Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 676 Quả nhiên là cấu kết!
Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Trần Đức Bảo cũng không khỏi cong lên nở một nụ cười. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng sự lo lắng của anh ta cũng không vô ích rồi.
Trường Thiên Thành vừa mới xuất hiện, cả
phòng họp đang ồn ào bỗng dưng im bặt. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Trương Thiên Thành, nhất là khi nhìn thấy Trương Thiên Thành còn nắm tay Vũ Linh Đan. Vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ lập tức chuyển thành phẫn nộ.
Quả nhiên là cấu kết!
Trương Thiên Thành Vỗ nhẹ vào tay Vũ Linh Đan, tỏ ý bảo cô ngồi xuống trước. Sau đó Trương Thiên Thành đi lên bục, anh hắng giọng sau đó trầm giọng nói: “Vừa rồi ở đây hình như mọi người cũng đã thỏa luận được kha khá rồi nhỉ”.
“Tổng giám đốc Trường, tôi không quan tâm cậu dùng cách gì để có được cổ phần của Tập đoàn Bạch Đằng, nhưng mà có một điều, chỉ dựa vào thân phận của cậu mà làm Tổng giám đốc của Tập đoàn Bạch Đằng thì chúng tôi không đồng ý”
“Đúng, chúng tôi sẽ không đồng ý đâu!”
“Ai biết chừng nào cậu sẽ quay trở về Tập đoàn Á Đông chứ? Tới lúc đó hai công ty nhập
vào thành một, chúng tôi còn có quyền hành gì nữa?”
“Đúng vậy, cho dù Vũ Linh Đan có là vợ cũ của cậu đi chăng nữa. Chúng tôi nghi ngờ hai người cấu kết với nhau. Chúng tôi sẽ mời pháp luật tới điều tra chuyện này.”
Những tiếng phản đối vang lên liên tiếp, tình cảnh lúc này khác hẳn với lúc trước khi ở trước mặt Trương Thiên Thành.
Vũ Linh Đan sau khi biết được chân tướng mọi việc thì cô cũng bắt đầu có chút lo lắng, hai tay đặt trên bàn đã đan chặt lấy nhau, gắt gao nắm chặt.
Dường như Trương Thiên Thành nhìn ra được sự lo lắng của Vũ Linh Đan, anh an ủi nhìn cô. Sau khi mọi người đã nói được một lúc thì Trương Thiên Thành mới lên tiếng hỏi: “Đã nói xong chưa? Đã hỏi xong chưa?”
Đám cổ đông đưa mắt nhìn sau, im bặt không nói lời nào cả.
Trương Thiên Thành kéo lại cả vạt, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười tà mị: “Nếu như mọi người đã nói xong rồi thì bây giờ tới lượt tôi nhé”
“Đầu tiên, mọi người nói chúng tôi câu kết, ha ha, mời pháp luật can thiệp ư? Vậy thì tôi còn cảm ơn không kịp khi các ông đã giúp tôi thu dọn một mớ rối rắm như vậy. Nhưng mà có thể khiến tôi như thế nào được chứ. Tiền tôi gửi cho ngân hàng đều là chi phiếu thật còn sờ sờ ra đấy, các ông là cái thá gì chứ?”
Nói xong lời cuối cùng, nụ cười trên khóe miệng của Trương Thiên Thành dần dần biến mất. Sau đó vẻ mặt của anh càng lúc càng nghiêm nghị hơn, anh đảo mắt qua mặt từng người, kinh ngạc có, khiếp sợ có, phẫn nộ có, còn có cả những người còn không dám thể hiện dáng vẻ lo lắng của bản thân. Trương Thiên Thành không hề che giấu ánh mắt khinh miệt của mình khi nhìn bọn họ.
Một câu “Các ông là cải thá gì chứ” đã làm cho Vũ Linh Đan cảm thấy hơi sợ hãi, nhìn thấy trong phòng họp mọi người đều đã im bặt, mà Trương Thiên Thành vẫn dương dương tự đắc tiếp tục nói: “Ngoài ra, tôi còn có thân phận gì khác cũng chẳng có gì quan trọng. Quan trọng là cổ phần của Tập đoàn Bạch Đằng đang nằm trong tay tôi, mà trước mắt tôi chính là người sở hữu nhiều cổ phần của Tập đoàn Bạch Đằng nhất. Các ông ai lên tiếng xì xào bàn tán một cầu thì tôi sẽ thực hiện quyền lợi của mình trước!”
“Trương Thiên Thành, cậu có ý gì!”
Có người đứng bật dậy. Vũ Linh Đan nhận ra đó là những cổ đông lớn tuổi nhất của Tập đoàn Bạch Đằng. Cho dù là lúc Vũ Phong Toàn vẫn còn
đây thì ông ta vẫn còn phải kính trọng bọn họ vài phần.
Cũng không thể trách được khi các cổ đông lớn tuổi này lại tức giận như thế. Thực sự thái độ của Trương Thiên Thành là chẳng coi ai ra gì cả, ngay cả Vũ Linh Đan cũng cảm thấy không thích ứng được.
“Chúng tôi đều còn chưa đồng ý việc cậu sẽ trở thành Tổng giám đốc của Tập đoàn Bạch Đằng, cậu lấy tư cách gì mà nói ra những lời này? Hơn nữa cho dù cậy có tước quyền bầu phiếu của chúng tôi nhưng mà cũng cần tất cả mọi người phải thông qua thì mới có hiệu lực!”
Trường Thiên Thành vừa mới xuất hiện, cả
phòng họp đang ồn ào bỗng dưng im bặt. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Trương Thiên Thành, nhất là khi nhìn thấy Trương Thiên Thành còn nắm tay Vũ Linh Đan. Vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ lập tức chuyển thành phẫn nộ.
Quả nhiên là cấu kết!
Trương Thiên Thành Vỗ nhẹ vào tay Vũ Linh Đan, tỏ ý bảo cô ngồi xuống trước. Sau đó Trương Thiên Thành đi lên bục, anh hắng giọng sau đó trầm giọng nói: “Vừa rồi ở đây hình như mọi người cũng đã thỏa luận được kha khá rồi nhỉ”.
“Tổng giám đốc Trường, tôi không quan tâm cậu dùng cách gì để có được cổ phần của Tập đoàn Bạch Đằng, nhưng mà có một điều, chỉ dựa vào thân phận của cậu mà làm Tổng giám đốc của Tập đoàn Bạch Đằng thì chúng tôi không đồng ý”
“Đúng, chúng tôi sẽ không đồng ý đâu!”
“Ai biết chừng nào cậu sẽ quay trở về Tập đoàn Á Đông chứ? Tới lúc đó hai công ty nhập
vào thành một, chúng tôi còn có quyền hành gì nữa?”
“Đúng vậy, cho dù Vũ Linh Đan có là vợ cũ của cậu đi chăng nữa. Chúng tôi nghi ngờ hai người cấu kết với nhau. Chúng tôi sẽ mời pháp luật tới điều tra chuyện này.”
Những tiếng phản đối vang lên liên tiếp, tình cảnh lúc này khác hẳn với lúc trước khi ở trước mặt Trương Thiên Thành.
Vũ Linh Đan sau khi biết được chân tướng mọi việc thì cô cũng bắt đầu có chút lo lắng, hai tay đặt trên bàn đã đan chặt lấy nhau, gắt gao nắm chặt.
Dường như Trương Thiên Thành nhìn ra được sự lo lắng của Vũ Linh Đan, anh an ủi nhìn cô. Sau khi mọi người đã nói được một lúc thì Trương Thiên Thành mới lên tiếng hỏi: “Đã nói xong chưa? Đã hỏi xong chưa?”
Đám cổ đông đưa mắt nhìn sau, im bặt không nói lời nào cả.
Trương Thiên Thành kéo lại cả vạt, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười tà mị: “Nếu như mọi người đã nói xong rồi thì bây giờ tới lượt tôi nhé”
“Đầu tiên, mọi người nói chúng tôi câu kết, ha ha, mời pháp luật can thiệp ư? Vậy thì tôi còn cảm ơn không kịp khi các ông đã giúp tôi thu dọn một mớ rối rắm như vậy. Nhưng mà có thể khiến tôi như thế nào được chứ. Tiền tôi gửi cho ngân hàng đều là chi phiếu thật còn sờ sờ ra đấy, các ông là cái thá gì chứ?”
Nói xong lời cuối cùng, nụ cười trên khóe miệng của Trương Thiên Thành dần dần biến mất. Sau đó vẻ mặt của anh càng lúc càng nghiêm nghị hơn, anh đảo mắt qua mặt từng người, kinh ngạc có, khiếp sợ có, phẫn nộ có, còn có cả những người còn không dám thể hiện dáng vẻ lo lắng của bản thân. Trương Thiên Thành không hề che giấu ánh mắt khinh miệt của mình khi nhìn bọn họ.
Một câu “Các ông là cải thá gì chứ” đã làm cho Vũ Linh Đan cảm thấy hơi sợ hãi, nhìn thấy trong phòng họp mọi người đều đã im bặt, mà Trương Thiên Thành vẫn dương dương tự đắc tiếp tục nói: “Ngoài ra, tôi còn có thân phận gì khác cũng chẳng có gì quan trọng. Quan trọng là cổ phần của Tập đoàn Bạch Đằng đang nằm trong tay tôi, mà trước mắt tôi chính là người sở hữu nhiều cổ phần của Tập đoàn Bạch Đằng nhất. Các ông ai lên tiếng xì xào bàn tán một cầu thì tôi sẽ thực hiện quyền lợi của mình trước!”
“Trương Thiên Thành, cậu có ý gì!”
Có người đứng bật dậy. Vũ Linh Đan nhận ra đó là những cổ đông lớn tuổi nhất của Tập đoàn Bạch Đằng. Cho dù là lúc Vũ Phong Toàn vẫn còn
đây thì ông ta vẫn còn phải kính trọng bọn họ vài phần.
Cũng không thể trách được khi các cổ đông lớn tuổi này lại tức giận như thế. Thực sự thái độ của Trương Thiên Thành là chẳng coi ai ra gì cả, ngay cả Vũ Linh Đan cũng cảm thấy không thích ứng được.
“Chúng tôi đều còn chưa đồng ý việc cậu sẽ trở thành Tổng giám đốc của Tập đoàn Bạch Đằng, cậu lấy tư cách gì mà nói ra những lời này? Hơn nữa cho dù cậy có tước quyền bầu phiếu của chúng tôi nhưng mà cũng cần tất cả mọi người phải thông qua thì mới có hiệu lực!”
Bình luận facebook