Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 536 “Em đi vệ sinh một chút.”
Anh sợ rằng Linh Đan nghĩ nhiều, sợ giờ cô đang hối hận vì đã cùng anh rời đi.
“Bảo Thái.”
Linh Đan bất đắc dĩ.
Những lời còn chưa nói ra, Bảo Thái liền điên cuồng lắc đầu, không muốn nghe gì cả, “Linh Đan,
giờ em đừng nói gì có được không?
Linh Đan thở dốc, có chút bất đắc dĩ, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Không phải lúc nãy anh bắt em mở miệng nói chuyện sao?”
Bảo Thái nghe xong, nói: “Có thể do anh quá gấp gáp, anh chưa từng nghĩ đến việc ngày này có thể xảy ra...Linh Đan, em biết không, những năm gần đây, việc khiến anh hối hận nhất, chính là việc năm xưa anh đi, mà không thể mang em đi cùng”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Linh Đan hướng tầm mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, kí ức trong đầu có quá nhiều, giờ mọi chuyện Linh Đan cũng không nhớ rõ ràng, nhưng có vẻ cô đã sắp quên nhiều chuyện đã xảy ra, giờ lại được Bảo Thái gợi lại, nên cô đang chậm rãi hồi tưởng
lai.
Nhưng, Linh Đan vẫn chưa chấp nhận được.
Hai người đang ở Sân bay quốc tế, bây giờ cho dù là đang buổi tối, những nơi này cũng đông như trẩy hội.
Linh Đan im lặng đi theo sau Bảo Thái, nhìn
anh hoàn thành hết giấy tờ xác nhận, sau đó tiến vào phòng chờ VIP.
“Chắc là cần chờ hai tiếng nữa”
Bảo Thái cảm thấy hơi có lỗi, mắt nhìn đồng hồ, nói.
Linh Đan im lặng mà lắc lắc đầu tỏ ý không sao. Bảo Thái thấy vậy khôi phục lại ý cười, bắt đầu hỏi han ân cần, hỏi Linh Đan có ăn chút gì không.
Sau khi biết Linh Đan muốn ăn uống sau, Bảo Thái liền nói thêm: “Giờ trước tiên em cứ nghỉ ngơi một lúc, lát nữa lên máy bay tuy mình đi khoang hạng nhất, nhưng chắc là vẫn ngủ không thoải mái.”
“Bảo Thái, em không sao đâu.”
Linh Đan cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng hiện tại vì thấy Bảo Thái cẩn thận như vậy nên cũng cảm thấy đau lòng.
Nếu tình cảm mà vĩnh viễn chỉ có một bên là
toàn tâm toàn ý, thì thứ tình cảm đó sẽ không công bằng cho họ.
“Thật ra, có đôi khi được hi sinh vì một người quan trọng thì cũng là một niềm vui, Linh Đan, trước giờ anh chưa làm nhiều việc vì em, cho nên bây giờ mỗi một ngày được bên em đối với anh, đều là một ngày hạnh phúc”
Bảo Thái không để cô nghĩ lung tung, anh sẽ không để Linh Đan có thể vì điều gì mà đổi ý.
Linh Đan quay đầu, nước mắt chực trào ra.
Cô nhớ tới thái độ của Bảo Thái đối với Thiên Thành. Chắc hẳn anh ấy biết cô cùng Thiên Thành có quan hệ không đơn giản, thậm chí có cùng anh ta đã qua đêm với nhau, nhưng anh vẫn lựa chọn cùng cô đính hôn.
Suy nghĩ ngày khiến Linh Đan cảm thấy khó chịu trong lòng, cô không biết Bảo Thái vì điều gì mà quyết tâm đến vậy, hơn nữa cô lại càng lo sợ là không biết sau này Bảo Thái có thể tức giận vì chuyện này hay không.
“Em đi vệ sinh một chút.”
Linh Đan cố nén nước mắt, đứng dậy nói.
“Anh dẫn em đi” Bảo Thái theo bản năng buột miệng thốt ra.
Linh Đan cố ý cười nói: “Em đi WC nữ đó, anh chắc chắn muốn đi theo không?”
“Bảo Thái.”
Linh Đan bất đắc dĩ.
Những lời còn chưa nói ra, Bảo Thái liền điên cuồng lắc đầu, không muốn nghe gì cả, “Linh Đan,
giờ em đừng nói gì có được không?
Linh Đan thở dốc, có chút bất đắc dĩ, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Không phải lúc nãy anh bắt em mở miệng nói chuyện sao?”
Bảo Thái nghe xong, nói: “Có thể do anh quá gấp gáp, anh chưa từng nghĩ đến việc ngày này có thể xảy ra...Linh Đan, em biết không, những năm gần đây, việc khiến anh hối hận nhất, chính là việc năm xưa anh đi, mà không thể mang em đi cùng”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Linh Đan hướng tầm mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, kí ức trong đầu có quá nhiều, giờ mọi chuyện Linh Đan cũng không nhớ rõ ràng, nhưng có vẻ cô đã sắp quên nhiều chuyện đã xảy ra, giờ lại được Bảo Thái gợi lại, nên cô đang chậm rãi hồi tưởng
lai.
Nhưng, Linh Đan vẫn chưa chấp nhận được.
Hai người đang ở Sân bay quốc tế, bây giờ cho dù là đang buổi tối, những nơi này cũng đông như trẩy hội.
Linh Đan im lặng đi theo sau Bảo Thái, nhìn
anh hoàn thành hết giấy tờ xác nhận, sau đó tiến vào phòng chờ VIP.
“Chắc là cần chờ hai tiếng nữa”
Bảo Thái cảm thấy hơi có lỗi, mắt nhìn đồng hồ, nói.
Linh Đan im lặng mà lắc lắc đầu tỏ ý không sao. Bảo Thái thấy vậy khôi phục lại ý cười, bắt đầu hỏi han ân cần, hỏi Linh Đan có ăn chút gì không.
Sau khi biết Linh Đan muốn ăn uống sau, Bảo Thái liền nói thêm: “Giờ trước tiên em cứ nghỉ ngơi một lúc, lát nữa lên máy bay tuy mình đi khoang hạng nhất, nhưng chắc là vẫn ngủ không thoải mái.”
“Bảo Thái, em không sao đâu.”
Linh Đan cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng hiện tại vì thấy Bảo Thái cẩn thận như vậy nên cũng cảm thấy đau lòng.
Nếu tình cảm mà vĩnh viễn chỉ có một bên là
toàn tâm toàn ý, thì thứ tình cảm đó sẽ không công bằng cho họ.
“Thật ra, có đôi khi được hi sinh vì một người quan trọng thì cũng là một niềm vui, Linh Đan, trước giờ anh chưa làm nhiều việc vì em, cho nên bây giờ mỗi một ngày được bên em đối với anh, đều là một ngày hạnh phúc”
Bảo Thái không để cô nghĩ lung tung, anh sẽ không để Linh Đan có thể vì điều gì mà đổi ý.
Linh Đan quay đầu, nước mắt chực trào ra.
Cô nhớ tới thái độ của Bảo Thái đối với Thiên Thành. Chắc hẳn anh ấy biết cô cùng Thiên Thành có quan hệ không đơn giản, thậm chí có cùng anh ta đã qua đêm với nhau, nhưng anh vẫn lựa chọn cùng cô đính hôn.
Suy nghĩ ngày khiến Linh Đan cảm thấy khó chịu trong lòng, cô không biết Bảo Thái vì điều gì mà quyết tâm đến vậy, hơn nữa cô lại càng lo sợ là không biết sau này Bảo Thái có thể tức giận vì chuyện này hay không.
“Em đi vệ sinh một chút.”
Linh Đan cố nén nước mắt, đứng dậy nói.
“Anh dẫn em đi” Bảo Thái theo bản năng buột miệng thốt ra.
Linh Đan cố ý cười nói: “Em đi WC nữ đó, anh chắc chắn muốn đi theo không?”
Bình luận facebook