• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Mất rồi xin đừng tìm (4 Viewers)

  • Chương 597 Chuyện này không liên quan đến tôi”.

Vũ Linh Đan lùi về phía sau hai bước, cô chưa kịp đứng vững thì đột nhiên có một cơn sóng lớn ập đến. Cả người cô ngã về phía sau theo quán tính, lan can không cao nên không thể giữ được cô. Một tiếng “ùm” vang lên, cả người cô đã chìm vào trong nước.





Vũ Hải Yến nhanh chóng chạy ra lan can, cô ta thấy sóng cuộn trào nổi bọt trắng xóa. Bởi vì sóng quá mạnh, tiếng Vũ Linh Đan rơi xuống nước và tiếng kêu cứu lúc này đã chìm trong sóng biển








Đột nhiên, một ý tưởng to gan lóe lên trong đầu của Vũ Hải Yến





Không ai chú ý đến bên này, một lát nữa du thuyền sẽ đi sang hướng khác. Đến lúc đó Vũ Linh Đan có kêu cứu thì cũng không ai biết, cô chỉ còn có con đường chết.





“Đúng vậy!”.






Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !



Vũ Hải Yến nắm chặt tay như để truyền thêm sức mạnh cho mình. Cô ta quay lại nhìn mặt biển đã êm ả, lạnh giọng nói: “Chuyện này cô cũng không thể trách tôi được, là do cô tự ngã xuống, không liên quan gì đến tôi cả. Cho dù cô có chết thì cũng đừng đến tìm tôi, nếu trách thì trách số mạng cô không tốt.





“Vũ Linh Đan, chuyện này không liên quan đến tôi”.





Lục Hải Yến nói xong thì vội quay người đi nhưng cô ta lại đụng phải một vật gì đó rất cứng.


Vũ Hải Yến giật mình hét lên, đến khi cô ta nhìn rõ người trước mặt là Trương Thiên Thành thì lại che tai hét lên.


Trương Thiên Thành nhìn boong tàu trống rỗng, anh lạnh giọng hỏi: “Vũ Linh Đan đâu?”


“Vũ Linh Đan cái gì chứ, tôi không biết, tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi không biết cái gì cả”


Vũ Hải Yến vốn dĩ đã rất sợ hãi, nay lại bị Trương Thiên Thành dọa khiến cô ta gần như muốn sụp đổ. Nhưng não của cô ta vẫn không ngừng vang lên tiếng nhắc nhở, cho dù có chuyện gì đi nữa cũng không thể thừa nhận mọi chuyện được.


Trương Thiên Thành vẫn nhìn xung quanh để tìm kiếm, khi vừa nghe thấy lời nói dối của Vũ Hải Yến thì anh lập tức giữ chặt cô ta lại.


Nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô ta, trong đầu Trương Thiên Thành lập tức lóe lên một dự cảm không lành. Anh bóp chặt vai Vũ Hải Yến, rồi lạnh lùng hỏi: “Vũ Linh Đan đang ở đâu? Vũ Hải Yến, tôi hỏi cô một lần cuối, Vũ Linh Đan đang ở


đâu?”


“Tôi không biết, tôi không biết.”


Vũ Hải Yến muốn che chặt tại mình, cô ta không ngừng lắc đầu định lừa dối Trương Thiên Thành để qua chuyện.


Trương Thiên Thành tát một cái vào mặt Vũ Hải Yến, hai mắt cô ta mở to ra đầy sợ hãi. Tóc Vũ Hải Yến vẫn đang ướt và dính chặt vào da đầu, đó là do lúc Vũ Linh Đan rơi xuống nước, nước biển bắn lên người cô ta.


“Tôi không biết, tôi thật sự không biết.”


Hai mắt Vũ Hải Yến ngơ ngác vô hồn nhưng chỉ cần nhìn sang Trương Thiên Thành là cô ta lại hốt hoảng sợ hãi.


Bên kia, một số người khác nghe thấy động


tĩnh nên nhìn sang bên này. Nguyễn Kim Thanh lập tức chạy qua, ôm Vũ Hải Yến vào lòng và


mắng Trương Thiên Thành té tát: “Trương Thiên Thành, cậu có tư cách gì mà đòi đánh người? Kể cả anh muốn tìm Vũ Linh Đan đi chăng nữa thì làm sao, chuyện đó liên quan gì tới con gái tôi.”


Ngón tay của Trương Thiên Thành đang run rẩy nhưng anh không nói gì nhiều. Anh chỉ nhìn Vũ Hải Yến chằm chằm rồi lạnh giọng nói: “Vũ Hải Yến, tốt nhất bây giờ cô hãy nói cho tôi biết, nếu không có biết hậu quả là gì rồi đấy.”


“Tôi thật sự không biết”


Vũ Hải Yến vẫn trước sau khẳng định rằng mình không biết nhưng trong một thoáng, mắt cô ta nhìn ra phía biển.


Trương Thiên Thành nhìn thấy được hành động nhỏ đó của cô ta. Anh như ngừng thở, cả người anh như vừa bị sét đánh trúng, đùng đùng đoàng đoàng, trong đầu anh là một khoảng trống rỗng.


“Cô ấy đang ở dưới biển”


Trương Thiên Thành cắn răng và câu nói như rít qua kẽ răng. Hai tay anh nắm chặt, thấy Vũ Hải Yến không nói gì thì anh càng hét to hơn: “Có phải không?”


“Không liên quan đến tôi, chuyện đó không liên quan đến tôi, là tự Vũ Linh Đan ngã xuống.”


Nghe thấy hai chữ dưới biển thì hai chân Vũ Hải Yến mềm nhũn ra, cô ta ngã ngồi trên sàn tàu, ôm đầu khóc nức nở.


Sợi dây trong lòng Trương Thiên Thành cuối cùng đã đứt.


Lúc này anh không quan tâm đến chuyện xử lý Vũ Hải Yến như thế nào nữa mà chỉ cởi hết đống đồ vướng víu trên người và nói với Trần Đức Bảo đang đứng bên cạnh: “Lập tức báo cảnh sát, trông chừng giúp tôi hai mẹ con nhà này”.


“Vâng, thưa Tổng giám đốc Thành, nhưng anh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom