Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
Đám đông người Liêu hỗn loạn, tiếng than khóc hô quát ồn ã.
Kẻ địch giấu mặt bất thình lình xuất hiện, mỗi nạn nhân đều bị một vết cắt trên cổ. Kẻ địch ra tay vô cùng nhanh rồi rút đi, bọn họ thậm chí không kịp đưa tay ôm cổ đều đã tắt thở.
Lăng Phong sử dụng thần lực, phát hiện một nhóm bảy người đang rời đi, nhưng không kịp nhìn ra sâu cạn. Có điều với thủ pháp và tốc độ cỡ này, đối phương không đơn giản, thậm chí mạnh nhất trước nay mà Lăng Phong gặp phải.
Vài nhóm thanh niên người Liêu tức tốc đuổi theo, nhưng đáng tiếc lại thêm vài người ngã xuống, tình trạng y hệt lúc trước. Lăng Phong không nhìn ra vũ khí là gì.
Lăng Phong nhắc:
- Trương huynh, bảo bọn họ đừng đuổi nữa, không cân sức. Tốt nhất tụ tập lại lo cho người bị hại đã.
Trương Vĩnh gật đầu, nói một tràng khẩu lệnh tiếng Khiết Đan.
Lăng Phong hỏi:
- Người trong trấn đắc tội thế lực nào sao?
Trương Vĩnh lắc đầu, trong mắt hiện vẻ lo lắng rõ rệt. Chỉ trong một ngày có đến hai nhóm người đến gây sự. Đám trước cướp bóc không nói, đám sau ngay cả muốn làm gì gã cũng không hiểu nổi.
Trương Vĩnh trầm ngâm:
- Lăng huynh đệ cũng thấy đấy. Người Khiết Đan sống ở đây rất khó khăn, làm gì cũng muốn tránh phiền phức. Sơn tặc cướp bóc thi thoảng cũng có, nhưng giết người kiểu này...
- Quanh đây có những bang phái nào? - Lăng Phong tiếp tục.
- Bang phái? Đức Châu này không có...
"Sang"
Trương Vĩnh bỗng rút đao ra, ánh mắt hận thù nhìn vài tên sơn tặc đang bị trói ở sau:
- Chúng là đồng bọn của các ngươi?
Lăng Phong vội vàng ngăn lại:
- Trương huynh, bình tĩnh, bình tĩnh. Đám này quá tệ, không cùng đẳng cấp...
Hắn còn chưa nói hết câu, một tên phía sau không phục nói:
- Vớ vẩn, trại bọn ta ở Đức Châu này thâm niên mấy chục năm, chẳng qua phong độ gần đây hơi sa sút, không cùng đẳng cấp là thế quái nào...
Lăng Phong nghe vậy thú vị nhìn lại, chỉ thấy trong đám bị trói, tên nọ là vẻ mặt vênh váo nhất, liền cười nói:
- Ôi, thất lễ, thất lễ. Cho hỏi vị thâm niên ăn cướp này tôn tính đại danh a?
- Ông là Lôi Quan, tiền trại chủ.
- Tiền trại chủ? - Lăng Phong ngẩn ra.
Lôi Quan hừ nhẹ không đáp, chỉ lầm bà lầm bầm:
- M*, ông đã bảo hôm nay phong thủy không tốt, cứ cố mà đem quân đi...
Một tên khác dáng gầy còm ghé đầu vào giải thích:
- Lôi ca trước kia là trại chủ, chẳng ngờ đâm ra tên điên... a... Lý Đại ca lên núi. Sau một hồi... một hồi... "thảo luận" trong không khí vui vẻ, mấy anh em quyết định chọn người "hiền tài" là Lý đại ca nhậm chức trại chủ.
- Ra vậy. Lại thất lễ, không biết vị có văn hóa này tên gì a? - Lăng Phong
Tên kia được khen "có văn hóa", liền đáp:
- Huynh đài rất có mắt nhìn a. Tiểu sinh Ngô Danh Sĩ, Tứ Thư Ngũ Kinh đều tinh thông.
- Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Sơn trại các vị quả nhiên "ngọa hổ tàng long". - Lăng Phong chắp tay.
Xem ra dân trí bây giờ đang lên cao, đi ăn cướp cũng phải thuộc "Tứ Thư Ngũ Kinh", hơn hẳn Lăng Phong.
Lăng Phong ngồi xuống, hỏi Lôi Quan:
- Lôi tiền trại chủ, xung quanh đây còn thế lực nào khác?
Lôi Quan miễn cưỡng đáp:
- Hừm. Ta nghe nói đi về phía nam, gần Tế Nam Sơn Đông có một bang khá lớn, hình như do đám ăn mày lập ra.
- Cái Bang? - Lăng Phong hỏi lại.
- Hình như chính là chúng...
Ngô Danh Sĩ nhanh nhảu:
- Ta biết ta biết. Đám này là người Tống, vì vậy chúng rất ghét người Liêu, đến đây quấy phá...
Lôi Quan chặn lại chửi:
- Ngươi thì biết chó gì, đám ăn mày đó Tống Liêu đều có, bang chủ còn là người Liêu. Chúng sẽ không vô cớ đi giết người Liêu...
- Chờ chút. Bang chủ Cái Bang người Liêu? Tiêu Phong? - Lăng Phong hồ hởi hỏi lại.
Lôi Quan chưa kịp đáp, Ngô Danh Sĩ lại nói thay:
- Tiêu Phong? Hình như vậy. Đúng đúng...
- Hừ, ngươi biết Tứ Thư Ngũ Kinh ta không chấp. Chuyện trong giang hồ, đứng một bên ăn hồ lô đường đi, Tiêu với chả Phong...
- Ngươi thì biết chắc. Nói cho ngươi, ta còn biết vợ bang chủ Cái Bang hiện tại là ai nữa kia...
- Là ai?
- Là... việc gì ta phải nói ra? Hừ, đi làm sơn tặc sao lại xui như vậy, lại ở cùng thằng ngu như ngươi, thật làm mất mặt dân có văn hóa như ta.
- Phải phải, ông ngu. Ông tuy học ít, nhưng cũng biết tên Phong chỉ hợp với loại người phong lưu như ông đây. Làm sao một tên ăn mày lại lấy tên đó?
Lăng Phong toát mồ hôi, hai vị đây quả nhiên nhiệt huyết. Có điều tên họ Lôi nói câu sau nghe rất thuận tai. Hắn bèn nhắc:
- Các vị, các vị. Chú ý trọng tâm câu chuyện chút. Vị tiền trại chủ này, không biết chữ cũng không sao, quan trọng là ngộ tính, hiểu được thiên ý. Làm sơn tặc quả nhiên đúng đắn, tương lai có thể phát dương quảng đại.
Tên kia mờ mịt, chả hiểu cái "thiên ý" kia ở đoạn nào, nhưng vẫn dương dương đắc ý.
Trương Vĩnh bên cạnh nóng ruột, nhắc:
- Lăng huynh đệ, mấy tên này xem chừng cũng không biết gì nhiều. Vả lại, chúng là đám nào không quan trọng, điều ta lo là...
Lăng Phong dừng đùa, vừa đứng lên muốn nói gì đó thì phát hiện điều kỳ quái.
Đám bảy người kia đột nhiên lại xuất hiện trong tầm thần thức của hắn, có điều chúng chỉ đến nhưng không hành động gì khác, giống như đang chờ ai đó.
"Hay chúng là... thủ hạ Triệu Hanh? Đuổi theo mình?" Lăng Phong bỗng nghĩ thầm, đồng thời rút thần thức lại.
Thời gian gần đây, khí lực Lăng Phong dần tăng, thân thể cũng cải biến không ít, nhưng thần lực lại yếu rõ rệt. Lăng Phong không có bất kỳ bí kíp nào về luyện thần, vì vậy hắn chỉ còn cách dùng "tiết kiệm" lại.
Trương Vĩnh tuy không biết đám kia vẫn ở ngoài, gã cũng nghĩ ra gì đó nói:
- Lăng huynh đệ, chuyện này trấn chúng ta...
Lăng Phong chặn lại:
- Trương huynh, có lẽ chúng tới tìm ta. Lại làm liên lụy đến cả trấn.
Trương Vĩnh nhẹ nhàng thở ra, cũng đỡ phải tìm câu chữ. Gã cười hào phóng, vỗ vai Lăng Phong:
- Nói gì vậy. Nếu không có huynh đệ giúp lần đó, cả trấn này, kể cả ta cũng đều đã chết cả rồi.
- Ta sẽ tự giải quyết chuyện này. - Lăng Phong hơi áy náy nói.
Hắn không "cao thượng", nhưng cũng không thể để kẻ thù của mình giết thêm người vô tội.
Trương Vĩnh không ngăn cản, nhưng vẫn nói:
- Kẻ địch xem ra hơi quá khả năng của bọn ta, nhân sự có lẽ không giúp được, nhưng vật dụng Lăng huynh đệ cứ tự nhiên. Chỉ cần trong phạm vi của trấn, chúng ta nhất định cung ứng.
- Được, vậy phiền Trương huynh...
"Áaa"
Lại có tiếng hô khóc gì đó vang lên, Trương Vĩnh vội vã dẫn người chạy đi.
"Đám chết tiệt này, có lẽ chúng đang ép mình rời trấn, m* có giỏi thì vào đây a." Lăng Phong mày nhíu lại, cực kỳ khó chịu, chửi thầm.
Lăng Phong tay nhấc đao của Lý Thành, nhìn Lăng Hổ vẫn trong tư thế căng thẳng bên cạnh hỏi:
- Thất đệ, thế nào? Nhìn ra thực lực không?
Lăng Hổ trầm giọng:
- Rất mạnh, bảy người như một, khí tức hòa hợp, rất giống năm huynh đệ chúng ta trước kia.
Thạch Sơn bên cạnh cũng ngưng trọng gật đầu.
Lăng Phong nói:
- Đi thôi. Đêm nay xem ra lại không ngủ được. Con m* nó mấy ngày rồi, cứ thế này da dẻ ông thành vỏ cây mất, làm sao tán mỹ nữ.
- Phì. - Nguyệt Dung đang ngồi trên thềm đất phì cười.
"Khục khục" - Tần Quyền ho sù sụ.
Nguyệt Dung đang ngồi cùng Phi Yến. Nàng ta từ đêm Thất tịch đến giờ khá yên lặng, thi thoảng lại suy tư xa xăm. Riêng Tần Quyền từ đầu buổi chỉ lo rượu thịt, ai chết cũng mặc, thêm tên Lý Thành bên cạnh ngáy vang trời vừa đúng thành một cặp.
...
Cách trấn Hướng Hóa chừng hơn chục dặm về phía đông nam.
Vùng này phía bắc là đồi núi, phía nam gần Hoàng Hà, địa hình dốc thoai thoải trống trải, chủ yếu là cây bụi thấp mọc khắp nơi.
Giữa con đường đất dài, một đoàn người ngựa đang di chuyển trong đêm.
- Thiếu trang chủ, có khi nào bị sai đường không? Đi tiếp hướng này là đến Đức Châu rồi, chỗ đó toàn người Khiết Đan thôi.
- Ngươi dám nghi ngờ Bạch Vũ? - Người dẫn đầu đáp.
- Tiểu nhân không dám. Chỉ là trời tối thế này, Bạch Vũ có thể nhầm lẫn a.
- Hừ... - "Thiếu trang chủ" kia chỉ hừ nhẹ, tiếp tục phi ngựa.
Người này còn rất trẻ, tóc dài buộc lại, mặc áo cố ý phanh ngực ra, bộ dáng vênh vênh điển hình "trẻ trâu".
Đám phía sau đều mặc đồ hạ nhân, nhỏ giọng bàn tán:
- A Quý, mắt Bạch Vũ khác hẳn chúng ta, ban đêm chẳng là gì với nó cả.
- Đám U Linh sơn trang này ăn gan báo, lại dám chạy sang Hà Bắc.
- Còn không phải muốn gây sự với Vạn Thú sơn trang chúng ta sao? Hừ, cũng may Thiếu trang chủ phát hiện ra, bằng không lại để chúng đánh lén như lần nọ...
- Dám qua đất của chúng ta tác quái, lần này cho chúng lết về Hà Đông.
Lúc này, một tên hạ nhân khác hô lên:
- Thiếu trang chủ, Bạch Vũ quay lại rồi.
Chỉ là, xung quanh đoàn người ngựa hoàn toàn yên ắng, không có bóng dáng bất kỳ ai.
Tất cả đang đồng thời nhìn lên trời.
Mấy hôm trước trời mưa nhẹ, hôm nay tuy bầu trời không quá trong xanh, ít nhất nhìn lên vẫn thấy mờ mờ một thứ đang chuyển động.
Hóa ra "Bạch Vũ" kia lại là một con chim lớn. Trời tối không nhìn rõ là loài nào, chỉ thấy nó đang chao liệng thành vòng tròn ở trên cao.
Vị "Thiếu trang chủ" quan sát chốc lát, liền chỉ tay về phía trước, hưng phấn nói:
- Hướng này...
"Giá giá... rầm rập..."
Cả đoàn người tức tốc phi ngựa đi.
Cùng lúc đó, ở một góc khác, có hai thân ảnh đang cưỡi ngựa chầm chậm.
- Sư muội, mất dấu đám kia rồi, có lẽ phải ghé trấn nào đó nghỉ lại đã.
- Ưm. - Một tiếng kiều mị vang lên.
Kẻ địch giấu mặt bất thình lình xuất hiện, mỗi nạn nhân đều bị một vết cắt trên cổ. Kẻ địch ra tay vô cùng nhanh rồi rút đi, bọn họ thậm chí không kịp đưa tay ôm cổ đều đã tắt thở.
Lăng Phong sử dụng thần lực, phát hiện một nhóm bảy người đang rời đi, nhưng không kịp nhìn ra sâu cạn. Có điều với thủ pháp và tốc độ cỡ này, đối phương không đơn giản, thậm chí mạnh nhất trước nay mà Lăng Phong gặp phải.
Vài nhóm thanh niên người Liêu tức tốc đuổi theo, nhưng đáng tiếc lại thêm vài người ngã xuống, tình trạng y hệt lúc trước. Lăng Phong không nhìn ra vũ khí là gì.
Lăng Phong nhắc:
- Trương huynh, bảo bọn họ đừng đuổi nữa, không cân sức. Tốt nhất tụ tập lại lo cho người bị hại đã.
Trương Vĩnh gật đầu, nói một tràng khẩu lệnh tiếng Khiết Đan.
Lăng Phong hỏi:
- Người trong trấn đắc tội thế lực nào sao?
Trương Vĩnh lắc đầu, trong mắt hiện vẻ lo lắng rõ rệt. Chỉ trong một ngày có đến hai nhóm người đến gây sự. Đám trước cướp bóc không nói, đám sau ngay cả muốn làm gì gã cũng không hiểu nổi.
Trương Vĩnh trầm ngâm:
- Lăng huynh đệ cũng thấy đấy. Người Khiết Đan sống ở đây rất khó khăn, làm gì cũng muốn tránh phiền phức. Sơn tặc cướp bóc thi thoảng cũng có, nhưng giết người kiểu này...
- Quanh đây có những bang phái nào? - Lăng Phong tiếp tục.
- Bang phái? Đức Châu này không có...
"Sang"
Trương Vĩnh bỗng rút đao ra, ánh mắt hận thù nhìn vài tên sơn tặc đang bị trói ở sau:
- Chúng là đồng bọn của các ngươi?
Lăng Phong vội vàng ngăn lại:
- Trương huynh, bình tĩnh, bình tĩnh. Đám này quá tệ, không cùng đẳng cấp...
Hắn còn chưa nói hết câu, một tên phía sau không phục nói:
- Vớ vẩn, trại bọn ta ở Đức Châu này thâm niên mấy chục năm, chẳng qua phong độ gần đây hơi sa sút, không cùng đẳng cấp là thế quái nào...
Lăng Phong nghe vậy thú vị nhìn lại, chỉ thấy trong đám bị trói, tên nọ là vẻ mặt vênh váo nhất, liền cười nói:
- Ôi, thất lễ, thất lễ. Cho hỏi vị thâm niên ăn cướp này tôn tính đại danh a?
- Ông là Lôi Quan, tiền trại chủ.
- Tiền trại chủ? - Lăng Phong ngẩn ra.
Lôi Quan hừ nhẹ không đáp, chỉ lầm bà lầm bầm:
- M*, ông đã bảo hôm nay phong thủy không tốt, cứ cố mà đem quân đi...
Một tên khác dáng gầy còm ghé đầu vào giải thích:
- Lôi ca trước kia là trại chủ, chẳng ngờ đâm ra tên điên... a... Lý Đại ca lên núi. Sau một hồi... một hồi... "thảo luận" trong không khí vui vẻ, mấy anh em quyết định chọn người "hiền tài" là Lý đại ca nhậm chức trại chủ.
- Ra vậy. Lại thất lễ, không biết vị có văn hóa này tên gì a? - Lăng Phong
Tên kia được khen "có văn hóa", liền đáp:
- Huynh đài rất có mắt nhìn a. Tiểu sinh Ngô Danh Sĩ, Tứ Thư Ngũ Kinh đều tinh thông.
- Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Sơn trại các vị quả nhiên "ngọa hổ tàng long". - Lăng Phong chắp tay.
Xem ra dân trí bây giờ đang lên cao, đi ăn cướp cũng phải thuộc "Tứ Thư Ngũ Kinh", hơn hẳn Lăng Phong.
Lăng Phong ngồi xuống, hỏi Lôi Quan:
- Lôi tiền trại chủ, xung quanh đây còn thế lực nào khác?
Lôi Quan miễn cưỡng đáp:
- Hừm. Ta nghe nói đi về phía nam, gần Tế Nam Sơn Đông có một bang khá lớn, hình như do đám ăn mày lập ra.
- Cái Bang? - Lăng Phong hỏi lại.
- Hình như chính là chúng...
Ngô Danh Sĩ nhanh nhảu:
- Ta biết ta biết. Đám này là người Tống, vì vậy chúng rất ghét người Liêu, đến đây quấy phá...
Lôi Quan chặn lại chửi:
- Ngươi thì biết chó gì, đám ăn mày đó Tống Liêu đều có, bang chủ còn là người Liêu. Chúng sẽ không vô cớ đi giết người Liêu...
- Chờ chút. Bang chủ Cái Bang người Liêu? Tiêu Phong? - Lăng Phong hồ hởi hỏi lại.
Lôi Quan chưa kịp đáp, Ngô Danh Sĩ lại nói thay:
- Tiêu Phong? Hình như vậy. Đúng đúng...
- Hừ, ngươi biết Tứ Thư Ngũ Kinh ta không chấp. Chuyện trong giang hồ, đứng một bên ăn hồ lô đường đi, Tiêu với chả Phong...
- Ngươi thì biết chắc. Nói cho ngươi, ta còn biết vợ bang chủ Cái Bang hiện tại là ai nữa kia...
- Là ai?
- Là... việc gì ta phải nói ra? Hừ, đi làm sơn tặc sao lại xui như vậy, lại ở cùng thằng ngu như ngươi, thật làm mất mặt dân có văn hóa như ta.
- Phải phải, ông ngu. Ông tuy học ít, nhưng cũng biết tên Phong chỉ hợp với loại người phong lưu như ông đây. Làm sao một tên ăn mày lại lấy tên đó?
Lăng Phong toát mồ hôi, hai vị đây quả nhiên nhiệt huyết. Có điều tên họ Lôi nói câu sau nghe rất thuận tai. Hắn bèn nhắc:
- Các vị, các vị. Chú ý trọng tâm câu chuyện chút. Vị tiền trại chủ này, không biết chữ cũng không sao, quan trọng là ngộ tính, hiểu được thiên ý. Làm sơn tặc quả nhiên đúng đắn, tương lai có thể phát dương quảng đại.
Tên kia mờ mịt, chả hiểu cái "thiên ý" kia ở đoạn nào, nhưng vẫn dương dương đắc ý.
Trương Vĩnh bên cạnh nóng ruột, nhắc:
- Lăng huynh đệ, mấy tên này xem chừng cũng không biết gì nhiều. Vả lại, chúng là đám nào không quan trọng, điều ta lo là...
Lăng Phong dừng đùa, vừa đứng lên muốn nói gì đó thì phát hiện điều kỳ quái.
Đám bảy người kia đột nhiên lại xuất hiện trong tầm thần thức của hắn, có điều chúng chỉ đến nhưng không hành động gì khác, giống như đang chờ ai đó.
"Hay chúng là... thủ hạ Triệu Hanh? Đuổi theo mình?" Lăng Phong bỗng nghĩ thầm, đồng thời rút thần thức lại.
Thời gian gần đây, khí lực Lăng Phong dần tăng, thân thể cũng cải biến không ít, nhưng thần lực lại yếu rõ rệt. Lăng Phong không có bất kỳ bí kíp nào về luyện thần, vì vậy hắn chỉ còn cách dùng "tiết kiệm" lại.
Trương Vĩnh tuy không biết đám kia vẫn ở ngoài, gã cũng nghĩ ra gì đó nói:
- Lăng huynh đệ, chuyện này trấn chúng ta...
Lăng Phong chặn lại:
- Trương huynh, có lẽ chúng tới tìm ta. Lại làm liên lụy đến cả trấn.
Trương Vĩnh nhẹ nhàng thở ra, cũng đỡ phải tìm câu chữ. Gã cười hào phóng, vỗ vai Lăng Phong:
- Nói gì vậy. Nếu không có huynh đệ giúp lần đó, cả trấn này, kể cả ta cũng đều đã chết cả rồi.
- Ta sẽ tự giải quyết chuyện này. - Lăng Phong hơi áy náy nói.
Hắn không "cao thượng", nhưng cũng không thể để kẻ thù của mình giết thêm người vô tội.
Trương Vĩnh không ngăn cản, nhưng vẫn nói:
- Kẻ địch xem ra hơi quá khả năng của bọn ta, nhân sự có lẽ không giúp được, nhưng vật dụng Lăng huynh đệ cứ tự nhiên. Chỉ cần trong phạm vi của trấn, chúng ta nhất định cung ứng.
- Được, vậy phiền Trương huynh...
"Áaa"
Lại có tiếng hô khóc gì đó vang lên, Trương Vĩnh vội vã dẫn người chạy đi.
"Đám chết tiệt này, có lẽ chúng đang ép mình rời trấn, m* có giỏi thì vào đây a." Lăng Phong mày nhíu lại, cực kỳ khó chịu, chửi thầm.
Lăng Phong tay nhấc đao của Lý Thành, nhìn Lăng Hổ vẫn trong tư thế căng thẳng bên cạnh hỏi:
- Thất đệ, thế nào? Nhìn ra thực lực không?
Lăng Hổ trầm giọng:
- Rất mạnh, bảy người như một, khí tức hòa hợp, rất giống năm huynh đệ chúng ta trước kia.
Thạch Sơn bên cạnh cũng ngưng trọng gật đầu.
Lăng Phong nói:
- Đi thôi. Đêm nay xem ra lại không ngủ được. Con m* nó mấy ngày rồi, cứ thế này da dẻ ông thành vỏ cây mất, làm sao tán mỹ nữ.
- Phì. - Nguyệt Dung đang ngồi trên thềm đất phì cười.
"Khục khục" - Tần Quyền ho sù sụ.
Nguyệt Dung đang ngồi cùng Phi Yến. Nàng ta từ đêm Thất tịch đến giờ khá yên lặng, thi thoảng lại suy tư xa xăm. Riêng Tần Quyền từ đầu buổi chỉ lo rượu thịt, ai chết cũng mặc, thêm tên Lý Thành bên cạnh ngáy vang trời vừa đúng thành một cặp.
...
Cách trấn Hướng Hóa chừng hơn chục dặm về phía đông nam.
Vùng này phía bắc là đồi núi, phía nam gần Hoàng Hà, địa hình dốc thoai thoải trống trải, chủ yếu là cây bụi thấp mọc khắp nơi.
Giữa con đường đất dài, một đoàn người ngựa đang di chuyển trong đêm.
- Thiếu trang chủ, có khi nào bị sai đường không? Đi tiếp hướng này là đến Đức Châu rồi, chỗ đó toàn người Khiết Đan thôi.
- Ngươi dám nghi ngờ Bạch Vũ? - Người dẫn đầu đáp.
- Tiểu nhân không dám. Chỉ là trời tối thế này, Bạch Vũ có thể nhầm lẫn a.
- Hừ... - "Thiếu trang chủ" kia chỉ hừ nhẹ, tiếp tục phi ngựa.
Người này còn rất trẻ, tóc dài buộc lại, mặc áo cố ý phanh ngực ra, bộ dáng vênh vênh điển hình "trẻ trâu".
Đám phía sau đều mặc đồ hạ nhân, nhỏ giọng bàn tán:
- A Quý, mắt Bạch Vũ khác hẳn chúng ta, ban đêm chẳng là gì với nó cả.
- Đám U Linh sơn trang này ăn gan báo, lại dám chạy sang Hà Bắc.
- Còn không phải muốn gây sự với Vạn Thú sơn trang chúng ta sao? Hừ, cũng may Thiếu trang chủ phát hiện ra, bằng không lại để chúng đánh lén như lần nọ...
- Dám qua đất của chúng ta tác quái, lần này cho chúng lết về Hà Đông.
Lúc này, một tên hạ nhân khác hô lên:
- Thiếu trang chủ, Bạch Vũ quay lại rồi.
Chỉ là, xung quanh đoàn người ngựa hoàn toàn yên ắng, không có bóng dáng bất kỳ ai.
Tất cả đang đồng thời nhìn lên trời.
Mấy hôm trước trời mưa nhẹ, hôm nay tuy bầu trời không quá trong xanh, ít nhất nhìn lên vẫn thấy mờ mờ một thứ đang chuyển động.
Hóa ra "Bạch Vũ" kia lại là một con chim lớn. Trời tối không nhìn rõ là loài nào, chỉ thấy nó đang chao liệng thành vòng tròn ở trên cao.
Vị "Thiếu trang chủ" quan sát chốc lát, liền chỉ tay về phía trước, hưng phấn nói:
- Hướng này...
"Giá giá... rầm rập..."
Cả đoàn người tức tốc phi ngựa đi.
Cùng lúc đó, ở một góc khác, có hai thân ảnh đang cưỡi ngựa chầm chậm.
- Sư muội, mất dấu đám kia rồi, có lẽ phải ghé trấn nào đó nghỉ lại đã.
- Ưm. - Một tiếng kiều mị vang lên.
Bình luận facebook