là cháu không đúng, đáng lẽ cháu nên đến thăm nhà mình sớn hơn, nhưng vì tính chất công việc của cháu thường xuyên vắng nhà, nên mãi chưa tìm được cơ hội
Là lỗi của cháu, cháu xin chân thành nói lời xin lỗi với chú.”
Thái độ có vẻ không tồi, trong lòng ông Đào thầm nghĩ
“Cậu hiện giờ còn ở trong quân đội?”
“Vâng ạ.”
“Vậy cậu tính ở trong quân đội như vậy cả đời ư?” “Bố, khó khăn lắm hôm nay con và anh ấy mới về nhà một chuyện, bố không thể nói chuyện gì khác với anh ấy à?” Đào Nhiên giả bộ ngớ ngẩn
Bố mẹ cô không muốn Cố Dương tiếp tục ở trong quân đội
Nhưng Cố Dương yêu quân đội, không hề muốn rời khỏi đó, cô biết và cũng ủng hộ anh.
Ông Đào hùng hổ, trừng mắt nhìn con gái, “Bố đang nói chuyện với cậu ta, con chen vào làm gì, đi, đi vào bếp phụ mẹ con bưng đồ ăn ra.” “Con cứ ở đây với bố, lâu như vậy bố không gặp con, chẳng lẽ không nhớ con à?” Đào Nhiên không yên tâm để anh một mình ở đây, nên không muốn đi.
“Nhanh vào bếp đi, một mình mẹ con làm không nổi đâu.” Bố Đào có ý muốn đuổi Đào Nhiên đi.
“Nhiên Nhiên, em đi phụ dì trước đi, anh nói chuyện với chú một lát.” Cố Dương mở lời.
Cô không yên tâm nhìn anh, anh lắc đầu tỏ ý bản thân có thể ứng phó được.
“Vậy được, bố, vậy con đi phụ mẹ đây
Cố Dương là bạn trai mà con khó khăn lắm mới tìm được, bổ đừng có dọa người ta chạy mất đấy, bằng không con mà không gả đi đâu được thì bố phải nuôi con cả đời đấy.”
Ông Đào lườm con gái, cái cùi chỏ này hướng ra ngoài sớm quá nhỉ
“Nói linh tinh gì đấy, nhanh đi phụ mẹ.”
Đào Nhiên lè lưỡi rồi xoay người đi vào bếp.
Thấy con gái đi rồi, ông Đào mới nhìn về phía Cố Dương, “Đứa con gái này của tôi bị chiều hư rồi, ăn nói không suy nghĩ.” Cố Dương cười híp cả mắt, “Nhiên Nhiên như vậy gọi là tính thật thà, cháu rất thích điểm này ở cô ấy.” Ông Đào chỉ nói khách khí vậy thôi, không phải thật sự chê bai con gái mình, Cố Dương trả lời như vậy khiến ông khá hài lòng.
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cậu tính ở trong quân đội cả đời sao?”
Cố Dương mím môi, thần sắc nghiêm túc, “Chú ạ, cháu không muốn nói dối để lừa chú, nếu như có thể, cháu tính phục vụ trong quân đội cả đời
Không giấu gì chú, ông ngoại cháu là quân nhân, từ nhỏ cháu đã lớn lên trong môi trường như thể
Và ông ngoại cháu cũng hy vọng cháu có thể làm lính
Thực ra mới đầu cháu không hề thích làm lính, cũng luôn từ chối con đường do ông ngoại cháu sắp xếp, nhưng bấy nhiêu năm ở trong quân đội khiến cháu dần dần yêu nơi ấy, cháu không thể rời xa nó
Cháu biết chú hỏi điều này là vì lo cháu không có nhiều thời gian ở cạnh Nhiên Nhiên, về điểm này, cháu chỉ có thể nói lời xin lỗi, bởi do công việc của cháu, cháu quả thực không có cách nào giống như người khác ở cạnh cô ấy từng phút từng giờ
Nhưng điều cháu có thể làm được chính là cả đời này cháu chỉ yêu mình cô ấy, toàn tâm toàn ý yêu cô ấy
Trong những năm tồn tại trên đời, nỗ lực hết mình để chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, cho cô ấy niềm hạnh phúc lớn nhất.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Phó Tĩnh Đình nghĩ rằng dù sao không phải là nhẫn cưới, cũng chẳng quan trọng gì, cùng lắm chờ đến khi hai đứa kết hôn thì đặt lại cặp nhẫn khác, thế nên thuận theo ý của theo ý Đào Nhiên.
Hai tháng sau, cuối cùng Cố Dương cũng xuất viện, ngoài việc tay phải cử động còn chưa linh hoạt thì các vết thương khác cơ bản đã khỏi hẳn
Sau khi xuất viện, hai người bắt đầu lên kế hoạch về chào hỏi nhà Đào Nhiên
Chọn một ngày cuối tuần, Cố Dương và Đào Nhiên lái xe về quê nhà cô
Vì cánh tay anh còn chưa lành, nên Đào Nhiên phụ trách lái xe, dọc đường Cố Dương vẫn luôn căng3thẳng cầm gương trang điểm của cô chỉnh sửa tóc tai cho mình.
“Nhiên Nhiên, em xem kiểu tóc hiện giờ của anh có được không? Không luộm thuộm chứ?”
“Nhiên Nhiên, hôm nay anh mặc bộ đồ này có vấn đề gì không?” Đào Nhiên bất đắc dĩ quét ánh nhìn về anh, “Cố Dương, anh đừng căng thẳng, bố mẹ em rất dễ nói chuyện.” Cố Dương sao có thể không căng thẳng? Anh căng thẳng đến nỗi hai tay toát hết mồ hôi, “Nhiên Nhiên, nếu cô chú không thích anh thì phải làm sao? Sớm biết vậy anh nên cùng em về gặp bố mẹ sớm hơn.”
Thời gian này, Phó Tĩnh Đình thường xuyên càm ràm bên tai anh, Cố Dương mới ý thức được rằng trước đây mình sơ sót biết bao nhiêu?
Đào Nhiên an ủi anh, “Anh là người em chọn, bố mẹ em thương em0nhất, chắc chắn sẽ thích anh thôi, yêu chim yêu cả lồng mà.” Thật ra lúc nói câu này, trong lòng cô cũng không chắc lắm
Tuy hai ngày trước cô đã gọi điện cho bố mẹ, báo cáo chuyện hôm nay về nhà, nhưng chuyện Cố Dương cầu hôn cô, hơn nữa cô đã đồng ý rồi thì lại chưa nói với bố mẹ, đoán là bố cô mà biết thế nào cũng lại có ý kiến
Tuy Đào Nhiên đã nói vậy, nhưng Cố Dương vẫn chẳng có cảm giác được an ủi, trái lại càng thấy căng thẳng hơn
Tới của nhà Đào Nhiên, lòng bàn tay Cố Dương càng toát nhiều mồ hôi, cứ rề rà không chịu tháo dây an toàn, “Nhiên Nhiên, anh hồi hộp quá!” Cho dù là chấp hành nhiệm vụ, anh cũng chưa từng hồi hộp như thế này
Đào Nhiên giúp anh tháo dây5an toàn, quét mắt sang anh, phát hiện trên trán Cố Dương đều là mồ hôi thì không khỏi buồn cười, “Anh cứ coi bố mẹ em là phụ huynh bình thường là được mà, đừng căng thẳng quá, bọn họ sẽ không ăn anh đâu, hơn nữa còn có em đây, em chắc chắn sẽ đứng về phía anh.”
“Em nói xem, anh chuẩn bị quà thế này có ít quá không, đáng lẽ anh nên chuẩn bị nhiều hơn nữa.” Cố Dương lại lo lắng một vấn đề khác
Đào Nhiên vỗ trán, cốp sau xe của họ đã nhét đầy rồi, đến cả ghế sau cũng đều là quà do Cố Dương mua cho bố mẹ cô
“Quá nhiều rồi, chẳng lẽ anh còn muốn chuyển cả khu thương mại về nhà luôn hả, nhanh xuống xe, đừng lề mề nữa.” Cô thúc giục
Cố Dương mở cửa xe, lao thẳng4ra sau cốp lấy quà cho bố mẹ cô
Biết hôm nay con gái sẽ đưa bạn trai về nhà, bố mẹ Đào Nhiên đều ở nhà chờ sẵn
Nhà Đào Nhiên là tầng lớp có thu nhập phổ thông, sống trong một căn nhà bình thường trong một tiểu khu, nhưng trong nhà mọi thứ đều được dọn dẹp rất sạch sẽ
Lúc Cố Dương bước vào cửa, bà Đào còn đang ở trong bếp nấu cơm
“Bố, con về rồi.” Đào Nhiên cười tít mắt chào hỏi bố, “Đây là Cố Dương, bạn trai con.” Cố Dương thả đồ trên tay xuống, đứng nghiêm, chào ông Đào theo nghi thức quân đội, nói to lên, “Cháu chào chú.” Giọng nói to đến nỗi bà Đào đang nấu cơm trong bếp cũng nghe thấy.
Thời gian như dừng lại trong chốc lát.
Đào Nhiên không ngờ Cố Dương vừa mới gặp đã biểu diễn một9cảnh như vậy, cô đột nhiên không biết nên phản ứng như thế nào
Cố Dương cũng ý thức được mình đã căng thẳng quá độ.
Ông Đào phẩy tay, “Được rồi, vào nhà trước đi.” “Chú à, trên xe còn đổ chưa mang vào hết, cháu đi chuyển đồ vào đã.” Nói xong anh liền xoay người đi xuống lầu.
Bà Đào liếc nhìn con gái, nói, “Anh bạn trai này của con sao nhìn có vẻ hơi ngờ nghệch thế?”
Đào Nhiên ngại ngùng, “Anh ấy bình thường không thể đâu, chắc là do căng thẳng quá thôi.”
Cố Dương chính là tinh anh, tuyệt đối không thể có quan hệ gì với hai chữ ngờ nghệch được
Trong lòng ông Đào vốn cực kỳ bất mãn về Cố Dương, chỉ là màn diễn vừa rồi của Cố Dương lại khiến cho sự bực bội trong lòng ông giảm bớt phần nào
Chờ Cố Dương lên lần nữa, ánh mắt của ông Đào đã ôn hòa hơn rất nhiều, đây dù sao cũng là lần đầu tiên Cố Dương đến nhà, vì vậy cũng không nghênh đón anh về sắn sóc vồn vã, vẫn giữ vẻ cứng nhắc
“Cậu và con gái tôi bên nhau cũng đã bốn năm năm, vậy mà đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu đấy.” Ông Đào nói chuyện giống như đang tán gẫu chuyện hằng ngày
Thế nhưng, chỉ một câu này lại khiến Cố Dương mồ hôi nhễ nhại, “Chuyện đó, chú ạ, chuyện này là cháu không đúng, đáng lẽ cháu nên đến thăm nhà mình sớn hơn, nhưng vì tính chất công việc của cháu thường xuyên vắng nhà, nên mãi chưa tìm được cơ hội
Là lỗi của cháu, cháu xin chân thành nói lời xin lỗi với chú.”
Thái độ có vẻ không tồi, trong lòng ông Đào thầm nghĩ
“Cậu hiện giờ còn ở trong quân đội?”
“Vâng ạ.”
“Vậy cậu tính ở trong quân đội như vậy cả đời ư?” “Bố, khó khăn lắm hôm nay con và anh ấy mới về nhà một chuyện, bố không thể nói chuyện gì khác với anh ấy à?” Đào Nhiên giả bộ ngớ ngẩn
Bố mẹ cô không muốn Cố Dương tiếp tục ở trong quân đội
Nhưng Cố Dương yêu quân đội, không hề muốn rời khỏi đó, cô biết và cũng ủng hộ anh.
Ông Đào hùng hổ, trừng mắt nhìn con gái, “Bố đang nói chuyện với cậu ta, con chen vào làm gì, đi, đi vào bếp phụ mẹ con bưng đồ ăn ra.” “Con cứ ở đây với bố, lâu như vậy bố không gặp con, chẳng lẽ không nhớ con à?” Đào Nhiên không yên tâm để anh một mình ở đây, nên không muốn đi.
“Nhanh vào bếp đi, một mình mẹ con làm không nổi đâu.” Bố Đào có ý muốn đuổi Đào Nhiên đi.
“Nhiên Nhiên, em đi phụ dì trước đi, anh nói chuyện với chú một lát.” Cố Dương mở lời.
Cô không yên tâm nhìn anh, anh lắc đầu tỏ ý bản thân có thể ứng phó được.
“Vậy được, bố, vậy con đi phụ mẹ đây
Cố Dương là bạn trai mà con khó khăn lắm mới tìm được, bổ đừng có dọa người ta chạy mất đấy, bằng không con mà không gả đi đâu được thì bố phải nuôi con cả đời đấy.”
Ông Đào lườm con gái, cái cùi chỏ này hướng ra ngoài sớm quá nhỉ
“Nói linh tinh gì đấy, nhanh đi phụ mẹ.”
Đào Nhiên lè lưỡi rồi xoay người đi vào bếp.
Thấy con gái đi rồi, ông Đào mới nhìn về phía Cố Dương, “Đứa con gái này của tôi bị chiều hư rồi, ăn nói không suy nghĩ.” Cố Dương cười híp cả mắt, “Nhiên Nhiên như vậy gọi là tính thật thà, cháu rất thích điểm này ở cô ấy.” Ông Đào chỉ nói khách khí vậy thôi, không phải thật sự chê bai con gái mình, Cố Dương trả lời như vậy khiến ông khá hài lòng.
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cậu tính ở trong quân đội cả đời sao?”
Cố Dương mím môi, thần sắc nghiêm túc, “Chú ạ, cháu không muốn nói dối để lừa chú, nếu như có thể, cháu tính phục vụ trong quân đội cả đời
Không giấu gì chú, ông ngoại cháu là quân nhân, từ nhỏ cháu đã lớn lên trong môi trường như thể
Và ông ngoại cháu cũng hy vọng cháu có thể làm lính
Thực ra mới đầu cháu không hề thích làm lính, cũng luôn từ chối con đường do ông ngoại cháu sắp xếp, nhưng bấy nhiêu năm ở trong quân đội khiến cháu dần dần yêu nơi ấy, cháu không thể rời xa nó
Cháu biết chú hỏi điều này là vì lo cháu không có nhiều thời gian ở cạnh Nhiên Nhiên, về điểm này, cháu chỉ có thể nói lời xin lỗi, bởi do công việc của cháu, cháu quả thực không có cách nào giống như người khác ở cạnh cô ấy từng phút từng giờ
Nhưng điều cháu có thể làm được chính là cả đời này cháu chỉ yêu mình cô ấy, toàn tâm toàn ý yêu cô ấy
Trong những năm tồn tại trên đời, nỗ lực hết mình để chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, cho cô ấy niềm hạnh phúc lớn nhất.”
Bình luận facebook