Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
Phủ Đại Danh.
Đường phố trông bề ngoài rất bình thường, thực tế không khí vô cùng căng thẳng. Lính canh từng tốp qua lại, thi thoảng có tiếng bắt bớ, nghe đâu quan phủ bắt đám "Liêu tặc phản loạn" gì đó. Đông cung đổi chủ, một loạt vụ thanh trừ đang âm thầm diễn ra, dân chúng không hề hay biết, lại đổ hết cho người Liêu.
Nam phủ là cái tên xếp ở mức cao nhất, cần tiêu diệt hoàn toàn. Lăng Phong dĩ nhiên nằm trong danh sách truy nã, bởi hắn có tên trong đội hộ vệ cho Thành Bích.
Lăng Phong cũng biết rõ tình thế của mình, nhưng Lăng Vân vẫn còn trong thành, hắn không thể bỏ rơi.
Hắn chỉ "trang điểm" qua loa, dẫn theo Tần Quyền, Nguyệt Dung, hai huynh đệ Lăng Hổ và Lưu Bá Huy phi vào thành. Cao Diệp và số còn lại ở ngoài thành trị thương, chuẩn bị phương tiện tiếp ứng rời Hà Bắc. Còn chạy đi đâu thì chưa biết.
Nguyệt Dung trước lúc đến Hà Bắc đã chuẩn bị sẵn giấy tờ giả, lại vừa lúc huynh đệ đi cùng chết sạch, nhóm Lăng Phong thay thế, qua loa lọt vào thành.
Chỉ là, về đến khách điếm, Lăng Phong mới biết tin dữ.
- Vân tỷ vẫn chưa về? Chu Tiểu Xuyên đâu?
Một đứa thủ hạ được phân công ở lại nói:
- Xuyên ca đi vội, chỉ để lại mảnh giấy này.
Lăng Phong liếc mắt đọc qua, mắt long lên chửi:
- Lại là thằng này, ông phải giết mày.
- Chuyện gì? Ai vậy? - Tần Quyền bên cạnh hỏi.
- Từ Nguyên, hắn bắt cóc Vân tỷ rồi.
Tần Quyền hơi ngớ người ra, sau đó nhếch mép thở ra. Xem ra cả đội lại phải theo Lăng Phong đi "giải cứu mỹ nữ". Tần Quyền lúc bình thường ra vẻ kẻ máu gái nhất, thực tế lúc quan trọng, hắn sẵn sàng bỏ hết "gái gú" ra sau.
Nguyệt Dung biết Lăng Vân là tỷ tỷ của Lăng Phong, không nghĩ thêm gì nhiều.
Lăng Phong không mất bao nhiêu thời gian đã tìm đến khách điếm của Từ Nguyên, vừa đến đã gặp Chu Tiểu Xuyên từ quán nước cạnh đó chạy ra.
- Ngươi chắc chắn là hắn? - Lăng Phong hỏi.
- Chúng có cao thủ đi theo, đệ chỉ có thể theo dõi, không dám manh động. Đại tiểu thư gặp mặt một đạo sĩ, sau đó dẫn một tiểu cô nương về, sau đó...
Lăng Phong không hỏi đạo sĩ hay cô nương gì kia, hỏi luôn vào việc chính:
- Tình hình thế nào? Còn trong đó chứ?
- Chỉ sợ hắn có cửa sau, mặt trước thì đệ chắc chắn...
Lăng Phong phất tay, xông vào khách điếm.
Tiểu nhị nhìn thấy một đám mặt mày phừng phừng phi vào, vội vã chào đón:
- Khách quan, nơi này...
- Biến...
"Loảng xoảng"
Lăng Phong không có thời gian "thăm hỏi", hắn dùng thần thức còn sót lại đảo khắp các phòng cả hai tầng, thấy không ít cảnh hương diễm. Chẳng qua lúc này không có tâm tư đi ngắm nghía "bình luận" gì.
Lưu Bá Huy là người nhận nhiệm vụ canh phòng ở cửa sổ, nói vào:
- Thủ lĩnh, có quân lính ở đầu đường.
Tưởng chừng phải bỏ cuộc, Lăng Phong bỗng nhìn thấy gì đó, mắt lóe lên:
- Hừ, hóa ra ở đây.
Lăng Phong không nghĩ nhiều, đạp cửa lao như bay vào một căn phòng.
"Ầm"
Khách nhân bên dưới sảnh bỏ chạy ra ngoài, dạo này nghe nói "Liêu tặc" hoành hành khắp Đại Danh. Đám mới hùng hổ xông vào kia xem ra chính là "Liêu tặc".
Lăng Phong lao vào trong.
Chỉ thấy Từ Nguyên Lăng Vân đang ngồi trên bàn, tư thế giống như đang bàn chuyện, hoàn toàn không giống bắt cóc cưỡng bức như Lăng Phong nghĩ.
Lăng Vân trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, sau đó lại trở về như cũ. Nàng nhìn Lăng Phong ánh mắt rất phức tạp.
Từ Nguyên mặt hơi tái, vừa sợ vừa giận hô:
- Ngươi có coi vương pháp ra gì không? Dám tự tiện xông vào...
- Ngươi mà còn nói đến vương pháp? - Lăng Phong gằn giọng.
Lăng Phong không nghĩ nhiều, vụ Từ Tử Lăng còn chưa tính đủ, nhân đây tính luôn. Hắn vung một chiêu Thái Tổ Trường quyền đánh tới, đột nhiên có tiếng hô:
- Không được giết hắn.
"Binh"
Một bóng người lao ra, quyền đầu va chạm.
...
Cách đó không xa.
Thành Bích và Đại Đao vội vã trở lại thành. Nàng biết nếu không về sớm, rất có thể Triệu Hanh đã dọn dẹp Nam phủ sạch sẽ.
Thành Bích chỉ cần giữ được lệnh phù, đem theo hoặc hủy toàn bộ sổ sách, như vậy nàng vẫn nắm trong tay toàn bộ nhân sự và tài lực của Nam phủ. Mật thám là cơ quan rất khó quét dọn, bởi đặc tính bí mật và lắt léo nhiều tầng của nó. Dù cho Nam phủ mới thành lập, chỉ cần Thành Bích giữ được các đầu mối và biến mất, không kẻ nào có thể dọn nổi, thậm chí nàng có thể hồi phục lực lượng quay ngược lại phá bĩnh.
Bên trong Hoa phủ.
Phó Hằng, Phó sứ thứ hai của Nam phủ, đáng ra đang làm nhiệm vụ bên ngoài, không biết đã về từ lúc nào. Xem chừng gã đã đi theo Triệu Hanh, bởi lúc này đi cùng gã là một toán lính mặc đồ Đông cung. Đông cung ghế Thế tử giờ đã đổi chủ.
Lúc này, Phó Hằng đang chạy tới muốn ôm Văn Như Ý lên:
- Haha, quả nhiên đáng yêu.
Văn Như Ý cả người co rúm, bắt đầu khóc rưng rức.
- Tiểu nha đầu, ngoan nào. - Phó Hằng tiếp tục đùa cợt, tay còn định vuốt má cô bé.
- Aaa, buông ta ra. - Văn Như Ý la hét hoảng loạn.
Cô bé từ nhỏ được mẹ dạy đàn ông đều là thứ xấu xa, bình thường đứng xa không sao, nhưng hễ bất kỳ tên nam nhân nào chạm vào, cô bé đều hành động như phản xạ tự nhiên.
Bên ngoài có tiếng đao kiếm. Phó Hằng vội vàng chụp lấy Văn Như Ý, đánh mắt cho đám lính.
Thành Bích Đại Đao vừa xông vào nhìn thấy hô lên:
- Không được chạm vào nó.
- Mẫu thân, cứu con...
Đại Đao không dông dài, như một bóng ma, nháy một cái đã xuất hiện phía trước, vung đao chém tới.
Cây đao của gã quả nhiên phù hợp với tên chủ nhân, cán đao dài màu xanh đậm của rêu, trên lưỡi đao còn khắc hình đầu rồng màu vàng. Nhìn qua cũng đủ thấy uy nghiêm lạnh lẽo.
"Vụt"
"Ục ục"
Văn Thành Bích nhìn cảnh tượng trước mắt, dù nàng có kinh qua sóng gió bao nhiêu cũng mặt mày xanh lét vì sợ hãi, chỉ kịp hét lên rồi đưa tay bụm miệng:
- Như Ý, nhắm mắt lại.
Văn Như Ý lúc này đang hoảng sợ, vội vàng nhắm tịt mắt. Nếu để cô bé thấy cảnh tượng kia, chỉ e cả đời cũng bị bóng ma đeo lấy.
Phó Hằng đầu lìa khỏi cổ, cả người vẫn đứng yên. Đại Đao chém nhanh tới mức, từ lúc đầu Phó Hằng rời ra cho đến lúc Đại Đao chụp Văn Như Ý ra khỏi tay gã, máu trên cổ Phó Hằng vẫn chưa phun ra.
Phó Hằng chết hơi oan, thậm chí chưa kịp nói câu nào. Chẳng qua hắn quá xui xẻo, chọc đúng một trong hai cái "vảy ngược" của Đại Đao, trực tiếp bị xử trảm.
Đám lính vừa xông vào cũng tĩnh lặng như tờ, có kẻ bắt đầu ói mửa.
Đại Đao vừa ôm Văn Như Ý lên, có một bóng người đã tiếp cận Văn Thành Bích, đồng thời đánh lén gã.
Người xuất hiện là Hộ Giáo sứ mặc áo bào tím của Thiên Nhẫn giáo.
"Keeng"
Tên áo tím vung trượng ra trước, thân trượng lại kéo dài, trảo đầu phóng ra đánh vào thân đao rung bần bật.
Cả hai đồng thời bước ra sau một nhịp, Đại Đao mặt mày hậm hực.
Văn Thành Bích lúc này đã bị kẻ áo tím khống chế, đầu trảo quay về ngay dưới cổ nàng. Chỉ cần nàng ta động một nhịp, chắc chắn khuôn mặt không còn đẹp đẽ như trước.
Mộc Hàm Yên từ từ xuất hiện:
- Văn tỷ tỷ, muội chỉ tha mấy tên kia, còn tỷ thì...
Nàng quay qua với mấy tên lính:
- Các ngươi về bẩm báo với Triệu Hanh, chuyện ở đây đã có ta lo.
- Các ngươi là ai? - Một tên lính đứng ra hỏi.
Mộc Hàm Yên không đáp, một tên hộ vệ bên cạnh hừ lạnh quát:
- Thiên Sách phủ.
Nói rồi cả nhóm hộ vệ rút đao, đám lính phe Yên tuy vẫn không biết Thiên Sách phủ là gì, nhưng biết đụng phải đá tảng, liền biết điều lùi ra.
Đại Đao nhìn lại nhíu mày. Lúc trưa ở ngoài bãi đất, gã đánh mãi cũng không thắng nổi một tên. Bây giờ tình hình còn tệ hơn, một mình Đại Đao, bên kia cả ba tên Thiên Nhẫn xuất hiện, chưa kể đám xung quanh, không cần nói cũng biết thua chắc.
Thành Bích vội vàng nói:
- Ngươi đi đi. Không cần lo cho ta...
- Sư muội, dù có chết ta cũng...
Đại Đao mắt long lên, tay chân thừa thãi, đại loại muốn thể hiện cảnh "sinh ly tử biệt" nhưng diễn xuất hơi kém.
Thành Bích nghĩ gì đó nói:
- Ta biết ngươi yêu thích ta...
- Huynh... - Đại Đao mặt đỏ lên.
Một tên "tướng tá to đùng" lại ngượng ngập nhìn rất hài hước.
-... Nếu ngươi thực lòng thích ta, vậy hãy bảo vệ Như Ý, xem nó như... - Thành Bích nói đến cuối câu ngừng lại để lửng.
Đại Đao nghe đến đó đã máu nóng dồn lên đầu, sống mũi cay cay, thiếu điều khóc tại chỗ. Nhìn bộ dáng Thành Bích như sắp phải chết, Đại Đao không kìm nổi "bức xúc", tức giận cầm đao xoay tròn từ sau ra trước.
"Vù"
Tiếng đao vung trong không trung nghe rất rợn người. Đám xung quanh xuất thân quân đội hoặc sát thủ, đều biết "mặt hàng", vừa nhìn bộ dáng tên mặt sẹo cầm đao liền biết kẻ này giết không ít người, không ai dám lại gần.
"Choang"
Lưỡi đao chém mạnh xuống, mặt sàn bằng đá nứt toác, mấy đường nứt còn chạy ra xa một đoạn mới dừng lại, xung quanh càng thêm khiếp sợ.
Gã nhìn Mộc Hàm Yên quát lớn:
- Đại Đao Quan Thắng hôm nay phát thệ, chỉ cần sư muội có mệnh hệ gì, sẽ có ngày ông giết chết tất cả các ngươi.
Nói rồi gã nhấc Văn Như Ý lên nhẹ bổng, cứ thế phóng ra ngoài. Trên đường đi của gã, không tên nào dám ho he ý kiến.
Quan Thắng?
Kẻ này chẳng lẽ chính là Đại Đao Quan Thắng, một trong 36 Thiên Cương Tinh của Thủy Hử? Người đứng đầu "Ngũ Hổ Tướng", cũng là hậu duệ Quan Vũ thời Tam Quốc? Rất có khả năng. Cây đao vừa rồi quả thật có gì đó giống Yển Nguyệt Đao danh tiếng của Quan Vân Trường.
Chỉ là, Quan Thắng còn có "chuyện tình" với sư muội nào?
Mộc Hàm Yên quả nhiên "yêu nữ", ngay cả cảnh máu me vừa rồi cũng không khiến cô nàng sợ hãi. Nàng ta chỉ cười nhẹ:
- Văn tỷ tỷ mị lực thật lớn a, để một tên đồ tể như vậy thầm yêu mến.
Thành Bích hừ nhẹ ngoảnh mặt đi.
Mộc Hàm Yên chậm rãi ngắm nhìn căn phòng, vừa đi vừa nói:
- Tỷ đang giận muội sao? Xem nha, nếu không có muội đến, tỷ chắc gì đã xử lý được kẻ phản bội này?
- Ngươi rút cục muốn điều gì?
- Ý, muội nhớ mình nói rồi thì phải. Tỷ già rồi a, nhanh quên thật.
- Đừng dông dài. - Thành Bích sẵng giọng.
Mộc Hàm Yên đưa tay chạm một bức tranh trên tường, nói nhẹ nhàng:
- Lệnh phù Nam phủ. À, còn sổ sách nữa.
Đường phố trông bề ngoài rất bình thường, thực tế không khí vô cùng căng thẳng. Lính canh từng tốp qua lại, thi thoảng có tiếng bắt bớ, nghe đâu quan phủ bắt đám "Liêu tặc phản loạn" gì đó. Đông cung đổi chủ, một loạt vụ thanh trừ đang âm thầm diễn ra, dân chúng không hề hay biết, lại đổ hết cho người Liêu.
Nam phủ là cái tên xếp ở mức cao nhất, cần tiêu diệt hoàn toàn. Lăng Phong dĩ nhiên nằm trong danh sách truy nã, bởi hắn có tên trong đội hộ vệ cho Thành Bích.
Lăng Phong cũng biết rõ tình thế của mình, nhưng Lăng Vân vẫn còn trong thành, hắn không thể bỏ rơi.
Hắn chỉ "trang điểm" qua loa, dẫn theo Tần Quyền, Nguyệt Dung, hai huynh đệ Lăng Hổ và Lưu Bá Huy phi vào thành. Cao Diệp và số còn lại ở ngoài thành trị thương, chuẩn bị phương tiện tiếp ứng rời Hà Bắc. Còn chạy đi đâu thì chưa biết.
Nguyệt Dung trước lúc đến Hà Bắc đã chuẩn bị sẵn giấy tờ giả, lại vừa lúc huynh đệ đi cùng chết sạch, nhóm Lăng Phong thay thế, qua loa lọt vào thành.
Chỉ là, về đến khách điếm, Lăng Phong mới biết tin dữ.
- Vân tỷ vẫn chưa về? Chu Tiểu Xuyên đâu?
Một đứa thủ hạ được phân công ở lại nói:
- Xuyên ca đi vội, chỉ để lại mảnh giấy này.
Lăng Phong liếc mắt đọc qua, mắt long lên chửi:
- Lại là thằng này, ông phải giết mày.
- Chuyện gì? Ai vậy? - Tần Quyền bên cạnh hỏi.
- Từ Nguyên, hắn bắt cóc Vân tỷ rồi.
Tần Quyền hơi ngớ người ra, sau đó nhếch mép thở ra. Xem ra cả đội lại phải theo Lăng Phong đi "giải cứu mỹ nữ". Tần Quyền lúc bình thường ra vẻ kẻ máu gái nhất, thực tế lúc quan trọng, hắn sẵn sàng bỏ hết "gái gú" ra sau.
Nguyệt Dung biết Lăng Vân là tỷ tỷ của Lăng Phong, không nghĩ thêm gì nhiều.
Lăng Phong không mất bao nhiêu thời gian đã tìm đến khách điếm của Từ Nguyên, vừa đến đã gặp Chu Tiểu Xuyên từ quán nước cạnh đó chạy ra.
- Ngươi chắc chắn là hắn? - Lăng Phong hỏi.
- Chúng có cao thủ đi theo, đệ chỉ có thể theo dõi, không dám manh động. Đại tiểu thư gặp mặt một đạo sĩ, sau đó dẫn một tiểu cô nương về, sau đó...
Lăng Phong không hỏi đạo sĩ hay cô nương gì kia, hỏi luôn vào việc chính:
- Tình hình thế nào? Còn trong đó chứ?
- Chỉ sợ hắn có cửa sau, mặt trước thì đệ chắc chắn...
Lăng Phong phất tay, xông vào khách điếm.
Tiểu nhị nhìn thấy một đám mặt mày phừng phừng phi vào, vội vã chào đón:
- Khách quan, nơi này...
- Biến...
"Loảng xoảng"
Lăng Phong không có thời gian "thăm hỏi", hắn dùng thần thức còn sót lại đảo khắp các phòng cả hai tầng, thấy không ít cảnh hương diễm. Chẳng qua lúc này không có tâm tư đi ngắm nghía "bình luận" gì.
Lưu Bá Huy là người nhận nhiệm vụ canh phòng ở cửa sổ, nói vào:
- Thủ lĩnh, có quân lính ở đầu đường.
Tưởng chừng phải bỏ cuộc, Lăng Phong bỗng nhìn thấy gì đó, mắt lóe lên:
- Hừ, hóa ra ở đây.
Lăng Phong không nghĩ nhiều, đạp cửa lao như bay vào một căn phòng.
"Ầm"
Khách nhân bên dưới sảnh bỏ chạy ra ngoài, dạo này nghe nói "Liêu tặc" hoành hành khắp Đại Danh. Đám mới hùng hổ xông vào kia xem ra chính là "Liêu tặc".
Lăng Phong lao vào trong.
Chỉ thấy Từ Nguyên Lăng Vân đang ngồi trên bàn, tư thế giống như đang bàn chuyện, hoàn toàn không giống bắt cóc cưỡng bức như Lăng Phong nghĩ.
Lăng Vân trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, sau đó lại trở về như cũ. Nàng nhìn Lăng Phong ánh mắt rất phức tạp.
Từ Nguyên mặt hơi tái, vừa sợ vừa giận hô:
- Ngươi có coi vương pháp ra gì không? Dám tự tiện xông vào...
- Ngươi mà còn nói đến vương pháp? - Lăng Phong gằn giọng.
Lăng Phong không nghĩ nhiều, vụ Từ Tử Lăng còn chưa tính đủ, nhân đây tính luôn. Hắn vung một chiêu Thái Tổ Trường quyền đánh tới, đột nhiên có tiếng hô:
- Không được giết hắn.
"Binh"
Một bóng người lao ra, quyền đầu va chạm.
...
Cách đó không xa.
Thành Bích và Đại Đao vội vã trở lại thành. Nàng biết nếu không về sớm, rất có thể Triệu Hanh đã dọn dẹp Nam phủ sạch sẽ.
Thành Bích chỉ cần giữ được lệnh phù, đem theo hoặc hủy toàn bộ sổ sách, như vậy nàng vẫn nắm trong tay toàn bộ nhân sự và tài lực của Nam phủ. Mật thám là cơ quan rất khó quét dọn, bởi đặc tính bí mật và lắt léo nhiều tầng của nó. Dù cho Nam phủ mới thành lập, chỉ cần Thành Bích giữ được các đầu mối và biến mất, không kẻ nào có thể dọn nổi, thậm chí nàng có thể hồi phục lực lượng quay ngược lại phá bĩnh.
Bên trong Hoa phủ.
Phó Hằng, Phó sứ thứ hai của Nam phủ, đáng ra đang làm nhiệm vụ bên ngoài, không biết đã về từ lúc nào. Xem chừng gã đã đi theo Triệu Hanh, bởi lúc này đi cùng gã là một toán lính mặc đồ Đông cung. Đông cung ghế Thế tử giờ đã đổi chủ.
Lúc này, Phó Hằng đang chạy tới muốn ôm Văn Như Ý lên:
- Haha, quả nhiên đáng yêu.
Văn Như Ý cả người co rúm, bắt đầu khóc rưng rức.
- Tiểu nha đầu, ngoan nào. - Phó Hằng tiếp tục đùa cợt, tay còn định vuốt má cô bé.
- Aaa, buông ta ra. - Văn Như Ý la hét hoảng loạn.
Cô bé từ nhỏ được mẹ dạy đàn ông đều là thứ xấu xa, bình thường đứng xa không sao, nhưng hễ bất kỳ tên nam nhân nào chạm vào, cô bé đều hành động như phản xạ tự nhiên.
Bên ngoài có tiếng đao kiếm. Phó Hằng vội vàng chụp lấy Văn Như Ý, đánh mắt cho đám lính.
Thành Bích Đại Đao vừa xông vào nhìn thấy hô lên:
- Không được chạm vào nó.
- Mẫu thân, cứu con...
Đại Đao không dông dài, như một bóng ma, nháy một cái đã xuất hiện phía trước, vung đao chém tới.
Cây đao của gã quả nhiên phù hợp với tên chủ nhân, cán đao dài màu xanh đậm của rêu, trên lưỡi đao còn khắc hình đầu rồng màu vàng. Nhìn qua cũng đủ thấy uy nghiêm lạnh lẽo.
"Vụt"
"Ục ục"
Văn Thành Bích nhìn cảnh tượng trước mắt, dù nàng có kinh qua sóng gió bao nhiêu cũng mặt mày xanh lét vì sợ hãi, chỉ kịp hét lên rồi đưa tay bụm miệng:
- Như Ý, nhắm mắt lại.
Văn Như Ý lúc này đang hoảng sợ, vội vàng nhắm tịt mắt. Nếu để cô bé thấy cảnh tượng kia, chỉ e cả đời cũng bị bóng ma đeo lấy.
Phó Hằng đầu lìa khỏi cổ, cả người vẫn đứng yên. Đại Đao chém nhanh tới mức, từ lúc đầu Phó Hằng rời ra cho đến lúc Đại Đao chụp Văn Như Ý ra khỏi tay gã, máu trên cổ Phó Hằng vẫn chưa phun ra.
Phó Hằng chết hơi oan, thậm chí chưa kịp nói câu nào. Chẳng qua hắn quá xui xẻo, chọc đúng một trong hai cái "vảy ngược" của Đại Đao, trực tiếp bị xử trảm.
Đám lính vừa xông vào cũng tĩnh lặng như tờ, có kẻ bắt đầu ói mửa.
Đại Đao vừa ôm Văn Như Ý lên, có một bóng người đã tiếp cận Văn Thành Bích, đồng thời đánh lén gã.
Người xuất hiện là Hộ Giáo sứ mặc áo bào tím của Thiên Nhẫn giáo.
"Keeng"
Tên áo tím vung trượng ra trước, thân trượng lại kéo dài, trảo đầu phóng ra đánh vào thân đao rung bần bật.
Cả hai đồng thời bước ra sau một nhịp, Đại Đao mặt mày hậm hực.
Văn Thành Bích lúc này đã bị kẻ áo tím khống chế, đầu trảo quay về ngay dưới cổ nàng. Chỉ cần nàng ta động một nhịp, chắc chắn khuôn mặt không còn đẹp đẽ như trước.
Mộc Hàm Yên từ từ xuất hiện:
- Văn tỷ tỷ, muội chỉ tha mấy tên kia, còn tỷ thì...
Nàng quay qua với mấy tên lính:
- Các ngươi về bẩm báo với Triệu Hanh, chuyện ở đây đã có ta lo.
- Các ngươi là ai? - Một tên lính đứng ra hỏi.
Mộc Hàm Yên không đáp, một tên hộ vệ bên cạnh hừ lạnh quát:
- Thiên Sách phủ.
Nói rồi cả nhóm hộ vệ rút đao, đám lính phe Yên tuy vẫn không biết Thiên Sách phủ là gì, nhưng biết đụng phải đá tảng, liền biết điều lùi ra.
Đại Đao nhìn lại nhíu mày. Lúc trưa ở ngoài bãi đất, gã đánh mãi cũng không thắng nổi một tên. Bây giờ tình hình còn tệ hơn, một mình Đại Đao, bên kia cả ba tên Thiên Nhẫn xuất hiện, chưa kể đám xung quanh, không cần nói cũng biết thua chắc.
Thành Bích vội vàng nói:
- Ngươi đi đi. Không cần lo cho ta...
- Sư muội, dù có chết ta cũng...
Đại Đao mắt long lên, tay chân thừa thãi, đại loại muốn thể hiện cảnh "sinh ly tử biệt" nhưng diễn xuất hơi kém.
Thành Bích nghĩ gì đó nói:
- Ta biết ngươi yêu thích ta...
- Huynh... - Đại Đao mặt đỏ lên.
Một tên "tướng tá to đùng" lại ngượng ngập nhìn rất hài hước.
-... Nếu ngươi thực lòng thích ta, vậy hãy bảo vệ Như Ý, xem nó như... - Thành Bích nói đến cuối câu ngừng lại để lửng.
Đại Đao nghe đến đó đã máu nóng dồn lên đầu, sống mũi cay cay, thiếu điều khóc tại chỗ. Nhìn bộ dáng Thành Bích như sắp phải chết, Đại Đao không kìm nổi "bức xúc", tức giận cầm đao xoay tròn từ sau ra trước.
"Vù"
Tiếng đao vung trong không trung nghe rất rợn người. Đám xung quanh xuất thân quân đội hoặc sát thủ, đều biết "mặt hàng", vừa nhìn bộ dáng tên mặt sẹo cầm đao liền biết kẻ này giết không ít người, không ai dám lại gần.
"Choang"
Lưỡi đao chém mạnh xuống, mặt sàn bằng đá nứt toác, mấy đường nứt còn chạy ra xa một đoạn mới dừng lại, xung quanh càng thêm khiếp sợ.
Gã nhìn Mộc Hàm Yên quát lớn:
- Đại Đao Quan Thắng hôm nay phát thệ, chỉ cần sư muội có mệnh hệ gì, sẽ có ngày ông giết chết tất cả các ngươi.
Nói rồi gã nhấc Văn Như Ý lên nhẹ bổng, cứ thế phóng ra ngoài. Trên đường đi của gã, không tên nào dám ho he ý kiến.
Quan Thắng?
Kẻ này chẳng lẽ chính là Đại Đao Quan Thắng, một trong 36 Thiên Cương Tinh của Thủy Hử? Người đứng đầu "Ngũ Hổ Tướng", cũng là hậu duệ Quan Vũ thời Tam Quốc? Rất có khả năng. Cây đao vừa rồi quả thật có gì đó giống Yển Nguyệt Đao danh tiếng của Quan Vân Trường.
Chỉ là, Quan Thắng còn có "chuyện tình" với sư muội nào?
Mộc Hàm Yên quả nhiên "yêu nữ", ngay cả cảnh máu me vừa rồi cũng không khiến cô nàng sợ hãi. Nàng ta chỉ cười nhẹ:
- Văn tỷ tỷ mị lực thật lớn a, để một tên đồ tể như vậy thầm yêu mến.
Thành Bích hừ nhẹ ngoảnh mặt đi.
Mộc Hàm Yên chậm rãi ngắm nhìn căn phòng, vừa đi vừa nói:
- Tỷ đang giận muội sao? Xem nha, nếu không có muội đến, tỷ chắc gì đã xử lý được kẻ phản bội này?
- Ngươi rút cục muốn điều gì?
- Ý, muội nhớ mình nói rồi thì phải. Tỷ già rồi a, nhanh quên thật.
- Đừng dông dài. - Thành Bích sẵng giọng.
Mộc Hàm Yên đưa tay chạm một bức tranh trên tường, nói nhẹ nhàng:
- Lệnh phù Nam phủ. À, còn sổ sách nữa.
Bình luận facebook