Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-787
Chương 787: Phó thần hiên, lâu rồi không gặp (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Vì công ty vừa mới bắt đầu hoạt động nên ai cũng rất bận, dù là ngày cuối tuần cũng phải tăng ca, cơm tối thường là ăn cơm hộp
Giờ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, tất nhiên phải đi ăn một bữa thật ngon.
Phó Thần Hiên ngẩng đầu khỏi máy tính: “Đã đến giờ tan làm rồi à?”
Quả Quả đen mặt: “Quá nửa tiếng rồi.” Phó Thần Hiên giơ tay bóp trán, hôm nay anh gặp một vấn đề, vì mải cứu nên quên mất cả thời gian
“Những người khác đâu rồi?” “Đều đi cả rồi, thấy anh bận nên em bảo mọi người đi trước.”
Phó Thần Hiên nghe vậy thì thở dài, hôm nay anh định mời mọi người đi thư giãn, nếu đã vậy thì đành để hôm khác
Phó Thần Hiên thu dọn đồ đạc rồi đứng lên: “Chúng ta cũng đi thôi.” “Anh Thần Hiên,3hôm nay anh mời em ăn cơm đi
Ăn cơm hộp cả tháng, em ngán lắm rồi.” Quả Quả ra vẻ đáng thương nói, cô lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên ăn nhiều cơm hộp như thế.
“Được rồi, em muốn ăn gì
Hôm nay dù em có muốn ăn thịt rồng anh cũng nghĩ cách kiếm cho em” Phó Thần Hiên nói với vẻ khí phách.
“Em muốn ăn bò bít tết.” Quả Quả chọn đồ Tây ngay
Phó Thần Hiên không có ý kiến gì, lái xe đưa cô đến một nhà hàng Tây cao cấp gần đó.
“Từ tuần sau không phải tăng ca nữa
Tháng này em vất vả rồi.” Phó Thần Hiên nhìn gương mặt gầy rộc đi của Quả Quả thì thấy rất áy náy
Quả Quả lắc đầu: “Em không nghĩ vậy, em thấy ở chỗ anh tốt hơn chỗ ba em nhiều.” ở công ty của0Phó Thần Hiên, không ai coi cô là cành vàng lá ngọc của Tập đoàn Hàn Thị, cô chỉ là một người mới
Dù có rất nhiều việc chưa làm bao giờ, thậm chí còn sai sót, nhưng mọi người sẽ nhắc nhở cô một cách thân thiện hoặc giúp đỡ cô
Không giống như ở Hàn Thị, dù biết cô làm sai, nhưng những người kia vẫn coi như không phát hiện chỉ vì cha cô là Hàn Dịch
“Đi làm một tháng đã quen chưa?” Phó Thần Hiên lại hỏi.
“Quen rồi ạ.” Quả Quả ung dung nói, tự do tự tại và thoải mái như vậy, dù có một cô cũng cam lòng.
“Tháng sau, một app mới của chúng ta sẽ chính thức bước vào giai đoạn nghiên cứu phát triển, đến lúc ấy cả công ty còn bận nữa
Tháng này em nhất định phải quen với công việc, thành5thạo mọi thứ, vì thế những ngày tới em vẫn phải vất vả đấy.”
Quả Quả u oán nhìn anh: “Anh Thần Hiên, anh biết giờ anh giống gì không?” Phó Thần Hiên khó hiểu, chờ cô nói tiếp
“Giống Chu Bái Bì, nhà tư bản chủ nghĩa vạn ác ấy.” Quả Quả than phiền, nhưng cũng chỉ nói miệng là vậy chứ cũng không bất mãn gì
Phó Thần Hiên cười: “Vậy em chưa thấy lúc anh giống Chu Bái Bì hơn rồi, anh nhớ lúc công ty chỉ có mấy người bọn anh, còn ăn ngủ nghỉ ở công ty một tuần liền đấy.” Quả Quả kinh ngạc: “Công ty của anh còn có phòng ngủ hả?” “Ngủ dưới đất, nhưng lúc ấy đang là hè, trải đệm lên đất là ngủ được.” “Sao không về nhà ngủ ạ?” Quả Quả khó hiểu.
“Chạy cho kịp tiến độ chứ sao
Khi ấy,4một phần mềm xử lý mà bọn anh đang nghiên cứu được một công ty chú ý, cuối cùng trước khi ký hợp đồng một tuần lại phát hiện ra phần mềm có lỗi, đành phải tăng ca để tìm lỗi rồi sửa thôi.” Đó là đơn đặt hàng đầu tiên của bọn họ sau khi công ty thành lập, lần đầu tiên đương nhiên phải cố gắng hết sức rồi
Lúc ấy cả công ty chỉ có năm người, gần như không ngủ không nghỉ mới chạy kịp tiến độ
Quả Quả không tưởng tượng nổi khi ấy vất vả đến mức nào, cô cảm thấy thương thay cho Phó Thần Hiên: “Anh Thần Hiên, mọi người vất vả quá.” Phó Thần Hiên cười, thật ra nếu nghiêm túc thì bọn họ cũng không quá vất vả
Dù nói anh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng nhưng xuất phát điểm9của anh vẫn cao hơn nhiều so với những người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng chân chính
Hai người nói chuyện công việc, rồi những chuyện Phó Thần Hiên đã trải qua trong những năm du học, bầu không khí bữa ăn vô cùng thoải mái.
“Anh Thần Hiên, sao lúc anh học đại học, vừa lo chương trình học trên lớp, lại bận chuyện công ty mà vẫn có nhiều thời gian tham gia những hoạt động câu lạc bộ đó thế
Cuộc sống sinh viên của em nhạt nhẽo hơn của anh nhiều.” Quả Quả thấy tiếc những năm tháng cô đã sống phí hoài
“Nếu lúc trước em cũng đi theo anh đi du học thì tốt biết mấy.” Quả Quả cảm khái một câu
Nếu vậy thì có lẽ giữa cô và Bùi Hạo sẽ không đau đầu như bây giờ.
Quả Quả nhớ đến Bùi Hạo thì ý cười trên mặt nhạt đi đôi chút
Cô liếc mắt nhìn miếng bò bít tết trước mặt, lập tức thấy không còn hứng ăn nữa
Sau đó cô nhìn quanh nhà ăn rồi dừng lại, mặt hơi tái đi
Phó Thần Hiên đang nói chuyện với cô, thấy cô không trả lời thì nhìn theo và thấy Bùi Hạo
Anh ấy không đi một mình, ngồi đối diện anh ấy là một cô gái
Phó Thần Hiên hơi nhíu mày, nhìn về phía Quả Quả: “Quả Quả.” Quả Quả hoàn hồn, nụ cười trên mặt hơi gượng gạo: “Anh Thần Hiên, người kia là bạn gái của anh ấy sao? Xinh thật đấy, chắc bây giờ bọn họ đã ra mắt cha mẹ hai bên rồi nhỉ?”
Một tháng qua, cô ép mình không chú ý đến tin tức về Bùi Hạo, cũng không nhắc đến tên anh trước mặt Phó Thần Hiên, Cô thích Bùi Hạo, cũng muốn ở bên Bùi Hạo, nhưng Bùi Hạo có bạn gái, đạo đức không cho phép cô làm chuyện phá hoại tình cảm của người ta
Đây cũng là lý do khiến cô lập tức rời xa Bùi Hạo sau khi bị từ chối
Nếu lúc cô thổ lộ mà Bùi Hạo vẫn độc thân, dù có bị từ chối cô cũng sẽ không từ bỏ.
Phó Thần Hiên không biết nên nói với Quả Quả thế nào về mối quan hệ giữa Bùi Hạo và bạn gái của anh ấy, dù sao anh cũng không rõ lắm về việc có giải quyết được vấn đề hay không.
“Quả Quả, chúng ta đi thôi.”
“Không cần đầu anh Thần Hiên, em không yếu đuối như vậy, hơn nữa Bùi Hạo là bạn của chúng ta, em không thể trốn anh ấy cả đời được, kiểu gì cũng phải đối mặt.” Quả Quả cười với Phó Thần Hiên, những lời cô nói không biết để an ủi Phó Thần Hiên hay an ủi chính mình nữa.
Phó Thần Hiên thấy không đành lòng, anh không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy, ăn một bữa cơm cũng gặp được bọn họ
Quả Quả lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn, có điều trên mặt cô không còn nụ cười chân thật như ban nãy nữa
Phó Thần Hiên yên lặng nhìn cô, Quả Quả cười với anh: “Anh Thần Hiên, em biết em xinh nhưng anh nhìn em không no được đâu.”
“Có câu sắc đẹp thay cơm mà.” Phó Thần Hiên phối hợp chuyển chủ đề.
Quả Quả cười, hơi khó hiểu nhìn anh: “Anh Thần Hiên, anh thuận miệng đã dỗ được con gái nhà người ta rồi, sao hai lăm tuổi mà vẫn độc thân thế?” “Anh thà độc thân chứ không thích tạm bợ.” Phó Thần Hiên bình tĩnh đáp lời, không khí trên bàn ăn cũng nhẹ nhõm hơn hẳn
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Giờ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, tất nhiên phải đi ăn một bữa thật ngon.
Phó Thần Hiên ngẩng đầu khỏi máy tính: “Đã đến giờ tan làm rồi à?”
Quả Quả đen mặt: “Quá nửa tiếng rồi.” Phó Thần Hiên giơ tay bóp trán, hôm nay anh gặp một vấn đề, vì mải cứu nên quên mất cả thời gian
“Những người khác đâu rồi?” “Đều đi cả rồi, thấy anh bận nên em bảo mọi người đi trước.”
Phó Thần Hiên nghe vậy thì thở dài, hôm nay anh định mời mọi người đi thư giãn, nếu đã vậy thì đành để hôm khác
Phó Thần Hiên thu dọn đồ đạc rồi đứng lên: “Chúng ta cũng đi thôi.” “Anh Thần Hiên,3hôm nay anh mời em ăn cơm đi
Ăn cơm hộp cả tháng, em ngán lắm rồi.” Quả Quả ra vẻ đáng thương nói, cô lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên ăn nhiều cơm hộp như thế.
“Được rồi, em muốn ăn gì
Hôm nay dù em có muốn ăn thịt rồng anh cũng nghĩ cách kiếm cho em” Phó Thần Hiên nói với vẻ khí phách.
“Em muốn ăn bò bít tết.” Quả Quả chọn đồ Tây ngay
Phó Thần Hiên không có ý kiến gì, lái xe đưa cô đến một nhà hàng Tây cao cấp gần đó.
“Từ tuần sau không phải tăng ca nữa
Tháng này em vất vả rồi.” Phó Thần Hiên nhìn gương mặt gầy rộc đi của Quả Quả thì thấy rất áy náy
Quả Quả lắc đầu: “Em không nghĩ vậy, em thấy ở chỗ anh tốt hơn chỗ ba em nhiều.” ở công ty của0Phó Thần Hiên, không ai coi cô là cành vàng lá ngọc của Tập đoàn Hàn Thị, cô chỉ là một người mới
Dù có rất nhiều việc chưa làm bao giờ, thậm chí còn sai sót, nhưng mọi người sẽ nhắc nhở cô một cách thân thiện hoặc giúp đỡ cô
Không giống như ở Hàn Thị, dù biết cô làm sai, nhưng những người kia vẫn coi như không phát hiện chỉ vì cha cô là Hàn Dịch
“Đi làm một tháng đã quen chưa?” Phó Thần Hiên lại hỏi.
“Quen rồi ạ.” Quả Quả ung dung nói, tự do tự tại và thoải mái như vậy, dù có một cô cũng cam lòng.
“Tháng sau, một app mới của chúng ta sẽ chính thức bước vào giai đoạn nghiên cứu phát triển, đến lúc ấy cả công ty còn bận nữa
Tháng này em nhất định phải quen với công việc, thành5thạo mọi thứ, vì thế những ngày tới em vẫn phải vất vả đấy.”
Quả Quả u oán nhìn anh: “Anh Thần Hiên, anh biết giờ anh giống gì không?” Phó Thần Hiên khó hiểu, chờ cô nói tiếp
“Giống Chu Bái Bì, nhà tư bản chủ nghĩa vạn ác ấy.” Quả Quả than phiền, nhưng cũng chỉ nói miệng là vậy chứ cũng không bất mãn gì
Phó Thần Hiên cười: “Vậy em chưa thấy lúc anh giống Chu Bái Bì hơn rồi, anh nhớ lúc công ty chỉ có mấy người bọn anh, còn ăn ngủ nghỉ ở công ty một tuần liền đấy.” Quả Quả kinh ngạc: “Công ty của anh còn có phòng ngủ hả?” “Ngủ dưới đất, nhưng lúc ấy đang là hè, trải đệm lên đất là ngủ được.” “Sao không về nhà ngủ ạ?” Quả Quả khó hiểu.
“Chạy cho kịp tiến độ chứ sao
Khi ấy,4một phần mềm xử lý mà bọn anh đang nghiên cứu được một công ty chú ý, cuối cùng trước khi ký hợp đồng một tuần lại phát hiện ra phần mềm có lỗi, đành phải tăng ca để tìm lỗi rồi sửa thôi.” Đó là đơn đặt hàng đầu tiên của bọn họ sau khi công ty thành lập, lần đầu tiên đương nhiên phải cố gắng hết sức rồi
Lúc ấy cả công ty chỉ có năm người, gần như không ngủ không nghỉ mới chạy kịp tiến độ
Quả Quả không tưởng tượng nổi khi ấy vất vả đến mức nào, cô cảm thấy thương thay cho Phó Thần Hiên: “Anh Thần Hiên, mọi người vất vả quá.” Phó Thần Hiên cười, thật ra nếu nghiêm túc thì bọn họ cũng không quá vất vả
Dù nói anh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng nhưng xuất phát điểm9của anh vẫn cao hơn nhiều so với những người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng chân chính
Hai người nói chuyện công việc, rồi những chuyện Phó Thần Hiên đã trải qua trong những năm du học, bầu không khí bữa ăn vô cùng thoải mái.
“Anh Thần Hiên, sao lúc anh học đại học, vừa lo chương trình học trên lớp, lại bận chuyện công ty mà vẫn có nhiều thời gian tham gia những hoạt động câu lạc bộ đó thế
Cuộc sống sinh viên của em nhạt nhẽo hơn của anh nhiều.” Quả Quả thấy tiếc những năm tháng cô đã sống phí hoài
“Nếu lúc trước em cũng đi theo anh đi du học thì tốt biết mấy.” Quả Quả cảm khái một câu
Nếu vậy thì có lẽ giữa cô và Bùi Hạo sẽ không đau đầu như bây giờ.
Quả Quả nhớ đến Bùi Hạo thì ý cười trên mặt nhạt đi đôi chút
Cô liếc mắt nhìn miếng bò bít tết trước mặt, lập tức thấy không còn hứng ăn nữa
Sau đó cô nhìn quanh nhà ăn rồi dừng lại, mặt hơi tái đi
Phó Thần Hiên đang nói chuyện với cô, thấy cô không trả lời thì nhìn theo và thấy Bùi Hạo
Anh ấy không đi một mình, ngồi đối diện anh ấy là một cô gái
Phó Thần Hiên hơi nhíu mày, nhìn về phía Quả Quả: “Quả Quả.” Quả Quả hoàn hồn, nụ cười trên mặt hơi gượng gạo: “Anh Thần Hiên, người kia là bạn gái của anh ấy sao? Xinh thật đấy, chắc bây giờ bọn họ đã ra mắt cha mẹ hai bên rồi nhỉ?”
Một tháng qua, cô ép mình không chú ý đến tin tức về Bùi Hạo, cũng không nhắc đến tên anh trước mặt Phó Thần Hiên, Cô thích Bùi Hạo, cũng muốn ở bên Bùi Hạo, nhưng Bùi Hạo có bạn gái, đạo đức không cho phép cô làm chuyện phá hoại tình cảm của người ta
Đây cũng là lý do khiến cô lập tức rời xa Bùi Hạo sau khi bị từ chối
Nếu lúc cô thổ lộ mà Bùi Hạo vẫn độc thân, dù có bị từ chối cô cũng sẽ không từ bỏ.
Phó Thần Hiên không biết nên nói với Quả Quả thế nào về mối quan hệ giữa Bùi Hạo và bạn gái của anh ấy, dù sao anh cũng không rõ lắm về việc có giải quyết được vấn đề hay không.
“Quả Quả, chúng ta đi thôi.”
“Không cần đầu anh Thần Hiên, em không yếu đuối như vậy, hơn nữa Bùi Hạo là bạn của chúng ta, em không thể trốn anh ấy cả đời được, kiểu gì cũng phải đối mặt.” Quả Quả cười với Phó Thần Hiên, những lời cô nói không biết để an ủi Phó Thần Hiên hay an ủi chính mình nữa.
Phó Thần Hiên thấy không đành lòng, anh không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy, ăn một bữa cơm cũng gặp được bọn họ
Quả Quả lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn, có điều trên mặt cô không còn nụ cười chân thật như ban nãy nữa
Phó Thần Hiên yên lặng nhìn cô, Quả Quả cười với anh: “Anh Thần Hiên, em biết em xinh nhưng anh nhìn em không no được đâu.”
“Có câu sắc đẹp thay cơm mà.” Phó Thần Hiên phối hợp chuyển chủ đề.
Quả Quả cười, hơi khó hiểu nhìn anh: “Anh Thần Hiên, anh thuận miệng đã dỗ được con gái nhà người ta rồi, sao hai lăm tuổi mà vẫn độc thân thế?” “Anh thà độc thân chứ không thích tạm bợ.” Phó Thần Hiên bình tĩnh đáp lời, không khí trên bàn ăn cũng nhẹ nhõm hơn hẳn
Bình luận facebook