Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-821
Chương 821: Xin lỗi vì đã để anh chờ l u (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Phó Thần Hiên chạy như điên, chính anh cũng mất kiểm soát mà vượt liên tiếp mấy cái đèn đỏ, mãi đến khi chạy tới bệnh viện quân khu mới dừng lại.
Chạy tới cửa phòng bệnh, bước chân vội vã chậm lại, anh thấy cửa phòng bệnh đóng chặt, đột nhiên không có can đảm đẩy cửa ra, tay anh cứ đưa lên, lơ lửng giữa không trung, trong lúc đang do dự thì cửa phòng được mở, một y tá đi ra, lúc thấy Phó Thần Hiên thì trong mắt sáng lên: “Anh là người nhà bệnh nhân?”
Không biết tình trạng bệnh nhân bên trong thế nào, đã nằm viện hai ngày, ngoại trừ ngày đầu có mấy cảnh sát tới tìm thì không ai tới thăm cô nữa, giống như không3có người nhà
Phó Thần Hiên sửng sốt rồi gật đầu ngay.
Vẻ mặt y tá “quả nhiên”, thì ra không phải không có người nhà, có lẽ người nhà ở khá xa, bây giờ mới chạy tới, nhìn người đàn ông này đầu đầy mồ hôi, có lẽ rất quan tâm tới nữ bệnh nhân bên trong
Người đàn ông này lại vô cùng tuấn tú, trong mắt y tá hiện vẻ hâm mộ, không biết có phải kiếp trước cô gái đó đã cứu cả ngân hà hay sao mà may mắn như vậy.
“Anh vào đi, bác sĩ đang đổi thuốc cho cô ấy.” Y tá nói một câu rồi rời đi, cô còn phải đi lấy thuốc
Phó Thần Hiên gật đầu rồi chậm rãi đi vào phòng bệnh trước ánh mắt của y1tá ở trong phòng.
Không khí trong phòng đặc mùi thuốc khử trùng, ánh mắt anh nhìn vào cô gái trên giường bệnh, đừng nói chỉ gây một chút, phải nói là da bọc xương mới đúng, sắc mặt cô tái nhợt, trên mặt toàn vết thương, cô mặc quần áo bệnh nhân, điều duy nhất không thay đổi là ánh mắt sáng trong kia.
Cố Thanh Trúc!
Cố Thanh Trúc cũng nhìn thấy anh, hai người bốn mắt nhìn nhau không nói gì
Bác sĩ đang khử trùng vết thương cho cô, còn dùng cồn rửa vết thương, Cố Thanh Trúc hơi nhíu mày nhưng im lặng không nói, ánh mắt vẫn dừng trên người Phó Thần Hiên
“Vết thương đã sắp lành miệng, cố chú ý nghỉ ngơi, không nên chạm vào nước.” Bác sĩ kết3luận rồi dặn dò
Ông đã sớm biết có người vào phòng bệnh, chỉ không quan tâm thôi
Đứng thẳng dậy, lúc này bác sĩ mới nhìn Phó Thần Hiên: “Anh là người nhà của cô ấy?” Phó Thần Hiên gật đầu, ánh mắt Cố Thanh Trúc lóe lên.
“Bác sĩ, tình trạng cô ấy nghiêm trọng lắm không?” Bác sĩ thấy Phó Thần Hiên gật đầu nhìn ánh mắt nhìn anh cũng thay đổi, ngữ khí bất bình: “Rất nặng, bị thương mất nửa cái mạng, anh nói có nghiêm trọng không?” Ánh mắt Phó Thần Hiên hơi tối đi, bác sĩ còn lải nhải thêm: “Anh làm người nhà kiểu gì vậy, nằm viện hai ba ngày mới có người tới.”
Phó Thần Hiên nghe bác sĩ nói màu mắt càng tối đi.
“Bác sĩ Lục,3có bệnh nhân tìm.” Y tá kia quay lại, giải thoát cho hai người trong phòng bệnh
Phó Thần Hiên yên lặng nhìn Cố Thanh Trúc, môi mỏng khẽ mở, nhưng Cố Thanh Trúc lại lên tiếng trước: “Phó Thần Hiên” Cô gọi tên anh
Phó Thần Hiên đứng yên ở đó không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh bằng: “Bây giờ thú nhận biết tôi rồi sao?” Không phải coi như không quen sao, hiện tại để bản thân ra nông nỗi này, là để ai đau lòng đây? Cố Thanh Trúc cứ yên lặng nhìn anh, không nói câu nào, cuối cùng Phó Thần Hiên không đành lòng mà đi tới đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống: “Cố Thanh Trúc, tôi cần một lời giải thích.” Biến mất những bốn năm9trời, hoàn toàn không có tin tức.
Cố Thanh Trúc mím môi: “Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi.”
“Ai nói tôi đang chờ em.” Phó Thần Hiên cười nhạo.
Cố Thanh Trúc cũng không giận, cô biết dĩ nhiên trong lòng Phó Thần Hiên rất giận mình, nhưng lúc ấy cô không còn cách nào khác: “Thật xin lỗi.” “Cố Thanh Trúc, em coi tôi là cái gì? Là đồ chơi của em sao? Lúc muốn chơi thì đùa một chút, không cần thì đá qua một bên?” Hốc mắt Phó Thần Hiên đỏ lên.
Cố Thanh Trúc nhìn ánh mắt anh, đưa tay cầm lấy tay anh, Phó Thần Hiên muốn giật ra nhưng thấy kim tiêm trên tay cô thì ngừng lại
“Phó Thần Hiên, nếu anh thật sự giận thì anh đánh em vài cái đi, em đảm bảo không đánh trả.” Cố Thanh Trúc nói.
Phó Thần Hiên trừng mắt, đừng nói bây giờ cô đang bị thương, cho dù không bị thương thì anh có thể ra tay sao? Thế mà cũng nói ra miệng được.
“Cố Thanh Trúc, em không nên cho tôi một lời giải thích sao?” “Xin lỗi anh.” Bây giờ cô vẫn chưa nói được, tuy rằng nhiệm vụ đã xong nhưng thân phận cô vẫn chưa được khôi phục, bây giờ cô vẫn là Tố Băng, là một DF ()
Ngoài phòng bệnh không có người canh chừng vì vẫn còn một khâu cuối cùng, thật ra Phó Thần Hiên không nên xuất hiện ở đây, ai biết chỗ này có bị người ta âm thầm theo dõi hay không
“Anh đi đi, trong thời gian ngắn đừng tìm em.” Cố Thanh Trúc bình tĩnh nói, chờ mọi việc xong xuôi, cô sẽ tới tìm anh
Cô không biết vì sao Phó Thần Hiên lại tìm được chỗ này, nhưng bây giờ ở đây quá nguy hiểm
Phó Thần Hiên cười lạnh: “Cố Thanh Trúc.” Ánh mắt anh đầy tức giận, vừa tới đã đuổi anh đi.
Cố Thanh Trúc buông tay anh ra, cúi đầu: “Đi đi, đi ngay bây giờ.” Phó Thần Hiên đặt mông ngồi xuống, khóe miệng cong lên: “Em nói đi là đi, nói đến là đến, tôi cứ thế mà làm theo sao?”
Ánh mắt Cố Thanh Trúc hơi đổi: “Anh nhất thiết phải tranh cãi với em bây giờ sao?” Phó Thần Hiên ngồi yên ở đó, đối mặt với cô.
ở nhà họ Phú, Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật đặt điện thoại xuống, nhíu mày: “Bây giờ nói cho Thần Hiên không sao chứ?”
Phó Hoành Dật nói: “Đã sắp thu lưới, nhiệm vụ của Cố Thanh Trúc hoàn thành rồi.” Chuyện còn lại là của cảnh sát, người của ông dĩ nhiên phải rút về, dù sao đã cho bọn họ mượn bốn năm rồi.
“Không phải bọn họ giăng lưới ở xung quanh bệnh viện sao?” Thẩm Thanh Lan nghe Phó Hoành Dật nói tới, lần này cảnh sát đã bắt được mấy con cá lớn, nhưng mấy con cá không tham gia lần hành động này vẫn còn bên ngoài, nên tin cá lớn sa lưới vẫn chưa công bố, chỉ đem tin đã bắt được Tổng Bằng truyền ra, muốn xem thử mấy con cá kia có tới cứu “bạn” hay không.
“Mẹ lưới này tám chín phần là không dùng được.” Phó Hoành Dật nói, mấy ngày Cố Thanh Trúc mất tích đã bị bắt đi rồi, chịu một vài hình phạt, lúc người của bọn họ tìm thấy cô, tuy rằng không thiếu tay chân nhưng chỉ còn lại nửa cái mạng, nếu bọn họ chậm thêm vài ngày thì e rằng trên đời này không còn người tên là Cố Thanh Trúc rồi
Thẩm Thanh Lan chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ý của Phó Hoành Dật, trong lòng cô lo lắng chuyện Phó Thần Hiên sẽ phản ứng thế nào hơn, tuy rằng lúc đầu là Cố Thanh Trúc chủ động yêu cầu đi nằm vùng, nhưng người đồng ý là Phó Hoành Dật, người giấu nó bốn năm cũng là Phó Hoành Dật, nếu nó nghĩ không thông, giữa hai cha con sẽ có khoảng cách.
Phó Hoành Dật biết bà đang lo chuyện gì nên cũng an ủi: “Thần Hiên không phải người như vậy, nó có thể hiểu được.”
Thẩm Thanh Lan hừ nhẹ, hiểu là một chuyện, nhưng lý trí với tình cảm là một sao? Anh cũng thật rộng lượng.
Không phải Phó Hoành Dật rộng lượng, mà ông tin tưởng con trai mà mình một tay nuôi lớn.
“Sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, Cố Thanh Trúc sẽ về lại quân đội chứ?” Thẩm Thanh Lan hỏi
“Ừm
Có điều, để được chính thức trở lại đơn vị vẫn cần một thời gian.” Dù sao đã nằm vùng bốn năm, nên đi hay phải đi, cũng cần làm kiểm tra tâm lý, tóm lại chuyện phiền phức không ít
Trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên chút hứng thú: “Anh đánh giá Cố Thanh Trúc thế nào?” Bà rất muốn biết cái nhìn của chồng về cô bé này.
“Nỗ lực, thông minh.”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày: “Hết rồi?”
Phó Hoành Dật bình tĩnh nhìn cô: “Em còn muốn nghe gì nữa?
Thẩm Thanh Lan nhún vai, được rồi, ngẫm lại cũng đúng, lúc Cố Thanh Trúc ở trường quân đội đã bị phái đi nằm vùng, chưa được tính là lính của Phó Hoành Dật, ông không biết cô cũng là bình thường.
“Lần sau em tự đến bệnh viện thăm cô bé, có được không?” Phó Hoành Dật gật đầu: “Muốn đi thì đi, anh đi với em, có điều phải vài này nữa.” Ít nhất phải chờ cảnh sát hoàn toàn thu lưới
Thẩm Thanh Lan gật đầu, lợi hại trong việc này dĩ nhiên bà hiểu rõ, có điều...
“Anh cứ thế mà để Thần Hiến tới đó, anh yên tâm sao?” Biết rõ cảnh sát còn chưa hoàn toàn thu lưới mà để Thần Hiên tới, chuyện này có coi như đẩy con trai vào hố lửa không?
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng vẻ mặt Thẩm Thanh Lan rất bình tĩnh, chẳng hề có chút lo lắng cho sự an toàn của con trai.
“Nếu ngay cả chút chuyện này mà nó cũng không giải quyết được, thì không phải con trai của Phó Hoành Dật anh” Phó Hoành Dật nói, vẻ mặt còn bình tĩnh hơn Thẩm Thanh Lan
Thẩm Thanh Lan tức giận lườm ông một cái, người này luôn luôn tự tin như thế, với mình cũng vậy, với con trai cũng thế.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Chạy tới cửa phòng bệnh, bước chân vội vã chậm lại, anh thấy cửa phòng bệnh đóng chặt, đột nhiên không có can đảm đẩy cửa ra, tay anh cứ đưa lên, lơ lửng giữa không trung, trong lúc đang do dự thì cửa phòng được mở, một y tá đi ra, lúc thấy Phó Thần Hiên thì trong mắt sáng lên: “Anh là người nhà bệnh nhân?”
Không biết tình trạng bệnh nhân bên trong thế nào, đã nằm viện hai ngày, ngoại trừ ngày đầu có mấy cảnh sát tới tìm thì không ai tới thăm cô nữa, giống như không3có người nhà
Phó Thần Hiên sửng sốt rồi gật đầu ngay.
Vẻ mặt y tá “quả nhiên”, thì ra không phải không có người nhà, có lẽ người nhà ở khá xa, bây giờ mới chạy tới, nhìn người đàn ông này đầu đầy mồ hôi, có lẽ rất quan tâm tới nữ bệnh nhân bên trong
Người đàn ông này lại vô cùng tuấn tú, trong mắt y tá hiện vẻ hâm mộ, không biết có phải kiếp trước cô gái đó đã cứu cả ngân hà hay sao mà may mắn như vậy.
“Anh vào đi, bác sĩ đang đổi thuốc cho cô ấy.” Y tá nói một câu rồi rời đi, cô còn phải đi lấy thuốc
Phó Thần Hiên gật đầu rồi chậm rãi đi vào phòng bệnh trước ánh mắt của y1tá ở trong phòng.
Không khí trong phòng đặc mùi thuốc khử trùng, ánh mắt anh nhìn vào cô gái trên giường bệnh, đừng nói chỉ gây một chút, phải nói là da bọc xương mới đúng, sắc mặt cô tái nhợt, trên mặt toàn vết thương, cô mặc quần áo bệnh nhân, điều duy nhất không thay đổi là ánh mắt sáng trong kia.
Cố Thanh Trúc!
Cố Thanh Trúc cũng nhìn thấy anh, hai người bốn mắt nhìn nhau không nói gì
Bác sĩ đang khử trùng vết thương cho cô, còn dùng cồn rửa vết thương, Cố Thanh Trúc hơi nhíu mày nhưng im lặng không nói, ánh mắt vẫn dừng trên người Phó Thần Hiên
“Vết thương đã sắp lành miệng, cố chú ý nghỉ ngơi, không nên chạm vào nước.” Bác sĩ kết3luận rồi dặn dò
Ông đã sớm biết có người vào phòng bệnh, chỉ không quan tâm thôi
Đứng thẳng dậy, lúc này bác sĩ mới nhìn Phó Thần Hiên: “Anh là người nhà của cô ấy?” Phó Thần Hiên gật đầu, ánh mắt Cố Thanh Trúc lóe lên.
“Bác sĩ, tình trạng cô ấy nghiêm trọng lắm không?” Bác sĩ thấy Phó Thần Hiên gật đầu nhìn ánh mắt nhìn anh cũng thay đổi, ngữ khí bất bình: “Rất nặng, bị thương mất nửa cái mạng, anh nói có nghiêm trọng không?” Ánh mắt Phó Thần Hiên hơi tối đi, bác sĩ còn lải nhải thêm: “Anh làm người nhà kiểu gì vậy, nằm viện hai ba ngày mới có người tới.”
Phó Thần Hiên nghe bác sĩ nói màu mắt càng tối đi.
“Bác sĩ Lục,3có bệnh nhân tìm.” Y tá kia quay lại, giải thoát cho hai người trong phòng bệnh
Phó Thần Hiên yên lặng nhìn Cố Thanh Trúc, môi mỏng khẽ mở, nhưng Cố Thanh Trúc lại lên tiếng trước: “Phó Thần Hiên” Cô gọi tên anh
Phó Thần Hiên đứng yên ở đó không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh bằng: “Bây giờ thú nhận biết tôi rồi sao?” Không phải coi như không quen sao, hiện tại để bản thân ra nông nỗi này, là để ai đau lòng đây? Cố Thanh Trúc cứ yên lặng nhìn anh, không nói câu nào, cuối cùng Phó Thần Hiên không đành lòng mà đi tới đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống: “Cố Thanh Trúc, tôi cần một lời giải thích.” Biến mất những bốn năm9trời, hoàn toàn không có tin tức.
Cố Thanh Trúc mím môi: “Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi.”
“Ai nói tôi đang chờ em.” Phó Thần Hiên cười nhạo.
Cố Thanh Trúc cũng không giận, cô biết dĩ nhiên trong lòng Phó Thần Hiên rất giận mình, nhưng lúc ấy cô không còn cách nào khác: “Thật xin lỗi.” “Cố Thanh Trúc, em coi tôi là cái gì? Là đồ chơi của em sao? Lúc muốn chơi thì đùa một chút, không cần thì đá qua một bên?” Hốc mắt Phó Thần Hiên đỏ lên.
Cố Thanh Trúc nhìn ánh mắt anh, đưa tay cầm lấy tay anh, Phó Thần Hiên muốn giật ra nhưng thấy kim tiêm trên tay cô thì ngừng lại
“Phó Thần Hiên, nếu anh thật sự giận thì anh đánh em vài cái đi, em đảm bảo không đánh trả.” Cố Thanh Trúc nói.
Phó Thần Hiên trừng mắt, đừng nói bây giờ cô đang bị thương, cho dù không bị thương thì anh có thể ra tay sao? Thế mà cũng nói ra miệng được.
“Cố Thanh Trúc, em không nên cho tôi một lời giải thích sao?” “Xin lỗi anh.” Bây giờ cô vẫn chưa nói được, tuy rằng nhiệm vụ đã xong nhưng thân phận cô vẫn chưa được khôi phục, bây giờ cô vẫn là Tố Băng, là một DF ()
Ngoài phòng bệnh không có người canh chừng vì vẫn còn một khâu cuối cùng, thật ra Phó Thần Hiên không nên xuất hiện ở đây, ai biết chỗ này có bị người ta âm thầm theo dõi hay không
“Anh đi đi, trong thời gian ngắn đừng tìm em.” Cố Thanh Trúc bình tĩnh nói, chờ mọi việc xong xuôi, cô sẽ tới tìm anh
Cô không biết vì sao Phó Thần Hiên lại tìm được chỗ này, nhưng bây giờ ở đây quá nguy hiểm
Phó Thần Hiên cười lạnh: “Cố Thanh Trúc.” Ánh mắt anh đầy tức giận, vừa tới đã đuổi anh đi.
Cố Thanh Trúc buông tay anh ra, cúi đầu: “Đi đi, đi ngay bây giờ.” Phó Thần Hiên đặt mông ngồi xuống, khóe miệng cong lên: “Em nói đi là đi, nói đến là đến, tôi cứ thế mà làm theo sao?”
Ánh mắt Cố Thanh Trúc hơi đổi: “Anh nhất thiết phải tranh cãi với em bây giờ sao?” Phó Thần Hiên ngồi yên ở đó, đối mặt với cô.
ở nhà họ Phú, Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật đặt điện thoại xuống, nhíu mày: “Bây giờ nói cho Thần Hiên không sao chứ?”
Phó Hoành Dật nói: “Đã sắp thu lưới, nhiệm vụ của Cố Thanh Trúc hoàn thành rồi.” Chuyện còn lại là của cảnh sát, người của ông dĩ nhiên phải rút về, dù sao đã cho bọn họ mượn bốn năm rồi.
“Không phải bọn họ giăng lưới ở xung quanh bệnh viện sao?” Thẩm Thanh Lan nghe Phó Hoành Dật nói tới, lần này cảnh sát đã bắt được mấy con cá lớn, nhưng mấy con cá không tham gia lần hành động này vẫn còn bên ngoài, nên tin cá lớn sa lưới vẫn chưa công bố, chỉ đem tin đã bắt được Tổng Bằng truyền ra, muốn xem thử mấy con cá kia có tới cứu “bạn” hay không.
“Mẹ lưới này tám chín phần là không dùng được.” Phó Hoành Dật nói, mấy ngày Cố Thanh Trúc mất tích đã bị bắt đi rồi, chịu một vài hình phạt, lúc người của bọn họ tìm thấy cô, tuy rằng không thiếu tay chân nhưng chỉ còn lại nửa cái mạng, nếu bọn họ chậm thêm vài ngày thì e rằng trên đời này không còn người tên là Cố Thanh Trúc rồi
Thẩm Thanh Lan chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ý của Phó Hoành Dật, trong lòng cô lo lắng chuyện Phó Thần Hiên sẽ phản ứng thế nào hơn, tuy rằng lúc đầu là Cố Thanh Trúc chủ động yêu cầu đi nằm vùng, nhưng người đồng ý là Phó Hoành Dật, người giấu nó bốn năm cũng là Phó Hoành Dật, nếu nó nghĩ không thông, giữa hai cha con sẽ có khoảng cách.
Phó Hoành Dật biết bà đang lo chuyện gì nên cũng an ủi: “Thần Hiên không phải người như vậy, nó có thể hiểu được.”
Thẩm Thanh Lan hừ nhẹ, hiểu là một chuyện, nhưng lý trí với tình cảm là một sao? Anh cũng thật rộng lượng.
Không phải Phó Hoành Dật rộng lượng, mà ông tin tưởng con trai mà mình một tay nuôi lớn.
“Sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, Cố Thanh Trúc sẽ về lại quân đội chứ?” Thẩm Thanh Lan hỏi
“Ừm
Có điều, để được chính thức trở lại đơn vị vẫn cần một thời gian.” Dù sao đã nằm vùng bốn năm, nên đi hay phải đi, cũng cần làm kiểm tra tâm lý, tóm lại chuyện phiền phức không ít
Trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên chút hứng thú: “Anh đánh giá Cố Thanh Trúc thế nào?” Bà rất muốn biết cái nhìn của chồng về cô bé này.
“Nỗ lực, thông minh.”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày: “Hết rồi?”
Phó Hoành Dật bình tĩnh nhìn cô: “Em còn muốn nghe gì nữa?
Thẩm Thanh Lan nhún vai, được rồi, ngẫm lại cũng đúng, lúc Cố Thanh Trúc ở trường quân đội đã bị phái đi nằm vùng, chưa được tính là lính của Phó Hoành Dật, ông không biết cô cũng là bình thường.
“Lần sau em tự đến bệnh viện thăm cô bé, có được không?” Phó Hoành Dật gật đầu: “Muốn đi thì đi, anh đi với em, có điều phải vài này nữa.” Ít nhất phải chờ cảnh sát hoàn toàn thu lưới
Thẩm Thanh Lan gật đầu, lợi hại trong việc này dĩ nhiên bà hiểu rõ, có điều...
“Anh cứ thế mà để Thần Hiến tới đó, anh yên tâm sao?” Biết rõ cảnh sát còn chưa hoàn toàn thu lưới mà để Thần Hiên tới, chuyện này có coi như đẩy con trai vào hố lửa không?
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng vẻ mặt Thẩm Thanh Lan rất bình tĩnh, chẳng hề có chút lo lắng cho sự an toàn của con trai.
“Nếu ngay cả chút chuyện này mà nó cũng không giải quyết được, thì không phải con trai của Phó Hoành Dật anh” Phó Hoành Dật nói, vẻ mặt còn bình tĩnh hơn Thẩm Thanh Lan
Thẩm Thanh Lan tức giận lườm ông một cái, người này luôn luôn tự tin như thế, với mình cũng vậy, với con trai cũng thế.
Bình luận facebook