Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 602 Cho dù là... chỉ là một cỗ thi thể...
Trương Thiên Thành lấy hết sức lực rung to một tiếng.
Mỗi lần trả lời anh đều là tiếng sóng biển.
Biết rõ kêu như vậy không có tác dụng gì nhưng trong lòng anh vẫn luôn có một chút mong chờ, anh không biết mình đã nhảy xuống biển được bao lâu rồi, cơ thể cũng dần dần không thể chịu đựng được...
Hơn nữa, vẫn còn có nguy hiểm đáng sợ hơn đang chờ đợi anh.
“Vũ Linh Đan, không có sự cho phép của anh thì em đừng nghĩ tới chuyện cứ chết đi một cách dễ dàng như thế, anh vẫn chưa tra tấn đủ!”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Trương Thiên Thành cắn chặt khớp hàm, phẫn nộ rung to.
Nhưng theo thời gian dần trôi đi, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng không còn, cơ thể Trương Thiên Thành đã lạnh ngắt, nhưng nói cũng không thể che lấp được sự cố chấp của anh, anh nhất định phải tìm được Vũ Linh Đan.
Cho dù là... chỉ là một cỗ thi thể...
Từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Vũ Linh Đan biến mất khỏi sinh mệnh anh, càng không ngờ tới sau khi Vũ Linh Đan biến mất thì lòng anh lại đau như không thở nổi.
Không, nhất định là tại vì anh đã quá mệt mỏi nên mới cảm thấy hô hấp khó khăn.
“Vũ Linh Đan, rốt cuộc là em đang ở đâu? Chỉ cần em xuất hiện thì anh sẽ để em có được tự do mà em muốn, anh sẽ không làm phiền đến em nữa, em muốn làm gì thì làm cái đó, em muốn ở bên cạnh ai thì ở bên cạnh người đó.”
“Vũ Linh Đan...”
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhưng Trương Thiên Thành lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Rõ ràng là nước đang ở ngay trước mặt nhưng anh lại cảm thấy vô cùng khát, môi cũng đã nứt toạc ra vài đường.
Anh nghĩ, khi anh nhảy xuống thì nên đem nước theo mới phải, ít nhất thì sau khi cứu được Vũ Linh Đan thì cũng có thể uống một ngụm.
Nhưng khi anh nhảy xuống thì trong đầu óc trống rỗng, anh không thể nghĩ tới bất cứ một thứ gì khác, không, có thể là anh đã nghĩ, anh đã nghĩ Vũ Linh Đan chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
“Vũ Linh Đan, đời này Trương Thiên Thành anh chưa từng cầu xin ai điều gì, bây giờ anh muốn cầu xin em, cầu xin em phải sống sót..”
Mỗi lần trả lời anh đều là tiếng sóng biển.
Biết rõ kêu như vậy không có tác dụng gì nhưng trong lòng anh vẫn luôn có một chút mong chờ, anh không biết mình đã nhảy xuống biển được bao lâu rồi, cơ thể cũng dần dần không thể chịu đựng được...
Hơn nữa, vẫn còn có nguy hiểm đáng sợ hơn đang chờ đợi anh.
“Vũ Linh Đan, không có sự cho phép của anh thì em đừng nghĩ tới chuyện cứ chết đi một cách dễ dàng như thế, anh vẫn chưa tra tấn đủ!”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Trương Thiên Thành cắn chặt khớp hàm, phẫn nộ rung to.
Nhưng theo thời gian dần trôi đi, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng không còn, cơ thể Trương Thiên Thành đã lạnh ngắt, nhưng nói cũng không thể che lấp được sự cố chấp của anh, anh nhất định phải tìm được Vũ Linh Đan.
Cho dù là... chỉ là một cỗ thi thể...
Từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Vũ Linh Đan biến mất khỏi sinh mệnh anh, càng không ngờ tới sau khi Vũ Linh Đan biến mất thì lòng anh lại đau như không thở nổi.
Không, nhất định là tại vì anh đã quá mệt mỏi nên mới cảm thấy hô hấp khó khăn.
“Vũ Linh Đan, rốt cuộc là em đang ở đâu? Chỉ cần em xuất hiện thì anh sẽ để em có được tự do mà em muốn, anh sẽ không làm phiền đến em nữa, em muốn làm gì thì làm cái đó, em muốn ở bên cạnh ai thì ở bên cạnh người đó.”
“Vũ Linh Đan...”
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhưng Trương Thiên Thành lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Rõ ràng là nước đang ở ngay trước mặt nhưng anh lại cảm thấy vô cùng khát, môi cũng đã nứt toạc ra vài đường.
Anh nghĩ, khi anh nhảy xuống thì nên đem nước theo mới phải, ít nhất thì sau khi cứu được Vũ Linh Đan thì cũng có thể uống một ngụm.
Nhưng khi anh nhảy xuống thì trong đầu óc trống rỗng, anh không thể nghĩ tới bất cứ một thứ gì khác, không, có thể là anh đã nghĩ, anh đã nghĩ Vũ Linh Đan chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
“Vũ Linh Đan, đời này Trương Thiên Thành anh chưa từng cầu xin ai điều gì, bây giờ anh muốn cầu xin em, cầu xin em phải sống sót..”
Bình luận facebook