• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mật Thám Phong Vân (2 Viewers)

  • Chương 142

Đại Danh, Hà Bắc.


"Vù"


"Keng"


Lúc dùng Đoạn Hồn quyết bật khỏi ghế tấn công Thành Bích, Lăng Phong cũng biết kẻ cầm đao ngoài kia sẽ xuất hiện. Bởi vậy hắn vừa lộn người trong không trung vừa dùng chiêu Thiên Lý Truy Hồn phóng phi đao ra cửa.


Gần đây Lăng Phong cảm giác mình sắp đạt đến cực hạn nào đó trong phi đao. Hắn vẫn nhớ rõ câu "năm tầng Thiên Ma không bằng bảy tầng Mê Hồn", xem ra sức mạnh của Thiên Ma Truy Hồn Đao chia làm năm tầng. Nói như vậy, Lăng Phong có cảm giác sắp qua được "tầng một".


Nhưng ngay cả hắn tiến bộ hơn trước, tên Đại Đao vẫn rất đáng gờm.


So với Mộc Sinh ở doanh trại Kim, Đại Đao dùng đao nhưng thân thể không hề bị chậm chạp, trái lại vừa nhanh vừa khó xác định. Ngay khi Lăng Phong tung đợt phi đao đầu tiên ra, hình như đã bị Đại Đao né được, còn bản thân Lăng Phong lại bị lưỡi đao của đối phương áp sát.


Đến lúc này Lăng Phong hối hận đã không kịp, từ chiều hắn liên tục dùng thần lực đi "nghe lén nhìn lén", vừa rồi thi triển bao lấy Thành Bích, muốn gây choáng Đại Đao cũng không nổi.


Lăng Phong luôn tự tin mình nhanh, nhưng hóa ra đối phương cũng nhanh không kém. Lúc này hắn thân người trong không trung, gần như hết cách xoay sở tình hình.


Tưởng chừng bó tay chịu trận, Lăng Phong đột nhiên nhớ đến một đoạn khẩu quyết trong Hoạt Bất Lưu Thủ, từ trước tới giờ Lăng Phong vẫn không hiểu, bây giờ giống như hiểu ra.


Hoạt Bất Lưu Thủ từng bị Diễm Tuyết Cơ nhầm thành của đám ăn mày, không phải vì chuyện "bỏ chạy" thật nhanh, mà ở ba chữ "bất lưu thủ", nghe như của dân trộm cướp.


Thực tế, Hoạt Bất Lưu Thủ là bí quyết thân pháp cao cấp, mục đích tạo ra ảnh ảo đánh lừa đối thủ. Bí quyết tạo ảnh của Hoạt Bất Lưu Thủ nằm ở tốc độ, thân thể di chuyển nhanh hơn phản ứng của mắt thường, lúc đó tạo ra ảnh. Liễu Thanh Nghi trái lại có môn Tiên Ảnh Ngự Phong cũng tạo ảnh, nhưng không dựa vào tốc độ, mà dùng "khí" tạo ra, đẳng cấp cao hơn hẳn.


Hồi đầu khi luyện môn này, Lăng Phong từng so sánh Hoạt Bất Lưu Thủ với cách di chuyển của đánh kiếm hiện đại hoặc của Lý Tiểu Long này nọ, vì hắn thấy khá giống. Chân tay luôn di động, thân mình lúc trái lúc phải. Ngay ngày đầu tiên thi triển đối phó với Long Bác Khôn, Lăng Phong cũng như tên điên chạy lách trái lách phải giữa sân. Đổi hướng di chuyển trong tích tắc, chính là bí quyết tạo ảnh của Hoạt Bất Lưu Thủ.


Rất tiếc bấy lâu Lăng Phong hiểu nhầm, càng ngày càng sai, dần lấy việc "chạy nhanh" làm chính, chuyển sang chú trọng tốc độ, bỏ quên sự linh hoạt. Mỗi khi cần "ra ra vào vào", Lăng Phong đều phải kết hợp Hoạt Bất Lưu Thủ và Đoạn Hồn quyết, rất tiêu tốn sức lực.


Giờ phút này, hắn rút cục hiểu ra, một mình Hoạt Bất Lưu Thủ cũng đủ giúp hắn "ra ra vào vào" rồi.


Trong sát na lưỡi đao kề cận, Lăng Phong kích phát toàn thân, chân đạp sang phải vào không trung, tưởng chừng vô nghĩa, nhưng thực sự thành công.


"Vụt"


Đại Đao chém xuống, nhưng mắt gã đột nhiên thay đổi, bởi ở chỗ đó chỉ để lại một ảo ảnh mờ mờ, Lăng Phong đã tránh được.


Đúng lúc này, Thành Bích hô lên:


- Đại Đao, lui ra...


Đại Đao đã đáp xuống đất, mắt trừng trừng nhìn.


Lăng Phong cũng đã đứng thẳng, tay bên phải bị đao cắt một đường, máu rỉ ra, chỗ này lần trước trúng tên chưa khỏi hẳn. Vừa rồi xuất ra chiêu kia thoát chết, đã vượt quá khả năng cơ thể của Lăng Phong, hắn cả người run run.


Thành Bích có vẻ mệt mỏi nhắm mắt lại, Đại Đao từ từ lui ra cửa, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt Lăng Phong, lâu lắm mới có kẻ tránh được đao của gã.


Lăng Phong chắp tay, tỏ vẻ kính trọng đối thủ. Kẻ kia quả thật rất mạnh.


Vừa rồi, cả Lăng Phong và Thành Bích đều có trải nghiệm vô cùng kỳ lạ, mới khiến cả hai đều há hốc mồm ra trong giây lát.


Khi Lăng Phong chấn nhiếp bằng thần thức, Thành Bích cũng tung thần thức tấn công ngược lại. Lúc đó hắn không có cảm giác đối chọi vật vã gì, mà là cảm giác "giao hòa".


Dường nhà cả "thân thể" nàng ta đều trần truồng trước mặt hắn, không chỉ da thịt mà cả tâm hồn. Nó không đơn giản chỉ là nhìn thấy, mà là cảm xúc thấy, nghe thấy, giống như là thân thể kia cũng là của hắn.


Thành Bích cũng cảm nhận y như Lăng Phong. Nàng có cảm giác nếu kéo dài thêm một lúc, Lăng Phong có bí mật gì trong đầu, nàng cũng biết cả.


Rất kích thích, cũng rất đáng sợ.


Cảm giác này, Lăng Phong từng một lần bắt gặp, đó là lần với Diễm Tuyết Cơ ở Thiên Địa đổ phường trước kia. Hắn ép nàng ta, đến lúc tưởng như gần "chạm vào" tâm linh của nàng ta thì Diễm Tuyệt Cơ xin thua lùi ra sau, hắn cũng chịu không nổi thu thần thức lại.


Lăng Phong nhớ lại cảm giác vừa rồi, nhìn Thành Bích nói một câu không đâu:


- Nàng đang... lừa dối chính mình.


- Ngươi là ai? - Thành Bích vẫn nhắm mắt hỏi lại.


Giờ này, Thành Bích giống như thành người khác, không còn ưỡn ẹo gợi tình, giọng nói cũng khác hẳn.


Vừa rồi, dường như cả tâm hồn nàng đều mở hết ra cho hắn xem, còn trực tiếp hơn cả chuyện trần truồng "tự an ủi" bị hắn nhìn lén. Tâm hồn là cái ẩn giấu sâu nhất của một người, bây giờ đột nhiên như phơi ra cả, Thành Bích phải tự trấn tĩnh lại.


Lăng Phong nghĩ rồi đáp:


- Lăng Phong.


Thành Bích mở mắt, ánh mắt trong suốt hẳn:


- Ngươi là mật thám Kim hay Tống?


- Nàng cũng luyện thần pháp?


- Đúng vậy. - Thành Bích đáp.


- Mật thám tự. - Lăng Phong đáp.


Hai người hỏi đáp theo kiểu so-le nhau, cùng hỏi rồi cùng trả lời. Thành Bích tiếp tục:


- Nhiệm vụ của ngươi là gì?


- Nàng dò hỏi tin Yên quân làm gì?


- Tin tức trong quân ta không lấy được.


- Ta hiện tại mất liên lạc, không có nhiệm vụ. - Lăng Phong nói.


- Vì sao nghe lén ta? - Thành Bích hỏi một câu hơi thừa, dù sao Lăng Phong đã nói mình là người của Mật thám tự.


Lăng Phong cười mỉm đáp:


- Nàng hỏi nhiều hơn ta một câu, dừng tại đây.


- Ngươi... - Thành Bích tức giận, hắn ta lại muốn đùa nàng.


- Nể mặt mỹ nữ, ta trả lời khuyến mãi. Tò mò, không có mục đích gì. - Lăng Phong nhìn mỹ nữ tức giận, cười nói.


Bỗng bên ngoài có tiếng Đại Đao vang lên:


- Tiểu thư, phu nhân đang có khách.


- Cứ để nó vào. - Thành Bích nói ra ngoài.


- Mẫu thân, đêm rồi sao người còn chưa ngủ?


Văn Như Ý bộ dạng tinh linh, mặc đồ ngủ đi vào, xem Lăng Phong như không khí.


- Chuẩn bị đi ngủ rồi đấy. - Lăng Phong cười cười chen miệng vào, cô bé này lúc chiều khá cởi mở.


Ngược lại, lần này Văn Như Ý thái độ rất thờ ơ, thậm chí động tác còn như "già trước tuổi".


- Con sang đây làm gì? - Thành Bích hỏi, thái độ lạnh nhạt.


- Trà lạnh rồi, để nữ nhi đi thay nước.


Văn Như Ý bước tới cầm ấm trà, cũng không chờ ý kiến của Thành Bích, cứ thế đi ra.


"Thú vị." Lăng Phong vuốt cằm, nhìn ra chút môn đạo.


- Mỗi khi nàng tiếp nam nhân, cô bé đều giở trò này phá à?


- Ngươi tốt nhất tránh xa nó ra. - Thành Bích uy hiếp.


- Yên tâm đi, con bé còn quá nhỏ, lớn thêm chút thì không biết được.


- Ngươi... - Thành Bích tối nay mấy lần bị Lăng Phong chọc tức, không thể phát tiết.


Thành Bích có khả năng nhận ra thần thức, nhưng Như Ý không có. Nếu tên này có sở thích "biến thái" xem nữ nhân tắm rửa thay đồ gì đó, suốt ngày nhìn lén con bé, nàng cũng hết cách.


- Nàng rất lạnh nhạt với nó thì phải.


- Ngươi quan tâm làm gì? - Thành Bích sẵng giọng.


"Hô, ông chỉ kiếm chuyện để nói cho đỡ buồn thôi." Lăng Phong cười, đêm nay cứ thế về ngủ thì buồn lắm, ở đây không có TV máy tính gì cả, tên Bá kia thì rõ chán. Sẵn có mỹ nữ ở đây, ngồi nói tào lao cũng tốt.


Nghĩ nghĩ gì đó, Thành Bích nói:


- Như Ý từ nhỏ đã bất hạnh. Ta chỉ vô tình một chút, khiến nó lạnh lùng mạnh mẽ lên, kẻo lại bị nam nhân các ngươi lừa dối.


- Nó chỉ giả vờ trước mặt nàng thôi, chả có tí tác dụng nào.


Lăng Phong bằng thần thức đã biết Như Ý về đến cửa, đang ở ngoài nghe.


- Ngươi không phải nữ nhân, làm sao hiểu nổi khỗ của ta?


- Ta là nam nhân chuyên đi lừa, cô nương thế nào lừa ra sao chả lẽ cần nàng chỉ sao? Mấy cô bé bị ép trong lồng như con gái nàng, là loại dễ đối phó nhất. - Lăng Phong cười mỉa.


Nữ nhân sống khép kín, nếu tự mình khép kín, loại này quả thật khó nhất, tìm không đúng "chìa khóa" cả đời đừng hòng khiến nàng ta mở trái tim ra.


Còn loại thứ hai, bị ép buộc trong lồng kín, lại dễ nhất. Vì nàng ta mỏng manh dễ vỡ, luôn khát khao được bay ra, lại chả biết gì về thế giới bên ngoài. Nam nhân chỉ cần khéo léo chút đỉnh, nói gì nghe nấy, dễ dàng cho vào bẫy.


Lăng Phong đánh bừa nói tiếp:


- Tội lỗi nàng tạo ra, lại bắt con gái chịu sao?


- Ngươi câm cho ta.


Thành Bích bị chọc trúng chỗ đau, mắt hạnh giương lên, tay run run chỉ vào Lăng Phong.


Lúc này Như Ý vội vàng đi vào:


- Mẫu thân, trà đã thay nước mới. Để nữ nhi rót cho mẫu thân uống.


- Về ngủ đi. Cứ để đấy. - Thành Bích lại lạnh lùng.


Văn Như Ý dường như cố ý không nghe thấy, vẫn tiếp tục rót trà, có điều rót thành hai tách. Một đưa sang chỗ Lăng Phong, khiến hắn hơi bất ngờ.


Xong xuôi cô bé cũng không tỏ thái độ gì khá hơn, nói:


- Nữ nhi về trước, mẫu thân cũng ngủ sớm đi.


Thành Bích nhìn bóng con gái đi khuất, hỏi:


- Điều kiện gì thì ngươi sẽ giúp ta?


Nếu không kiểm soát được Lăng Phong, hoặc ít nhất đạt thành điều kiện gì đó, Thành Bích buộc phải đẩy kẻ này ra xa, thậm chí khử tại chỗ.


Lăng Phong nghĩ nghĩ, nói trắng ra lúc này hắn đang trong miệng cọp, tên Đại Đao ngoài kia Lăng Phong biết vẫn không đối phó nổi. Có lẽ hắn đành chịu thiệt một chút. Kể ra lúc chiều đã ngắm miễn phí người ta rồi.


- Không phải giúp, là mua bán. - Lăng Phong nói.


- Mua thứ gì?


- Tin tức.


- Được, nếu ta giao được tin ngươi cần, ngươi theo dõi một người.


- Còn phải xem là theo dõi ai? - Lăng Phong thận trọng, lỡ bị kêu đi dò tên điên nào, phiền ra.


- Hừ. Cùng nói ra. - Thành Bích sẵng giọng.


- Triệu Hanh.


- Triệu Hanh.


Cả hai cùng nói ra một cái tên, cùng nhìn nhau khó hiểu, sau đó cùng cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Mật ngọt
  • 我的猫胆小如鼠 - Con mèo của tôi nhát như chuột
Phần 3 END
Thiếu Chủ Bí Mật Của Tổng Tài
CHUYỆN XƯA VỊ MẬT ONG

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom