Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 572 hình như thực sự không có người
Vũ Linh Đan cau mày không vui.
Người đàn ông này có thể đoán được mục đích của cô khi cô đến với Lương Học Đông, nên anh ta nói điều này rõ ràng là đang để làm bẽ mặt mình.
Vũ Linh Đan không có ý định tiếp lời.
Trương Thiên Thành nhấp một ngụm rượu, nụ cười của anh ta như càng sâu hơn, từ ánh mắt của người khác, vẻ mặt của anh ấy bình tĩnh như
nói rằng thời tiết hôm nay rất tốt.
"Sao hả, bị tôi nói trúng tim đen rồi nên không dám trả lời?"
Trương Thiên Thành khiêu khích.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
"Tôi không có, hơn nữa, vấn đề này có liên quan gì đến anh Trương đây?"
Vũ Linh Đan cười nhạt, cố hết sức để mình không bị Trương Thiên Thành chọc giận, nhân tiện nói: "À đúng rồi, tôi rất cảm ơn vì bộ lễ phục
mà mà anh Trương đã gửi sáng nay. Đáng tiếc là tôi đã có rồi, nên một lúc nào đó tôi sẽ trả lại cho
anh."
Vũ Linh Đan không đề cập tới điều này thì còn tốt, bây giờ lại nghe vậy, mặt Trương Thiên Thành liền biển sắc.
Trương Thiên Thành lúc này dùng tay phải cầm chặt ly rượu, khớp xương nhô ra như muốn bóp nát ly rượu. Anh lạnh lùng nhìn Vũ Linh Đan như định bảo Vũ Linh Đan nói lại lần nữa.
Vũ Linh Đan nhún nhún vai, giả và cực kỳ bình tĩnh và nói:"Tôi nghĩ chiếc váy này rất hợp với tôi"
"Nếu cô nghĩ rằng nó phù hợp với cô thì cô hãy mặc nó. Sau này, tôi chỉ hy vọng rằng Vũ Linh Đan, cô sẽ không hối tiếc."
Trương Thiên Thành sắp phát điên tới nơi rồi. Anh sẽ không thèm để ý đến đây là nơi nào, nếu Vũ Linh Đan chọc tức anh thì chính là cô tự tìm xui xẻo cho mình.
Nhưng kể từ khi trở về từ quán bar, ngay cả chính Trương Thiên Thành cũng cảm thấy rằng tính khí của mình thay đổi rất nhiều.
Rõ ràng là sắp nổi cáu rồi, nhưng lần đầu tiên anh lại luôn cố chịu đựng như vậy, hiện tại Trường Thiên Thành lo lắng nếu không rời đi ngay thì có lẽ anh sẽ bóp nát xương người phụ nữ này.
Vũ Linh Đan bĩu môi, cho đến khi Trương Thiên Thành biến mất ở đầu cầu thang thì Vũ Linh Đan vẫn còn chưa hết sợ hãi.
Âm thanh xung quanh vẫn như cũ, Vũ Linh Đan
nhìn xung quanh, Lương Học Đông vẫn chưa quay lại, mà Vũ Hải Yến và Nguyễn Kim Thanh, những người luôn bám theo bên cạnh anh lúc này cũng chẳng thấy đâu.
"Vũ hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào đi."
Một cô gái trẻ lên tiếng gọi, đám người vẫn còn huyên náo, vô số mỹ nam, mỹ nữ bắt đầu tiến vào tầng hai. Trong khoảng thời gian này, Vũ Linh Đan cũng nghe được rất nhiều tin tức.
"Nghe nói lần này tổng giám đốc Trương không mang bạn nhảy đến đây, cũng không biết ai là người có phúc phận này"
"Ừ, tớ cũng nghe nói vậy, nhưng tiếc là tớ không thể có hai bạn nhảy, hi hi.."
Trương Thiên Thành không mang bạn nhảy đến đây?
Vũ Linh Đan sửng sốt trong giây lát, sau đó suy nghĩ kỹ lại, hình như thực sự không có người
phụ nữ nào xung quanh Trương Thiên Thành, nghĩ đến chiếc váy, Vũ Linh Đan dường như hiểu ngay lập tức.
Vũ Linh Đan không khỏi tự vỗ đầu mình, trên mặt tràn đầy vẻ phiền muộn, cô làm sao phản ứng chậm trước chuyện quan trọng như vậy, đến bây giờ mới nhớ ra.
Người đàn ông này có thể đoán được mục đích của cô khi cô đến với Lương Học Đông, nên anh ta nói điều này rõ ràng là đang để làm bẽ mặt mình.
Vũ Linh Đan không có ý định tiếp lời.
Trương Thiên Thành nhấp một ngụm rượu, nụ cười của anh ta như càng sâu hơn, từ ánh mắt của người khác, vẻ mặt của anh ấy bình tĩnh như
nói rằng thời tiết hôm nay rất tốt.
"Sao hả, bị tôi nói trúng tim đen rồi nên không dám trả lời?"
Trương Thiên Thành khiêu khích.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
"Tôi không có, hơn nữa, vấn đề này có liên quan gì đến anh Trương đây?"
Vũ Linh Đan cười nhạt, cố hết sức để mình không bị Trương Thiên Thành chọc giận, nhân tiện nói: "À đúng rồi, tôi rất cảm ơn vì bộ lễ phục
mà mà anh Trương đã gửi sáng nay. Đáng tiếc là tôi đã có rồi, nên một lúc nào đó tôi sẽ trả lại cho
anh."
Vũ Linh Đan không đề cập tới điều này thì còn tốt, bây giờ lại nghe vậy, mặt Trương Thiên Thành liền biển sắc.
Trương Thiên Thành lúc này dùng tay phải cầm chặt ly rượu, khớp xương nhô ra như muốn bóp nát ly rượu. Anh lạnh lùng nhìn Vũ Linh Đan như định bảo Vũ Linh Đan nói lại lần nữa.
Vũ Linh Đan nhún nhún vai, giả và cực kỳ bình tĩnh và nói:"Tôi nghĩ chiếc váy này rất hợp với tôi"
"Nếu cô nghĩ rằng nó phù hợp với cô thì cô hãy mặc nó. Sau này, tôi chỉ hy vọng rằng Vũ Linh Đan, cô sẽ không hối tiếc."
Trương Thiên Thành sắp phát điên tới nơi rồi. Anh sẽ không thèm để ý đến đây là nơi nào, nếu Vũ Linh Đan chọc tức anh thì chính là cô tự tìm xui xẻo cho mình.
Nhưng kể từ khi trở về từ quán bar, ngay cả chính Trương Thiên Thành cũng cảm thấy rằng tính khí của mình thay đổi rất nhiều.
Rõ ràng là sắp nổi cáu rồi, nhưng lần đầu tiên anh lại luôn cố chịu đựng như vậy, hiện tại Trường Thiên Thành lo lắng nếu không rời đi ngay thì có lẽ anh sẽ bóp nát xương người phụ nữ này.
Vũ Linh Đan bĩu môi, cho đến khi Trương Thiên Thành biến mất ở đầu cầu thang thì Vũ Linh Đan vẫn còn chưa hết sợ hãi.
Âm thanh xung quanh vẫn như cũ, Vũ Linh Đan
nhìn xung quanh, Lương Học Đông vẫn chưa quay lại, mà Vũ Hải Yến và Nguyễn Kim Thanh, những người luôn bám theo bên cạnh anh lúc này cũng chẳng thấy đâu.
"Vũ hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào đi."
Một cô gái trẻ lên tiếng gọi, đám người vẫn còn huyên náo, vô số mỹ nam, mỹ nữ bắt đầu tiến vào tầng hai. Trong khoảng thời gian này, Vũ Linh Đan cũng nghe được rất nhiều tin tức.
"Nghe nói lần này tổng giám đốc Trương không mang bạn nhảy đến đây, cũng không biết ai là người có phúc phận này"
"Ừ, tớ cũng nghe nói vậy, nhưng tiếc là tớ không thể có hai bạn nhảy, hi hi.."
Trương Thiên Thành không mang bạn nhảy đến đây?
Vũ Linh Đan sửng sốt trong giây lát, sau đó suy nghĩ kỹ lại, hình như thực sự không có người
phụ nữ nào xung quanh Trương Thiên Thành, nghĩ đến chiếc váy, Vũ Linh Đan dường như hiểu ngay lập tức.
Vũ Linh Đan không khỏi tự vỗ đầu mình, trên mặt tràn đầy vẻ phiền muộn, cô làm sao phản ứng chậm trước chuyện quan trọng như vậy, đến bây giờ mới nhớ ra.
Bình luận facebook