Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 588 Nhất định phải bắt tôi ôm sao?
Cho đến khi Vũ Linh Đan không còn đường lui, gần như nghiêng người ra khỏi lan can, đột nhiên một cơn sóng ập đến, con tàu khẽ rung lên, thân thể Vũ Linh Đan ngả về phía sau suýt chút nữa rơi xuống biển.
Trương Thiên Thành nhân cơ hội ôm cô, bốn mắt đối diện nhau, Trương Thiên Thành nói: "Theo tôi vào"
"Làm gì?"
Vũ Linh Đan hoàn toàn không có quyền kháng cự, khi chất vấn, cơ thể đã bị kéo và buộc phải tiến về phía trước.
Đi qua hành lang, Vũ Linh Đan nhận ra đây là đường đến phòng riêng của Trương Thiên Thành, đột nhiên dừng lại và nói: "Trương Thiên Thành, anh rốt cuộc muốn làm gì?".
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
"Không phải em rất muốn biết, tôi về nhà rốt cuộc để làm gì sao? Nhưng trước khi nói với em, tôi vẫn còn một việc phải làm."
Trương Thiên Thành nói mà không ngoảnh đầu lại.
Đi được hai bước Trương Thiên Thành phát hiện ra anh không thể di chuyển được Vũ Linh Đan nữa. Quay đầu nhìn lại thì anh mới phát hiện ra không biết cô đã nắm lấy tay nắm cửa từ lúc nào. Cô tiếp tục ngoan cố lắc đầu, anh nói thế nào cô cũng không chịu rời đi.
Trương Thiên Thành vừa bực mình vừa buồn cười.
Ở bên dưới có nhiều phòng như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể có khách từ trong bữa tiệc đi ra.
“Phòng này là phòng đại biểu của Tập đoàn Chính Vỹ, nếu như tôi không nhầm thì bên Bạch Đằng cũng có hợp tác với bọn họ”.
Trương Thiên Thành có lòng tốt nhắc nhở.
“Cái gì?”
Vũ Linh Đan bị câu nói của Trương Thiên
Thành dọa sợ nên phản ứng có điều kiện là buông lỏng tay ra. Cô thầm cầu nguyện trong lòng hy vọng không ai ở bên trong chú ý đến những hành động vừa rồi của cô.
Thấy Vũ Linh Đan vẫn còn đứng nguyên ở đó thì Trương Thiên Thành nhướn mày: “Còn không đi sao?”
Vũ Linh Đan không động đậy.
Trương Thiên Thành sờ cằm rồi tự nhiên buông Vũ Linh Đan ra. Ngay sau đó là tiếng kêu kinh hãi của cô, Vũ Linh Đan không ngờ là Trương Thiên Thành lại bế thẳng cố lên như thế.
Trương Thiên Thành bước nhanh trên hành lang, anh đi qua không biết bao nhiêu căn phòng. Vũ Linh Đan cho dù muốn phản kháng thì cũng không thể không hạ thấp giọng xuống, cô nói: “Trương Thiên Thành, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
“Tôi muốn làm gì thì một lát nữa cô sẽ biết.”
Trường Thiên Thành không chịu nói ra nhưng
vì Vũ Linh Đan đã nổi điên từ trước nên cô nắm chặt tay thành nắm đấm, đấm thẳng vào cằm của Trương Thiên Thành: “Trương Thiên Thành, anh nói rõ ràng ra xem nào?”
“Nói rõ, nói rõ cái gì cơ?”
Trương Thiên Thành nhân cơ hội ôm cô, bốn mắt đối diện nhau, Trương Thiên Thành nói: "Theo tôi vào"
"Làm gì?"
Vũ Linh Đan hoàn toàn không có quyền kháng cự, khi chất vấn, cơ thể đã bị kéo và buộc phải tiến về phía trước.
Đi qua hành lang, Vũ Linh Đan nhận ra đây là đường đến phòng riêng của Trương Thiên Thành, đột nhiên dừng lại và nói: "Trương Thiên Thành, anh rốt cuộc muốn làm gì?".
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
"Không phải em rất muốn biết, tôi về nhà rốt cuộc để làm gì sao? Nhưng trước khi nói với em, tôi vẫn còn một việc phải làm."
Trương Thiên Thành nói mà không ngoảnh đầu lại.
Đi được hai bước Trương Thiên Thành phát hiện ra anh không thể di chuyển được Vũ Linh Đan nữa. Quay đầu nhìn lại thì anh mới phát hiện ra không biết cô đã nắm lấy tay nắm cửa từ lúc nào. Cô tiếp tục ngoan cố lắc đầu, anh nói thế nào cô cũng không chịu rời đi.
Trương Thiên Thành vừa bực mình vừa buồn cười.
Ở bên dưới có nhiều phòng như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể có khách từ trong bữa tiệc đi ra.
“Phòng này là phòng đại biểu của Tập đoàn Chính Vỹ, nếu như tôi không nhầm thì bên Bạch Đằng cũng có hợp tác với bọn họ”.
Trương Thiên Thành có lòng tốt nhắc nhở.
“Cái gì?”
Vũ Linh Đan bị câu nói của Trương Thiên
Thành dọa sợ nên phản ứng có điều kiện là buông lỏng tay ra. Cô thầm cầu nguyện trong lòng hy vọng không ai ở bên trong chú ý đến những hành động vừa rồi của cô.
Thấy Vũ Linh Đan vẫn còn đứng nguyên ở đó thì Trương Thiên Thành nhướn mày: “Còn không đi sao?”
Vũ Linh Đan không động đậy.
Trương Thiên Thành sờ cằm rồi tự nhiên buông Vũ Linh Đan ra. Ngay sau đó là tiếng kêu kinh hãi của cô, Vũ Linh Đan không ngờ là Trương Thiên Thành lại bế thẳng cố lên như thế.
Trương Thiên Thành bước nhanh trên hành lang, anh đi qua không biết bao nhiêu căn phòng. Vũ Linh Đan cho dù muốn phản kháng thì cũng không thể không hạ thấp giọng xuống, cô nói: “Trương Thiên Thành, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
“Tôi muốn làm gì thì một lát nữa cô sẽ biết.”
Trường Thiên Thành không chịu nói ra nhưng
vì Vũ Linh Đan đã nổi điên từ trước nên cô nắm chặt tay thành nắm đấm, đấm thẳng vào cằm của Trương Thiên Thành: “Trương Thiên Thành, anh nói rõ ràng ra xem nào?”
“Nói rõ, nói rõ cái gì cơ?”
Bình luận facebook