Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 612 Cả đêm không ngủ được.
“Có ổn không?” Trương Thiên Thành lo lắng hỏi.
“Đương nhiên là ổn rồi. Chúng tôi đã cứu bao nhiêu người rơi xuống biển, tình trạng của cô ấy bây giờ chỉ là chuyện nhỏ” Anh ta nói xong, ngáp một cái rồi rời đi.
Trương Thiên Thành vẻ mặt trầm tư, tiễn người đàn ông ra tận cửa, mất một lúc từ khóe
miệng mới phát ra một câu: “Cảm ơn anh”
Người kia ngáp một cái sau đó kinh ngạc nhìn Trương Thiên Thành, một lát sau cười phá lên.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Trương Thiên Thành vẻ mặt u ám, cau mày hỏi: “Đáng cười sao?”
Người đàn ông lập tức nhận thức điều mình vừa làm, vội vã lắc đầu giải thích: “Chỉ là tôi nghĩ người như anh chắc hẳn rất hiếm khi nói lời cảm ơn. Có thể nghe thấy cậu cảm ơn từ miệng anh, cũng xem như anh chưa phải là người xấu lắm”
Trương Thiên Thành không biết đây là sự khen ngợi hay đang hạ thấp bản thân mình, vì vậy chỉ đành im lặng.
Người đàn ông đưa tay vỗ vai Trương Thiên Thành, nhưng anh ta tránh đi với vẻ mặt hằm hằm sát khí. Người đàn ông với vẻ mặt tốt bụng, không hề bực dọc khi nhìn thấy anh ta như vậy, cười nói: “Anh cũng đi nghỉ đi, cô ấy còn cần anh chăm sóc đó."
Cả đêm không ngủ được.
miệng mới phát ra một câu: “Cảm ơn anh”
Người kia ngáp một cái sau đó kinh ngạc nhìn Trương Thiên Thành, một lát sau cười phá lên.
Trương Thiên Thành vẻ mặt u ám, cau mày hỏi: “Đáng cười sao?”
Người đàn ông lập tức nhận thức điều mình vừa làm, vội vã lắc đầu giải thích: “Chỉ là tôi nghĩ người như anh chắc hẳn rất hiếm khi nói lời cảm ơn. Có thể nghe thấy cậu cảm ơn từ miệng anh, cũng xem như anh chưa phải là người xấu lắm”
Trương Thiên Thành không biết đây là sự khen ngợi hay đang hạ thấp bản thân mình, vì vậy chỉ đành im lặng.
Người đàn ông đưa tay vỗ vai Trương Thiên Thành, nhưng anh ta tránh đi với vẻ mặt hằm hằm sát khí. Người đàn ông với vẻ mặt tốt bụng, không hề bực dọc khi nhìn thấy anh ta như vậy, cười nói: “Anh cũng đi nghỉ đi, cô ấy còn cần anh chăm sóc đó."
Cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau, Vũ Linh Đan thức dậy, nhìn thấy Trương Thiên Thành ngồi ngay bên cạnh giường, hai tay đỡ chán, có vẻ như đang ngủ. Vũ Linh Đan không dám đánh thức Trương Thiên Thành, cảm thấy cơ thể mệt mỏi nên vẫn nằm im chờ Trương Thiên Thành dậy, không ngờ Trương Thiên Thành đã ngẩng lên, giọng khàn khàn: “Em tỉnh rồi à?”
“Anh Thành..”
Vũ Linh Đan kinh ngạc nhìn Trương Thiên Thành, mới có một đêm làm sao đã biến thành như vậy, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt dường như đã già đi mấy tuổi.
Vừa nói xong thì có người gõ cửa bước vào, chính là người đàn ông trẻ hôm qua, vẻ mặt vui vẻ nói: “Chúng ta đến nơi rồi, mau xuống thuyền”
Vũ Linh Đan giờ mới cảm thấy chiếc giường không còn lắc lư nữa, chân vẫn đi không vững, cô được Trương Thiên Thành dìu bước lên khoảng tàu.
“Đương nhiên là ổn rồi. Chúng tôi đã cứu bao nhiêu người rơi xuống biển, tình trạng của cô ấy bây giờ chỉ là chuyện nhỏ” Anh ta nói xong, ngáp một cái rồi rời đi.
Trương Thiên Thành vẻ mặt trầm tư, tiễn người đàn ông ra tận cửa, mất một lúc từ khóe
miệng mới phát ra một câu: “Cảm ơn anh”
Người kia ngáp một cái sau đó kinh ngạc nhìn Trương Thiên Thành, một lát sau cười phá lên.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Trương Thiên Thành vẻ mặt u ám, cau mày hỏi: “Đáng cười sao?”
Người đàn ông lập tức nhận thức điều mình vừa làm, vội vã lắc đầu giải thích: “Chỉ là tôi nghĩ người như anh chắc hẳn rất hiếm khi nói lời cảm ơn. Có thể nghe thấy cậu cảm ơn từ miệng anh, cũng xem như anh chưa phải là người xấu lắm”
Trương Thiên Thành không biết đây là sự khen ngợi hay đang hạ thấp bản thân mình, vì vậy chỉ đành im lặng.
Người đàn ông đưa tay vỗ vai Trương Thiên Thành, nhưng anh ta tránh đi với vẻ mặt hằm hằm sát khí. Người đàn ông với vẻ mặt tốt bụng, không hề bực dọc khi nhìn thấy anh ta như vậy, cười nói: “Anh cũng đi nghỉ đi, cô ấy còn cần anh chăm sóc đó."
Cả đêm không ngủ được.
miệng mới phát ra một câu: “Cảm ơn anh”
Người kia ngáp một cái sau đó kinh ngạc nhìn Trương Thiên Thành, một lát sau cười phá lên.
Trương Thiên Thành vẻ mặt u ám, cau mày hỏi: “Đáng cười sao?”
Người đàn ông lập tức nhận thức điều mình vừa làm, vội vã lắc đầu giải thích: “Chỉ là tôi nghĩ người như anh chắc hẳn rất hiếm khi nói lời cảm ơn. Có thể nghe thấy cậu cảm ơn từ miệng anh, cũng xem như anh chưa phải là người xấu lắm”
Trương Thiên Thành không biết đây là sự khen ngợi hay đang hạ thấp bản thân mình, vì vậy chỉ đành im lặng.
Người đàn ông đưa tay vỗ vai Trương Thiên Thành, nhưng anh ta tránh đi với vẻ mặt hằm hằm sát khí. Người đàn ông với vẻ mặt tốt bụng, không hề bực dọc khi nhìn thấy anh ta như vậy, cười nói: “Anh cũng đi nghỉ đi, cô ấy còn cần anh chăm sóc đó."
Cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau, Vũ Linh Đan thức dậy, nhìn thấy Trương Thiên Thành ngồi ngay bên cạnh giường, hai tay đỡ chán, có vẻ như đang ngủ. Vũ Linh Đan không dám đánh thức Trương Thiên Thành, cảm thấy cơ thể mệt mỏi nên vẫn nằm im chờ Trương Thiên Thành dậy, không ngờ Trương Thiên Thành đã ngẩng lên, giọng khàn khàn: “Em tỉnh rồi à?”
“Anh Thành..”
Vũ Linh Đan kinh ngạc nhìn Trương Thiên Thành, mới có một đêm làm sao đã biến thành như vậy, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt dường như đã già đi mấy tuổi.
Vừa nói xong thì có người gõ cửa bước vào, chính là người đàn ông trẻ hôm qua, vẻ mặt vui vẻ nói: “Chúng ta đến nơi rồi, mau xuống thuyền”
Vũ Linh Đan giờ mới cảm thấy chiếc giường không còn lắc lư nữa, chân vẫn đi không vững, cô được Trương Thiên Thành dìu bước lên khoảng tàu.
Bình luận facebook