Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195
Trấn Độc Mộc, hậu viện Triều gia trang.
Trong gian phòng, tiểu cô nương Tạ Phi Yến vẫn đang chăm chỉ xem thương thế cho Lăng Phong, chốc chốc bắt mạch, chốc chốc lại sờ trán. Cô bé tuy tóc vẫn cắt ngắn như nam hài, nhưng một thân tắm rửa ăn mặc gọn gàng, cũng sinh ra nét phấn nộn đáng yêu.
Từ sáng nay Lăng Phong có dấu hiệu phục hồi, ngón tay thi thoảng giật giật, hơi thở cũng mạnh dần lên, khiến mấy người Nguyệt Dung thở phào nhẹ nhỏm.
Vị nữ hiệp vẫn có mặt, nàng vẫn một thân váy áo phấn hồng xinh đẹp.
Nàng ta đứng bên cạnh Tạ Phi Yến hỏi:
- Tiểu muội muội, sao rồi?
Tạ Phi Yến không thể trả lời, chỉ ngẩng mặt cười tươi, xem ra tình hình Lăng Phong đã chuyển tốt. Cô bé nhấc chân đứng lên đi ra ngoài. Nữ hiệp qua mấy ngày ở chung cũng biết cô bé muốn đi nấu thuốc, liền vui vẻ nói:
- Để tỷ đi với muội.
Tạ Phi Yến gật đầu cảm tạ, dù sao chỗ nào nam nhiều nữ ít, lại phần đông bộ dáng dữ tợn, không có người đi cùng cô bé cũng không dám đi xa.
Ở bên ngoài, đạo sĩ "điên" Công Tôn Thắng không biết từ lúc nào đã thành "thân cận" với Triều Lam, đứng cạnh trò chuyện:
- Thiên Vương gia, bần đạo thấy cô bé kia không hề đơn giản, nó nhiều khả năng liên quan đến Phương Kỹ gia.
- Phương Kỹ gia?
Công Tôn Thắng ngưng trọng, chậm rãi giải thích.
Công Tôn Thắng xuất thân Thiên Sư đạo, chuyên môn luyện đan dược, hiểu biết rất rõ về y giới. Theo lời hắn nói, dưới thời Hoàng đế đầu tiên Hiên Viên Hoàng đế, có mười trường phái nghề nghiệp nổi danh tạo thành Thái Cổ Thập Gia, đại khái người viết chữ thuộc Tiểu Thuyết gia, người làm nông thuộc Nông gia, Phương Kỹ gia chuyên về hành y bốc thuốc.
Giới y thuật ngày nay chia năm xẻ bảy, thực ra truy về nguồn gốc xa xưa kia đều là một cội, chính là Phương Kỹ gia. Hiện tại, hành y tuy nhiều, nhưng thực sự giữ lại được tinh hoa của Phương Kỹ gia lại không bao nhiêu, nếu có cũng đều ẩn cư xa xôi, trong đó có thể kể đến Thần Cung.
Thư sinh bên cạnh Triều Lam nghe vậy không khỏi động dung, nói:
- Đại sự của chúng ta, nếu có một thầy thuốc giỏi càng thêm thuận buồn xuôi gió. Con bé này còn nhỏ, đào tạo càng thêm dễ dàng, nhón tay thu lưu có lợi không hề hại.
Triều Lam không thèm nghĩ nhiều, tỏ vẻ phản đối:
- Ngô tiên sinh, ngươi đọc nhiều biết rộng còn không rõ, người Khiết Đan lòng lang dạ sói từ khi sinh ra. Càng bản lĩnh thông thiên càng nên trừ đi, thu lưu lại về sau chỉ e hối không kịp.
Sư gia họ Ngô nghe vậy chỉ cười trừ không nói thêm.
Phía đối diện, Tần Quyền thong thả tiến lại gần tên sư huynh của nữ hiệp nọ, Tần Quyền nhìn thằng này bứt rứt lầm bầm mấy hôm mà không khỏi khó chịu theo.
Theo Tần Quyền thấy, tên này ghen tỵ với Lăng Phong. Nói ra, Quyền ca đây cũng đố kỵ với Lăng Phong tận trời, ở đây chỉ có hai nữ nhân đẹp nhất thì cả hai đều lo lắng cho Lăng Phong cả, chỉ cần là đàn ông đều tức. Nhưng đối thủ một tên sắp chết, còn sống sờ sờ lại bó tay chỉ biết đứng chửi thầm như tên thanh niên này, Tần Quyền cảm thấy quá tệ đi. Cái này khác nào mấy tên "GATO" thời sau, thấy gái đẹp là hoa có chủ chỉ biết lên mạng bới lông tìm vết chửi đổng, này rất đáng khinh.
- Này, huynh đệ...
- Tránh ra. - Tên kia không khách sáo đáp trả.
- Ngươi nghĩ sư muội của mình có tình cảm với Tứ ca sao?
- Hừ, không thể nào.
- Thế thì được rồi. Ngươi nếu ngứa mắt Tứ ca thì cứ vào trong một đao là xong, việc gì cứ đứng đó cắn rứt như đàn bà.
"Sang"
- Ngươi nói ai là đàn bà?
- Hê, muốn đánh nhau? Ta chính là sang đây kiếm chuyện đấy.
- Đến đây, Hà mỗ trước nay cũng rất thích bồi chuyện.
Hai tên này đều phường nóng tính, sẵn bực mình ngứa ngáy mấy ngày, nói chưa đến vài câu đã động đao động kiếm đánh nhau.
Ở góc khác, Thạch Sơn nhìn đường đao của đối phương, miệng bình luận:
- Đây không phải đao pháp Đại Tống!
Lăng Hổ tuy cũng chằm chằm nhìn cảnh đánh nhau, nhưng hắn kinh nghiệm ít hơn Nhị ca Thạch Sơn - tổ trưởng Hổ tổ Mật Thám tự, không ý kiến gì.
Nguyệt Dung bên cạnh chỉ liếc mắt, rồi lại lâm vào trầm tư. Nàng chỉ để ý đến cô nương áo hồng vẫn đi theo Tạ Phi Yến. Ở đây không ai hiểu nổi vì sao cô gái kia cứ nhất quyết ở lại đòi chăm sóc Lăng Phong. Nguyệt Dung tuy rất muốn tìm hiểu, nhưng dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng cả nhóm, nàng không tiện. Vả lại, nàng kia võ công rất cao, nhớ lần trước cả nhóm mấy người chật vật chống bảy tên U Linh sắp thua, thế mà cô gái này xuất hiện chỉ vài chiêu đã khiến địch nhân phải rút lui, Nguyệt Dung liều lĩnh theo dõi nếu sơ sẩy bị phát hiện, chỉ sợ hậu quả khó lường.
Lâu nay Nguyệt Dung luôn tỏ ra mạnh mẽ cô độc, như một viên đá quý, bề ngoài xinh đẹp, bên trong lạnh lẽo. Nhưng mấy ngày này nữ tính của nàng dần dần lộ ra, dấm chua cũng xuất hiện không ít lần, khiến ngay cả Thạch Sơn bấy lâu trong mật thám quen biết với nàng cũng bị bất ngờ.
- Các vị, các vị, đều là người một nhà, việc gì phải tranh chấp chút việc vặt vãnh chứ?
Tần Quyền và tên họ thanh niên xưng "Hà mỗ" qua lại chừng gần trăm chiêu mới có người ngăn cản.
Người nói chuyện là sư gia họ Ngô đứng cạnh Triều Lam. Người này chừng 30, ăn mặc trường bào thư sinh, đầu quấn khăn vải, tay cầm phiến lông chim phe phẩy, thật không khác gì đang đóng vai quân sư Gia Cát Lượng.
Kỳ thực cả nhóm người Triều gia trang đều đứng xem đánh nhau từ đầu, thi thoảng còn chỉ trỏ bàn luận, mãi mới chịu lên tiếng.
Triều Lam cũng bước tới ra mặt nói:
- Đúng như Ngô sư gia nói, đã vào bổn trang huynh đệ tứ hải đều là một nhà. Nếu hai vị vẫn muốn tranh tài, việc này có gì khó? Hôm nay bổn trang thiết yến tụ hội anh hùng, trước đại viện có cả sân lớn, còn có kho vũ khí thuận tay cho hai vị lựa chọn. Đến lúc đó uống vài bát rượu lớn, sảng khoái đánh một trận, như vậy chẳng phải sẽ thoải mái hơn hẳn sao?
Ngô sư gia tiếp lời:
- Mấy vị có điều không biết, hôm nay Triều gia trang tổ chức tiểu yến, ngay như Sử gia trang Sử Trang chủ, Cái Bang Đại Trưởng lão cũng sẽ tham gia. Đây là sự kiện không nhỏ của võ lâm Sơn Đông Hà Bắc, nếu nhân đây quý vị hiển lộ võ công, cũng không chừng lưu danh để tiếng trong giang hồ...
Hai người Triều - Ngô một xướng một họa, có tư thế đoàn thể đi kêu gọi hiến máu nhân đạo ngày sau.
Tần Quyền và thanh niên họ Hà hừ nhẹ tách nhau ra, cả hai không nói không rằng cứ thế đi ra cổng.
Ngô sư gia liếc theo cười nhẹ, lại bước đến chỗ ba người Nguyệt Dung ôm quyền mời:
- Mấy vị cũng là anh hùng một phương, nếu không ngại cũng có thể tham gia.
Nguyệt Dung đang buồn bã, Lăng Hổ ít nói lại đang vờ nhắm mắt làm ngơ, chỉ còn Thạch Sơn đứng lên chắp tay đáp:
- Đa tạ Triều Trang chủ Ngô sư gia, mấy huynh muội chúng ta không dám làm phiền.
Ngô sư gia cười trừ, quay lại nhìn Triều Lam.
Triều Lam bên ngoài tuy cười nói không sao, trong lòng chỉ e không thể không gợn sóng. Gã trượng nghĩa cho Lăng Phong ở ké trị thương, một người bị thương ăn không bao nhiêu gạo, nhưng kéo theo gần chục người ăn không ngồi rồi, hai ba ngày còn được, ở lỳ cả tuần thì Triều Lam hiệp nghĩa cỡ nào cũng phải lăn tăn. Đã thế Trang chủ sư gia hạ mình đứng ra mời bọn họ đi giao lưu còn bị từ chối.
Triều Lam chủ ý lớn nhất đặt ở vị nữ hiệp áo hồng, nếu không có nàng ta, chưa chắc Triều Lam đã đồng ý để Lăng Phong dưỡng bệnh trong gia trang đến giờ.
- Hồng nữ hiệp, liệu có thể dành chút thời gian...
Vị nữ hiệp này tự xưng họ Hồng, tên không tiết lộ. Nàng ta không đồng ý ngay, chỉ hỏi:
- Không biết Cái Bang Đại Trưởng lão là vị nào Trưởng lão?
Triều Lam vẫn vui vẻ, xem ra nhân gia không xem trọng mặt mũi Triều Thiên Vương gã, nhưng sinh hứng thú với Cái Bang. Dù sao kia cũng là bang phái số một số hai, Triều Lam đáp:
- Chính là Tống Trưởng lão Chấp pháp Cái Bang Tống Nguyên An, không biết nữ hiệp có biết qua?
- Được, ta đi.
Nói xong nàng quay sang Tạ Phi Yến:
- Tiểu muội, muội ở lại một mình không sao chứ?
Triều Lam nhanh ý nói:
- Hồng nữ hiệp xin cứ yên tâm, ta sẽ phân phó người ở lại, đảm bảo không ai làm hại tiểu cô nương này.
Tạ Phi Yến tuy hơi lo lắng, những vẫn gật đầu tỏ vẻ không sao.
Đợi mấy người Triều Lam đi khuất. Thạch Sơn phá vỡ sự trầm mặc của Nguyệt Dung, hỏi:
- Hàn tổ trưởng, cô có nhìn ra thân phận của họ không? - Gã ý chỉ hai người hiệp khách kia.
Hàn Nguyệt Dung trầm ngâm, ban đầu nàng không muốn nói, mãi sau mới dùng giọng cực thấp:
- Người Ngụy.
- Ngụy?
Thạch Sơn không hỏi rõ nguyên do, gã tin tưởng dự đoán của Nguyệt Dung. Nói đùa, đây là tổ trưởng Ưng tổ Mật Thám tự, cũng không phải mấy ngày nữ tính vừa qua đã có thể quên thân phận ngay được. Nếu bàn riêng về quan sát nhận dạng, trong Mật Thám tự có lẽ chỉ có nữ giáo đầu Tuyết di - đồng liêu với Thạch Sơn ở Giáo phường là cao hơn Hàn Nguyệt Dung.
Quanh Đại Tống có không ít quốc gia lớn nhỏ, Ngụy nằm ở phía tây bắc, lãnh thổ tương ứng với nhà Tây Hạ. Quốc gia này có khởi nguồn sâu xa với nhà Bắc Ngụy thời Ngũ Đại, hiện tại dù quốc hiệu cải xưng Đại Ngụy, dân Tống vẫn theo thói quen thêm chữ Bắc vào trước, một phần tỏ ý khinh thị, cũng tương tự như người Nữ Chân Khiết Đan không bao giờ gọi Đại Tống mà chỉ gọi Nam Tống.
Quan hệ Ngụy - Tống cũng không lấy gì làm hòa hảo, mấy năm trước còn đánh nhau chết mấy vạn người. Đổi lại, thông thương nhập cư qua về cũng không ít.
Chỉ là, đây là phía bắc nhà Tống, cách biên giới phía tây với Ngụy rất xa, người Liêu người Kim có mặt còn giải thích được, người Ngụy lại là chuyện lạ.
Nguyệt Dung bỗng đứng lên nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Đi đâu? - Thạch Sơn hơi bất ngờ.
- Đi theo nghe ngóng.
Thạch Sơn nghe vậy gật đầu, Lăng Hổ cũng đi theo, dù sao ngồi ở đây mấy ngày không có gì làm, hắn cũng sắp chán điên rồi.
Ba người vừa âm thầm rời đi không bao lâu, Tạ Phi Yến đã nấu xong thuốc trở về phòng, định thay băng bó lại cho Lăng Phong.
Chỉ lát sau, cửa phòng lại hé mở, Tạ Phi Yến bộ dáng hớt hải chạy ra, ánh mắt dáo dác tìm kiếm, miệng giống như muốn hô lớn lại không nói được.
Nhìn qua khe cửa, hình dáng Lăng Phong đã không còn trên giường.
Trong gian phòng, tiểu cô nương Tạ Phi Yến vẫn đang chăm chỉ xem thương thế cho Lăng Phong, chốc chốc bắt mạch, chốc chốc lại sờ trán. Cô bé tuy tóc vẫn cắt ngắn như nam hài, nhưng một thân tắm rửa ăn mặc gọn gàng, cũng sinh ra nét phấn nộn đáng yêu.
Từ sáng nay Lăng Phong có dấu hiệu phục hồi, ngón tay thi thoảng giật giật, hơi thở cũng mạnh dần lên, khiến mấy người Nguyệt Dung thở phào nhẹ nhỏm.
Vị nữ hiệp vẫn có mặt, nàng vẫn một thân váy áo phấn hồng xinh đẹp.
Nàng ta đứng bên cạnh Tạ Phi Yến hỏi:
- Tiểu muội muội, sao rồi?
Tạ Phi Yến không thể trả lời, chỉ ngẩng mặt cười tươi, xem ra tình hình Lăng Phong đã chuyển tốt. Cô bé nhấc chân đứng lên đi ra ngoài. Nữ hiệp qua mấy ngày ở chung cũng biết cô bé muốn đi nấu thuốc, liền vui vẻ nói:
- Để tỷ đi với muội.
Tạ Phi Yến gật đầu cảm tạ, dù sao chỗ nào nam nhiều nữ ít, lại phần đông bộ dáng dữ tợn, không có người đi cùng cô bé cũng không dám đi xa.
Ở bên ngoài, đạo sĩ "điên" Công Tôn Thắng không biết từ lúc nào đã thành "thân cận" với Triều Lam, đứng cạnh trò chuyện:
- Thiên Vương gia, bần đạo thấy cô bé kia không hề đơn giản, nó nhiều khả năng liên quan đến Phương Kỹ gia.
- Phương Kỹ gia?
Công Tôn Thắng ngưng trọng, chậm rãi giải thích.
Công Tôn Thắng xuất thân Thiên Sư đạo, chuyên môn luyện đan dược, hiểu biết rất rõ về y giới. Theo lời hắn nói, dưới thời Hoàng đế đầu tiên Hiên Viên Hoàng đế, có mười trường phái nghề nghiệp nổi danh tạo thành Thái Cổ Thập Gia, đại khái người viết chữ thuộc Tiểu Thuyết gia, người làm nông thuộc Nông gia, Phương Kỹ gia chuyên về hành y bốc thuốc.
Giới y thuật ngày nay chia năm xẻ bảy, thực ra truy về nguồn gốc xa xưa kia đều là một cội, chính là Phương Kỹ gia. Hiện tại, hành y tuy nhiều, nhưng thực sự giữ lại được tinh hoa của Phương Kỹ gia lại không bao nhiêu, nếu có cũng đều ẩn cư xa xôi, trong đó có thể kể đến Thần Cung.
Thư sinh bên cạnh Triều Lam nghe vậy không khỏi động dung, nói:
- Đại sự của chúng ta, nếu có một thầy thuốc giỏi càng thêm thuận buồn xuôi gió. Con bé này còn nhỏ, đào tạo càng thêm dễ dàng, nhón tay thu lưu có lợi không hề hại.
Triều Lam không thèm nghĩ nhiều, tỏ vẻ phản đối:
- Ngô tiên sinh, ngươi đọc nhiều biết rộng còn không rõ, người Khiết Đan lòng lang dạ sói từ khi sinh ra. Càng bản lĩnh thông thiên càng nên trừ đi, thu lưu lại về sau chỉ e hối không kịp.
Sư gia họ Ngô nghe vậy chỉ cười trừ không nói thêm.
Phía đối diện, Tần Quyền thong thả tiến lại gần tên sư huynh của nữ hiệp nọ, Tần Quyền nhìn thằng này bứt rứt lầm bầm mấy hôm mà không khỏi khó chịu theo.
Theo Tần Quyền thấy, tên này ghen tỵ với Lăng Phong. Nói ra, Quyền ca đây cũng đố kỵ với Lăng Phong tận trời, ở đây chỉ có hai nữ nhân đẹp nhất thì cả hai đều lo lắng cho Lăng Phong cả, chỉ cần là đàn ông đều tức. Nhưng đối thủ một tên sắp chết, còn sống sờ sờ lại bó tay chỉ biết đứng chửi thầm như tên thanh niên này, Tần Quyền cảm thấy quá tệ đi. Cái này khác nào mấy tên "GATO" thời sau, thấy gái đẹp là hoa có chủ chỉ biết lên mạng bới lông tìm vết chửi đổng, này rất đáng khinh.
- Này, huynh đệ...
- Tránh ra. - Tên kia không khách sáo đáp trả.
- Ngươi nghĩ sư muội của mình có tình cảm với Tứ ca sao?
- Hừ, không thể nào.
- Thế thì được rồi. Ngươi nếu ngứa mắt Tứ ca thì cứ vào trong một đao là xong, việc gì cứ đứng đó cắn rứt như đàn bà.
"Sang"
- Ngươi nói ai là đàn bà?
- Hê, muốn đánh nhau? Ta chính là sang đây kiếm chuyện đấy.
- Đến đây, Hà mỗ trước nay cũng rất thích bồi chuyện.
Hai tên này đều phường nóng tính, sẵn bực mình ngứa ngáy mấy ngày, nói chưa đến vài câu đã động đao động kiếm đánh nhau.
Ở góc khác, Thạch Sơn nhìn đường đao của đối phương, miệng bình luận:
- Đây không phải đao pháp Đại Tống!
Lăng Hổ tuy cũng chằm chằm nhìn cảnh đánh nhau, nhưng hắn kinh nghiệm ít hơn Nhị ca Thạch Sơn - tổ trưởng Hổ tổ Mật Thám tự, không ý kiến gì.
Nguyệt Dung bên cạnh chỉ liếc mắt, rồi lại lâm vào trầm tư. Nàng chỉ để ý đến cô nương áo hồng vẫn đi theo Tạ Phi Yến. Ở đây không ai hiểu nổi vì sao cô gái kia cứ nhất quyết ở lại đòi chăm sóc Lăng Phong. Nguyệt Dung tuy rất muốn tìm hiểu, nhưng dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng cả nhóm, nàng không tiện. Vả lại, nàng kia võ công rất cao, nhớ lần trước cả nhóm mấy người chật vật chống bảy tên U Linh sắp thua, thế mà cô gái này xuất hiện chỉ vài chiêu đã khiến địch nhân phải rút lui, Nguyệt Dung liều lĩnh theo dõi nếu sơ sẩy bị phát hiện, chỉ sợ hậu quả khó lường.
Lâu nay Nguyệt Dung luôn tỏ ra mạnh mẽ cô độc, như một viên đá quý, bề ngoài xinh đẹp, bên trong lạnh lẽo. Nhưng mấy ngày này nữ tính của nàng dần dần lộ ra, dấm chua cũng xuất hiện không ít lần, khiến ngay cả Thạch Sơn bấy lâu trong mật thám quen biết với nàng cũng bị bất ngờ.
- Các vị, các vị, đều là người một nhà, việc gì phải tranh chấp chút việc vặt vãnh chứ?
Tần Quyền và tên họ thanh niên xưng "Hà mỗ" qua lại chừng gần trăm chiêu mới có người ngăn cản.
Người nói chuyện là sư gia họ Ngô đứng cạnh Triều Lam. Người này chừng 30, ăn mặc trường bào thư sinh, đầu quấn khăn vải, tay cầm phiến lông chim phe phẩy, thật không khác gì đang đóng vai quân sư Gia Cát Lượng.
Kỳ thực cả nhóm người Triều gia trang đều đứng xem đánh nhau từ đầu, thi thoảng còn chỉ trỏ bàn luận, mãi mới chịu lên tiếng.
Triều Lam cũng bước tới ra mặt nói:
- Đúng như Ngô sư gia nói, đã vào bổn trang huynh đệ tứ hải đều là một nhà. Nếu hai vị vẫn muốn tranh tài, việc này có gì khó? Hôm nay bổn trang thiết yến tụ hội anh hùng, trước đại viện có cả sân lớn, còn có kho vũ khí thuận tay cho hai vị lựa chọn. Đến lúc đó uống vài bát rượu lớn, sảng khoái đánh một trận, như vậy chẳng phải sẽ thoải mái hơn hẳn sao?
Ngô sư gia tiếp lời:
- Mấy vị có điều không biết, hôm nay Triều gia trang tổ chức tiểu yến, ngay như Sử gia trang Sử Trang chủ, Cái Bang Đại Trưởng lão cũng sẽ tham gia. Đây là sự kiện không nhỏ của võ lâm Sơn Đông Hà Bắc, nếu nhân đây quý vị hiển lộ võ công, cũng không chừng lưu danh để tiếng trong giang hồ...
Hai người Triều - Ngô một xướng một họa, có tư thế đoàn thể đi kêu gọi hiến máu nhân đạo ngày sau.
Tần Quyền và thanh niên họ Hà hừ nhẹ tách nhau ra, cả hai không nói không rằng cứ thế đi ra cổng.
Ngô sư gia liếc theo cười nhẹ, lại bước đến chỗ ba người Nguyệt Dung ôm quyền mời:
- Mấy vị cũng là anh hùng một phương, nếu không ngại cũng có thể tham gia.
Nguyệt Dung đang buồn bã, Lăng Hổ ít nói lại đang vờ nhắm mắt làm ngơ, chỉ còn Thạch Sơn đứng lên chắp tay đáp:
- Đa tạ Triều Trang chủ Ngô sư gia, mấy huynh muội chúng ta không dám làm phiền.
Ngô sư gia cười trừ, quay lại nhìn Triều Lam.
Triều Lam bên ngoài tuy cười nói không sao, trong lòng chỉ e không thể không gợn sóng. Gã trượng nghĩa cho Lăng Phong ở ké trị thương, một người bị thương ăn không bao nhiêu gạo, nhưng kéo theo gần chục người ăn không ngồi rồi, hai ba ngày còn được, ở lỳ cả tuần thì Triều Lam hiệp nghĩa cỡ nào cũng phải lăn tăn. Đã thế Trang chủ sư gia hạ mình đứng ra mời bọn họ đi giao lưu còn bị từ chối.
Triều Lam chủ ý lớn nhất đặt ở vị nữ hiệp áo hồng, nếu không có nàng ta, chưa chắc Triều Lam đã đồng ý để Lăng Phong dưỡng bệnh trong gia trang đến giờ.
- Hồng nữ hiệp, liệu có thể dành chút thời gian...
Vị nữ hiệp này tự xưng họ Hồng, tên không tiết lộ. Nàng ta không đồng ý ngay, chỉ hỏi:
- Không biết Cái Bang Đại Trưởng lão là vị nào Trưởng lão?
Triều Lam vẫn vui vẻ, xem ra nhân gia không xem trọng mặt mũi Triều Thiên Vương gã, nhưng sinh hứng thú với Cái Bang. Dù sao kia cũng là bang phái số một số hai, Triều Lam đáp:
- Chính là Tống Trưởng lão Chấp pháp Cái Bang Tống Nguyên An, không biết nữ hiệp có biết qua?
- Được, ta đi.
Nói xong nàng quay sang Tạ Phi Yến:
- Tiểu muội, muội ở lại một mình không sao chứ?
Triều Lam nhanh ý nói:
- Hồng nữ hiệp xin cứ yên tâm, ta sẽ phân phó người ở lại, đảm bảo không ai làm hại tiểu cô nương này.
Tạ Phi Yến tuy hơi lo lắng, những vẫn gật đầu tỏ vẻ không sao.
Đợi mấy người Triều Lam đi khuất. Thạch Sơn phá vỡ sự trầm mặc của Nguyệt Dung, hỏi:
- Hàn tổ trưởng, cô có nhìn ra thân phận của họ không? - Gã ý chỉ hai người hiệp khách kia.
Hàn Nguyệt Dung trầm ngâm, ban đầu nàng không muốn nói, mãi sau mới dùng giọng cực thấp:
- Người Ngụy.
- Ngụy?
Thạch Sơn không hỏi rõ nguyên do, gã tin tưởng dự đoán của Nguyệt Dung. Nói đùa, đây là tổ trưởng Ưng tổ Mật Thám tự, cũng không phải mấy ngày nữ tính vừa qua đã có thể quên thân phận ngay được. Nếu bàn riêng về quan sát nhận dạng, trong Mật Thám tự có lẽ chỉ có nữ giáo đầu Tuyết di - đồng liêu với Thạch Sơn ở Giáo phường là cao hơn Hàn Nguyệt Dung.
Quanh Đại Tống có không ít quốc gia lớn nhỏ, Ngụy nằm ở phía tây bắc, lãnh thổ tương ứng với nhà Tây Hạ. Quốc gia này có khởi nguồn sâu xa với nhà Bắc Ngụy thời Ngũ Đại, hiện tại dù quốc hiệu cải xưng Đại Ngụy, dân Tống vẫn theo thói quen thêm chữ Bắc vào trước, một phần tỏ ý khinh thị, cũng tương tự như người Nữ Chân Khiết Đan không bao giờ gọi Đại Tống mà chỉ gọi Nam Tống.
Quan hệ Ngụy - Tống cũng không lấy gì làm hòa hảo, mấy năm trước còn đánh nhau chết mấy vạn người. Đổi lại, thông thương nhập cư qua về cũng không ít.
Chỉ là, đây là phía bắc nhà Tống, cách biên giới phía tây với Ngụy rất xa, người Liêu người Kim có mặt còn giải thích được, người Ngụy lại là chuyện lạ.
Nguyệt Dung bỗng đứng lên nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Đi đâu? - Thạch Sơn hơi bất ngờ.
- Đi theo nghe ngóng.
Thạch Sơn nghe vậy gật đầu, Lăng Hổ cũng đi theo, dù sao ngồi ở đây mấy ngày không có gì làm, hắn cũng sắp chán điên rồi.
Ba người vừa âm thầm rời đi không bao lâu, Tạ Phi Yến đã nấu xong thuốc trở về phòng, định thay băng bó lại cho Lăng Phong.
Chỉ lát sau, cửa phòng lại hé mở, Tạ Phi Yến bộ dáng hớt hải chạy ra, ánh mắt dáo dác tìm kiếm, miệng giống như muốn hô lớn lại không nói được.
Nhìn qua khe cửa, hình dáng Lăng Phong đã không còn trên giường.
Bình luận facebook