Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Lăng Phong vô cùng xem thường đám "nhà báo" ăn không nói có.
Những tưởng về thời cổ sẽ không gặp, hóa ra cái nghề chém bừa này có lịch sử lâu đời cả.
"Như Ý tiểu thư" gì kia, ngực nhỏ hơn mẹ nàng ta? Chuẩn rồi, sai thế quái nào được, vì có ngực đâu mà chả nhỏ hơn.
Ngươi khoan tưởng tượng "sân bay" này nọ.
Văn Như Ý, mái tóc cắt ngang, khuôn mặt nhỏ xinh bầu bĩnh.
Một cô bé mới 9 10 tuổi a.
Lăng Phong đến ngượng đỏ cả mặt. Báo hại "huynh đệ" lên dây cót sẵn sàng thưởng thức, nhân gia vừa xuất hiện Lăng Phong suýt hóa đá. Bị mấy thằng nhãi ngoài phố đồn lung tung hại chết. Cũng do Phong ca, nghe đến gái đẹp cứ tin răm rắp.
Nhìn lại, tên Bá bên cạnh vẫn bộ dáng si mê. Còn nữa, cái gì "Thế tử phi" vừa rồi, không lẽ Triệu Diễn cũng thế? Xem ra Hà Bắc thịnh hành trò "tiểu loli" này, thật quá ác tâm đi.
Phong ca tuy nhận mình phong lưu có máu mặt, nhưng các bé gái thế này hắn không tiết độc nổi, ảnh hưởng đến phẩm hạnh chung, tổn hại đến thước đo đạo đức.
Một giọng nói tinh linh vui tai cất lên.
- Các ngươi là hộ vệ mới?
- Bẩm tiểu thư, là.
Tên Bá nhanh mồm nhảy ra chắp tay nói. A Tam phía sau ánh mắt trừng trừng, thằng Bá không biết tôn ti gì cả.
- Hìhì, làm gì thì làm đi, ta muốn xem xem.
- Thôi nào, ngẩn ra làm gì? - Lăng Phong vỗ vai A Bá.
Xong chuyến này xem ra phải làm một lớp chấn chỉnh cho tên Bá này. Cách mạng còn dài, mục tiêu có thể sai, nhưng phương hướng phải chuẩn, không thể nào sai lệch trầm trọng thế này được.
Chưa kịp nói tiếp lại thêm một nhóm người đi vào.
- Tham kiến Quận chúa. - A Tam nhanh nhảu hành lễ.
- Các ngươi là người nào? - Một tên phe bên kia đứng ra nói.
"Quận chúa?" Lăng Phong thấy trong đám người có một cô bé chỉ khoảng 13 14. Người mới nhú, mặt cũng tạm, nhưng đã biết trang điểm đậm, nhìn rất giống mấy cô bé mới lớn chụp hình bụm miệng trợn mắt sau này.
A Tam khá bực mình, từ sáng tới giờ ba bốn cữ bị lên mặt rồi, lại đều là lính với nhau cả.
- Chúng ta là hộ vệ ở đây.
- Hộ vệ? Vừa rồi có phải Thế tử đến đây? - Tên kia hỏi.
- Đúng vậy. - A Tam ngậm tức chỉ nói hai chữ.
- Đi. - Quận chúa kia phất tay, đi vào trong.
Ngay sau đó, từ trong viện phát ra một tiếng chanh chua:
- Như Ý tiểu thư, xem ra hôm nay cũng thật vui vẻ a...
Lăng Phong nghe muốn đau cả răng.
- Người kia là vị nào quận chúa? - Lăng Phong hỏi dò.
- Minh Châu quận chúa. - A Tam đáp.
Triệu Minh Châu, con gái Yên Vương, em gái Triệu Diễn. Là "minh châu" của lão Yến, tiếc là tên không như người.
Triệu Minh Châu vẫn chì chiết gì đó bên trong viện. Vương phi ghét Thành Bích phu nhân, Minh Châu là hậu bối, không dám làm gì Thành Bích, nhưng Như Ý lại thành đối tượng để gây sự. Ngoài ra, hình như còn vì Triệu Diễn thích Văn Như Ý, khiến Triệu Minh Châu càng không thích Như Ý.
Lăng Phong chỉ tò mò một chút, giống như mỗi sáng lên mạng đọc báo xem vài tin nhảm, cũng không hỏi kỹ thêm.
Vấn đề của hắn hiện tại là xử lý Bùi Thiệu Huy, chuẩn bị kế hoạch đưa Lăng Vân và huynh đệ rời Hà Bắc an toàn.
Nhưng trước mắt, hắn cần xác minh nhóm người ở lần điểm binh nọ. Lần đó quá xa, đối phương ăn mặc kỳ lạ. Nhưng Lăng Phong cảm giác, có một kẻ ngồi trên xe lăn chính là Triệu Hanh. Nếu quả thật Triệu Hanh, kế hoạch của Lăng Phong phải xem lại.
...
Xế chiều.
Phòng của Văn Như Ý cách khá xa phòng Thành Bích phu nhân. Lăng Phong cố ý ra giữa sân ngồi mới có thể dùng thần thức xem xuyên phòng Thành Bích.
Bình thường, nữ nhân khác Lăng Phong không chơi trò nhìn lén vô lại này, nhưng Thành Bích thì khác. Lăng Phong vừa thấy một cái kiệu quan đi vào, hắn muốn nghe xem có tin tức gì không? Vả lại, nàng ta phong tao rực lửa như vậy, "hại đời" biết bao thanh niên trai tráng, là đối tượng để xã hội lên án, Lăng Phong phải thay mặt huynh đệ lấy lại chút công bình.
Có khả năng "nhìn lén nghe lén" siêu hạng kia, lâu nay Phong ca cũng rất hay "tận dụng".
Cảnh "nóng" Lăng Phong nhìn không hề ít. Hồi đầu mới có khả năng này, cứ đi ngang thanh lâu khách điếm nào hắn đều quét qua một lần. Có điều về sau chán dần đều.
Không gian thần thức không giống cái rạp chiếu phim, hình ảnh chất lượng không tốt, âm thanh cũng không sống động. Thành ra mấy "cảnh kia" chả khác gì hàng "censored", đã vậy còn quay bằng điện thoại cũ. Nói chung xem rất chán, tiểu đệ không có nổi nửa điểm hứng thú. Vả lại, các anh em thì thiếu bài bản, chị em thì không được đào tạo chuyên nghiệp qua showbiz, hai bên không quen máy quay, Lăng Phong lâu nay cũng không dùng món này nữa.
Xem phim kém chất lượng, ảnh hưởng đến tiêu chuẩn thẩm mỹ của bản thân.
Lần này, vừa triển khai thần thức ra, Lăng Phong suýt phun máu bay ngược ra sau.
"Holysh*t." Có tiếng chửi tục đâu đó.
Bên trong phòng.
Một thân hình đang nằm ngửa trên giường. Mái tóc đen dài bay tán toạn, có vài sợi dính bệt vào trán. Khuôn mặt nàng kia đỏ hồng, ánh mắt lim dim mê ly, hơi thở dồn dập kèm theo tiếng rên nho nhỏ. Thân người kia đã hoàn toàn xích lõa, chỉ vài mảnh lụa mỏng vắt ngang đùi. Hai bầu ngực tròn to bạo mãn, ngạo nghễ hãnh diện. Cặp chân thon dài xoải ra, kiều đồn đầy đặn mượt mà. Nàng kia một tay mân mê "hạt anh đào" hồng hồng dụ hoặc, một tay đưa xuống khu cấm địa, vặn vẹo phập phồng.
Khung cảnh dâm mỹ cứ mờ mờ ảo ảo y như xem phim băng bị hỏng. Tuy vậy, vẫn khiến Phong ca ở ngoài ngứa ngáy không yên, hơi thở dồn dập.
"10 điểm. Khoan, tặng thêm review: Không hổ đệ nhất Hà Bắc. Còn JAV gì kia, rác hết."
Tiếng rên rỉ ngọt ngào mê người, đột nhiên cao vút lên.
Nếu có kẻ nào ở cạnh, nhìn Lăng Phong sẽ thấy rất kỳ quái. Trời vẫn còn sáng, một tên ngồi giữa sân, lông mày nhíu chặt, mắt nhìn thẳng vào một chỗ. Không khác gì mạng bị "lag", nhân vật bị "đơ".
Lăng Phong bên ngoài tưởng chừng cũng "hết nổi", thì một ánh mắt nhìn thẳng làm Lăng Phong hoảng hồn.
Hắn tròng mắt co rút, cả người lạnh lẽo, bao nhiêu hứng thú tụt sạch.
Ánh mắt kia chính là của Thành Bích phu nhân. Nàng ta từ trong ảo cảnh, vẫn xích lõa như vậy, nhìn thẳng đúng hướng của Lăng Phong, ánh mắt vẫn còn tàn dư của cao trào, nhưng hoàn toàn không phải vô tình liếc qua.
Cảm giác này rất khó diễn tả, nó giống như dùng camera quay lén lại bị người ta nhìn thẳng vào. Nhưng ở đây là bị nhìn thẳng vào "trí não", vừa rồi Lăng Phong bị dính một đòn tấn công thần thức ngay vị trí huyệt Ấn Đường, cả đầu ong lên.
"Nàng ta là... cao thủ luyện thần?" Lăng Phong mồ hôi tuôn ra, ngồi bệt ở ghế đá giữa sân, thở nhè nhẹ.
Lăng Phong có hai lần bị thần thức tấn công đáng nhớ, lần đầu với Diễm Tuyết Cơ, lần thứ hai bị Liễu Thanh Nghi phản kích. Ít gặp đối thủ, dần dà hắn sinh chủ quan, không phòng bị gì. Nhưng cảm giác vừa rồi không giống hai lần trước, nó rất thật, giống như bị một "con mắt vô hình" nhìn ngược lại, chứ không phải bị lực lượng tấn công.
Hắn quyết định thử lại.
Lần này Văn Thành Bích đang ngồi trên bàn trang điểm, áo váy đã mặc lại một ít. Một nha hoàn đang chải tóc cho nàng ta.
Lúc này, bên ngoài có tiếng báo:
- Bẩm phu nhân, Thừa Tuyên sứ đại nhân đến.
Thành Bích giọng mất hứng, nói với tiểu nha hoàn:
- Ngươi ra ngoài tiếp đón ông ta đi, ta sẽ ra sau.
- Dạ, phu nhân.
Thành Bích đứng lên, cổ áo cố ý kéo trễ xuống một chút. Da mặt nàng ta vẫn đỏ hồng, hơi thở vẫn chưa đều lại.
Nàng ta không đi ra ngay, dừng lại nói vào trống không:
- Ngươi còn muốn xem đến bao giờ?
"Ta thực sự bị lộ?" Lăng Phong giật mình, nhưng vẫn kiên trì, biết đâu nàng ta bị bệnh điên nói bừa.
Thành Bích bỗng đổi giọng yêu mị nói:
- Tiểu lang quân, nguyên thần của ngươi cũng dư dả quá đi nha. Nếu muốn thì hiện ra đây, muốn xem gì ta cho ngươi xem cái đó.
Nàng ta quay mặt đúng hướng của Lăng Phong, còn nghiêng đầu nháy mắt câu dẫn.
Lăng Phong lần này đã biết đụng đối thủ, nàng ta quả thật đã phát hiện ra hắn.
Thành Bích vẫn ngả ngớn, như diễn kịch trong phòng:
- Ấy chết, tiểu tình lang, tí quên mất, để chốc nữa đã. Bây giờ thiếp còn phải gặp khách, chàng muốn xem thì cứ xem, nhớ đừng ghen đó.
Nói rồi Thành Bích phu nhân lả lướt đi ra gian ngoài.
Lăng Phong ở ngoài nổi cả da gà, tuy vậy hắn vẫn không chịu rút thần thức ra.
"M*, thách ông xem tiếp? Ông xem thật chứ đùa à?"
...
Lúc này, ở phòng riêng của Từ Nguyên.
- Đại thiếu gia, ngài có gì phân phó.
- Đem thư này về Tô Châu cho Tử Lăng.
- Thiếu gia, lúc này ra thành hơi khó. - Tên kia chần chừ.
- Làm sao? Không làm được? Từ gia nuôi ngươi có tác dụng gì? - Từ Nguyên sẳng giọng.
- Không có, thiếu gia. Tiểu nhân... đi là được.
Tên hạ nhân kia cúi cúi ra ngoài, để lại Từ Nguyên phừng phừng tức giận trong phòng.
- Lăng Phong, được lắm. Dám giành với ông? Ngươi còn chưa đủ tuổi. Tưởng có chút khí lực là đủ sao? Ta phi...
Nói rồi Từ Nguyên cầm chén trà trên bàn uống, vừa nhấp một cái đã phun ra, chửi ầm lên:
- M* nó, thằng nào nấu trà này...
- A, thiếu gia tha tội... - Có tiếng van xin vừa chạy vào vừa hô.
- Đem rượu lên đây, rượu mà cũng không xong, ông chém mày...
- Dạ, dạ... - Tên kia lúi cúi bò ra ngoài.
Từ Nguyên mấy hôm nay hôm nào cũng chửi mắng liên hồi. Gã bị Lăng Phong cho nằm đất, bị phá hỏng việc tốt, căm thù đỉnh điểm. Từ lâu, gã từng cho lưu manh chơi Lăng Phong, nhưng lần nào cũng bị đánh tơi bời, bởi vậy tự biết Lăng Phong có công phu. Lần này Từ Nguyên quyết định gửi thư cho cao thủ trong tộc, Từ gia không đơn giản chỉ là nhà buôn bán, nếu không cũng không thể có người trong Kim Ngô vệ được.
- Khỏi rượu nữa, đi theo ta đến lầu Cao.
- Dạ, dạ, thiếu gia...
Những tưởng về thời cổ sẽ không gặp, hóa ra cái nghề chém bừa này có lịch sử lâu đời cả.
"Như Ý tiểu thư" gì kia, ngực nhỏ hơn mẹ nàng ta? Chuẩn rồi, sai thế quái nào được, vì có ngực đâu mà chả nhỏ hơn.
Ngươi khoan tưởng tượng "sân bay" này nọ.
Văn Như Ý, mái tóc cắt ngang, khuôn mặt nhỏ xinh bầu bĩnh.
Một cô bé mới 9 10 tuổi a.
Lăng Phong đến ngượng đỏ cả mặt. Báo hại "huynh đệ" lên dây cót sẵn sàng thưởng thức, nhân gia vừa xuất hiện Lăng Phong suýt hóa đá. Bị mấy thằng nhãi ngoài phố đồn lung tung hại chết. Cũng do Phong ca, nghe đến gái đẹp cứ tin răm rắp.
Nhìn lại, tên Bá bên cạnh vẫn bộ dáng si mê. Còn nữa, cái gì "Thế tử phi" vừa rồi, không lẽ Triệu Diễn cũng thế? Xem ra Hà Bắc thịnh hành trò "tiểu loli" này, thật quá ác tâm đi.
Phong ca tuy nhận mình phong lưu có máu mặt, nhưng các bé gái thế này hắn không tiết độc nổi, ảnh hưởng đến phẩm hạnh chung, tổn hại đến thước đo đạo đức.
Một giọng nói tinh linh vui tai cất lên.
- Các ngươi là hộ vệ mới?
- Bẩm tiểu thư, là.
Tên Bá nhanh mồm nhảy ra chắp tay nói. A Tam phía sau ánh mắt trừng trừng, thằng Bá không biết tôn ti gì cả.
- Hìhì, làm gì thì làm đi, ta muốn xem xem.
- Thôi nào, ngẩn ra làm gì? - Lăng Phong vỗ vai A Bá.
Xong chuyến này xem ra phải làm một lớp chấn chỉnh cho tên Bá này. Cách mạng còn dài, mục tiêu có thể sai, nhưng phương hướng phải chuẩn, không thể nào sai lệch trầm trọng thế này được.
Chưa kịp nói tiếp lại thêm một nhóm người đi vào.
- Tham kiến Quận chúa. - A Tam nhanh nhảu hành lễ.
- Các ngươi là người nào? - Một tên phe bên kia đứng ra nói.
"Quận chúa?" Lăng Phong thấy trong đám người có một cô bé chỉ khoảng 13 14. Người mới nhú, mặt cũng tạm, nhưng đã biết trang điểm đậm, nhìn rất giống mấy cô bé mới lớn chụp hình bụm miệng trợn mắt sau này.
A Tam khá bực mình, từ sáng tới giờ ba bốn cữ bị lên mặt rồi, lại đều là lính với nhau cả.
- Chúng ta là hộ vệ ở đây.
- Hộ vệ? Vừa rồi có phải Thế tử đến đây? - Tên kia hỏi.
- Đúng vậy. - A Tam ngậm tức chỉ nói hai chữ.
- Đi. - Quận chúa kia phất tay, đi vào trong.
Ngay sau đó, từ trong viện phát ra một tiếng chanh chua:
- Như Ý tiểu thư, xem ra hôm nay cũng thật vui vẻ a...
Lăng Phong nghe muốn đau cả răng.
- Người kia là vị nào quận chúa? - Lăng Phong hỏi dò.
- Minh Châu quận chúa. - A Tam đáp.
Triệu Minh Châu, con gái Yên Vương, em gái Triệu Diễn. Là "minh châu" của lão Yến, tiếc là tên không như người.
Triệu Minh Châu vẫn chì chiết gì đó bên trong viện. Vương phi ghét Thành Bích phu nhân, Minh Châu là hậu bối, không dám làm gì Thành Bích, nhưng Như Ý lại thành đối tượng để gây sự. Ngoài ra, hình như còn vì Triệu Diễn thích Văn Như Ý, khiến Triệu Minh Châu càng không thích Như Ý.
Lăng Phong chỉ tò mò một chút, giống như mỗi sáng lên mạng đọc báo xem vài tin nhảm, cũng không hỏi kỹ thêm.
Vấn đề của hắn hiện tại là xử lý Bùi Thiệu Huy, chuẩn bị kế hoạch đưa Lăng Vân và huynh đệ rời Hà Bắc an toàn.
Nhưng trước mắt, hắn cần xác minh nhóm người ở lần điểm binh nọ. Lần đó quá xa, đối phương ăn mặc kỳ lạ. Nhưng Lăng Phong cảm giác, có một kẻ ngồi trên xe lăn chính là Triệu Hanh. Nếu quả thật Triệu Hanh, kế hoạch của Lăng Phong phải xem lại.
...
Xế chiều.
Phòng của Văn Như Ý cách khá xa phòng Thành Bích phu nhân. Lăng Phong cố ý ra giữa sân ngồi mới có thể dùng thần thức xem xuyên phòng Thành Bích.
Bình thường, nữ nhân khác Lăng Phong không chơi trò nhìn lén vô lại này, nhưng Thành Bích thì khác. Lăng Phong vừa thấy một cái kiệu quan đi vào, hắn muốn nghe xem có tin tức gì không? Vả lại, nàng ta phong tao rực lửa như vậy, "hại đời" biết bao thanh niên trai tráng, là đối tượng để xã hội lên án, Lăng Phong phải thay mặt huynh đệ lấy lại chút công bình.
Có khả năng "nhìn lén nghe lén" siêu hạng kia, lâu nay Phong ca cũng rất hay "tận dụng".
Cảnh "nóng" Lăng Phong nhìn không hề ít. Hồi đầu mới có khả năng này, cứ đi ngang thanh lâu khách điếm nào hắn đều quét qua một lần. Có điều về sau chán dần đều.
Không gian thần thức không giống cái rạp chiếu phim, hình ảnh chất lượng không tốt, âm thanh cũng không sống động. Thành ra mấy "cảnh kia" chả khác gì hàng "censored", đã vậy còn quay bằng điện thoại cũ. Nói chung xem rất chán, tiểu đệ không có nổi nửa điểm hứng thú. Vả lại, các anh em thì thiếu bài bản, chị em thì không được đào tạo chuyên nghiệp qua showbiz, hai bên không quen máy quay, Lăng Phong lâu nay cũng không dùng món này nữa.
Xem phim kém chất lượng, ảnh hưởng đến tiêu chuẩn thẩm mỹ của bản thân.
Lần này, vừa triển khai thần thức ra, Lăng Phong suýt phun máu bay ngược ra sau.
"Holysh*t." Có tiếng chửi tục đâu đó.
Bên trong phòng.
Một thân hình đang nằm ngửa trên giường. Mái tóc đen dài bay tán toạn, có vài sợi dính bệt vào trán. Khuôn mặt nàng kia đỏ hồng, ánh mắt lim dim mê ly, hơi thở dồn dập kèm theo tiếng rên nho nhỏ. Thân người kia đã hoàn toàn xích lõa, chỉ vài mảnh lụa mỏng vắt ngang đùi. Hai bầu ngực tròn to bạo mãn, ngạo nghễ hãnh diện. Cặp chân thon dài xoải ra, kiều đồn đầy đặn mượt mà. Nàng kia một tay mân mê "hạt anh đào" hồng hồng dụ hoặc, một tay đưa xuống khu cấm địa, vặn vẹo phập phồng.
Khung cảnh dâm mỹ cứ mờ mờ ảo ảo y như xem phim băng bị hỏng. Tuy vậy, vẫn khiến Phong ca ở ngoài ngứa ngáy không yên, hơi thở dồn dập.
"10 điểm. Khoan, tặng thêm review: Không hổ đệ nhất Hà Bắc. Còn JAV gì kia, rác hết."
Tiếng rên rỉ ngọt ngào mê người, đột nhiên cao vút lên.
Nếu có kẻ nào ở cạnh, nhìn Lăng Phong sẽ thấy rất kỳ quái. Trời vẫn còn sáng, một tên ngồi giữa sân, lông mày nhíu chặt, mắt nhìn thẳng vào một chỗ. Không khác gì mạng bị "lag", nhân vật bị "đơ".
Lăng Phong bên ngoài tưởng chừng cũng "hết nổi", thì một ánh mắt nhìn thẳng làm Lăng Phong hoảng hồn.
Hắn tròng mắt co rút, cả người lạnh lẽo, bao nhiêu hứng thú tụt sạch.
Ánh mắt kia chính là của Thành Bích phu nhân. Nàng ta từ trong ảo cảnh, vẫn xích lõa như vậy, nhìn thẳng đúng hướng của Lăng Phong, ánh mắt vẫn còn tàn dư của cao trào, nhưng hoàn toàn không phải vô tình liếc qua.
Cảm giác này rất khó diễn tả, nó giống như dùng camera quay lén lại bị người ta nhìn thẳng vào. Nhưng ở đây là bị nhìn thẳng vào "trí não", vừa rồi Lăng Phong bị dính một đòn tấn công thần thức ngay vị trí huyệt Ấn Đường, cả đầu ong lên.
"Nàng ta là... cao thủ luyện thần?" Lăng Phong mồ hôi tuôn ra, ngồi bệt ở ghế đá giữa sân, thở nhè nhẹ.
Lăng Phong có hai lần bị thần thức tấn công đáng nhớ, lần đầu với Diễm Tuyết Cơ, lần thứ hai bị Liễu Thanh Nghi phản kích. Ít gặp đối thủ, dần dà hắn sinh chủ quan, không phòng bị gì. Nhưng cảm giác vừa rồi không giống hai lần trước, nó rất thật, giống như bị một "con mắt vô hình" nhìn ngược lại, chứ không phải bị lực lượng tấn công.
Hắn quyết định thử lại.
Lần này Văn Thành Bích đang ngồi trên bàn trang điểm, áo váy đã mặc lại một ít. Một nha hoàn đang chải tóc cho nàng ta.
Lúc này, bên ngoài có tiếng báo:
- Bẩm phu nhân, Thừa Tuyên sứ đại nhân đến.
Thành Bích giọng mất hứng, nói với tiểu nha hoàn:
- Ngươi ra ngoài tiếp đón ông ta đi, ta sẽ ra sau.
- Dạ, phu nhân.
Thành Bích đứng lên, cổ áo cố ý kéo trễ xuống một chút. Da mặt nàng ta vẫn đỏ hồng, hơi thở vẫn chưa đều lại.
Nàng ta không đi ra ngay, dừng lại nói vào trống không:
- Ngươi còn muốn xem đến bao giờ?
"Ta thực sự bị lộ?" Lăng Phong giật mình, nhưng vẫn kiên trì, biết đâu nàng ta bị bệnh điên nói bừa.
Thành Bích bỗng đổi giọng yêu mị nói:
- Tiểu lang quân, nguyên thần của ngươi cũng dư dả quá đi nha. Nếu muốn thì hiện ra đây, muốn xem gì ta cho ngươi xem cái đó.
Nàng ta quay mặt đúng hướng của Lăng Phong, còn nghiêng đầu nháy mắt câu dẫn.
Lăng Phong lần này đã biết đụng đối thủ, nàng ta quả thật đã phát hiện ra hắn.
Thành Bích vẫn ngả ngớn, như diễn kịch trong phòng:
- Ấy chết, tiểu tình lang, tí quên mất, để chốc nữa đã. Bây giờ thiếp còn phải gặp khách, chàng muốn xem thì cứ xem, nhớ đừng ghen đó.
Nói rồi Thành Bích phu nhân lả lướt đi ra gian ngoài.
Lăng Phong ở ngoài nổi cả da gà, tuy vậy hắn vẫn không chịu rút thần thức ra.
"M*, thách ông xem tiếp? Ông xem thật chứ đùa à?"
...
Lúc này, ở phòng riêng của Từ Nguyên.
- Đại thiếu gia, ngài có gì phân phó.
- Đem thư này về Tô Châu cho Tử Lăng.
- Thiếu gia, lúc này ra thành hơi khó. - Tên kia chần chừ.
- Làm sao? Không làm được? Từ gia nuôi ngươi có tác dụng gì? - Từ Nguyên sẳng giọng.
- Không có, thiếu gia. Tiểu nhân... đi là được.
Tên hạ nhân kia cúi cúi ra ngoài, để lại Từ Nguyên phừng phừng tức giận trong phòng.
- Lăng Phong, được lắm. Dám giành với ông? Ngươi còn chưa đủ tuổi. Tưởng có chút khí lực là đủ sao? Ta phi...
Nói rồi Từ Nguyên cầm chén trà trên bàn uống, vừa nhấp một cái đã phun ra, chửi ầm lên:
- M* nó, thằng nào nấu trà này...
- A, thiếu gia tha tội... - Có tiếng van xin vừa chạy vào vừa hô.
- Đem rượu lên đây, rượu mà cũng không xong, ông chém mày...
- Dạ, dạ... - Tên kia lúi cúi bò ra ngoài.
Từ Nguyên mấy hôm nay hôm nào cũng chửi mắng liên hồi. Gã bị Lăng Phong cho nằm đất, bị phá hỏng việc tốt, căm thù đỉnh điểm. Từ lâu, gã từng cho lưu manh chơi Lăng Phong, nhưng lần nào cũng bị đánh tơi bời, bởi vậy tự biết Lăng Phong có công phu. Lần này Từ Nguyên quyết định gửi thư cho cao thủ trong tộc, Từ gia không đơn giản chỉ là nhà buôn bán, nếu không cũng không thể có người trong Kim Ngô vệ được.
- Khỏi rượu nữa, đi theo ta đến lầu Cao.
- Dạ, dạ, thiếu gia...
Bình luận facebook