Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 509 “Có lẽ do tôi suy nghĩ nhiều.”
Nhưng cô thấy, anh mới là người quan tâm đến cô.
“Trương Thiên Thành, tại sao anh lại cứu tôi? Rốt cuộc là tại sao? Tại sao chứ?”
Khó nói quá, lần đầu tiên Vũ Linh Đan hỏi anh câu này.
“Người phụ nữ ngu ngốc giống như cô, nếu mà tôi không cứu cô thì cô đã sớm chết rồi”.
Trương Thiên Thành cũng không quay đầu lại nói.
“Chết thì chết, có liên quan gì đến anh không?
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Vũ Linh Đan tiếp tục vặn lại, tim đập thình thịch, tự nhiên hồi hộp không lý do.
“Cô chết rồi sao tôi có thể hành hạ cô được nữa, Vũ Linh Đan, đừng có ảo tưởng, cô có phải
đang nghĩ trong lòng tôi còn có cô, có phải cho rằng tôi quan tâm cô nên mới cứu cô? Tôi nghĩ cô nhất định là điên rồi, não bị hư”
Đột nhiên, Trương Thiên Thành xoay người, giống như hiểu Vũ Linh Đan đang nghĩ suy điều gì, cười vô tình, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng cùng khinh bỉ
Vũ Linh Đan kinh ngạc, thất thần tại chỗ.
Nhưng cũng may mắn.
Lời nói này của Trương Thiên Thành làm cô hoàn toàn tỉnh táo lại, sẽ không tiếp tục suy nghĩ liên miên.
“Có lẽ do tôi suy nghĩ nhiều.”
Vũ Linh Đan xấu hổ cười, có chút mệt mỏi.
Dưới lầu, Trương Thiên Thành không đi ra ngoài nữa, vừa dứt lời liền hối hận.
Anh hoàn toàn không biết vì sao bản thân lại giả bộ bị thương, khiến Vũ Linh Đan chú ý, hiện tại lại cố tình nói ra lời nói không thể hiểu được.
Anh xoay người lại phía cô, lại lần nữa đem tay áo cuốn lên, giọng nói lạnh lùng: “Nhìn thấy tôi bị thương, cũng không có tỏ vẻ, Vũ Linh Đan, đúng là tôi không nhìn lầm cô, trong lòng cô chỉ có Phan Bảo Thái, hôm nay anh ta mà chết thì tôi mới thật sự vui vẻ”.
“Anh đừng nói bậy!”
Vừa nghe Trương Thiên Thành rủa Phan Bảo Thái chết, Vũ Linh Đan không vui trả lời.
Nhưng thấy Trương Thiên Thành lấy ra hòm thuốc, Vũ Linh Đan vẫn không khống chế được, đi qua chỗ anh, tay giơ lên nhận tăm bông Trương Thiên Thành đưa.
Trương Thiên Thành liếc sang phía cô, ảnh nhìn không hề căm ghét, ngược lại, đôi mắt đong đầy 1 loại xúc cảm mà Vũ Linh Đan không hiểu là gi.
Mặt Vũ Linh Đan có chút nóng lên, cứ ngây ngốc nhìn như thế, vài giây sau, cô không khỏi cái đầu, ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi anh, tôi không biết anh bị thương”
Trương Thiên Thành từ xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, ra vẻ không để tâm.
“Trương Thiên Thành, tại sao anh lại cứu tôi? Rốt cuộc là tại sao? Tại sao chứ?”
Khó nói quá, lần đầu tiên Vũ Linh Đan hỏi anh câu này.
“Người phụ nữ ngu ngốc giống như cô, nếu mà tôi không cứu cô thì cô đã sớm chết rồi”.
Trương Thiên Thành cũng không quay đầu lại nói.
“Chết thì chết, có liên quan gì đến anh không?
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Vũ Linh Đan tiếp tục vặn lại, tim đập thình thịch, tự nhiên hồi hộp không lý do.
“Cô chết rồi sao tôi có thể hành hạ cô được nữa, Vũ Linh Đan, đừng có ảo tưởng, cô có phải
đang nghĩ trong lòng tôi còn có cô, có phải cho rằng tôi quan tâm cô nên mới cứu cô? Tôi nghĩ cô nhất định là điên rồi, não bị hư”
Đột nhiên, Trương Thiên Thành xoay người, giống như hiểu Vũ Linh Đan đang nghĩ suy điều gì, cười vô tình, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng cùng khinh bỉ
Vũ Linh Đan kinh ngạc, thất thần tại chỗ.
Nhưng cũng may mắn.
Lời nói này của Trương Thiên Thành làm cô hoàn toàn tỉnh táo lại, sẽ không tiếp tục suy nghĩ liên miên.
“Có lẽ do tôi suy nghĩ nhiều.”
Vũ Linh Đan xấu hổ cười, có chút mệt mỏi.
Dưới lầu, Trương Thiên Thành không đi ra ngoài nữa, vừa dứt lời liền hối hận.
Anh hoàn toàn không biết vì sao bản thân lại giả bộ bị thương, khiến Vũ Linh Đan chú ý, hiện tại lại cố tình nói ra lời nói không thể hiểu được.
Anh xoay người lại phía cô, lại lần nữa đem tay áo cuốn lên, giọng nói lạnh lùng: “Nhìn thấy tôi bị thương, cũng không có tỏ vẻ, Vũ Linh Đan, đúng là tôi không nhìn lầm cô, trong lòng cô chỉ có Phan Bảo Thái, hôm nay anh ta mà chết thì tôi mới thật sự vui vẻ”.
“Anh đừng nói bậy!”
Vừa nghe Trương Thiên Thành rủa Phan Bảo Thái chết, Vũ Linh Đan không vui trả lời.
Nhưng thấy Trương Thiên Thành lấy ra hòm thuốc, Vũ Linh Đan vẫn không khống chế được, đi qua chỗ anh, tay giơ lên nhận tăm bông Trương Thiên Thành đưa.
Trương Thiên Thành liếc sang phía cô, ảnh nhìn không hề căm ghét, ngược lại, đôi mắt đong đầy 1 loại xúc cảm mà Vũ Linh Đan không hiểu là gi.
Mặt Vũ Linh Đan có chút nóng lên, cứ ngây ngốc nhìn như thế, vài giây sau, cô không khỏi cái đầu, ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi anh, tôi không biết anh bị thương”
Trương Thiên Thành từ xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, ra vẻ không để tâm.
Bình luận facebook