Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Lăng Phong đang sắp xếp xe ngựa thì có người tìm gặp.
"Hô, mình thành người nổi tiếng?" Lăng Phong cười nghĩ. Bình thường chả ai tìm đến, gần đây lại gặp rất nhiều người.
Thấy người kia, Lăng Phong chắp tay chào:
- Ôi, Trương đại ca, lâu không gặp, huynh khỏe chứ?
Người đến là Trương Bảo, cận vệ Triệu Khánh. Đêm nọ Tô Đóa Nhi thủ thỉ bên tai, Triệu Khánh liền giao cho Trương Bảo chạy đi tìm Lăng Phong.
- Haha, sinh long hoạt hổ. Ngươi... sắp đi đâu sao?
- Ài, tiểu đệ đâu có phúc đức như đại ca, được kề cận điện hạ. Đành cực khổ đi kiếm chút sinh ý thôi.
"Ông khổ cực một tháng cũng chỉ mấy chục quán, so với ngươi toàn cầm tiền vạn trong tay..." Trương Bảo chửi thầm.
Gã ngoài mặt lại cười nói:
- Bỏ đi, buôn bán cái gì nữa. Nói cho đệ tin vui, điện hạ cất nhấc đệ...
Trương Bảo không khỏi tự mãn, cũng may trước kia gã qua lại với Lăng Phong chút ít, dự đoán kẻ này tương lai sẽ nhờ được. Quả nhiên đúng vậy. Không như tên Nhạc Thành kia, suốt ngày nghiêm nghị, không chịu tìm mối quan hệ nào.
Lăng Phong mờ mịt hỏi:
- Điện hạ cất nhắc đệ?
Hắn cứ tưởng Triệu Khánh ôm Tô Đóa Nhi đi, giữa hắn và hoàng tử chả còn liên quan gì nữa, tự nhiên bây giờ lại được nhắc tới.
- Điện hạ là người mến tài, dĩ nhiên không thể để lọt đệ mất rồi, hơn nữa...
Lăng Phong thầm khinh thường cái "mến tài" kia, dù không hiểu ra sao, hắn vẫn biết ý Trương Bảo là gì, nói:
- Ấy ấy, cũng nhờ Trương đại ca đây nói giúp. Có điều, đệ vẫn chưa hiểu lắm...
- Cũng không phải do ta hoàn toàn, có cơ hội nhớ đến cám ơn Tô Phụng nghi.
- Tô Phụng nghi? - Lăng Phong không biết người này là ai.
Trương Bảo thấy Lăng Phong ngơ ra, giải thích:
- Chính là Tô... cô nương lúc trước.
- Tô Đóa Nhi? - Lăng Phong buột miệng.
- Ngươi... dám gọi thẳng tên như vậy. Ài, người ta bây giờ không còn là...
Phụng nghi, chính bát phẩm, là địa vị thấp nhất trong "hậu cung" của Hoàng tử hoặc Thái tử. Nữ nhân được phong Phụng nghi là chính thức công nhân danh phận, thành thiếp thất trong Hoàng gia, so với đám cung nữ tầm thường hơn cả vạn dặm, với "chơi ngoài đường" dĩ nhiên không cần so sánh. Không hiểu bằng cách nào Triệu Khánh lại phong được cho Tô Đóa Nhi, bởi Mẫu hậu hắn rất nghiêm khắc chuyện này.
Lăng Phong cười trừ, trong lòng vui vẻ, xem ra cú "đặt cược vào mỹ nữ" ngày trước đã đúng đắn, bây giờ đến lúc thu hoạch. Một câu "thủ thỉ" của Tô Đóa Nhi, bằng kẻ khác bay nhảy chém giết lập công, hơn cả chục năm đám sĩ tử học hành.
Nhớ lại cô gái kia, lúc trước bộ dạng đáng thương trong Thất Tú các, sau thành "nghĩa muội" trong phủ Lăng Phong, bây giờ người ta thành người trong Hoàng tộc, tên cũng không thể gọi thẳng, "thế sự vô thường". Dù sao Lăng Phong cũng thấy vui thay cho nàng ta.
Lăng Phong cười nói:
- A a, đệ hiểu đệ hiểu. Nhưng cái cất nhắc gì kia là...
- Còn chưa chịu hiểu. Điện hạ chính thức nhận đệ làm khách khanh trong phủ Hiến Vương. Thế nào? Một bước lên trời nhé.
Triệu Khánh xưng hiệu Ngụy Huệ Hiến Vương, phủ của gã là phủ Hiến Vương.
Chức khách khanh trong phủ Hoàng tử, nói to không to, nói nhỏ cũng không nhỏ. Đây là một loại "chức quan" đặc biệt, không có thực quyền, nhưng lại có phẩm trật, hưởng ít danh vọng tiền bạc. Tuy nhiên, lại không xếp vào Tán quan.
Lăng Phong từng nghĩ làm "tay chân" cho Hoàng tử tại sao lại chả "oai" gì cả, hóa ra vì hắn còn chưa chính thức, trước kia vẫn chỉ là "tay chân giả" mà thôi.
Về nguyên tắc, trong các con vua, chỉ có Đông cung của Thái tử mới có quyền lập phủ Chiêm sự. Phủ Chiêm sự là nơi lo lắng sự vụ trong Đông cung, cũng đồng thời là một "triều đình nhỏ" của Thái tử, làm ở đây chủ yếu can gián góp ý, Thái tử sai khiến làm việc. Phủ Chiêm sự còn chia ra nhiều ty cục nhỏ khác. Nhưng nhỏ thì nhỏ, chỉ cần bước chân vào đều tương lai sáng lạng. Một khi Thái tử đăng cơ, những kẻ này một bước lên trời, thậm chí trước kia cho ngựa ăn cũng thành quan lớn. Hơn nữa việc "tranh đấu" ở trong phủ này cũng nhẹ nhàng hơn ở triều đình bên ngoài.
Về sau, các Hoàng tử cũng tự lập một cơ chế gần giống vậy trong Vương phủ của mình. Phòng khi Thái tử gặp chuyện hay bị phế truất, Hoàng tử khác lên thay cũng tiện đưa nguyên dàn "thủ hạ" của mình vào.
Chức khách khanh của Lăng Phong thực ra rất thấp, cửu phẩm quan viên, thậm chí chỉ bằng bọn Lục tào ở một huyện, so với Mật sứ trong Mật Thám tự cũng kém hơn hẳn. Thế nhưng, đối với một kẻ như Lăng Phong vẫn quá đủ. Hơn nữa, cửu phẩm trong phủ Hiến Vương, so với cửu phẩm ở làng xã, hơn nhau không biết bao nhiêu.
Tự nhiên trên trời rơi xuống miếng bánh, Lăng Phong dĩ nhiên vui vẻ:
- Nói như vậy, đệ thành khách khanh?
- Cũng không nhanh như vậy. Đệ bây giờ vẫn là hạ nhân trong Lăng phủ đúng không?
- Đúng vậy.
Trương Bảo liền nói:
- Vậy nên ta mới tới gặp đệ. Thân phận của đệ như vậy không cách nào làm khách khanh. Trước mắt, đệ phải nhanh chóng tìm cách hủy thân phận này đi. Sau đó, đệ phải đăng ký thi vào Quốc Tử Giám, những chuyện thủ tục khác, đã có đại ca lo.
- Rắc rối như vậy? Còn phải thi vào Quốc Tử Giám? - Lăng Phong tặc lưỡi.
Trương Bảo suýt nữa chửi lớn, thằng nhãi này có phúc không biết đường hưởng còn có thái độ kiểu này. Người ta lên kinh chạy đông chạy tây tốn cả đống tiền chưa chắc được.
- Lăng đệ đệ. Có câu này huynh phải nhắc, điện hạ không phải lúc nào cũng hứng lên thế đâu...
Lăng Phong sực tỉnh, cười nói:
- A a, điều này đệ hiểu. Haha, Trương đại ca yên tâm. Xong chuyến này đệ sẽ lo ngay...
- Ngươi vẫn muốn đi? - Trương Bảo hết nói nổi với Lăng Phong.
Lăng Phong dĩ nhiên không thể nói do nhiệm vụ ở Mật Thám tự, hắn làm mặt khó xử:
- Đại ca, nói thật với đại ca. Lần này hàng lớn, lợi nhuận cũng rất cao, đệ không đi không được.
Trương Bảo "rèn sắt khi còn nóng" nói:
- Đệ đệ à, ngươi không biết phân biệt to nhỏ gì cả? Một bên chút tiền vặt vãnh, một bên là tương lai.
Trương Bảo ủng hộ Lăng Phong, cũng vì chính bản thân gã. Bấy lâu gã cũng chưa móc nối được kẻ nào ra hồn trong Vương phủ cả.
- Không giấu đại ca, chuyến hàng này, lợi nhuận mấy chục vạn bạc...
- Lớn như vậy? - Trương Bảo mở lớn mắt.
Lăng Phong đồng thời quyết định đầu tư vào hai chữ "khách khanh" này. Trương Bảo nói không sai, cái này là cơ hội trời cho, không phải lúc nào cũng có, lợi nhiều hại ít. Nếu Lăng Phong không chịu chụp lấy, thật có lỗi với bản thân.
Hắn nhanh ý nói tiếp:
-... cho nên chuyến này xong xuôi, tặng đại ca một hai vạn là điều dễ dàng.
Trương Bảo nghe thấy mắt tỏa sáng, nhưng vẫn vờ nói:
- Ài, đệ... thật không biết nói với đệ thế nào? Thôi được rồi, chuyện này kẻ làm đại ca như ta phải lo cho huynh đệ vậy.
- Đa tạ Trương Đại ca.
- Ta sẽ giúp đệ đăng ký ở Quốc Tử Giám, còn cái khế ước hạ nhân kia, lấy sau cũng được.
- Đăng ký mà không vào có sao không?
Trương Bảo cười:
- Chuyện thường thôi, rất nhiều kẻ đều như thế. Quốc Tử Giám cũng chỉ là cái danh hão, bọn chúng đều chỉ đặt chỗ lấy tên cả.
Lăng Phong nghĩ thầm ngán ngẩm, có lẽ Lăng Hải cũng như vậy. Nói không xa, ngay cả bản thân hắn, chỉ nhờ một câu nói, đã bằng người ta phấn đấu chục năm. Lăng Phong nghĩ thầm, có lẽ trong mắt kẻ khác, hắn thành loại "người xấu" cũng nên, nhưng hắn cũng chả xem chuyện này vào đâu. Chuyến đi Hà Bắc trước mắt sắp đến rồi, "khách khanh" hay không tính sau.
Trương Bảo rời đi, gã không hỏi Lăng Phong đi đâu, nếu biết hắn ta đi Hà Bắc, chắc chắn sẽ kịch liệt ngăn cản. Trương Bảo là thân tín của Hoàng tử Triệu Khánh, cũng biết chút tin gió về Yên Vương.
...
Lăng Phong cứ tưởng đi cùng Lăng Vân sẽ tránh được thể loại "mặt trắng" như Cảnh Dương. Hóa ra ông trời trêu ngươi, đâu có dễ tha thứ cho Lăng Phong như vậy.
Tránh kẻ này gặp kẻ khác.
Từ Nguyên xuất hiện. Gã vừa đi Tô Châu về, hôm nay hớn hở tìm Lăng Vân "làm nóng tình cảm", chẳng ngờ nghe nói Lăng Vân muốn đi.
- Nàng đi Hà Bắc làm gì?
- Ta... muốn dựng thương điếm ở đó. - Lăng Vân ấp úng.
Từ Nguyên thấy Lăng Vân có ý tránh gì đó, còn tưởng vị hôn thê đang e lệ.
Không biết từ lúc nào, Lăng Vân bắt đầu tránh Từ Nguyên. Cũng không phải ghét gã, nàng chỉ không muốn gặp. Lăng Vân tự nhủ đằng nào cũng phải lấy hắn, nàng muốn tách hắn ra tự do nốt mấy ngày. Từ Nguyên trong mắt Lăng Vân giống như vật cản, còn cản cái gì thì nàng không rõ.
Từ Nguyên nói:
- Nàng còn lo chuyện buôn bán làm gì, tương lai nàng chỉ cần ở trong nhà, mọi việc đã có ta. Vả lại, đi Hà Bắc xa xôi...
- Không sao, có Lăng Phong đi cùng rồi. - Lăng Vân rất tự nhiên đáp.
"Lăng Phong? Lại là hắn?" Từ Nguyên máu nóng toàn thân, hàm răng nghiến lại.
Từ Nguyên ghen lớn.
Lăng Vân từng nói Lăng Phong là đệ đệ của mình, nhưng Từ Nguyên vẫn không thể bỏ qua nổi. Trong mắt Từ Nguyên, Lăng Phong là một kẻ rất khó chịu. Kẻ kia chỉ là đứa hạ nhân, nhưng mấy lần phá hỏng chuyện của Từ Nguyên. Ngược lại, Từ Nguyên muốn trị Lăng Phong đều thất bại. Cái cách Lăng Phong nhìn Lăng Vân, Từ Nguyên thấy đơn thuần là "nhìn gái", chả có tí "tỷ đệ" nào trong đó.
Quả đúng thế thật, Lăng Phong chưa bao giờ xem Lăng Vân là tỷ tỷ thật sự, hắn không quan tâm điều này cho lắm. Từ Nguyên bởi vậy rất bực mình, nữ nhân của mình sắp lấy về mà vẫn có thằng khác không thèm kiêng nễ.
Bẵng đi một thời gian Lăng Phong biến mất, Từ Nguyên dần quên đi. Nhưng ấn tượng về Lăng Phong vẫn không đổi.
- Ta đi theo nàng? - Từ Nguyên quyết định.
- Huynh đi làm gì? - Lăng Vân chột dạ.
- Hà Bắc cũng có cơ nghiệp họ Từ, tiện thể ta muốn giới thiệu nàng với họ. - Từ Nguyên bịa đại lý do.
- Nhưng...
- Nàng không muốn ta đi cùng? - Ánh mắt Từ Nguyên khó chịu hẳn.
Lăng Vân đành chấp nhận. Dù chưa phải phu thê, hai người cũng là một cặp.
Lăng Phong đang cưỡi ngựa nhìn thấy, ngửa mặt chửi:
"Ông đây đi làm mật thám a. Tự nhiên kéo cả bầy đi theo như trẩy hội. Có ai muốn đi thì cứ hiện ra luôn đi. M*."
"Hô, mình thành người nổi tiếng?" Lăng Phong cười nghĩ. Bình thường chả ai tìm đến, gần đây lại gặp rất nhiều người.
Thấy người kia, Lăng Phong chắp tay chào:
- Ôi, Trương đại ca, lâu không gặp, huynh khỏe chứ?
Người đến là Trương Bảo, cận vệ Triệu Khánh. Đêm nọ Tô Đóa Nhi thủ thỉ bên tai, Triệu Khánh liền giao cho Trương Bảo chạy đi tìm Lăng Phong.
- Haha, sinh long hoạt hổ. Ngươi... sắp đi đâu sao?
- Ài, tiểu đệ đâu có phúc đức như đại ca, được kề cận điện hạ. Đành cực khổ đi kiếm chút sinh ý thôi.
"Ông khổ cực một tháng cũng chỉ mấy chục quán, so với ngươi toàn cầm tiền vạn trong tay..." Trương Bảo chửi thầm.
Gã ngoài mặt lại cười nói:
- Bỏ đi, buôn bán cái gì nữa. Nói cho đệ tin vui, điện hạ cất nhấc đệ...
Trương Bảo không khỏi tự mãn, cũng may trước kia gã qua lại với Lăng Phong chút ít, dự đoán kẻ này tương lai sẽ nhờ được. Quả nhiên đúng vậy. Không như tên Nhạc Thành kia, suốt ngày nghiêm nghị, không chịu tìm mối quan hệ nào.
Lăng Phong mờ mịt hỏi:
- Điện hạ cất nhắc đệ?
Hắn cứ tưởng Triệu Khánh ôm Tô Đóa Nhi đi, giữa hắn và hoàng tử chả còn liên quan gì nữa, tự nhiên bây giờ lại được nhắc tới.
- Điện hạ là người mến tài, dĩ nhiên không thể để lọt đệ mất rồi, hơn nữa...
Lăng Phong thầm khinh thường cái "mến tài" kia, dù không hiểu ra sao, hắn vẫn biết ý Trương Bảo là gì, nói:
- Ấy ấy, cũng nhờ Trương đại ca đây nói giúp. Có điều, đệ vẫn chưa hiểu lắm...
- Cũng không phải do ta hoàn toàn, có cơ hội nhớ đến cám ơn Tô Phụng nghi.
- Tô Phụng nghi? - Lăng Phong không biết người này là ai.
Trương Bảo thấy Lăng Phong ngơ ra, giải thích:
- Chính là Tô... cô nương lúc trước.
- Tô Đóa Nhi? - Lăng Phong buột miệng.
- Ngươi... dám gọi thẳng tên như vậy. Ài, người ta bây giờ không còn là...
Phụng nghi, chính bát phẩm, là địa vị thấp nhất trong "hậu cung" của Hoàng tử hoặc Thái tử. Nữ nhân được phong Phụng nghi là chính thức công nhân danh phận, thành thiếp thất trong Hoàng gia, so với đám cung nữ tầm thường hơn cả vạn dặm, với "chơi ngoài đường" dĩ nhiên không cần so sánh. Không hiểu bằng cách nào Triệu Khánh lại phong được cho Tô Đóa Nhi, bởi Mẫu hậu hắn rất nghiêm khắc chuyện này.
Lăng Phong cười trừ, trong lòng vui vẻ, xem ra cú "đặt cược vào mỹ nữ" ngày trước đã đúng đắn, bây giờ đến lúc thu hoạch. Một câu "thủ thỉ" của Tô Đóa Nhi, bằng kẻ khác bay nhảy chém giết lập công, hơn cả chục năm đám sĩ tử học hành.
Nhớ lại cô gái kia, lúc trước bộ dạng đáng thương trong Thất Tú các, sau thành "nghĩa muội" trong phủ Lăng Phong, bây giờ người ta thành người trong Hoàng tộc, tên cũng không thể gọi thẳng, "thế sự vô thường". Dù sao Lăng Phong cũng thấy vui thay cho nàng ta.
Lăng Phong cười nói:
- A a, đệ hiểu đệ hiểu. Nhưng cái cất nhắc gì kia là...
- Còn chưa chịu hiểu. Điện hạ chính thức nhận đệ làm khách khanh trong phủ Hiến Vương. Thế nào? Một bước lên trời nhé.
Triệu Khánh xưng hiệu Ngụy Huệ Hiến Vương, phủ của gã là phủ Hiến Vương.
Chức khách khanh trong phủ Hoàng tử, nói to không to, nói nhỏ cũng không nhỏ. Đây là một loại "chức quan" đặc biệt, không có thực quyền, nhưng lại có phẩm trật, hưởng ít danh vọng tiền bạc. Tuy nhiên, lại không xếp vào Tán quan.
Lăng Phong từng nghĩ làm "tay chân" cho Hoàng tử tại sao lại chả "oai" gì cả, hóa ra vì hắn còn chưa chính thức, trước kia vẫn chỉ là "tay chân giả" mà thôi.
Về nguyên tắc, trong các con vua, chỉ có Đông cung của Thái tử mới có quyền lập phủ Chiêm sự. Phủ Chiêm sự là nơi lo lắng sự vụ trong Đông cung, cũng đồng thời là một "triều đình nhỏ" của Thái tử, làm ở đây chủ yếu can gián góp ý, Thái tử sai khiến làm việc. Phủ Chiêm sự còn chia ra nhiều ty cục nhỏ khác. Nhưng nhỏ thì nhỏ, chỉ cần bước chân vào đều tương lai sáng lạng. Một khi Thái tử đăng cơ, những kẻ này một bước lên trời, thậm chí trước kia cho ngựa ăn cũng thành quan lớn. Hơn nữa việc "tranh đấu" ở trong phủ này cũng nhẹ nhàng hơn ở triều đình bên ngoài.
Về sau, các Hoàng tử cũng tự lập một cơ chế gần giống vậy trong Vương phủ của mình. Phòng khi Thái tử gặp chuyện hay bị phế truất, Hoàng tử khác lên thay cũng tiện đưa nguyên dàn "thủ hạ" của mình vào.
Chức khách khanh của Lăng Phong thực ra rất thấp, cửu phẩm quan viên, thậm chí chỉ bằng bọn Lục tào ở một huyện, so với Mật sứ trong Mật Thám tự cũng kém hơn hẳn. Thế nhưng, đối với một kẻ như Lăng Phong vẫn quá đủ. Hơn nữa, cửu phẩm trong phủ Hiến Vương, so với cửu phẩm ở làng xã, hơn nhau không biết bao nhiêu.
Tự nhiên trên trời rơi xuống miếng bánh, Lăng Phong dĩ nhiên vui vẻ:
- Nói như vậy, đệ thành khách khanh?
- Cũng không nhanh như vậy. Đệ bây giờ vẫn là hạ nhân trong Lăng phủ đúng không?
- Đúng vậy.
Trương Bảo liền nói:
- Vậy nên ta mới tới gặp đệ. Thân phận của đệ như vậy không cách nào làm khách khanh. Trước mắt, đệ phải nhanh chóng tìm cách hủy thân phận này đi. Sau đó, đệ phải đăng ký thi vào Quốc Tử Giám, những chuyện thủ tục khác, đã có đại ca lo.
- Rắc rối như vậy? Còn phải thi vào Quốc Tử Giám? - Lăng Phong tặc lưỡi.
Trương Bảo suýt nữa chửi lớn, thằng nhãi này có phúc không biết đường hưởng còn có thái độ kiểu này. Người ta lên kinh chạy đông chạy tây tốn cả đống tiền chưa chắc được.
- Lăng đệ đệ. Có câu này huynh phải nhắc, điện hạ không phải lúc nào cũng hứng lên thế đâu...
Lăng Phong sực tỉnh, cười nói:
- A a, điều này đệ hiểu. Haha, Trương đại ca yên tâm. Xong chuyến này đệ sẽ lo ngay...
- Ngươi vẫn muốn đi? - Trương Bảo hết nói nổi với Lăng Phong.
Lăng Phong dĩ nhiên không thể nói do nhiệm vụ ở Mật Thám tự, hắn làm mặt khó xử:
- Đại ca, nói thật với đại ca. Lần này hàng lớn, lợi nhuận cũng rất cao, đệ không đi không được.
Trương Bảo "rèn sắt khi còn nóng" nói:
- Đệ đệ à, ngươi không biết phân biệt to nhỏ gì cả? Một bên chút tiền vặt vãnh, một bên là tương lai.
Trương Bảo ủng hộ Lăng Phong, cũng vì chính bản thân gã. Bấy lâu gã cũng chưa móc nối được kẻ nào ra hồn trong Vương phủ cả.
- Không giấu đại ca, chuyến hàng này, lợi nhuận mấy chục vạn bạc...
- Lớn như vậy? - Trương Bảo mở lớn mắt.
Lăng Phong đồng thời quyết định đầu tư vào hai chữ "khách khanh" này. Trương Bảo nói không sai, cái này là cơ hội trời cho, không phải lúc nào cũng có, lợi nhiều hại ít. Nếu Lăng Phong không chịu chụp lấy, thật có lỗi với bản thân.
Hắn nhanh ý nói tiếp:
-... cho nên chuyến này xong xuôi, tặng đại ca một hai vạn là điều dễ dàng.
Trương Bảo nghe thấy mắt tỏa sáng, nhưng vẫn vờ nói:
- Ài, đệ... thật không biết nói với đệ thế nào? Thôi được rồi, chuyện này kẻ làm đại ca như ta phải lo cho huynh đệ vậy.
- Đa tạ Trương Đại ca.
- Ta sẽ giúp đệ đăng ký ở Quốc Tử Giám, còn cái khế ước hạ nhân kia, lấy sau cũng được.
- Đăng ký mà không vào có sao không?
Trương Bảo cười:
- Chuyện thường thôi, rất nhiều kẻ đều như thế. Quốc Tử Giám cũng chỉ là cái danh hão, bọn chúng đều chỉ đặt chỗ lấy tên cả.
Lăng Phong nghĩ thầm ngán ngẩm, có lẽ Lăng Hải cũng như vậy. Nói không xa, ngay cả bản thân hắn, chỉ nhờ một câu nói, đã bằng người ta phấn đấu chục năm. Lăng Phong nghĩ thầm, có lẽ trong mắt kẻ khác, hắn thành loại "người xấu" cũng nên, nhưng hắn cũng chả xem chuyện này vào đâu. Chuyến đi Hà Bắc trước mắt sắp đến rồi, "khách khanh" hay không tính sau.
Trương Bảo rời đi, gã không hỏi Lăng Phong đi đâu, nếu biết hắn ta đi Hà Bắc, chắc chắn sẽ kịch liệt ngăn cản. Trương Bảo là thân tín của Hoàng tử Triệu Khánh, cũng biết chút tin gió về Yên Vương.
...
Lăng Phong cứ tưởng đi cùng Lăng Vân sẽ tránh được thể loại "mặt trắng" như Cảnh Dương. Hóa ra ông trời trêu ngươi, đâu có dễ tha thứ cho Lăng Phong như vậy.
Tránh kẻ này gặp kẻ khác.
Từ Nguyên xuất hiện. Gã vừa đi Tô Châu về, hôm nay hớn hở tìm Lăng Vân "làm nóng tình cảm", chẳng ngờ nghe nói Lăng Vân muốn đi.
- Nàng đi Hà Bắc làm gì?
- Ta... muốn dựng thương điếm ở đó. - Lăng Vân ấp úng.
Từ Nguyên thấy Lăng Vân có ý tránh gì đó, còn tưởng vị hôn thê đang e lệ.
Không biết từ lúc nào, Lăng Vân bắt đầu tránh Từ Nguyên. Cũng không phải ghét gã, nàng chỉ không muốn gặp. Lăng Vân tự nhủ đằng nào cũng phải lấy hắn, nàng muốn tách hắn ra tự do nốt mấy ngày. Từ Nguyên trong mắt Lăng Vân giống như vật cản, còn cản cái gì thì nàng không rõ.
Từ Nguyên nói:
- Nàng còn lo chuyện buôn bán làm gì, tương lai nàng chỉ cần ở trong nhà, mọi việc đã có ta. Vả lại, đi Hà Bắc xa xôi...
- Không sao, có Lăng Phong đi cùng rồi. - Lăng Vân rất tự nhiên đáp.
"Lăng Phong? Lại là hắn?" Từ Nguyên máu nóng toàn thân, hàm răng nghiến lại.
Từ Nguyên ghen lớn.
Lăng Vân từng nói Lăng Phong là đệ đệ của mình, nhưng Từ Nguyên vẫn không thể bỏ qua nổi. Trong mắt Từ Nguyên, Lăng Phong là một kẻ rất khó chịu. Kẻ kia chỉ là đứa hạ nhân, nhưng mấy lần phá hỏng chuyện của Từ Nguyên. Ngược lại, Từ Nguyên muốn trị Lăng Phong đều thất bại. Cái cách Lăng Phong nhìn Lăng Vân, Từ Nguyên thấy đơn thuần là "nhìn gái", chả có tí "tỷ đệ" nào trong đó.
Quả đúng thế thật, Lăng Phong chưa bao giờ xem Lăng Vân là tỷ tỷ thật sự, hắn không quan tâm điều này cho lắm. Từ Nguyên bởi vậy rất bực mình, nữ nhân của mình sắp lấy về mà vẫn có thằng khác không thèm kiêng nễ.
Bẵng đi một thời gian Lăng Phong biến mất, Từ Nguyên dần quên đi. Nhưng ấn tượng về Lăng Phong vẫn không đổi.
- Ta đi theo nàng? - Từ Nguyên quyết định.
- Huynh đi làm gì? - Lăng Vân chột dạ.
- Hà Bắc cũng có cơ nghiệp họ Từ, tiện thể ta muốn giới thiệu nàng với họ. - Từ Nguyên bịa đại lý do.
- Nhưng...
- Nàng không muốn ta đi cùng? - Ánh mắt Từ Nguyên khó chịu hẳn.
Lăng Vân đành chấp nhận. Dù chưa phải phu thê, hai người cũng là một cặp.
Lăng Phong đang cưỡi ngựa nhìn thấy, ngửa mặt chửi:
"Ông đây đi làm mật thám a. Tự nhiên kéo cả bầy đi theo như trẩy hội. Có ai muốn đi thì cứ hiện ra luôn đi. M*."
Bình luận facebook