Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 704 Mục đích của em chính là như vậy
Ngữ khí của Trần Anh Thư giống như bọn họ mấy ngày nay chưa từng chia xa.
Trương Thiên Thành biết rõ Trần Anh Thư trào phúng mình, nhưng thờ ơ như cũ.
Chờ cô ta nói xong, Trương Thiên Thành mới bình tĩnh đáp lại: “Trần Anh Thư, công việc là công việc, tôi muốn cùng cô nói chuyện”
“Được.” Trần Anh Thư sảng khoái đáp ứng.
Hai người hẹn ở một tiệm cà phê, Trương Thiên Thành rất khác so với lúc trước, ánh mắt mềm mại hơn chậm rãi đi tới chỗ Trần Anh Thư. Trương Thiên Thành ngồi thẳng người đề cao lực chú ý.
Trần Anh Thư để túi xách lên ghế sô pha, tùy ý ngồi ở phía đối diện. Thấy Trương Thiên Thành còn có chút câu nệ không khỏi phì cười: “Mọi người đều nói Tổng giám đốc Trương là người làm ăn, nhìn dáng vẻ này có phải đã hối hận rồi không.”
Sắc mặt Trương Thiên Thành âm trầm nhưng cũng không trực tiếp phát tác với Trần Anh Thư.
“Chuyện của Vũ Linh Đan, tôi đã xử lý xong, hiện tại.”
“Chuyện Vũ Linh Đan... Ý anh là những tin tức kia, vẫn chứng mình anh và Vũ Linh Đan có quan hệ... Nếu vậy thì chúng ta còn gì để nói nữa”
Trần Anh Thư hơi mỉm cười, nhìn sắc mặt Trương Thiên Thành lần nữa xảy ra biến hóa. Cũng chỉ bình tĩnh nhìn anh mà không có chút nào sợ hãi.
Trần Anh Thư so với ngày xưa đã có vài phần phong thái, không sợ gì cả.
Trương Thiên Thành lúc này đứng dậy nhưng lại phải lần nữa ngồi xuống. Sau đó có chút bất đắc dĩ mà nhìn về phía Trần Anh Thư: “Cô vẫn muốn như thế sao? Tôi cho rằng mọi người đều trưởng thành rồi, hơn nữa còn là người làm ăn, không cần phải ấu trĩ thế”
Trần Anh Thư khoanh tay, nhún vai, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Mục đích của em chính là như vậy, Trương Thiên Thành, em đối với anh rất tốt, em không ngại vì hạng mục để chúng ta có thể ở bên nhau lần nữa”
“Bởi vì đàn ông tiếp xúc với phụ nữ hàng ngày thì sớm muộn cũng sẽ yêu họ thôi” Trương Thiên Thành mặt không biểu tình giúp cô nói nốt nửa câu sau.
Trần Anh Thư đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng nhướn lên tươi cười, ngập tràn tự tin:
Trương Thiên Thành, nếu anh đã biết... Vậy vì sao nhìn anh cứ như sợ yêu em lần nữa thế?”
Nói xong, toàn bộ thân thể Trần Anh Thư đổ về phía trước, phần lớn da thịt trước ngực đều bại lộ trước mặt Trương Thiên Thành, Trương Thiên Thành dời tầm mắt, không biểu tình nói: “Nếu lúc trước tôi buông tay, tất nhiên sẽ không có suy nghĩ gì nữa. Trần Anh Thư à, cô với tôi không hợp nhau, hôm nay tôi tới chính là muốn nói chuyện hợp tác, tôi có thể cho cô rất nhiều lợi ích!”.
“Ồ, nếu nói công việc, vậy hẳn tôi đã nói rõ trong điện thoại” Sắc mặt Trần Anh Thư bỗng
nhiên thay đổi, sau đó đứng dậy lạnh lùng nói:
“Trương Thiên Thành, anh sẽ vì những gì anh nói mà phải trả giá lớn”
“Trần Anh Thư!”
Trương Thiên Thành đứng dậy nắm chặt tay Trần Anh Thư, cúi đầu trầm giọng nói: “Cô cũng biết là tôi thật sự cần hạng mục này”
Hắn chịu thua.
Trần Anh Thư thoáng kinh ngạc, có lẽ là chưa bao thấy Trương Thiên Thành xuống nước như vậy, Trần Anh Thư lại ngồi xuống. Nhưng mở miệng là một câu lạnh nhạt: “Trương Thiên Thành anh phải biết rõ, chúng ta không còn quan hệ gì mà nói chuyện này. Hoặc là có hạng mục có luôn người, hoặc cái gì anh cũng không có
“Anh Thư..”
“Vũ Linh Đan rốt cuộc có điểm nào tốt hơn em, vì sao anh với cô ấy quyến luyến không rời, lại còn ly hôn rồi.”
Trần Anh Thư luôn thản nhiên bỗng nhiên có chút nóng nảy, cau mày, vẻ mặt khó hiểu: “Em không biết cô ấy rốt cuộc có điểm nào tốt hơn em, nhưng người anh cần nhớ tới nhất không phải là em sao, anh quên rằng chúng ta lúc trước.”
“Đừng nói nữa”
Trương Thiên Thành biết rõ Trần Anh Thư trào phúng mình, nhưng thờ ơ như cũ.
Chờ cô ta nói xong, Trương Thiên Thành mới bình tĩnh đáp lại: “Trần Anh Thư, công việc là công việc, tôi muốn cùng cô nói chuyện”
“Được.” Trần Anh Thư sảng khoái đáp ứng.
Hai người hẹn ở một tiệm cà phê, Trương Thiên Thành rất khác so với lúc trước, ánh mắt mềm mại hơn chậm rãi đi tới chỗ Trần Anh Thư. Trương Thiên Thành ngồi thẳng người đề cao lực chú ý.
Trần Anh Thư để túi xách lên ghế sô pha, tùy ý ngồi ở phía đối diện. Thấy Trương Thiên Thành còn có chút câu nệ không khỏi phì cười: “Mọi người đều nói Tổng giám đốc Trương là người làm ăn, nhìn dáng vẻ này có phải đã hối hận rồi không.”
Sắc mặt Trương Thiên Thành âm trầm nhưng cũng không trực tiếp phát tác với Trần Anh Thư.
“Chuyện của Vũ Linh Đan, tôi đã xử lý xong, hiện tại.”
“Chuyện Vũ Linh Đan... Ý anh là những tin tức kia, vẫn chứng mình anh và Vũ Linh Đan có quan hệ... Nếu vậy thì chúng ta còn gì để nói nữa”
Trần Anh Thư hơi mỉm cười, nhìn sắc mặt Trương Thiên Thành lần nữa xảy ra biến hóa. Cũng chỉ bình tĩnh nhìn anh mà không có chút nào sợ hãi.
Trần Anh Thư so với ngày xưa đã có vài phần phong thái, không sợ gì cả.
Trương Thiên Thành lúc này đứng dậy nhưng lại phải lần nữa ngồi xuống. Sau đó có chút bất đắc dĩ mà nhìn về phía Trần Anh Thư: “Cô vẫn muốn như thế sao? Tôi cho rằng mọi người đều trưởng thành rồi, hơn nữa còn là người làm ăn, không cần phải ấu trĩ thế”
Trần Anh Thư khoanh tay, nhún vai, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Mục đích của em chính là như vậy, Trương Thiên Thành, em đối với anh rất tốt, em không ngại vì hạng mục để chúng ta có thể ở bên nhau lần nữa”
“Bởi vì đàn ông tiếp xúc với phụ nữ hàng ngày thì sớm muộn cũng sẽ yêu họ thôi” Trương Thiên Thành mặt không biểu tình giúp cô nói nốt nửa câu sau.
Trần Anh Thư đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng nhướn lên tươi cười, ngập tràn tự tin:
Trương Thiên Thành, nếu anh đã biết... Vậy vì sao nhìn anh cứ như sợ yêu em lần nữa thế?”
Nói xong, toàn bộ thân thể Trần Anh Thư đổ về phía trước, phần lớn da thịt trước ngực đều bại lộ trước mặt Trương Thiên Thành, Trương Thiên Thành dời tầm mắt, không biểu tình nói: “Nếu lúc trước tôi buông tay, tất nhiên sẽ không có suy nghĩ gì nữa. Trần Anh Thư à, cô với tôi không hợp nhau, hôm nay tôi tới chính là muốn nói chuyện hợp tác, tôi có thể cho cô rất nhiều lợi ích!”.
“Ồ, nếu nói công việc, vậy hẳn tôi đã nói rõ trong điện thoại” Sắc mặt Trần Anh Thư bỗng
nhiên thay đổi, sau đó đứng dậy lạnh lùng nói:
“Trương Thiên Thành, anh sẽ vì những gì anh nói mà phải trả giá lớn”
“Trần Anh Thư!”
Trương Thiên Thành đứng dậy nắm chặt tay Trần Anh Thư, cúi đầu trầm giọng nói: “Cô cũng biết là tôi thật sự cần hạng mục này”
Hắn chịu thua.
Trần Anh Thư thoáng kinh ngạc, có lẽ là chưa bao thấy Trương Thiên Thành xuống nước như vậy, Trần Anh Thư lại ngồi xuống. Nhưng mở miệng là một câu lạnh nhạt: “Trương Thiên Thành anh phải biết rõ, chúng ta không còn quan hệ gì mà nói chuyện này. Hoặc là có hạng mục có luôn người, hoặc cái gì anh cũng không có
“Anh Thư..”
“Vũ Linh Đan rốt cuộc có điểm nào tốt hơn em, vì sao anh với cô ấy quyến luyến không rời, lại còn ly hôn rồi.”
Trần Anh Thư luôn thản nhiên bỗng nhiên có chút nóng nảy, cau mày, vẻ mặt khó hiểu: “Em không biết cô ấy rốt cuộc có điểm nào tốt hơn em, nhưng người anh cần nhớ tới nhất không phải là em sao, anh quên rằng chúng ta lúc trước.”
“Đừng nói nữa”
Bình luận facebook