Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 498: Cô có xuống cũng vô dụng”
Vẻ mặt của Phan Bảo Thái nở nụ cười, cảm nhận được sự ấm áp trên ngón tay của Vũ Linh Đan, lần này, là thật rồi.
Linh Đan, em đâu biết, ngày hôm nay rốt cuộc anh đã chờ đợi bao lâu, trong mỗi giấc mơ, anh luôn mơ thấy cảnh tượng này, nhưng khi tỉnh lại, tất cả trở thành hư vô.
Phan Bảo Thái lẩm bẩm.
Vào khoảnh khắc chiếc nhẫn chuẩn bị chạm vào Vũ Linh Đan, một bàn tay bất ngờ xuất hiện, và đánh rơi chiếc nhẫn.
Sau một tiếng leng keng vang lên, chiếc nhẫn nhỏ như có một ma lực, bắt đầu lăn xuống sân khấu.
Xung quanh, trở nên hỗn loạn.
Đó là chiếc nhẫn mà Phan Bảo Thái tự mình
thiết kế, trên đời này chỉ có một chiếc.
Trong đầu của Phan Bảo Thái, lại là âm thanh rõ ràng khi chiếc nhẫn rơi xuống dưới đất, không thể nào tiếp tục cầu hôn, anh dựa theo âm thanh nhảy xuống sân khấu bắt đầu tìm kiếm.
Dáng vẻ của Trương Thiên Thành, có chút thảm hại.
Bộ vest vốn dĩ rất chỉnh tề đã bị người ta kéo đến nỗi nhàu nát, nhưng Trương Thiên Thành không hề quan tâm, anh đột nhiên ôm lấy Vũ Linh Đan, và hôn lên môi cô. .
||||| Truyện đề cử: Văn Khương Công Chúa |||||
Những người ở dưới sân khấu ồ lên, Phan Bảo Thái quay đầu lại nhìn theo quán tính.
Anh bắt đầu đuổi theo chiếc nhẫn, đột nhiên không biết bị ai đẩy, Phan Bảo Thái liền loạng. choạng, sau đó có nhiều người giẫm lên người anh.
Phan Bảo Thái muốn tới đó phản kháng, nhưng dần dần, hai người ở trên sân khấu, cách anh càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.
Phan Bảo Thái nắm chặt lấy chiếc nhẫn trong tay, đặt ở trước ngực, đây là anh chuẩn bị cho Vũ Linh Đan, tuyệt đối không thể làm mất.
Cũng không biết ai là người đầu tiên phát hiện ra sự giẫm đạp, đám người nhanh chóng trở nên hỗn loạn, hai người ở trên sân khấu cũng chú ý tới cảnh tượng này, Vũ Linh Đan nhảy xuống theo quán tính, nhưng đã bị Trương Thiên Thành lôi lại.
“ Dưới sân khấu đang rất hỗn loạn, cô có xuống cũng vô dụng”
Vẻ mặt của Trương Thiên Thành ngừng lại, anh nói với vẻ nghiêm túc.
“Đều là vì anh, Trương Thiên Thành, đều vì sự ích kỉ của anh, mới tạo nên cục diện hiện giờ, tôi hận anh, nếu như Phan Bảo Thái xảy ra chuyện gì, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh”.
Vũ Linh Đan nói xong, liền buông tay Trương Thiên Thành ra, sau đó cô bất chấp tất cả nhảy xuống sân khấu, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Phan Bảo Thái.
“Phan Bảo Thái”
Vũ Linh Đan hét to lên hết lần này đến lần khác, nước mắt làm mờ tầm mắt của cô, cô không thể nào tìm thấy Phan Bảo Thái.
Trên sân khấu, chỉ còn lại một mình Trương Thiên Thành, đứng bất động ở chỗ cũ, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Vũ Linh Đan.
Linh Đan, em đâu biết, ngày hôm nay rốt cuộc anh đã chờ đợi bao lâu, trong mỗi giấc mơ, anh luôn mơ thấy cảnh tượng này, nhưng khi tỉnh lại, tất cả trở thành hư vô.
Phan Bảo Thái lẩm bẩm.
Vào khoảnh khắc chiếc nhẫn chuẩn bị chạm vào Vũ Linh Đan, một bàn tay bất ngờ xuất hiện, và đánh rơi chiếc nhẫn.
Sau một tiếng leng keng vang lên, chiếc nhẫn nhỏ như có một ma lực, bắt đầu lăn xuống sân khấu.
Xung quanh, trở nên hỗn loạn.
Đó là chiếc nhẫn mà Phan Bảo Thái tự mình
thiết kế, trên đời này chỉ có một chiếc.
Trong đầu của Phan Bảo Thái, lại là âm thanh rõ ràng khi chiếc nhẫn rơi xuống dưới đất, không thể nào tiếp tục cầu hôn, anh dựa theo âm thanh nhảy xuống sân khấu bắt đầu tìm kiếm.
Dáng vẻ của Trương Thiên Thành, có chút thảm hại.
Bộ vest vốn dĩ rất chỉnh tề đã bị người ta kéo đến nỗi nhàu nát, nhưng Trương Thiên Thành không hề quan tâm, anh đột nhiên ôm lấy Vũ Linh Đan, và hôn lên môi cô. .
||||| Truyện đề cử: Văn Khương Công Chúa |||||
Những người ở dưới sân khấu ồ lên, Phan Bảo Thái quay đầu lại nhìn theo quán tính.
Anh bắt đầu đuổi theo chiếc nhẫn, đột nhiên không biết bị ai đẩy, Phan Bảo Thái liền loạng. choạng, sau đó có nhiều người giẫm lên người anh.
Phan Bảo Thái muốn tới đó phản kháng, nhưng dần dần, hai người ở trên sân khấu, cách anh càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.
Phan Bảo Thái nắm chặt lấy chiếc nhẫn trong tay, đặt ở trước ngực, đây là anh chuẩn bị cho Vũ Linh Đan, tuyệt đối không thể làm mất.
Cũng không biết ai là người đầu tiên phát hiện ra sự giẫm đạp, đám người nhanh chóng trở nên hỗn loạn, hai người ở trên sân khấu cũng chú ý tới cảnh tượng này, Vũ Linh Đan nhảy xuống theo quán tính, nhưng đã bị Trương Thiên Thành lôi lại.
“ Dưới sân khấu đang rất hỗn loạn, cô có xuống cũng vô dụng”
Vẻ mặt của Trương Thiên Thành ngừng lại, anh nói với vẻ nghiêm túc.
“Đều là vì anh, Trương Thiên Thành, đều vì sự ích kỉ của anh, mới tạo nên cục diện hiện giờ, tôi hận anh, nếu như Phan Bảo Thái xảy ra chuyện gì, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh”.
Vũ Linh Đan nói xong, liền buông tay Trương Thiên Thành ra, sau đó cô bất chấp tất cả nhảy xuống sân khấu, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Phan Bảo Thái.
“Phan Bảo Thái”
Vũ Linh Đan hét to lên hết lần này đến lần khác, nước mắt làm mờ tầm mắt của cô, cô không thể nào tìm thấy Phan Bảo Thái.
Trên sân khấu, chỉ còn lại một mình Trương Thiên Thành, đứng bất động ở chỗ cũ, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Vũ Linh Đan.
Bình luận facebook