Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-810
Chương 810: Hóa ra là vậy (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Bởi vì quan hệ của các trưởng bối, con cái của máy nhà này cũng có quan hệ rất tốt, đều cùng nhau lớn lên, ngoại trừ mấy người đang du học nước ngoài không kịp trở về, có thể nói đều đã tới đông đủ
“Dượng à, sinh nhật vui vẻ!” Người đến đầu tiên chính là con gái lớn của Thẩm Quân Dục - Thẩm Khanh, con bé lớn hơn Phó Thư Nghệ và Phó Thư Thần một tuổi, vẫn đang học tại trường quân đội, nhưng vì biểu hiện xuất sắc nên đã sớm đến liên đội thực tập trước rồi, tính ra đã gần nửa năm chưa về nhà, lần này nếu không phải là sinh nhật của3Phó Hoành Dật, e rằng cô còn chưa trở về.
Dáng dấp của Thẩm Khanh rất giống Ôn Hề Dao, nhưng tính tình thì giống y hệt Thẩm Thanh Lan, cực kỳ lạnh lùng
Có lẽ vì tính tình giống nhau, nên Thẩm Khanh rất thân thiết với Thẩm Thanh Lan, thậm chí còn thân hơn mẹ Ôn Hề Dao của cô.
Thẩm Thanh Lan là người Thẩm Khanh sùng bái nhất, nếu bàn về địa vị thì còn đứng trước cả Phó Hoành Dật, nói đến chuyện này, thực ra cũng có nguyên nhân.
Có thể vì từ nhỏ đã tiếp xúc với quân nhân, Thẩm Khanh tràn đầy nhiệt huyết và luôn hướng về nghề quân nhân
Nhà họ Thẩm nhiều đời là quân0nhân, con cái trong nhà muốn kế thừa nghiệp cha, tất nhiên sẽ không phản đối
Thời điểm đó đối với Thẩm Khanh mà nói, người cô khâm phục nhất chính là dượng Phó Hoành Dật, ai bảo quân hàm của ông cao nhất, hơn nữa còn rất lợi hại, cô thường xuyên có thể nghe thấy người khác kể về sự tích anh dũng của dượng
Kết quả có một lần, cô đến nhà họ Phó chơi, đúng lúc thấy Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đang đấu võ, không ngờ phát hiện có mình lại có thể đánh ngang tài ngang sức với dượng
Về sau còn biết là cô mình không chỉ giỏi võ, mà kỹ thuật bắn súng cũng5rất thần kỳ, cô liền khẩn cầu Thẩm Thanh Lan dẫn cô đến bãi tập bắn một lần
Từ đó về sau, Thẩm Thanh Lan trở thành thần tượng và mục tiêu của cô, làm gì cũng lấy Thẩm Thanh Lan làm chuẩn
Nghiêm túc mà nói, thực ra tính tình của Thẩm Khanh khi còn bé cũng không lạnh lùng như bây giờ, chẳng biết có phải vì chịu ảnh hưởng của Thẩm Thanh Lan quá nhiều hay không, tóm lại là tính tình càng lớn càng giống
Phó Hoành Dật lại rất thương yêu cô, Thẩm Khanh có thể sớm xuống liên đội thực tập như vậy, mặc dù trong đó cũng có một phần là do bản thân cô ưu tú,4nhưng người làm dượng là Phó Hoành Dật này cũng đã dùng chút mưu kế
Thẩm Khanh đoan chính cúi gập đầu trước Phó Hoành Dật, có cô dẫn đầu, những đứa trẻ khác không thiếu một ai, ngay cả Phó Thần Hiên cũng theo đó cúi gập đầu trước cha mình.
Phó Hoành Dật kéo Thẩm Khanh đứng dậy, để cô ngồi bên cạnh mình, đi thực tập ở liên đội nửa năm, nhìn có vẻ đen hơn một chút, nhưng cũng không phải rõ lắm.
Đã quen với sinh hoạt trong liên đội chưa cháu”
Vẻ mặt Thẩm Khanh nghiêm túc, như đang báo cáo công việc, “Đã quen rồi ạ, cháu rất thích cuộc sống trong liên đội.”
Phó Hoành Dật cũng biết9ít nhiều về cuộc sống của cô trong liên đội, nhưng từ miệng Thẩm Khanh nói ra sẽ biết càng rõ hơn.
“Anh, anh nói xem, nếu bây giờ em ghi danh vào trường quân đội, có phải ba sẽ càng yêu thương em hơn một chút không?” Phó Thư Nghệ nhìn dáng vẻ Phó Hoành Dật và Thẩm Khanh trò chuyện, thầm thì với Phó Thần Hiên, tuy nhiên ngữ khí lại không hề có vẻ ganh tỵ chút nào,
Phó Thần Hiên cảm thấy buồn cười, “Chẳng phải lúc trước là do bản thân em không muốn đi hay sao?” Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan rất tôn trọng ý kiến của con cái, lúc trước tự Phó Thư Nghệ nói không muốn học trường quân đội.
“Nhưng mà bây giờ em hối hận cũng chưa muộn, giờ em qua nói với ba một tiếng, chắc chắn ba sẽ có cách.”
Phó Thư Nghệ cười hì hì, “Em chỉ nói đùa thôi mà.” Mặc dù cô không có thành kiến gì với việc làm lính, nhưng cô không hứng thú.
Hôm nay Bùi Hạo tới hơi trễ, lúc anh đến đã sắp bắt đầu ăn cơm rồi, “Anh Bùi Hạo, sao bây giờ anh mới đến?” Phó Thư Nghệ phát hiện ra anh trước.
Bùi Hạo đi về phía mọi người, “Trên đường hơi kẹt xe.” Phó Thần Hiên nhìn Bùi Hạo, nhíu mày, “Anh Hạo, sắc mặt của anh không tốt lắm, không khỏe sao?”
Bùi Hạo sờ mặt mình, cười khẽ, “Đâu có, chắc hai ngày nay công việc bận rộn quá, không nghỉ ngơi tốt
Sắc mặt của anh khó coi lắm hả?” “Nhìn có vẻ hơi tái.”
“Vậy thì chắc là vì anh không nghỉ ngơi tốt.” Bùi Hạo không mấy để tâm
Phó Thần Hiên cũng thường như vậy, nên có thể hiểu được, vỗ vai anh, “Anh Hạo, công việc quan trọng, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình.”
Bùi Hạo gật đầu cười, đi qua chúc thọ Phó Hoành Dật
Sau buổi tiệc, mọi người tụ tập lại cùng nói chuyện phiếm, mặc dù ngày thường bọn họ cũng có liên lạc, nhưng rất ít khi có cơ hội được tụ tập giống như hôm nay
Phó Thần Hiên đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước, kết quả mới vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Bùi Hạo hình như đang uống thuốc, bước chân anh hơi khựng lại, “Anh Hạo, anh không khỏe sao?” Bùi Hạo bình tĩnh nuốt hết thuốc trong miệng, “Không phải, anh đang uống vitamin.” Nói xong anh còn cầm hộp thuốc trên quầy thủy tinh lắc lắc
Phó Thần Hiến không yên tâm, cầm qua xem một chút, quả thực là vitamin.
“Anh Hạo, từ lúc nào anh bắt đầu chăm sóc sức khỏe như vậy?” Còn uống vitamin nữa.
Bùi Hạo mỉm cười bất đắc dĩ, “Không còn cách nào khác, lớn tuổi rồi, lại thường xuyên thức đêm tăng ca, không bổ sung vitamin thì sức khỏe sẽ không chịu được.” Phó Thần Hiên nghe vậy, vô cùng tán thành mà gật đầu, “Nói cũng phải, vậy em cũng muốn uống một chút.” Nói xong vừa định đổ hai viên vào tay, kết quả lọ thuốc bị Bùi Hạo cướp mất
“Vitamin có thể tùy tiện uống sao, em đến bệnh viện để bác sĩ khám cho em xem thiểu cái gì, sau đó mới bổ sung, thể mới có hiệu quả.” Bùi Hạo vô cùng tự nhiên đem cất lọ thuốc vào túi, sau đó ôm bả vai Phó Thần Hiên cùng đi ra ngoài, “Đi đi đi, đi tán gẫu với mọi người
Đã lâu anh không gặp mọi người rồi.” Cơ hội lần này hiếm có, cho nên sau khi kết thúc buổi tiệc, đám người trẻ tuổi hẹn nhau cùng ra ngoài, đến phòng bao đặc biệt ở Mị Sắc
“Anh Bùi Hạo, sao anh lại ngồi đây một mình?” Quả Quả thấy tối nay Bùi Hạo yên tĩnh lạ thường, khi mọi người đều đang hát hò, thì chỉ có một mình anh ngồi trong góc.
Bùi Hao đưa tay day trán, “Xem bọn em chơi” “Anh cũng hát một bài đi, bằng không một mình Cổ Chi Hành sẽ giành hát hết đó.” Quả Quả nói
Củ Chi Hành là con trai của Cổ Dương và Đào Nhiên, năm nay mới mười lăm tuổi, vẫn còn vị thành niên, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong đám
Kế tiếp là con trai của Thẩm Quân Trạch, năm nay mười bảy tuổi, hiện đang du học nước ngoài.
“Anh thấy tối nay em cũng không hát, sao không lên hát vài bài”
Quả Quả mỉm cười, “Cổ họng của em hôm nay hơi đau.”
Bùi Hạo nghe vậy thì nhíu mày, “Sao vậy?”
“Hôm đó chơi bungee hét dữ quá, nên dây thanh quản bị tổn thương, có điều bác sĩ nói không sao, mấy ngày nữa sẽ lành.”
Thảo nào Bùi Hạo cảm thấy giọng nói của Quả Quả hơi lạ, thì ra là vì chuyện này.
“Anh Bùi Hạo!” Quả Quả gọi một tiếng, nét mặt do dự
Bùi Hạo nhìn cô cười, “Sao thế? Muốn nói gì cứ nói.” “Hôm đó em đi ăn cơm với anh Thần Hiên, vô tình gặp Tưởng Hiểu Nguyệt, cô ấy nói với em là cô ấy sắp kết hôn rồi.” Nói xong, mặt Quả Quả hơi nóng, trong lòng cô có phần thấp thỏm, lo Bùi Hạo cảm thấy mình đang có ý kích thích anh, mặc dù trên thực tế quả thật là cô có một chút ý đồ riêng.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Dượng à, sinh nhật vui vẻ!” Người đến đầu tiên chính là con gái lớn của Thẩm Quân Dục - Thẩm Khanh, con bé lớn hơn Phó Thư Nghệ và Phó Thư Thần một tuổi, vẫn đang học tại trường quân đội, nhưng vì biểu hiện xuất sắc nên đã sớm đến liên đội thực tập trước rồi, tính ra đã gần nửa năm chưa về nhà, lần này nếu không phải là sinh nhật của3Phó Hoành Dật, e rằng cô còn chưa trở về.
Dáng dấp của Thẩm Khanh rất giống Ôn Hề Dao, nhưng tính tình thì giống y hệt Thẩm Thanh Lan, cực kỳ lạnh lùng
Có lẽ vì tính tình giống nhau, nên Thẩm Khanh rất thân thiết với Thẩm Thanh Lan, thậm chí còn thân hơn mẹ Ôn Hề Dao của cô.
Thẩm Thanh Lan là người Thẩm Khanh sùng bái nhất, nếu bàn về địa vị thì còn đứng trước cả Phó Hoành Dật, nói đến chuyện này, thực ra cũng có nguyên nhân.
Có thể vì từ nhỏ đã tiếp xúc với quân nhân, Thẩm Khanh tràn đầy nhiệt huyết và luôn hướng về nghề quân nhân
Nhà họ Thẩm nhiều đời là quân0nhân, con cái trong nhà muốn kế thừa nghiệp cha, tất nhiên sẽ không phản đối
Thời điểm đó đối với Thẩm Khanh mà nói, người cô khâm phục nhất chính là dượng Phó Hoành Dật, ai bảo quân hàm của ông cao nhất, hơn nữa còn rất lợi hại, cô thường xuyên có thể nghe thấy người khác kể về sự tích anh dũng của dượng
Kết quả có một lần, cô đến nhà họ Phó chơi, đúng lúc thấy Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đang đấu võ, không ngờ phát hiện có mình lại có thể đánh ngang tài ngang sức với dượng
Về sau còn biết là cô mình không chỉ giỏi võ, mà kỹ thuật bắn súng cũng5rất thần kỳ, cô liền khẩn cầu Thẩm Thanh Lan dẫn cô đến bãi tập bắn một lần
Từ đó về sau, Thẩm Thanh Lan trở thành thần tượng và mục tiêu của cô, làm gì cũng lấy Thẩm Thanh Lan làm chuẩn
Nghiêm túc mà nói, thực ra tính tình của Thẩm Khanh khi còn bé cũng không lạnh lùng như bây giờ, chẳng biết có phải vì chịu ảnh hưởng của Thẩm Thanh Lan quá nhiều hay không, tóm lại là tính tình càng lớn càng giống
Phó Hoành Dật lại rất thương yêu cô, Thẩm Khanh có thể sớm xuống liên đội thực tập như vậy, mặc dù trong đó cũng có một phần là do bản thân cô ưu tú,4nhưng người làm dượng là Phó Hoành Dật này cũng đã dùng chút mưu kế
Thẩm Khanh đoan chính cúi gập đầu trước Phó Hoành Dật, có cô dẫn đầu, những đứa trẻ khác không thiếu một ai, ngay cả Phó Thần Hiên cũng theo đó cúi gập đầu trước cha mình.
Phó Hoành Dật kéo Thẩm Khanh đứng dậy, để cô ngồi bên cạnh mình, đi thực tập ở liên đội nửa năm, nhìn có vẻ đen hơn một chút, nhưng cũng không phải rõ lắm.
Đã quen với sinh hoạt trong liên đội chưa cháu”
Vẻ mặt Thẩm Khanh nghiêm túc, như đang báo cáo công việc, “Đã quen rồi ạ, cháu rất thích cuộc sống trong liên đội.”
Phó Hoành Dật cũng biết9ít nhiều về cuộc sống của cô trong liên đội, nhưng từ miệng Thẩm Khanh nói ra sẽ biết càng rõ hơn.
“Anh, anh nói xem, nếu bây giờ em ghi danh vào trường quân đội, có phải ba sẽ càng yêu thương em hơn một chút không?” Phó Thư Nghệ nhìn dáng vẻ Phó Hoành Dật và Thẩm Khanh trò chuyện, thầm thì với Phó Thần Hiên, tuy nhiên ngữ khí lại không hề có vẻ ganh tỵ chút nào,
Phó Thần Hiên cảm thấy buồn cười, “Chẳng phải lúc trước là do bản thân em không muốn đi hay sao?” Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan rất tôn trọng ý kiến của con cái, lúc trước tự Phó Thư Nghệ nói không muốn học trường quân đội.
“Nhưng mà bây giờ em hối hận cũng chưa muộn, giờ em qua nói với ba một tiếng, chắc chắn ba sẽ có cách.”
Phó Thư Nghệ cười hì hì, “Em chỉ nói đùa thôi mà.” Mặc dù cô không có thành kiến gì với việc làm lính, nhưng cô không hứng thú.
Hôm nay Bùi Hạo tới hơi trễ, lúc anh đến đã sắp bắt đầu ăn cơm rồi, “Anh Bùi Hạo, sao bây giờ anh mới đến?” Phó Thư Nghệ phát hiện ra anh trước.
Bùi Hạo đi về phía mọi người, “Trên đường hơi kẹt xe.” Phó Thần Hiên nhìn Bùi Hạo, nhíu mày, “Anh Hạo, sắc mặt của anh không tốt lắm, không khỏe sao?”
Bùi Hạo sờ mặt mình, cười khẽ, “Đâu có, chắc hai ngày nay công việc bận rộn quá, không nghỉ ngơi tốt
Sắc mặt của anh khó coi lắm hả?” “Nhìn có vẻ hơi tái.”
“Vậy thì chắc là vì anh không nghỉ ngơi tốt.” Bùi Hạo không mấy để tâm
Phó Thần Hiên cũng thường như vậy, nên có thể hiểu được, vỗ vai anh, “Anh Hạo, công việc quan trọng, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình.”
Bùi Hạo gật đầu cười, đi qua chúc thọ Phó Hoành Dật
Sau buổi tiệc, mọi người tụ tập lại cùng nói chuyện phiếm, mặc dù ngày thường bọn họ cũng có liên lạc, nhưng rất ít khi có cơ hội được tụ tập giống như hôm nay
Phó Thần Hiên đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước, kết quả mới vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Bùi Hạo hình như đang uống thuốc, bước chân anh hơi khựng lại, “Anh Hạo, anh không khỏe sao?” Bùi Hạo bình tĩnh nuốt hết thuốc trong miệng, “Không phải, anh đang uống vitamin.” Nói xong anh còn cầm hộp thuốc trên quầy thủy tinh lắc lắc
Phó Thần Hiến không yên tâm, cầm qua xem một chút, quả thực là vitamin.
“Anh Hạo, từ lúc nào anh bắt đầu chăm sóc sức khỏe như vậy?” Còn uống vitamin nữa.
Bùi Hạo mỉm cười bất đắc dĩ, “Không còn cách nào khác, lớn tuổi rồi, lại thường xuyên thức đêm tăng ca, không bổ sung vitamin thì sức khỏe sẽ không chịu được.” Phó Thần Hiên nghe vậy, vô cùng tán thành mà gật đầu, “Nói cũng phải, vậy em cũng muốn uống một chút.” Nói xong vừa định đổ hai viên vào tay, kết quả lọ thuốc bị Bùi Hạo cướp mất
“Vitamin có thể tùy tiện uống sao, em đến bệnh viện để bác sĩ khám cho em xem thiểu cái gì, sau đó mới bổ sung, thể mới có hiệu quả.” Bùi Hạo vô cùng tự nhiên đem cất lọ thuốc vào túi, sau đó ôm bả vai Phó Thần Hiên cùng đi ra ngoài, “Đi đi đi, đi tán gẫu với mọi người
Đã lâu anh không gặp mọi người rồi.” Cơ hội lần này hiếm có, cho nên sau khi kết thúc buổi tiệc, đám người trẻ tuổi hẹn nhau cùng ra ngoài, đến phòng bao đặc biệt ở Mị Sắc
“Anh Bùi Hạo, sao anh lại ngồi đây một mình?” Quả Quả thấy tối nay Bùi Hạo yên tĩnh lạ thường, khi mọi người đều đang hát hò, thì chỉ có một mình anh ngồi trong góc.
Bùi Hao đưa tay day trán, “Xem bọn em chơi” “Anh cũng hát một bài đi, bằng không một mình Cổ Chi Hành sẽ giành hát hết đó.” Quả Quả nói
Củ Chi Hành là con trai của Cổ Dương và Đào Nhiên, năm nay mới mười lăm tuổi, vẫn còn vị thành niên, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong đám
Kế tiếp là con trai của Thẩm Quân Trạch, năm nay mười bảy tuổi, hiện đang du học nước ngoài.
“Anh thấy tối nay em cũng không hát, sao không lên hát vài bài”
Quả Quả mỉm cười, “Cổ họng của em hôm nay hơi đau.”
Bùi Hạo nghe vậy thì nhíu mày, “Sao vậy?”
“Hôm đó chơi bungee hét dữ quá, nên dây thanh quản bị tổn thương, có điều bác sĩ nói không sao, mấy ngày nữa sẽ lành.”
Thảo nào Bùi Hạo cảm thấy giọng nói của Quả Quả hơi lạ, thì ra là vì chuyện này.
“Anh Bùi Hạo!” Quả Quả gọi một tiếng, nét mặt do dự
Bùi Hạo nhìn cô cười, “Sao thế? Muốn nói gì cứ nói.” “Hôm đó em đi ăn cơm với anh Thần Hiên, vô tình gặp Tưởng Hiểu Nguyệt, cô ấy nói với em là cô ấy sắp kết hôn rồi.” Nói xong, mặt Quả Quả hơi nóng, trong lòng cô có phần thấp thỏm, lo Bùi Hạo cảm thấy mình đang có ý kích thích anh, mặc dù trên thực tế quả thật là cô có một chút ý đồ riêng.
Bình luận facebook