Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202
Trấn Vĩnh Lạc.
Trải suốt một con đường đất dài, dưới bóng những cây sồi cao xen kẽ bạch dương xanh mướt, từng đoàn người ngựa đang chầm chậm di chuyển, nhìn không khác gì doanh trại quân đội chuyển quân.
Hôm nay đã là một năm ngày thành lập Phong Vân đoàn.
Dưới tán cây gần cổng trấn, một đám trẻ con đứng bên đường không ngừng chỉ trỏ, chốc chốc chạy theo hò hét.
- Tiểu Cẩu, đố ngươi kia là chữ gì?
- Dễ ẹc, chữ "hoàng".
- Hả, sao ngươi biết?
Tiểu Cẩu hếch mặt lên trời không nói, sau đó lại nhìn theo đoàn xe ánh mắt đầy hâm mộ. Thằng bé không biết chữ "hoàng" viết thế nào cả, nhưng nó thông minh hơn đám kia. Lá cờ đang phấp phới kia màu vàng, chắc chắn đây là đoàn xe của Hoàng kỳ Phong Vân.
Trấn Vĩnh Lạc giờ đây không khác gì đất riêng của Phong Vân đoàn. Thôn dân vẫn còn đó, nhưng cuộc sống của họ đã phụ thuộc hẳn vào Phong Vân. Bọn họ làm đủ nghề thủ công nuôi trồng chỉ để trao đổi với Phong Vân, đám thanh niên cũng phân nửa làm tạp dịch cho đoàn. Ngay như đám trẻ bên đường cũng thế, chúng chỉ ước mơ lớn nhanh rồi xin vào Phong Vân, chúng nghe nói một tháng ở đó mấy chục văn tiền, còn được đi đây đi đó tung hoành nam bắc, ở cái trấn này chỉ thế thôi đã là vinh quang lắm.
Lúc này, bên trong đã vô cùng náo nhiệt, hầu hết đều dồn về hồ nước trung tâm.
Chen lấn trong đám đông quan sát, có thể thấy giữa hồ nổi lên một cái võ đài hình vuông bằng đá lớn. Đây chính là sản phẩm Lăng Phong để lại - võ đài "UFC".
Tuy Lăng Phong không có mặt, việc thi đấu giữa các kỳ đội vẫn tiếp tục diễn ra, tuy không khắc nghiệt như Hắc kỳ ngày nào. Bình thường chỉ giao lưu qua lại, nhưng cứ cuối tháng lại có một đợt lôi đài thực sự ở võ đài này. Quy tắc thi đấu vẫn giữ đúng như Lăng Phong đề ra - MMA - không quan trọng cách thắng, chỉ quan trọng chiến thắng.
Tuy vậy, lại có vài điểm phát sinh ngoài dự tính của Lăng Phong. Lôi đài không còn chỉ hạn hẹp trong Phong Vân đoàn, không ít nhân sĩ tự do từ bên ngoài cũng đến tham gia, điều này kéo theo người xem cũng dần đông, kể từ tháng trước ai muốn xem phải mua vé mới vào được, thậm chí có cả cá độ ngầm.
Xung quanh hồ giờ này đã chật kín người xem, xôn xao bàn luận.
- Ngươi nói lần này Phong Vân vẫn giữ quán quân chứ? - Một tên thanh niên hào hứng nói.
- Điều này dĩ nhiên, nghe nói Hắc kỳ Phong Vân có đến mười mấy người 3 sao, mấy tên kia làm sao là đối thủ.
Một gã trung niên đầu tóc kỳ quái chen vào, giọng điệu khinh thường:
- Phong Vân các ngươi là chủ nhà, ỷ đông hiếp yếu mà thôi. Ta nghe nói lần này Hà Nam Đệ Nhất Cước cũng tham gia, chưa lên đài chưa biết ai hơn ai a.
- Ngươi nói ai ỷ đông hiếp yếu...?
Cảnh tượng tranh chấp thực ra không lạ. Chẳng qua, nếu chưa ai rút vũ khí ra đòi chém nhau, đám thủ vệ Phong Vân gần đó cũng không rảnh đi quản.
Từ võ đài nhìn về hướng nam, ở góc hồ nổi bật một tòa lâu 2 tầng, treo cờ lớn của Phong Vân, xung quanh canh chừng cẩn mật. Bên cạnh lâu còn có một guồng nước vô cùng lớn đang chầm chậm quay.
Lúc này, trên tầng hai.
Đứng cạnh cửa sổ, một trung niên thư sinh áo xám, tay phải cầm một cây sáo bằng sắt, cứ từng nhịp từng nhịp gõ vào tay trái. Gã quan sát võ đài một lúc rồi nói:
- Lần này đám huynh đệ mà cứ nhất quyết Hắc kỳ chúng ta thắng, chỉ e lỗ to.
Lão giả bên cạnh trầm ngâm nói:
- Chính Kỳ, trò cá cược này cứ để như vậy sao?
- Dĩ nhiên. Chỉ cần quản lý tốt, đó là nguồn lợi rất lớn cho chúng ta. - Thư sinh cười, còn mang theo vẻ đắc ý.
Lão giả không ai khác chính là Mặc lão, tạm thời giữ vị trí Tổng thủ lĩnh thay Lăng Phong.
Người đứng cạnh là Lục Chính Kỳ, người này được Mặc lão đem về làm mưu sĩ, Lăng Phong vẫn chưa gặp qua hắn ta. Lục Chính Kỳ còn có biệt danh "Thiết Địch", bởi hắn ta có sở thích thổi một cây sáo bằng sắt. Trong một đoàn toàn những anh xôi thịt đánh đấm, chọc ra một người thanh nhã như họ Lục, dĩ nhiên nhanh chóng có biệt danh.
Vị trí mưu sĩ của Phong Vân đáng ra phải rơi vào tay Gia Cát Vinh, bởi hắn ta vừa là kết nghĩa của Lăng Phong, vừa quỷ kế không ít. Chẳng qua, dường như Mặc lão e ngại kẻ này, cố ý mời Lục Chính Kỳ về. Gia Cát Vinh phản ứng với chuyện này thế nào không rõ, bởi hắn cũng không thường xuyên về trấn Vĩnh Lạc.
Lục Chính Kỳ làm người tốt xấu chưa biết, chỉ biết gã đầu óc rất tốt, toàn bộ việc cải tổ quản lý trong đoàn mấy tháng qua đều một tay gã sắp đặt, kỷ luật nghiêm minh đâu vào đó. Ngày trước mới thành lập, đám huynh đệ khoảng cách không bao nhiêu, người mới vào có thể cười đùa vui vẻ với thủ lĩnh. Bây giờ hoàn toàn khác, từ trên xuống dưới tầng tầng lớp lớp. Lăng Phong nếu trở về, chỉ e nhất định thành kẻ vi phạm nội quy nghiêm trọng nhất.
Sau lưng hai người Mặc lão, còn có vài người đang ngồi trò chuyện, trong đó có hai trụ cột của Phong Vân, Phương Hùng - Tả Phó thủ lĩnh, Long Bác Khôn - Hữu Phó thủ lĩnh.
Phương Hùng rất ít khi về Vĩnh Lạc, đây là một trong vài lần hiếm hoi có thể thấy mặt hắn. Nghe đâu lần này Phương Hùng đặc biệt dẫn về một võ sĩ tham gia lôi đài, thậm chí cười ha hả tuyên bố tên kia có thể đánh bại cả Hắc kỳ đội.
Phương Hùng tuy làm ăn xa ít khi xuất hiện, nhưng lại là người có tiếng nói nhất ở Phong Vân đoàn. Phương Hùng ngoài việc là lão Đại, còn là Tổng tiêu đầu Phong Vân tiêu cục, thủ hạ dưới tay đã mở rộng thành bốn kỳ đội, tiệm cận ngàn người, hơn hẳn những người khác.
Hoàng kỳ, tiền thân của Phong Vân tiêu cục, hiện tại vị trí Kỳ chủ được Phương Hùng chuyển cho A Trình - tên gia đinh ngu ngơ ngày nào còn chạy theo Lăng Phong ở Tô Châu. Hoàng kỳ làm ăn lan tới tận phủ Thành Đô Kiếm Nam, nghe nói còn đụng độ với Đường Môn vài lần.
Kỳ đội mạnh thứ hai là Lục kỳ, do Công Tôn gia tộc quản lý. Trước kia, khi Công Tôn Tán đưa vài người trong tộc tới đây, phần còn lại ở Bão Độc trại hầu hết phản đối, cho rằng Phong Vân đoàn quá tầm thường không đáng gia nhập. Hiện tại đã khác, thanh niên Bão Độc thậm chí không phải họ Công Tồn cũng lũ lượt kéo nhau đến. Liền ngay cả lão già Pháp Trưởng lão khó tính khi xưa - Công Tôn Hạo - cũng mặc kệ mặt mũi tham gia Lục kỳ.
Mối quan hệ giữa Công Tôn gia và Phong Vân đoàn rất vi diệu, như Công Tôn Tán từng nói, mọi chuyện nằm ở Công Tôn Dao, nàng ta theo ai, cả Công Tôn gia sẽ ủng hộ người đó. Mặc lão nhận ra điều này, vì vậy cũng rất tích cực vun đắp cho Lăng Phong. Chỉ tiếc lão đã già, không hề giỏi trò "làm mối" này. Bên cạnh đó, Phương Hùng vẫn chưa hề từ bỏ ý định với Công Tôn Dao. Lão Hùng có thể một tháng mới về Vĩnh Lạc một lần, nhưng quà cáp gửi cho Công Tôn Dao thì hình như tuần nào cũng có.
Tiêu đội thứ ba là Hồng kỳ, vận tiêu về hướng Tần Phượng và Bắc Ngụy phía tây bắc. Hồng Kỳ chủ là Trác Thiên Bằng, từng là Tiêu đầu Uy Viễn tiêu cục Lạc Dương, cũng chính là bại tướng của Lăng Phong bị bắt về đây. Kẻ này sẵn sàng từ bỏ Uy Viễn chạy sang Phong Vân, còn nhanh chóng leo lên kỳ chủ, cũng không thể xem nhẹ.
Phương Hùng gần đây đang bận rộn thành lập kỳ đội thứ tư ở phía nam, võ sĩ hắn dẫn về cũng chính là từ phía nam.
Phương Hùng phát triển lớn mạnh, Long Bác Khôn cũng không phải tay vừa.
Long Bác Khôn dường như đã lập được giao dịch ngầm với Gia Cát Vinh, một bên là ông chủ Phong Vân tiền trang, một bên là Bạch kỳ đội mấy trăm người đào vàng, cả hai hợp lại nắm huyết mạch tiền tài của cả đoàn.
Điều đáng nói hơn cả, Long Bác Khôn đã thâu tóm xong Diêm bang - bang phái cũ của hắn. Giờ đây lão Long đã rút kinh nghiệm xương máu, chỉ ở đằng sau âm thầm chi phối. Trước mắt vừa buôn vàng còn lấn qua buôn muối, nhưng chỉ e không sớm thì muộn Long Bác Khôn còn sẽ ăn qua cả trà lụa lương thực thậm chí buôn người, đúng nghĩa "tập đoàn xã hội đen".
Nói không đâu xa, toàn bộ các cửa tiệm Phong Vân tơ lụa của Lăng Vân đều đang dựa hơi Long Bác Khôn mà tồn tại, nếu không, không có Lăng Vân chủ trì, chỉ e đã bị các nhà khác nuốt gọn.
Cần biết, Phong Vân tơ lụa và Phong Vân đoàn tuy cùng tên, kỳ thực không hề liên quan nhau, một bên của 7 huynh đệ Lăng Phong, một bên của Lăng gia. Việc Long Bác Khôn nhân lúc Lăng Vân không có mặt liền thò tay vào chứng tỏ dã tâm của hắn không hề nhỏ.
Phong Vân đoàn lớn mạnh, giàu có, này chẳng phải "mục tiêu lớn" Lăng Phong từng đề ra từ những ngày đầu đến thế giới này sao?
Đúng thật, chỉ tiếc Lăng Phong đang dần bị đẩy khỏi cuộc chơi.
Sự lớn mạnh khủng khiếp của hai người Phương - Long khiến Mặc lão vô cùng lo lắng. Lão đã không thể nắm vị trí giúp Lăng Phong thêm bao lâu nữa. Nói trắng ra, nếu không có Lục Chính Kỳ giúp một tay, đoàn này chắc chắn chuyển sang Phương Hùng hoặc Long Bác Khôn nắm giữ.
"Chủ vắng nhà, gà mọc đuôi tôm", đừng nói ở đây không phải gà mà là đà điểu. Nếu Lăng Phong vẫn không chịu về, hắn chắc chắn bị đá bay. Tất nhiên không tệ đến mức bị trục xuất thành thất nghiệp, nhưng ít nhất cũng phải từ bỏ chức thủ lĩnh.
Mặc lão bề ngoài nói chuyện với Lục Chính Kỳ, thực ra lão đang để tâm câu chuyện ở phía sau.
Lúc này, Long Bác Khôn đang nhỏ giọng nói với Phương Hùng:
- Mấy huynh đệ hôm trước trong lúc đào mỏ phát hiện mấy ngôi mộ.
- Mộ sao?
Phương Hùng chỉ đáp qua loa cho có. Long Bác Khôn tuy là lão nhị, nhưng vài cái mộ nhỏ nhặt không nhất thiết phải bàn với Phương Hùng.
Long Bác Khôn lấy ra một vật nhỏ bằng vàng:
- Ngươi nhìn xem vật này...
Phương Hùng cầm lấy quan sát, một lúc đành trả lại:
- Ta không giỏi xem đồ vật.
Long Bác Khôn cười nhẹ:
- Ta cũng thế, chẳng qua chúng ta làm ăn cũng có vài mối quan hệ, có vài tên biết xem hàng...
Phương Hùng mất kiên nhẫn cắt lời:
- Rút cục là gì?
- Cổ vật, hơn nữa... còn là bảo vật của người trong Hoàng tộc. - Long Bác Khôn ánh mắt quyết liệt theo từng câu chữ.
Phương Hùng vẫn giữ sự bình tĩnh vốn có, suy đoán rồi nói:
- Ngươi nói, ngôi mộ kia liên quan đến Triệu gia?
Long Bác Khôn lắc đầu:
- Không phải Triệu gia, cũ hơn nhiều. Khả năng lớn là Chu gia.
- Nhà Minh? - Phương Hùng phản ứng khác hẳn, ánh mắt bắt đầu hứng thú hơn trước.
- Mấy huynh đệ chỉ mới thăm dò tầng trên. Tầng này có gần chục ngôi mộ, tất cả đều bị một đám trộm mộ khác đào từ rất lâu...
Phương Hùng lại tụt hứng, nói chung ai cũng sẽ như gã, nghe đến kho báu lại có kẻ đến trước đều sẽ mất hứng.
Long Bác Khôn tiếp tục:
-... Chẳng qua, đám kia đã bị lừa, mấy ngôi mộ này chỉ là ngụy trang, che dấu cho tầng chân chính bên dưới. Nếu không nhờ nước ngầm làm sụt lở lộ ra một góc, chúng ta cũng sẽ không biêt. Tầng dưới này... - Long Bác Khôn chậm rãi... không chỉ là mộ thông thường, mà là cả một quần thể lăng.
- Vương gia?
Long Bác Khôn như thể bị đè nén từ lâu, thấp giọng nói:
- Thân Vương, thậm chí... Hoàng đế.
Phương Hùng không kìm được hít một hơi khí lạnh, cả phòng đồng thời im lặng.
Trải suốt một con đường đất dài, dưới bóng những cây sồi cao xen kẽ bạch dương xanh mướt, từng đoàn người ngựa đang chầm chậm di chuyển, nhìn không khác gì doanh trại quân đội chuyển quân.
Hôm nay đã là một năm ngày thành lập Phong Vân đoàn.
Dưới tán cây gần cổng trấn, một đám trẻ con đứng bên đường không ngừng chỉ trỏ, chốc chốc chạy theo hò hét.
- Tiểu Cẩu, đố ngươi kia là chữ gì?
- Dễ ẹc, chữ "hoàng".
- Hả, sao ngươi biết?
Tiểu Cẩu hếch mặt lên trời không nói, sau đó lại nhìn theo đoàn xe ánh mắt đầy hâm mộ. Thằng bé không biết chữ "hoàng" viết thế nào cả, nhưng nó thông minh hơn đám kia. Lá cờ đang phấp phới kia màu vàng, chắc chắn đây là đoàn xe của Hoàng kỳ Phong Vân.
Trấn Vĩnh Lạc giờ đây không khác gì đất riêng của Phong Vân đoàn. Thôn dân vẫn còn đó, nhưng cuộc sống của họ đã phụ thuộc hẳn vào Phong Vân. Bọn họ làm đủ nghề thủ công nuôi trồng chỉ để trao đổi với Phong Vân, đám thanh niên cũng phân nửa làm tạp dịch cho đoàn. Ngay như đám trẻ bên đường cũng thế, chúng chỉ ước mơ lớn nhanh rồi xin vào Phong Vân, chúng nghe nói một tháng ở đó mấy chục văn tiền, còn được đi đây đi đó tung hoành nam bắc, ở cái trấn này chỉ thế thôi đã là vinh quang lắm.
Lúc này, bên trong đã vô cùng náo nhiệt, hầu hết đều dồn về hồ nước trung tâm.
Chen lấn trong đám đông quan sát, có thể thấy giữa hồ nổi lên một cái võ đài hình vuông bằng đá lớn. Đây chính là sản phẩm Lăng Phong để lại - võ đài "UFC".
Tuy Lăng Phong không có mặt, việc thi đấu giữa các kỳ đội vẫn tiếp tục diễn ra, tuy không khắc nghiệt như Hắc kỳ ngày nào. Bình thường chỉ giao lưu qua lại, nhưng cứ cuối tháng lại có một đợt lôi đài thực sự ở võ đài này. Quy tắc thi đấu vẫn giữ đúng như Lăng Phong đề ra - MMA - không quan trọng cách thắng, chỉ quan trọng chiến thắng.
Tuy vậy, lại có vài điểm phát sinh ngoài dự tính của Lăng Phong. Lôi đài không còn chỉ hạn hẹp trong Phong Vân đoàn, không ít nhân sĩ tự do từ bên ngoài cũng đến tham gia, điều này kéo theo người xem cũng dần đông, kể từ tháng trước ai muốn xem phải mua vé mới vào được, thậm chí có cả cá độ ngầm.
Xung quanh hồ giờ này đã chật kín người xem, xôn xao bàn luận.
- Ngươi nói lần này Phong Vân vẫn giữ quán quân chứ? - Một tên thanh niên hào hứng nói.
- Điều này dĩ nhiên, nghe nói Hắc kỳ Phong Vân có đến mười mấy người 3 sao, mấy tên kia làm sao là đối thủ.
Một gã trung niên đầu tóc kỳ quái chen vào, giọng điệu khinh thường:
- Phong Vân các ngươi là chủ nhà, ỷ đông hiếp yếu mà thôi. Ta nghe nói lần này Hà Nam Đệ Nhất Cước cũng tham gia, chưa lên đài chưa biết ai hơn ai a.
- Ngươi nói ai ỷ đông hiếp yếu...?
Cảnh tượng tranh chấp thực ra không lạ. Chẳng qua, nếu chưa ai rút vũ khí ra đòi chém nhau, đám thủ vệ Phong Vân gần đó cũng không rảnh đi quản.
Từ võ đài nhìn về hướng nam, ở góc hồ nổi bật một tòa lâu 2 tầng, treo cờ lớn của Phong Vân, xung quanh canh chừng cẩn mật. Bên cạnh lâu còn có một guồng nước vô cùng lớn đang chầm chậm quay.
Lúc này, trên tầng hai.
Đứng cạnh cửa sổ, một trung niên thư sinh áo xám, tay phải cầm một cây sáo bằng sắt, cứ từng nhịp từng nhịp gõ vào tay trái. Gã quan sát võ đài một lúc rồi nói:
- Lần này đám huynh đệ mà cứ nhất quyết Hắc kỳ chúng ta thắng, chỉ e lỗ to.
Lão giả bên cạnh trầm ngâm nói:
- Chính Kỳ, trò cá cược này cứ để như vậy sao?
- Dĩ nhiên. Chỉ cần quản lý tốt, đó là nguồn lợi rất lớn cho chúng ta. - Thư sinh cười, còn mang theo vẻ đắc ý.
Lão giả không ai khác chính là Mặc lão, tạm thời giữ vị trí Tổng thủ lĩnh thay Lăng Phong.
Người đứng cạnh là Lục Chính Kỳ, người này được Mặc lão đem về làm mưu sĩ, Lăng Phong vẫn chưa gặp qua hắn ta. Lục Chính Kỳ còn có biệt danh "Thiết Địch", bởi hắn ta có sở thích thổi một cây sáo bằng sắt. Trong một đoàn toàn những anh xôi thịt đánh đấm, chọc ra một người thanh nhã như họ Lục, dĩ nhiên nhanh chóng có biệt danh.
Vị trí mưu sĩ của Phong Vân đáng ra phải rơi vào tay Gia Cát Vinh, bởi hắn ta vừa là kết nghĩa của Lăng Phong, vừa quỷ kế không ít. Chẳng qua, dường như Mặc lão e ngại kẻ này, cố ý mời Lục Chính Kỳ về. Gia Cát Vinh phản ứng với chuyện này thế nào không rõ, bởi hắn cũng không thường xuyên về trấn Vĩnh Lạc.
Lục Chính Kỳ làm người tốt xấu chưa biết, chỉ biết gã đầu óc rất tốt, toàn bộ việc cải tổ quản lý trong đoàn mấy tháng qua đều một tay gã sắp đặt, kỷ luật nghiêm minh đâu vào đó. Ngày trước mới thành lập, đám huynh đệ khoảng cách không bao nhiêu, người mới vào có thể cười đùa vui vẻ với thủ lĩnh. Bây giờ hoàn toàn khác, từ trên xuống dưới tầng tầng lớp lớp. Lăng Phong nếu trở về, chỉ e nhất định thành kẻ vi phạm nội quy nghiêm trọng nhất.
Sau lưng hai người Mặc lão, còn có vài người đang ngồi trò chuyện, trong đó có hai trụ cột của Phong Vân, Phương Hùng - Tả Phó thủ lĩnh, Long Bác Khôn - Hữu Phó thủ lĩnh.
Phương Hùng rất ít khi về Vĩnh Lạc, đây là một trong vài lần hiếm hoi có thể thấy mặt hắn. Nghe đâu lần này Phương Hùng đặc biệt dẫn về một võ sĩ tham gia lôi đài, thậm chí cười ha hả tuyên bố tên kia có thể đánh bại cả Hắc kỳ đội.
Phương Hùng tuy làm ăn xa ít khi xuất hiện, nhưng lại là người có tiếng nói nhất ở Phong Vân đoàn. Phương Hùng ngoài việc là lão Đại, còn là Tổng tiêu đầu Phong Vân tiêu cục, thủ hạ dưới tay đã mở rộng thành bốn kỳ đội, tiệm cận ngàn người, hơn hẳn những người khác.
Hoàng kỳ, tiền thân của Phong Vân tiêu cục, hiện tại vị trí Kỳ chủ được Phương Hùng chuyển cho A Trình - tên gia đinh ngu ngơ ngày nào còn chạy theo Lăng Phong ở Tô Châu. Hoàng kỳ làm ăn lan tới tận phủ Thành Đô Kiếm Nam, nghe nói còn đụng độ với Đường Môn vài lần.
Kỳ đội mạnh thứ hai là Lục kỳ, do Công Tôn gia tộc quản lý. Trước kia, khi Công Tôn Tán đưa vài người trong tộc tới đây, phần còn lại ở Bão Độc trại hầu hết phản đối, cho rằng Phong Vân đoàn quá tầm thường không đáng gia nhập. Hiện tại đã khác, thanh niên Bão Độc thậm chí không phải họ Công Tồn cũng lũ lượt kéo nhau đến. Liền ngay cả lão già Pháp Trưởng lão khó tính khi xưa - Công Tôn Hạo - cũng mặc kệ mặt mũi tham gia Lục kỳ.
Mối quan hệ giữa Công Tôn gia và Phong Vân đoàn rất vi diệu, như Công Tôn Tán từng nói, mọi chuyện nằm ở Công Tôn Dao, nàng ta theo ai, cả Công Tôn gia sẽ ủng hộ người đó. Mặc lão nhận ra điều này, vì vậy cũng rất tích cực vun đắp cho Lăng Phong. Chỉ tiếc lão đã già, không hề giỏi trò "làm mối" này. Bên cạnh đó, Phương Hùng vẫn chưa hề từ bỏ ý định với Công Tôn Dao. Lão Hùng có thể một tháng mới về Vĩnh Lạc một lần, nhưng quà cáp gửi cho Công Tôn Dao thì hình như tuần nào cũng có.
Tiêu đội thứ ba là Hồng kỳ, vận tiêu về hướng Tần Phượng và Bắc Ngụy phía tây bắc. Hồng Kỳ chủ là Trác Thiên Bằng, từng là Tiêu đầu Uy Viễn tiêu cục Lạc Dương, cũng chính là bại tướng của Lăng Phong bị bắt về đây. Kẻ này sẵn sàng từ bỏ Uy Viễn chạy sang Phong Vân, còn nhanh chóng leo lên kỳ chủ, cũng không thể xem nhẹ.
Phương Hùng gần đây đang bận rộn thành lập kỳ đội thứ tư ở phía nam, võ sĩ hắn dẫn về cũng chính là từ phía nam.
Phương Hùng phát triển lớn mạnh, Long Bác Khôn cũng không phải tay vừa.
Long Bác Khôn dường như đã lập được giao dịch ngầm với Gia Cát Vinh, một bên là ông chủ Phong Vân tiền trang, một bên là Bạch kỳ đội mấy trăm người đào vàng, cả hai hợp lại nắm huyết mạch tiền tài của cả đoàn.
Điều đáng nói hơn cả, Long Bác Khôn đã thâu tóm xong Diêm bang - bang phái cũ của hắn. Giờ đây lão Long đã rút kinh nghiệm xương máu, chỉ ở đằng sau âm thầm chi phối. Trước mắt vừa buôn vàng còn lấn qua buôn muối, nhưng chỉ e không sớm thì muộn Long Bác Khôn còn sẽ ăn qua cả trà lụa lương thực thậm chí buôn người, đúng nghĩa "tập đoàn xã hội đen".
Nói không đâu xa, toàn bộ các cửa tiệm Phong Vân tơ lụa của Lăng Vân đều đang dựa hơi Long Bác Khôn mà tồn tại, nếu không, không có Lăng Vân chủ trì, chỉ e đã bị các nhà khác nuốt gọn.
Cần biết, Phong Vân tơ lụa và Phong Vân đoàn tuy cùng tên, kỳ thực không hề liên quan nhau, một bên của 7 huynh đệ Lăng Phong, một bên của Lăng gia. Việc Long Bác Khôn nhân lúc Lăng Vân không có mặt liền thò tay vào chứng tỏ dã tâm của hắn không hề nhỏ.
Phong Vân đoàn lớn mạnh, giàu có, này chẳng phải "mục tiêu lớn" Lăng Phong từng đề ra từ những ngày đầu đến thế giới này sao?
Đúng thật, chỉ tiếc Lăng Phong đang dần bị đẩy khỏi cuộc chơi.
Sự lớn mạnh khủng khiếp của hai người Phương - Long khiến Mặc lão vô cùng lo lắng. Lão đã không thể nắm vị trí giúp Lăng Phong thêm bao lâu nữa. Nói trắng ra, nếu không có Lục Chính Kỳ giúp một tay, đoàn này chắc chắn chuyển sang Phương Hùng hoặc Long Bác Khôn nắm giữ.
"Chủ vắng nhà, gà mọc đuôi tôm", đừng nói ở đây không phải gà mà là đà điểu. Nếu Lăng Phong vẫn không chịu về, hắn chắc chắn bị đá bay. Tất nhiên không tệ đến mức bị trục xuất thành thất nghiệp, nhưng ít nhất cũng phải từ bỏ chức thủ lĩnh.
Mặc lão bề ngoài nói chuyện với Lục Chính Kỳ, thực ra lão đang để tâm câu chuyện ở phía sau.
Lúc này, Long Bác Khôn đang nhỏ giọng nói với Phương Hùng:
- Mấy huynh đệ hôm trước trong lúc đào mỏ phát hiện mấy ngôi mộ.
- Mộ sao?
Phương Hùng chỉ đáp qua loa cho có. Long Bác Khôn tuy là lão nhị, nhưng vài cái mộ nhỏ nhặt không nhất thiết phải bàn với Phương Hùng.
Long Bác Khôn lấy ra một vật nhỏ bằng vàng:
- Ngươi nhìn xem vật này...
Phương Hùng cầm lấy quan sát, một lúc đành trả lại:
- Ta không giỏi xem đồ vật.
Long Bác Khôn cười nhẹ:
- Ta cũng thế, chẳng qua chúng ta làm ăn cũng có vài mối quan hệ, có vài tên biết xem hàng...
Phương Hùng mất kiên nhẫn cắt lời:
- Rút cục là gì?
- Cổ vật, hơn nữa... còn là bảo vật của người trong Hoàng tộc. - Long Bác Khôn ánh mắt quyết liệt theo từng câu chữ.
Phương Hùng vẫn giữ sự bình tĩnh vốn có, suy đoán rồi nói:
- Ngươi nói, ngôi mộ kia liên quan đến Triệu gia?
Long Bác Khôn lắc đầu:
- Không phải Triệu gia, cũ hơn nhiều. Khả năng lớn là Chu gia.
- Nhà Minh? - Phương Hùng phản ứng khác hẳn, ánh mắt bắt đầu hứng thú hơn trước.
- Mấy huynh đệ chỉ mới thăm dò tầng trên. Tầng này có gần chục ngôi mộ, tất cả đều bị một đám trộm mộ khác đào từ rất lâu...
Phương Hùng lại tụt hứng, nói chung ai cũng sẽ như gã, nghe đến kho báu lại có kẻ đến trước đều sẽ mất hứng.
Long Bác Khôn tiếp tục:
-... Chẳng qua, đám kia đã bị lừa, mấy ngôi mộ này chỉ là ngụy trang, che dấu cho tầng chân chính bên dưới. Nếu không nhờ nước ngầm làm sụt lở lộ ra một góc, chúng ta cũng sẽ không biêt. Tầng dưới này... - Long Bác Khôn chậm rãi... không chỉ là mộ thông thường, mà là cả một quần thể lăng.
- Vương gia?
Long Bác Khôn như thể bị đè nén từ lâu, thấp giọng nói:
- Thân Vương, thậm chí... Hoàng đế.
Phương Hùng không kìm được hít một hơi khí lạnh, cả phòng đồng thời im lặng.
Bình luận facebook