Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 626 "Trả lời tôi!"
"Đó là một chiếc nhẫn!"
Linh Đan định giật lấy chiếc nhẫn, nhưng Thiên Thành lại nắm chặt tay, vẻ mặt lạnh lùng: "Nếu đã đánh mất rồi, tại sao lại muốn có lại?"
"Bởi vì bởi vì..."
Linh Đan lắp bắp, không thể trả lời được.
Cô không thể nói rằng cô ấy hối hận khi biết
sự thật. Đôi mắt hai người chạm nhau, đôi mắt anh ấy bình tĩnh và thờ ơ, nhưng Linh Đan thì đầy nước mắt và đau khổ.
"Trả lời tôi!"
Thiên Thành đột nhiên cao giọng chất vấn một lần nữa.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Phần lớn chiếc ô đều che ở trên đầu Linh Đan, vai của Thiên Thành gần như đã ướt đẫm, Linh Đan không kìm được mà khóc lần nữa.
Lần này, Linh Đan thu hết can đảm, kiễng chân lên, lần đầu tiên trong đời cô chủ động hôn anh, cắn chặt môi Thiên Thành.
Rất lạnh.
Xen lẫn mưa và nước mắt, có chút chua xót, không hề như xưa.
Cơ thể Thiên Thành cứng đờ, chiếc ô rơi xuống đất không báo trước, mưa lại đổ xuống, cả hai đều ướt hết cả người.
Linh Đan ôm mặt Thiên Thành và mơ hồ có
thể cảm nhận được nhiệt độ của anh, ngón tay nhợt nhạt của cô nhẹ nhàng vuốt ve vùng da cháy nắng của Thiên Thành, nhưng cô đã bị Thiện Thành ngăn lại.
Cuối cùng, Thiên Thành đẩy Linh Đan ra.
"Linh Đan, đã đánh mất thứ gì đó thì đừng nên tìm nó nữa. Tôi nhặt chiếc nhẫn này lên để nhắc nhở bản thân rằng tôi sẽ không bao giờ lặp lại những sai lầm tương tự."
Sau khi Thiên Thành nói xong, anh quay lại nhìn Linh Đan, giọng nói trầm và khàn của anh lại vang lên, "Trong cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ ép Linh Đan làm những việc cô ấy không thích, kể cả việc kết hôn."
Mưa càng lúc càng lớn.
Nhưng giọng nói của Thiên Thành rất mạnh mẽ, từng lời từng chữ lọt vào tai Linh Đan, thật lâu sau cô vẫn không thể quên được.
Cuối cùng Đức Bảo cũng lái trực thăng đến làng chài, vì mưa quá to và rất nguy hiểm nên
Thiên Thành đã không cho Linh Đan đi cùng.
Linh Đan muốn giữ Thiên Thành lại, nhưng Thiên Thành đã mặc bộ đồ vét lúc trước của mình và lên trực thăng mà không quay lại nhìn.
"Thiên Thành!"
Linh Đan không quan tâm đến che ô, cứ thế lao ra ngoài, Đức Bảo có chút ngượng ngùng: "Cô Linh Đan, khi thời tiết tốt hơn, tôi sẽ đến đón cô. Có chuyện gì để sau rồi nói"
"Hừ, anh nói cho anh ta biết, tôi yêu anh ta, đúng vậy, cho dù anh ta hại chết con của tôi, tôi vẫn yêu anh ta, tuy rằng chuyện này thật xấu hổ, nhưng tôi cảm ơn anh ta đã cự tuyệt tôi, như vậy ít nhất cho tôi giữ lại chút lý trí và tỉnh táo cuối cùng"
Linh Đan đang khóc trong mưa, Thiên Thành đã không còn trong tầm mắt nữa. Nếu Thiên Thành có thể thừa nhận chuyện này thì cô ấy cũng có thể mạnh dạn thừa nhận.
Nhưng Linh Đan không bao giờ hiểu những gì
Thiên Thành đã làm, cô cũng biết dù cho vì đứa trẻ đó, cuộc đời này cô không bao giờ có thể ở bên Thiên Thành.
Hãy để tình yêu dừng lại ở đây.
"Cái gì? Chẳng lẽ chủ tịch chưa nói với cô sao, là bởi vì sức khỏe của cô, đứa trẻ lớn lên có dị tật, không chỉ có tổn hại đến sức khỏe của cô mà đứa trẻ cũng không sinh ra được. Không đúng, mấy tháng cũng chưa thể gọi là đứa trẻ được. Cô Linh Đan...cô bị sao vậy, cô có nghe thấy không?"
Linh Đan chỉ cảm thấy đầu óc có chút rối bời, cả người hoàn toàn trống rỗng.
Đứa bé có dị tật?
Linh Đan định giật lấy chiếc nhẫn, nhưng Thiên Thành lại nắm chặt tay, vẻ mặt lạnh lùng: "Nếu đã đánh mất rồi, tại sao lại muốn có lại?"
"Bởi vì bởi vì..."
Linh Đan lắp bắp, không thể trả lời được.
Cô không thể nói rằng cô ấy hối hận khi biết
sự thật. Đôi mắt hai người chạm nhau, đôi mắt anh ấy bình tĩnh và thờ ơ, nhưng Linh Đan thì đầy nước mắt và đau khổ.
"Trả lời tôi!"
Thiên Thành đột nhiên cao giọng chất vấn một lần nữa.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Phần lớn chiếc ô đều che ở trên đầu Linh Đan, vai của Thiên Thành gần như đã ướt đẫm, Linh Đan không kìm được mà khóc lần nữa.
Lần này, Linh Đan thu hết can đảm, kiễng chân lên, lần đầu tiên trong đời cô chủ động hôn anh, cắn chặt môi Thiên Thành.
Rất lạnh.
Xen lẫn mưa và nước mắt, có chút chua xót, không hề như xưa.
Cơ thể Thiên Thành cứng đờ, chiếc ô rơi xuống đất không báo trước, mưa lại đổ xuống, cả hai đều ướt hết cả người.
Linh Đan ôm mặt Thiên Thành và mơ hồ có
thể cảm nhận được nhiệt độ của anh, ngón tay nhợt nhạt của cô nhẹ nhàng vuốt ve vùng da cháy nắng của Thiên Thành, nhưng cô đã bị Thiện Thành ngăn lại.
Cuối cùng, Thiên Thành đẩy Linh Đan ra.
"Linh Đan, đã đánh mất thứ gì đó thì đừng nên tìm nó nữa. Tôi nhặt chiếc nhẫn này lên để nhắc nhở bản thân rằng tôi sẽ không bao giờ lặp lại những sai lầm tương tự."
Sau khi Thiên Thành nói xong, anh quay lại nhìn Linh Đan, giọng nói trầm và khàn của anh lại vang lên, "Trong cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ ép Linh Đan làm những việc cô ấy không thích, kể cả việc kết hôn."
Mưa càng lúc càng lớn.
Nhưng giọng nói của Thiên Thành rất mạnh mẽ, từng lời từng chữ lọt vào tai Linh Đan, thật lâu sau cô vẫn không thể quên được.
Cuối cùng Đức Bảo cũng lái trực thăng đến làng chài, vì mưa quá to và rất nguy hiểm nên
Thiên Thành đã không cho Linh Đan đi cùng.
Linh Đan muốn giữ Thiên Thành lại, nhưng Thiên Thành đã mặc bộ đồ vét lúc trước của mình và lên trực thăng mà không quay lại nhìn.
"Thiên Thành!"
Linh Đan không quan tâm đến che ô, cứ thế lao ra ngoài, Đức Bảo có chút ngượng ngùng: "Cô Linh Đan, khi thời tiết tốt hơn, tôi sẽ đến đón cô. Có chuyện gì để sau rồi nói"
"Hừ, anh nói cho anh ta biết, tôi yêu anh ta, đúng vậy, cho dù anh ta hại chết con của tôi, tôi vẫn yêu anh ta, tuy rằng chuyện này thật xấu hổ, nhưng tôi cảm ơn anh ta đã cự tuyệt tôi, như vậy ít nhất cho tôi giữ lại chút lý trí và tỉnh táo cuối cùng"
Linh Đan đang khóc trong mưa, Thiên Thành đã không còn trong tầm mắt nữa. Nếu Thiên Thành có thể thừa nhận chuyện này thì cô ấy cũng có thể mạnh dạn thừa nhận.
Nhưng Linh Đan không bao giờ hiểu những gì
Thiên Thành đã làm, cô cũng biết dù cho vì đứa trẻ đó, cuộc đời này cô không bao giờ có thể ở bên Thiên Thành.
Hãy để tình yêu dừng lại ở đây.
"Cái gì? Chẳng lẽ chủ tịch chưa nói với cô sao, là bởi vì sức khỏe của cô, đứa trẻ lớn lên có dị tật, không chỉ có tổn hại đến sức khỏe của cô mà đứa trẻ cũng không sinh ra được. Không đúng, mấy tháng cũng chưa thể gọi là đứa trẻ được. Cô Linh Đan...cô bị sao vậy, cô có nghe thấy không?"
Linh Đan chỉ cảm thấy đầu óc có chút rối bời, cả người hoàn toàn trống rỗng.
Đứa bé có dị tật?
Bình luận facebook