Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Bên ngoài phố, toàn thành giới nghiêm, chỉ vài chỗ có người qua lại.
Ở một góc nhộn nhịp, có hai kẻ đang nhìn nhìn ngó ngó, một tên tiểu nhị đứng bên cạnh mắng mỏ:
- Này, hai ngươi không tiền thì đi chỗ khác, cứ lượn qua lượn lại chỗ này, cố ý ám chúng ta à? Đi đi đi...
- Lục đệ, ta nói ngươi dẫn về khách điếm, ngươi dẫn đi đâu thế này?
- Tứ ca, chẳng phải huynh nói muốn nghỉ ngơi sao?
- Đúng vậy.
- Vậy chuẩn rồi, chỗ này là thanh lâu to nhất Đại Danh, không vào đây nghỉ ngơi thì còn đi đâu?
- Ngươi... Phong ca ta là người đàng hoàng, làm sao vào mấy nơi này...
Kẻ kia trợn trắng mắt, mặt khinh bỉ.
- Hừm, nói thì như thế, thực ra chúng ta làm gì còn tiền, m* ông đang vội về ăn tối có biết không?
- Ra vậy, sao Tứ ca không nói sớm. - Kẻ này nói xong bước ra trước.
"Anh đây nếu không quên đường về, còn cần ngươi chỉ đường vào thanh lâu? Tự đi không được chắc. Hừ."
Kẻ còn lại bực dọc lẩm bẩm, từ lúc đứng ở đây, hắn ta đã dùng thần thức nhìn xuyên vào trong, chả khác nào xem JAV định dạng 3D, nếu không hết tiền đã phi vào từ lâu.
Lăng Phong Tần Quyền rảo bước trở lại khách điếm thì trời đã tối hẳn.
Phong ca lúc đầu cùng Lăng Vân tới khách điếm chưa kịp quan sát đã đi làm nhiệm vụ. Sau đó đi lại đều có huynh đệ dẫn đường, hắn chủ quan không thèm nhớ đường, bây giờ đến cả đường về cũng chả nhớ. Mật vụ kiểu Phong ca xem chừng thiên hạ đệ nhất.
Lăng Phong nhìn Lăng Hổ đang buồn chán ngồi ở sảnh, cười hỏi:
- Vân tỷ thế nào?
- Không biết.
- Không biết? - Lăng Phong ngả ngửa.
- Nàng ta có phòng riêng, làm gì làm sao đệ biết.
"M*, hú hồn." Lăng Phong đến buồn bực với tên này, nói cũng quá ngắn gọn đi.
Lăng Hổ chêm thêm một câu:
- Vừa rồi có người vào phòng nàng ta, còn có cả tiếng rơi vỡ.
- Hả? Sao ngươi không vào xem.
- Phòng nữ nhân, đệ vào thì phạm cấm kỵ.
- Ôi lạy Chúa...
Lăng Phong há mồm chửi tục luôn, chạy vội vào trong.
- Chúa là gì? - Tần Quyền hỏi với theo.
Lăng Phong làm gì rảnh rỗi mà đáp. Hắn đến thua tên "không gần nữ sắc" Lăng Hổ, còn tưởng giao Lăng Vân cho Lăng Hổ không phải lo, hóa ra giao cũng như không.
Lăng Phong vừa ra dãy nhà sau đã dùng thần thức quét xuyên cửa, phát hiện "kẻ đột nhập" liền đứng khựng lại.
"Từ Nguyên?"
Tên Lăng Hổ kia nói toàn lấp lửng, báo hại Phong ca suýt tụt huyết áp. Nhưng hắn chưa kịp thở ra lại thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
"Ấy, khoan đã. Vụ gì đây?"
Lúc này, ở trong phòng.
- Từ thiếu gia, mời ngươi về cho. Ta muốn đi ngủ. - Lăng Vân hai tay ôm thân thể lùi vào góc, kiên định nói.
- Đêm nay ta ở lại với nàng. - Từ Nguyên người nóng lên, tiến lại gần.
Lăng Vân lùi sát vào tường, nàng thấy Từ Nguyên trở nên rất gớm ghiếc.
Từ Nguyên nói:
- Vân nhi, nàng là vị hôn thê của Từ Nguyên ta. Chúng ta là một đôi, nàng lại không muốn gần gũi. Thế còn tên Lăng Phong kia thì sao?
- Ngươi... nói lung tung cái gì? - Lăng Vân chột dạ.
- Haha, lung tung? Nàng không cần giả vờ. Nàng thích hắn. Chấp nhận gả cho ta, nhưng vẫn nghĩ đến hắn. Muốn cắm sừng lên đầu ta?
- Ngươi không được nói bậy. Chúng ta là... thân tỷ đệ. - Lăng Vân run lẩy bẩy, yếu ớt phản bác.
- Thân tỷ đệ? Haha. Có tỷ tỷ ăn mặc như thế chạy ra cho đệ đệ ngắm sao? Hừ.
Lăng Vân không phản bác nữa, nàng có khổ không nói được, hai mắt ngấn nước, bộ dáng rất đáng thương. Từ Nguyên vẫn không dừng:
- Sao, bị ta nói trúng rồi đúng không? Thật không ngờ, Lăng Vân đệ nhất nữ thương, lại là kẻ dâm loạn như vậy.
- Ngươi... ta... - Lăng Vân cả người lảo đảo, chỉ Từ Nguyên không nói nên lời.
Tình cảm của Lăng Vân dành cho Lăng Phong, nàng muốn chôn nơi sâu nhất trong lòng. Tỷ tỷ yêu đệ đệ, điều đó là cấm kỵ, không ai chấp nhận nổi. Ngay bản thân nàng cũng thấy ghê tởm chính mình.
Lăng Vân vẫn nghĩ, gả cho Từ Nguyên, từ từ quên nó đi là xong. Nhưng bây giờ tên kia lại nói toạc ra tất cả, Lăng Vân ấm ức, không thể giải thích, cũng không muốn giải thích. Xem chừng chuyện kết hôn này hoàn toàn xong rồi. Nàng bản thân chỉ sợ cũng sẽ xong, Từ Nguyên nếu không cưới nàng mà lại tung chuyện này ra, Lăng Vân chính thức bị thiên hạ phỉ nhổ.
Nếu Lăng Phong không phải đệ đệ nàng, Lăng Vân cũng không rơi vào tình trạng này. Nàng là nữ nhân độc lập mạnh mẽ, nếu yêu thích người khác, từ chối Từ Nguyên là xong, đâu thể để bị động khổ sở như vậy.
Còn Từ Nguyên, đúng hay sai? Xem ra không sai.
Con trưởng gia tộc lớn, đẹp trai có tiền, có đầu óc kinh doanh, biết lấy lòng người đẹp, 25 26 tuổi vẫn chưa lấy chính thê. Người như hắn thời hiện đại còn bị các chị em chạy dài, có vợ vẫn bị chèo kéo, nói gì thời cổ đại. Mấy thiếu gia công tử thời này, tuổi như Từ Nguyên đều đã thê thiếp con cái cả.
Từ Nguyên bỏ công theo đuổi người đẹp, còn hai tháng nàng sẽ về tay, rút cục thọc ra một thằng trời đánh nào đó. Khùng hơn nữa, tên kia còn là em vợ tương lai. Chuyện nghe vô cùng vớ vẩn mà lại xảy ra thật. Bất kỳ thằng nào bị như Từ Nguyên cũng sẽ phát điên.
Chuyện kiểu này đời sau đăng báo, chắc chắn bị cư dân mạng chửi mắng, đại loại nhà báo "vô đạo đức", bịa chuyện lừa thiên hạ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công bằng xã hội, gây hại đến nhân cách toàn dân, số ít thích "bình loạn" sẽ lên tiếng ủng hộ Từ Nguyên chém chết Lăng Phong, hiếm lắm sẽ có tên cá biệt nào đó hoan hô Lăng Phong dám chơi trò "kích thích".
Từ Nguyên bị ông trời chơi xỏ một vố rất đau. Nhưng chuyện này biết trách ai? Tình cảm của Lăng Vân tự nhiên sinh ra, chính nàng muốn bỏ cũng không bỏ được.
Thôi thì anh Từ nhà giàu sung sướng đã quen, tặng cho ít cay đắng bất công cho đời đỡ nhạt vậy.
Từ Nguyên nhìn bộ dáng Lăng Vân run rẩy, càng thêm động lòng người. Gã chả nghĩ gì đến chuyện cưới hỏi nữa, nữ nhân trước mắt, gã nhất định phải đè xuống, chơi cho đã rồi tính sau. Từ Nguyên, đại công tử Từ gia, trước nay làm gì có nữ nhân nào để lọt tay, chơi xong vứt không hề thiếu, không thể nào bị "cướp" trắng trợn thế này được.
- Lăng Vân, nàng là nữ nhân của ta, ta không cho phép nàng nghĩ đến ai khác.
- Aa, buông ra...
Từ Nguyên hét lên, gã mất kiểm soát. Giận, ghen, thèm thuồng. Gã lao vào chụp Lăng Vân vật ngay xuống giường. Lăng Vân đang lúc suy tư, không kịp phản ứng, chỉ kịp hét lên.
- Nàng là thê tử của ta, tất cả đều của ta...
"Soạt"
Tiếng xé quần áo vang lên, Lăng Vân ăn mặc rất mỏng manh, bị Từ Nguyên giật mạnh, chỉ còn sót lại lớp áo ngực, bờ vai mảnh khảnh trắng nõn đã lộ ra. Từ Nguyên không kìm được vẻ đẹp này, vục mặt xuống muốn hôn nàng.
Lăng Vân hoảng hồn, ú ớ kêu:
- Không, Lăng Phong, ngươi ở đâu...
"Ầm"
Cửa chính bị đá bay, một bóng người lao vào.
...
Trường An, Thất Tú các.
Nơi này Lăng Phong từng giúp Triệu Khánh mua Tô Đóa Nhi về, cũng là địa điểm nổi tiếng nhất trong giới thượng lưu kinh thành. Đem về đời sau sẽ là một tổ hợp kỳ quái giữa nhà hát quốc gia và hộp đêm to nhất thủ đô.
Tầng năm, tầng cao thứ nhì Thất Tú các.
Đời nào cũng vậy, cứ tầng càng cao, ở đó đồ đạc càng khủng. Đến uống nước lọc còn có giá gấp chục lần bình thường, nói gì thứ khác.
Ngồi trong phòng có hai nữ nhân, cả hai đều là siêu mỹ nữ. Một người áo váy trắng tuyết từ trên xuống, một người trang phục màu vàng thướt tha.
- Tỷ tỷ, muội thật không ngờ đấy. Cứ tưởng mãi mãi không gặp lại, đến lúc gặp tỷ lại thành thế này.
- Đừng nhắc nữa. - Mỹ nữ áo trắng nhẹ giọng nói.
- Hắn ta là ai? Muội thực sự tò mò, kẻ có thể khiến cho...
- Quân Như. - Cô gái kia nhíu mày.
- A, được rồi được rồi. Muội ra ngoài đây. Tỷ có gì cứ dặn dò nha đầu Tiểu Hiên là được.
- Ừm.
Cô gái áo vàng đứng lên bước nhẹ ra cửa, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Kẻ kia chắc hẳn thiên hạ đệ nhất cao thủ, chắc chắn thế rồi. Cũng chỉ người như vậy mới khiến Liễu tỷ tỷ chấp nhận. Thật muốn gặp hắn xem thế nào.
Người áo trắng ngồi trong phòng chính là Liễu Thanh Nghi. Vị kia là Trác Quân Như.
Trác Quân Như lúc còn thiếu nữ từng ở Tây Vực, đệ tử trong một môn phái khá lớn, quen biết Liễu Thanh Nghi. Thần Cung xảy ra biến cố, Liễu Thanh Nghi lên Cung chủ, hai bên dần ít qua lại, Trác Quân Như về sau rời Tây Vực vào Trung Nguyên, không biết vòng vèo thế nào lại ở tầng năm Thất Tú các.
Liễu Thanh Nghi rời chỗ Lăng Phong không phải vì vướng mắc gì, mà nàng biết mình đã bị để ý. Có lẽ một trong hai lão cung phụng của nhà Tống đã phát hiện ra.
Liễu Thanh Nghi trong đêm bỏ đi, chẳng ngờ đến gần Thất Tú các thì có nguy cơ bị nắm. Tình cờ Trác Quân Như và vài người trong Thất Tú các phát hiện có khí tức cao thủ đụng độ, ra ngoài lại nhận mặt nhau, liền đưa luôn Liễu Thanh Nghi vào trong tránh.
Thất Tú các bề ngoài là nơi vui chơi, xem chừng bên trong cất giấu không ít bất ngờ, có thể khiến mấy lão già kia không truy xét tiếp.
Nhưng bất ngờ lớn nhất lại đang ở trên người Liễu Thanh Nghi.
Nàng lúc này khuôn mặt không còn lạnh lùng nữa, thay vào đó hoàn toàn ôn nhu thánh thiện, giống như một người mẹ nhân từ. Nàng lúc thường đã đẹp tựa thần tiên, bây giờ không còn giấy bút nào tả nổi.
Liễu Thanh Nghi đưa tay nhè nhẹ vuốt bụng, nơi đó đã nhô ra một chút, phải rất tinh mắt mới thấy được.
- Hài tử, lớn lên nhất định phải thay nương tìm hắn đòi công đạo.
Liễu Thanh Nghi mang thai?
Không biết tên chết toi nào may mắn như vậy, khiến đỉnh đỉnh Liễu Thanh Nghi chấp nhận sinh con cho hắn, cần nêu tên ra để nam nhân thiên hạ phun comment "dìm chết trôi".
Ở một góc nhộn nhịp, có hai kẻ đang nhìn nhìn ngó ngó, một tên tiểu nhị đứng bên cạnh mắng mỏ:
- Này, hai ngươi không tiền thì đi chỗ khác, cứ lượn qua lượn lại chỗ này, cố ý ám chúng ta à? Đi đi đi...
- Lục đệ, ta nói ngươi dẫn về khách điếm, ngươi dẫn đi đâu thế này?
- Tứ ca, chẳng phải huynh nói muốn nghỉ ngơi sao?
- Đúng vậy.
- Vậy chuẩn rồi, chỗ này là thanh lâu to nhất Đại Danh, không vào đây nghỉ ngơi thì còn đi đâu?
- Ngươi... Phong ca ta là người đàng hoàng, làm sao vào mấy nơi này...
Kẻ kia trợn trắng mắt, mặt khinh bỉ.
- Hừm, nói thì như thế, thực ra chúng ta làm gì còn tiền, m* ông đang vội về ăn tối có biết không?
- Ra vậy, sao Tứ ca không nói sớm. - Kẻ này nói xong bước ra trước.
"Anh đây nếu không quên đường về, còn cần ngươi chỉ đường vào thanh lâu? Tự đi không được chắc. Hừ."
Kẻ còn lại bực dọc lẩm bẩm, từ lúc đứng ở đây, hắn ta đã dùng thần thức nhìn xuyên vào trong, chả khác nào xem JAV định dạng 3D, nếu không hết tiền đã phi vào từ lâu.
Lăng Phong Tần Quyền rảo bước trở lại khách điếm thì trời đã tối hẳn.
Phong ca lúc đầu cùng Lăng Vân tới khách điếm chưa kịp quan sát đã đi làm nhiệm vụ. Sau đó đi lại đều có huynh đệ dẫn đường, hắn chủ quan không thèm nhớ đường, bây giờ đến cả đường về cũng chả nhớ. Mật vụ kiểu Phong ca xem chừng thiên hạ đệ nhất.
Lăng Phong nhìn Lăng Hổ đang buồn chán ngồi ở sảnh, cười hỏi:
- Vân tỷ thế nào?
- Không biết.
- Không biết? - Lăng Phong ngả ngửa.
- Nàng ta có phòng riêng, làm gì làm sao đệ biết.
"M*, hú hồn." Lăng Phong đến buồn bực với tên này, nói cũng quá ngắn gọn đi.
Lăng Hổ chêm thêm một câu:
- Vừa rồi có người vào phòng nàng ta, còn có cả tiếng rơi vỡ.
- Hả? Sao ngươi không vào xem.
- Phòng nữ nhân, đệ vào thì phạm cấm kỵ.
- Ôi lạy Chúa...
Lăng Phong há mồm chửi tục luôn, chạy vội vào trong.
- Chúa là gì? - Tần Quyền hỏi với theo.
Lăng Phong làm gì rảnh rỗi mà đáp. Hắn đến thua tên "không gần nữ sắc" Lăng Hổ, còn tưởng giao Lăng Vân cho Lăng Hổ không phải lo, hóa ra giao cũng như không.
Lăng Phong vừa ra dãy nhà sau đã dùng thần thức quét xuyên cửa, phát hiện "kẻ đột nhập" liền đứng khựng lại.
"Từ Nguyên?"
Tên Lăng Hổ kia nói toàn lấp lửng, báo hại Phong ca suýt tụt huyết áp. Nhưng hắn chưa kịp thở ra lại thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
"Ấy, khoan đã. Vụ gì đây?"
Lúc này, ở trong phòng.
- Từ thiếu gia, mời ngươi về cho. Ta muốn đi ngủ. - Lăng Vân hai tay ôm thân thể lùi vào góc, kiên định nói.
- Đêm nay ta ở lại với nàng. - Từ Nguyên người nóng lên, tiến lại gần.
Lăng Vân lùi sát vào tường, nàng thấy Từ Nguyên trở nên rất gớm ghiếc.
Từ Nguyên nói:
- Vân nhi, nàng là vị hôn thê của Từ Nguyên ta. Chúng ta là một đôi, nàng lại không muốn gần gũi. Thế còn tên Lăng Phong kia thì sao?
- Ngươi... nói lung tung cái gì? - Lăng Vân chột dạ.
- Haha, lung tung? Nàng không cần giả vờ. Nàng thích hắn. Chấp nhận gả cho ta, nhưng vẫn nghĩ đến hắn. Muốn cắm sừng lên đầu ta?
- Ngươi không được nói bậy. Chúng ta là... thân tỷ đệ. - Lăng Vân run lẩy bẩy, yếu ớt phản bác.
- Thân tỷ đệ? Haha. Có tỷ tỷ ăn mặc như thế chạy ra cho đệ đệ ngắm sao? Hừ.
Lăng Vân không phản bác nữa, nàng có khổ không nói được, hai mắt ngấn nước, bộ dáng rất đáng thương. Từ Nguyên vẫn không dừng:
- Sao, bị ta nói trúng rồi đúng không? Thật không ngờ, Lăng Vân đệ nhất nữ thương, lại là kẻ dâm loạn như vậy.
- Ngươi... ta... - Lăng Vân cả người lảo đảo, chỉ Từ Nguyên không nói nên lời.
Tình cảm của Lăng Vân dành cho Lăng Phong, nàng muốn chôn nơi sâu nhất trong lòng. Tỷ tỷ yêu đệ đệ, điều đó là cấm kỵ, không ai chấp nhận nổi. Ngay bản thân nàng cũng thấy ghê tởm chính mình.
Lăng Vân vẫn nghĩ, gả cho Từ Nguyên, từ từ quên nó đi là xong. Nhưng bây giờ tên kia lại nói toạc ra tất cả, Lăng Vân ấm ức, không thể giải thích, cũng không muốn giải thích. Xem chừng chuyện kết hôn này hoàn toàn xong rồi. Nàng bản thân chỉ sợ cũng sẽ xong, Từ Nguyên nếu không cưới nàng mà lại tung chuyện này ra, Lăng Vân chính thức bị thiên hạ phỉ nhổ.
Nếu Lăng Phong không phải đệ đệ nàng, Lăng Vân cũng không rơi vào tình trạng này. Nàng là nữ nhân độc lập mạnh mẽ, nếu yêu thích người khác, từ chối Từ Nguyên là xong, đâu thể để bị động khổ sở như vậy.
Còn Từ Nguyên, đúng hay sai? Xem ra không sai.
Con trưởng gia tộc lớn, đẹp trai có tiền, có đầu óc kinh doanh, biết lấy lòng người đẹp, 25 26 tuổi vẫn chưa lấy chính thê. Người như hắn thời hiện đại còn bị các chị em chạy dài, có vợ vẫn bị chèo kéo, nói gì thời cổ đại. Mấy thiếu gia công tử thời này, tuổi như Từ Nguyên đều đã thê thiếp con cái cả.
Từ Nguyên bỏ công theo đuổi người đẹp, còn hai tháng nàng sẽ về tay, rút cục thọc ra một thằng trời đánh nào đó. Khùng hơn nữa, tên kia còn là em vợ tương lai. Chuyện nghe vô cùng vớ vẩn mà lại xảy ra thật. Bất kỳ thằng nào bị như Từ Nguyên cũng sẽ phát điên.
Chuyện kiểu này đời sau đăng báo, chắc chắn bị cư dân mạng chửi mắng, đại loại nhà báo "vô đạo đức", bịa chuyện lừa thiên hạ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công bằng xã hội, gây hại đến nhân cách toàn dân, số ít thích "bình loạn" sẽ lên tiếng ủng hộ Từ Nguyên chém chết Lăng Phong, hiếm lắm sẽ có tên cá biệt nào đó hoan hô Lăng Phong dám chơi trò "kích thích".
Từ Nguyên bị ông trời chơi xỏ một vố rất đau. Nhưng chuyện này biết trách ai? Tình cảm của Lăng Vân tự nhiên sinh ra, chính nàng muốn bỏ cũng không bỏ được.
Thôi thì anh Từ nhà giàu sung sướng đã quen, tặng cho ít cay đắng bất công cho đời đỡ nhạt vậy.
Từ Nguyên nhìn bộ dáng Lăng Vân run rẩy, càng thêm động lòng người. Gã chả nghĩ gì đến chuyện cưới hỏi nữa, nữ nhân trước mắt, gã nhất định phải đè xuống, chơi cho đã rồi tính sau. Từ Nguyên, đại công tử Từ gia, trước nay làm gì có nữ nhân nào để lọt tay, chơi xong vứt không hề thiếu, không thể nào bị "cướp" trắng trợn thế này được.
- Lăng Vân, nàng là nữ nhân của ta, ta không cho phép nàng nghĩ đến ai khác.
- Aa, buông ra...
Từ Nguyên hét lên, gã mất kiểm soát. Giận, ghen, thèm thuồng. Gã lao vào chụp Lăng Vân vật ngay xuống giường. Lăng Vân đang lúc suy tư, không kịp phản ứng, chỉ kịp hét lên.
- Nàng là thê tử của ta, tất cả đều của ta...
"Soạt"
Tiếng xé quần áo vang lên, Lăng Vân ăn mặc rất mỏng manh, bị Từ Nguyên giật mạnh, chỉ còn sót lại lớp áo ngực, bờ vai mảnh khảnh trắng nõn đã lộ ra. Từ Nguyên không kìm được vẻ đẹp này, vục mặt xuống muốn hôn nàng.
Lăng Vân hoảng hồn, ú ớ kêu:
- Không, Lăng Phong, ngươi ở đâu...
"Ầm"
Cửa chính bị đá bay, một bóng người lao vào.
...
Trường An, Thất Tú các.
Nơi này Lăng Phong từng giúp Triệu Khánh mua Tô Đóa Nhi về, cũng là địa điểm nổi tiếng nhất trong giới thượng lưu kinh thành. Đem về đời sau sẽ là một tổ hợp kỳ quái giữa nhà hát quốc gia và hộp đêm to nhất thủ đô.
Tầng năm, tầng cao thứ nhì Thất Tú các.
Đời nào cũng vậy, cứ tầng càng cao, ở đó đồ đạc càng khủng. Đến uống nước lọc còn có giá gấp chục lần bình thường, nói gì thứ khác.
Ngồi trong phòng có hai nữ nhân, cả hai đều là siêu mỹ nữ. Một người áo váy trắng tuyết từ trên xuống, một người trang phục màu vàng thướt tha.
- Tỷ tỷ, muội thật không ngờ đấy. Cứ tưởng mãi mãi không gặp lại, đến lúc gặp tỷ lại thành thế này.
- Đừng nhắc nữa. - Mỹ nữ áo trắng nhẹ giọng nói.
- Hắn ta là ai? Muội thực sự tò mò, kẻ có thể khiến cho...
- Quân Như. - Cô gái kia nhíu mày.
- A, được rồi được rồi. Muội ra ngoài đây. Tỷ có gì cứ dặn dò nha đầu Tiểu Hiên là được.
- Ừm.
Cô gái áo vàng đứng lên bước nhẹ ra cửa, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Kẻ kia chắc hẳn thiên hạ đệ nhất cao thủ, chắc chắn thế rồi. Cũng chỉ người như vậy mới khiến Liễu tỷ tỷ chấp nhận. Thật muốn gặp hắn xem thế nào.
Người áo trắng ngồi trong phòng chính là Liễu Thanh Nghi. Vị kia là Trác Quân Như.
Trác Quân Như lúc còn thiếu nữ từng ở Tây Vực, đệ tử trong một môn phái khá lớn, quen biết Liễu Thanh Nghi. Thần Cung xảy ra biến cố, Liễu Thanh Nghi lên Cung chủ, hai bên dần ít qua lại, Trác Quân Như về sau rời Tây Vực vào Trung Nguyên, không biết vòng vèo thế nào lại ở tầng năm Thất Tú các.
Liễu Thanh Nghi rời chỗ Lăng Phong không phải vì vướng mắc gì, mà nàng biết mình đã bị để ý. Có lẽ một trong hai lão cung phụng của nhà Tống đã phát hiện ra.
Liễu Thanh Nghi trong đêm bỏ đi, chẳng ngờ đến gần Thất Tú các thì có nguy cơ bị nắm. Tình cờ Trác Quân Như và vài người trong Thất Tú các phát hiện có khí tức cao thủ đụng độ, ra ngoài lại nhận mặt nhau, liền đưa luôn Liễu Thanh Nghi vào trong tránh.
Thất Tú các bề ngoài là nơi vui chơi, xem chừng bên trong cất giấu không ít bất ngờ, có thể khiến mấy lão già kia không truy xét tiếp.
Nhưng bất ngờ lớn nhất lại đang ở trên người Liễu Thanh Nghi.
Nàng lúc này khuôn mặt không còn lạnh lùng nữa, thay vào đó hoàn toàn ôn nhu thánh thiện, giống như một người mẹ nhân từ. Nàng lúc thường đã đẹp tựa thần tiên, bây giờ không còn giấy bút nào tả nổi.
Liễu Thanh Nghi đưa tay nhè nhẹ vuốt bụng, nơi đó đã nhô ra một chút, phải rất tinh mắt mới thấy được.
- Hài tử, lớn lên nhất định phải thay nương tìm hắn đòi công đạo.
Liễu Thanh Nghi mang thai?
Không biết tên chết toi nào may mắn như vậy, khiến đỉnh đỉnh Liễu Thanh Nghi chấp nhận sinh con cho hắn, cần nêu tên ra để nam nhân thiên hạ phun comment "dìm chết trôi".
Bình luận facebook