Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Trong khoảnh khắc tên trùm lao xuống boong tàu, Lăng Phong mới để ý, trên cổ tay kẻ nọ mang một thứ gì đó bằng kim loại, xem ra chính thứ này đã phóng ra mấy chục cây phi đao vừa rồi.
"Giời, tưởng gì, hóa ra hack đồ chơi gian lận. Cỡ mày chơi game không bị kick khỏi room mới lạ." Lăng Phong không khỏi khinh bỉ nghĩ thầm, nhưng cũng đồng thời nghĩ đến bản thân.
Lâu nay Lăng Phong luyện phi đao gặp một vấn đề, mãi không vượt qua được.
Thiên Ma Truy Hồn Đao ngay từ trang đầu đã ghi rõ, đạt đến "tầng 5" thiên hạ vô đối. Đến lúc đó, chiêu đầu tiên Âm Hồn Bất Tán, xoay lưng ném có thể trúng cùng lúc 48 điểm. Chiêu thứ hai Thiên Lý Truy Hồn, vừa lộn người vừa ném thậm chí phóng được 81 điểm. Lăng Phong luyện mãi cũng chưa bao giờ qua được con số 20, thầm mắng thằng nào viết bí kíp bốc phét, muốn phóng 81 cây chỉ e phải dùng vừa tay vừa chân vừa miệng vừa mũi may ra.
"Ra vậy, cái 81 kia cũng không bắt buộc phải dùng tay, cần có đồ nghề." Lăng Phong bừng tỉnh.
Nói lại chuyện vừa rồi, đối phương ở cự ly gần, mặt đối mặt với Lăng Phong, ở vị trí này Cô Hồn Hoặc Thần mà đã phóng ra, chỉ cần tầng 1, 10 15 cây phi đao cũng đủ kín một vùng, gần như không thể thoát được. Thế mà chỉ trong tích tắc Lăng Phong có thể thoát hiểm. Ai nghe đến cũng nghĩ Lăng Phong quá "ăn may".
Thật ra, tên trùm kia biết Thiên Ma Truy Hồn Đao, nếu vừa rồi gã không dùng Cô Hồn Hoặc Thần, mà dùng một trong hai chiêu đầu Âm Hồn Bất Tán hay Thiên Lý Truy Hồn, cộng thêm uy lực của "vũ khí" trên cổ tay, đảm bảo Lăng Phong đã tiêu rồi.
Mặc dù Lăng Phong chủ trương luyện cận chiến, thậm chí đem cả trò "võ đài UFC" về Vĩnh Lạc, nhưng điểm yếu của hắn cũng chính là cận chiến. Lần trước bị Ngân Diện vây sát ở Đại Danh, Lăng Phong nếm qua cảm giác bị "đeo bám", suýt nữa để lại mạng. Sau lần đó, Lăng Phong bỏ thời gian nghiên cứu rất kỹ chiêu Cô Hồn Hoặc Thần, bởi chiêu này có thể giúp thoát thân khi bị áp sát.
Bình thường, người ta thà đốt thời gian luyện lên cao, chứ chả ai rảnh đi nghiên cứu khắc chế chính võ công mình có. Lăng Phong có lẽ vì "chả nghĩ ra cái gì khác", mới buồn buồn nghĩ xem làm cách nào phá Cô Hồn Hoặc Thần.
Chẳng ngờ, quả thật có ích.
Bởi vậy mới nói, động não không bao giờ thừa. Các quý vị học sinh nên cố gắng chăm chỉ, nghĩ ra càng nhiều thứ càng tốt, kiểu gì cũng có chỗ dùng, không trên trần thì cũng dưới mộ.
Lùi lại vài phút đồng hồ.
Bên trong khoang lớn, trẻ em nữ nhân đang ôm nhau run rẩy, người thì cầu trời khấn Phật, người thì sắc mặt trắng bệch không nói nên lời.
Văn Như Ý ngồi ở một góc, đám A Tam đứng thành vòng tròn bảo vệ cô bé.
Một phụ nhân nghèo khổ không chịu được cảnh này, giọng trách móc:
- Các ngươi đều có bản lĩnh, cứ đứng đây thì có ích gì chứ? Chi bằng đi ra ngoài kia cùng góp sức mới phải a.
Cả khoang bắt đầu xì xào, hầu hết đều tán thành:
- Phải rồi phải rồi. Ở đây chỉ toàn đàn bà trẻ em, không biết xấu hổ còn chui vào.
Một tên hộ vệ đứng sau A Tam không chịu nổi, quát:
- Hừ, im mồm. Các ngươi có biết đây là ai? Là Văn tiểu thư...
- Lão Thất, muốn làm gì? Bị điên? - A Tam trừng mắt nhắc nhở.
- Một lũ điêu dân ngu ngốc.
"Lão Thất" tức giận lùi lại, nhưng vẫn lầm bà lầm bầm.
Đám đông "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", chỉ im được một lúc, lát sau lại rầm rà rầm rì:
- Nói không chừng, chính mấy người này là mục tiêu của thổ phỉ cũng nên...
- Có lý. Chúng ta đều là dân chúng nghèo khổ, tìm chúng ta cướp cái gì chứ?
Một tên khác có vẻ bị "lương tâm cắn rứt", bước lên trước nói nhỏ vào tai A Tam:
- Tam ca, bọn họ nói cũng có phần đúng. Ngoài kia chỉ có một mình Quan Nhị ca, đánh thắng thì không sao, lỡ như... thì tất cả đều xong.
- Hừ... - A Tam trừng mắt bất mãn, gã cũng đang lưỡng lự.
Đúng lúc này, có tiếng một thiếu nữ vang lên:
- Tiểu muội muội, lại đây ngồi với tỷ, để mấy vị đại ca ra ngoài đánh thổ phỉ.
Văn Như Ý không hiểu sao lại muốn nghe lời thật, A Tam quá hoảng hốt, sinh cảnh giác rút đao hét lớn:
- Ngươi muốn làm gì?
"Sang"
"Ááá" Mấy phụ nhân bên cạnh bị ánh đao làm cho quá sợ hãi, hét toáng lên.
Tiếng la Lăng Phong nghe thấy chính là đoạn này.
Ở bên ngoài, Đại Đao đang độc chiến đám phỉ, liên tục vung đao, vót ngang chém dọc. Đao pháp của gã đã thay đổi, không phải "Đà Đao pháp" như trước, nhưng mỗi một đao chém ra vẫn vô cùng sắc bén, hơn nữa đều nhằm tới yếu hại của kẻ địch. Tuy vậy, đám thổ phỉ kia cũng không hề đơn giản, đánh qua đánh lại vẫn chưa tên nào ngã xuống.
Tên trùm phi thân xuống boong, muốn xông vào trong khoang. Vài tên thuyền phu còn sống chỉ như khán giả, dạt cả ra hai bên lan can, không tên nào dám ý kiến.
Ngay khi tên trùm bước một chân vào cửa khoang...
"Choang"
Yển Nguyệt đao của Đại Đao đột nhiên xuất hiện, chém mạnh xuống đất, chặn ngay trước mặt tên trùm, may cho gã kia phản xạ kịp thời lách người tránh kịp.
Đám lâu la phía sau đáng ra nên nhân cơ hội này "hội đồng" Đại Đao, không hiểu sao đều đồng loạt bỏ qua, cũng muốn xông vào trong khoang. Dường như trong kia còn có chuyện quan trọng hơn cả xử lý Đại Đao.
"Vù vù"
- Ai dám bước qua, chết.
Đại Đao như thần chết, chống cán đao đứng ngay cửa lớn, quả thật có tư thái của Quan Vũ ngày nào.
Bên ngoài có Đại Đao tạm thời trấn giữ, Lăng Phong là người vào khoang đầu tiên. Hắn không thèm đi cửa chính, từ hông tàu cứ thế phi vào qua cửa sổ.
Trong khoang đang rất loạn, chỉ thấy đao của A Tam đã đến sát mặt một thiếu nữ.
"Anh hùng cứu mỹ nhân", cơ hội hiếm có, Phong ca hơi đâu nghĩ nhiều, dùng thủ pháp phi đao rút chủy thủ phòng thân ném ra.
"Coong"
Đao và chủy thủ va chạm, A Tam bị kình lực đánh bật lùi ra sau, đao cũng bị đánh lệch tay.
Lăng Phong biết đoạn này là tiêu điểm cho nam chính thể hiện, vội vã hét lớn:
- Làm gì? Bên ngoài có thổ phỉ, trong này lại có kẻ ăn hiếp nữ tử?
Im lặng. A Tam dường như nhận ra vừa rồi mình hơi quá tay, chịu nhịn.
Lăng Phong liếc mắt một cái, đầu tiên mắt sáng lên, sau đó lại thất vọng.
Phong ca có trình tự "ngắm gái" rất riêng, người ta bình thường nhìn từ mặt xuống chân, Phong ca đảo ngược lại, nhìn từ chân lên mặt. Hắn từng chém gió với mấy huynh đệ Hắc kỳ, đàn ông sinh ra ngắm gái có ba giai đoạn, giai đoạn một "trẻ trâu" nhìn gái chỉ lo nhìn mặt, giai đoạn hai "dậy thì" chuyển sang nhìn ngực, giai đoạn ba "trưởng thành" nhìn mông và đùi. Phong ca dĩ nhiên giai đoạn cuối, nhìn toàn thân.
Cô gái kia thắt đáy lưng ong, dáng người thon thả, chỉ tiếc khuôn mặt khá bình thường, nếu không muốn nói là xấu, lông mày rậm rì, môi hơi to, mũi hơi tẹt, kết cấu rất "không ổn".
"Ài, mất công quá." Lăng Phong không khỏi buồn phiền, thầm nghĩ dạo này đường tình duyên đen thui, mới hôm trước đụng một bà mặt bị cháy, hôm nay đụng một chị mặt cá chạch. Xem ra nên đi đánh bạc một chuyến, khéo lại ôm vài chục vạn về cũng không chừng.
Cố lão không biết tự lúc nào cũng theo vào, cất giọng:
- Ngươi còn nhớ chuyện dịch dung chứ?
- Ừ?
Cố lão liếc mắt nhìn cô gái:
- Chính là cô gái này.
Lăng Phong nửa tin nửa ngờ, quay qua quan sát một lát, nhìn mãi vẫn thấy rất "bình thường". Nhưng với tư cách dân nghiện phim cổ trang, thấm nhuần kịch bản "gái giả trai" "mỹ nữ hóa trang xấu xí" đi vi hành, hắn hỏi phủ đầu:
- Tại sao cô lại dịch dung?
Cô gái này vừa được cứu, chưa kịp cám ơn lại bị người ta dội một gáo nước, khuôn mặt ngơ ngác, giọng hơi run:
- Ta? Ta không... các ngươi nói cái gì... ta không hiểu.
Lăng Phong quay sang nhìn Cố lão điên, đại ý có khi nào lão đoán bừa không. Bình thường đụng cao thủ về thần, càng mạnh Lăng Phong càng thấy áp lực, nhưng cô gái này hoàn toàn ngược lại, rất vô hại.
Cố lão nheo mắt nhìn cô gái kia:
- Ngươi có mang vật gì trong người không?
Cô gái nhìn Lăng Phong, rồi lại nhìn Cố lão, bộ dáng rất tội nghiệp, như thể vừa làm sai chuyện gì bị trưởng bối trách phạt:
- Ta... không mang gì cả... nhà ta rất nghèo...
Cố lão điên bỗng đổi giọng, giảo hoạt hỏi:
- Không mang gì? Nội y cũng không?
- Có... a... - Cô gái nói chưa xong câu ý thức được cái gì, giật nảy mình, hai tay vô thức che lấy phần ngực.
"Sao lại che ngực nhỉ? Không lẽ... phần trên không có gì?" Lăng Phong hai mắt tỏa sáng, ý dâm tuôn ra, không kìm được cũng liếc qua một chút.
"Ài nhìn kỹ mới thấy, không tệ nha. 34C? Không, chắc chỉ B thôi."
Nói lại, nuối tiếc lớn nhất của Lăng Phong cho đến giờ chính là thiết kế nội y, nhất là của nữ. Nghe nói có tên nào đó cũng xuyên không về thời cổ, đem ý tưởng áo lót quần lót hiện đại ra bán, tiền kiếm không ít là một, được chị em thần tượng mới là mười. Phong ca hồi đầu cũng có ý nghĩ này, chẳng qua chưa kịp làm.
Cô gái bị Cố lão hù, sợ hãi lùi ra sau, đem Lăng Phong làm "người tốt" chắn trước mặt.
Cố lão điên lại nhìn Lăng Phong cười đểu, còn nháy mắt ra hiệu gì đó.
"Nháy cái gì mà nháy?" Lăng Phong bực bội nghĩ.
Đột nhiên, trong đầu Lăng Phong vang lên giọng nói của Cố lão:
"Lão ca đóng vai ác, ngươi đóng vai người tốt. Còn đứng đó? Quá kém."
"Hừ, kém cái... Khoan, tại sao lão biết ta đang nghĩ gì?" Lăng Phong toát mồ hôi. Vừa lúc trước cũng y chang thế này.
Tâm ý tương thông? Thần giao cách cảm? Lão già này hôm trước nói cái gì mà hai người số mệnh đã gắn vào nhau, không lẽ... là thật?
"Còn tại sao? Ngươi tự mình phát ra, lão tổ tông không muốn nghe cũng không được." Cố lão vẻ mặt cổ quái.
"Ta?" Lăng Phong hoàn toàn mờ mịt.
"Truyền Âm Nhập Mật a. Lão tổ tông cũng rất kỳ lạ, ngươi đôi khi rất thận trọng, có đôi khi lại quá vô tư. Lần trước trong tâm cảnh, có bao chuyện cũ cứ thế đem ra khoe, bây giờ không có gì cũng đem truyền âm ra xài."
Lăng Phong cười cười xấu hổ, hắn thậm chí còn chưa hiểu "Truyền Âm Nhập Mật" từ đâu mà có, hay thần pháp đột phá mà thành?
Cố lão điên nhìn Lăng Phong, tủm tỉm cười, bộ dáng rất trêu ngươi.
Cô gái kia nhìn qua nhìn lại, hai người này - một già một trẻ - nãy giờ cứ nhìn nhau, lúc nhăn nhó lúc cười cợt, không hiểu ra sao.
Lăng Phong gạt chuyện kia sang một bên, trước mắt đành phải diễn một chút.
- Cô nương không phải sợ...
Lăng Phong dừng lại, chọn lựa từ ngữ một lúc mới nói:
-... không mặc áo lót cũng không phải cái gì xấu xa lắm. Khoa học đã chứng minh, cứ để nó tự do thì càng dễ phát triển đó mà.
Cố lão điên dơ ngón tay cái.
Cô gái kia lần này không đến nỗi "ngây thơ" nữa, mặt cúi đến không thể thấp hơn, hai tai đỏ bừng. Trong đầu có lẽ đang nghĩ "khoa học" là môn học vấn quái quỷ gì, lại dâm tà như vậy? Cũng có khi đang nghĩ, "thả rông" liệu có hiệu quả thật hay không?
"Giời, tưởng gì, hóa ra hack đồ chơi gian lận. Cỡ mày chơi game không bị kick khỏi room mới lạ." Lăng Phong không khỏi khinh bỉ nghĩ thầm, nhưng cũng đồng thời nghĩ đến bản thân.
Lâu nay Lăng Phong luyện phi đao gặp một vấn đề, mãi không vượt qua được.
Thiên Ma Truy Hồn Đao ngay từ trang đầu đã ghi rõ, đạt đến "tầng 5" thiên hạ vô đối. Đến lúc đó, chiêu đầu tiên Âm Hồn Bất Tán, xoay lưng ném có thể trúng cùng lúc 48 điểm. Chiêu thứ hai Thiên Lý Truy Hồn, vừa lộn người vừa ném thậm chí phóng được 81 điểm. Lăng Phong luyện mãi cũng chưa bao giờ qua được con số 20, thầm mắng thằng nào viết bí kíp bốc phét, muốn phóng 81 cây chỉ e phải dùng vừa tay vừa chân vừa miệng vừa mũi may ra.
"Ra vậy, cái 81 kia cũng không bắt buộc phải dùng tay, cần có đồ nghề." Lăng Phong bừng tỉnh.
Nói lại chuyện vừa rồi, đối phương ở cự ly gần, mặt đối mặt với Lăng Phong, ở vị trí này Cô Hồn Hoặc Thần mà đã phóng ra, chỉ cần tầng 1, 10 15 cây phi đao cũng đủ kín một vùng, gần như không thể thoát được. Thế mà chỉ trong tích tắc Lăng Phong có thể thoát hiểm. Ai nghe đến cũng nghĩ Lăng Phong quá "ăn may".
Thật ra, tên trùm kia biết Thiên Ma Truy Hồn Đao, nếu vừa rồi gã không dùng Cô Hồn Hoặc Thần, mà dùng một trong hai chiêu đầu Âm Hồn Bất Tán hay Thiên Lý Truy Hồn, cộng thêm uy lực của "vũ khí" trên cổ tay, đảm bảo Lăng Phong đã tiêu rồi.
Mặc dù Lăng Phong chủ trương luyện cận chiến, thậm chí đem cả trò "võ đài UFC" về Vĩnh Lạc, nhưng điểm yếu của hắn cũng chính là cận chiến. Lần trước bị Ngân Diện vây sát ở Đại Danh, Lăng Phong nếm qua cảm giác bị "đeo bám", suýt nữa để lại mạng. Sau lần đó, Lăng Phong bỏ thời gian nghiên cứu rất kỹ chiêu Cô Hồn Hoặc Thần, bởi chiêu này có thể giúp thoát thân khi bị áp sát.
Bình thường, người ta thà đốt thời gian luyện lên cao, chứ chả ai rảnh đi nghiên cứu khắc chế chính võ công mình có. Lăng Phong có lẽ vì "chả nghĩ ra cái gì khác", mới buồn buồn nghĩ xem làm cách nào phá Cô Hồn Hoặc Thần.
Chẳng ngờ, quả thật có ích.
Bởi vậy mới nói, động não không bao giờ thừa. Các quý vị học sinh nên cố gắng chăm chỉ, nghĩ ra càng nhiều thứ càng tốt, kiểu gì cũng có chỗ dùng, không trên trần thì cũng dưới mộ.
Lùi lại vài phút đồng hồ.
Bên trong khoang lớn, trẻ em nữ nhân đang ôm nhau run rẩy, người thì cầu trời khấn Phật, người thì sắc mặt trắng bệch không nói nên lời.
Văn Như Ý ngồi ở một góc, đám A Tam đứng thành vòng tròn bảo vệ cô bé.
Một phụ nhân nghèo khổ không chịu được cảnh này, giọng trách móc:
- Các ngươi đều có bản lĩnh, cứ đứng đây thì có ích gì chứ? Chi bằng đi ra ngoài kia cùng góp sức mới phải a.
Cả khoang bắt đầu xì xào, hầu hết đều tán thành:
- Phải rồi phải rồi. Ở đây chỉ toàn đàn bà trẻ em, không biết xấu hổ còn chui vào.
Một tên hộ vệ đứng sau A Tam không chịu nổi, quát:
- Hừ, im mồm. Các ngươi có biết đây là ai? Là Văn tiểu thư...
- Lão Thất, muốn làm gì? Bị điên? - A Tam trừng mắt nhắc nhở.
- Một lũ điêu dân ngu ngốc.
"Lão Thất" tức giận lùi lại, nhưng vẫn lầm bà lầm bầm.
Đám đông "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", chỉ im được một lúc, lát sau lại rầm rà rầm rì:
- Nói không chừng, chính mấy người này là mục tiêu của thổ phỉ cũng nên...
- Có lý. Chúng ta đều là dân chúng nghèo khổ, tìm chúng ta cướp cái gì chứ?
Một tên khác có vẻ bị "lương tâm cắn rứt", bước lên trước nói nhỏ vào tai A Tam:
- Tam ca, bọn họ nói cũng có phần đúng. Ngoài kia chỉ có một mình Quan Nhị ca, đánh thắng thì không sao, lỡ như... thì tất cả đều xong.
- Hừ... - A Tam trừng mắt bất mãn, gã cũng đang lưỡng lự.
Đúng lúc này, có tiếng một thiếu nữ vang lên:
- Tiểu muội muội, lại đây ngồi với tỷ, để mấy vị đại ca ra ngoài đánh thổ phỉ.
Văn Như Ý không hiểu sao lại muốn nghe lời thật, A Tam quá hoảng hốt, sinh cảnh giác rút đao hét lớn:
- Ngươi muốn làm gì?
"Sang"
"Ááá" Mấy phụ nhân bên cạnh bị ánh đao làm cho quá sợ hãi, hét toáng lên.
Tiếng la Lăng Phong nghe thấy chính là đoạn này.
Ở bên ngoài, Đại Đao đang độc chiến đám phỉ, liên tục vung đao, vót ngang chém dọc. Đao pháp của gã đã thay đổi, không phải "Đà Đao pháp" như trước, nhưng mỗi một đao chém ra vẫn vô cùng sắc bén, hơn nữa đều nhằm tới yếu hại của kẻ địch. Tuy vậy, đám thổ phỉ kia cũng không hề đơn giản, đánh qua đánh lại vẫn chưa tên nào ngã xuống.
Tên trùm phi thân xuống boong, muốn xông vào trong khoang. Vài tên thuyền phu còn sống chỉ như khán giả, dạt cả ra hai bên lan can, không tên nào dám ý kiến.
Ngay khi tên trùm bước một chân vào cửa khoang...
"Choang"
Yển Nguyệt đao của Đại Đao đột nhiên xuất hiện, chém mạnh xuống đất, chặn ngay trước mặt tên trùm, may cho gã kia phản xạ kịp thời lách người tránh kịp.
Đám lâu la phía sau đáng ra nên nhân cơ hội này "hội đồng" Đại Đao, không hiểu sao đều đồng loạt bỏ qua, cũng muốn xông vào trong khoang. Dường như trong kia còn có chuyện quan trọng hơn cả xử lý Đại Đao.
"Vù vù"
- Ai dám bước qua, chết.
Đại Đao như thần chết, chống cán đao đứng ngay cửa lớn, quả thật có tư thái của Quan Vũ ngày nào.
Bên ngoài có Đại Đao tạm thời trấn giữ, Lăng Phong là người vào khoang đầu tiên. Hắn không thèm đi cửa chính, từ hông tàu cứ thế phi vào qua cửa sổ.
Trong khoang đang rất loạn, chỉ thấy đao của A Tam đã đến sát mặt một thiếu nữ.
"Anh hùng cứu mỹ nhân", cơ hội hiếm có, Phong ca hơi đâu nghĩ nhiều, dùng thủ pháp phi đao rút chủy thủ phòng thân ném ra.
"Coong"
Đao và chủy thủ va chạm, A Tam bị kình lực đánh bật lùi ra sau, đao cũng bị đánh lệch tay.
Lăng Phong biết đoạn này là tiêu điểm cho nam chính thể hiện, vội vã hét lớn:
- Làm gì? Bên ngoài có thổ phỉ, trong này lại có kẻ ăn hiếp nữ tử?
Im lặng. A Tam dường như nhận ra vừa rồi mình hơi quá tay, chịu nhịn.
Lăng Phong liếc mắt một cái, đầu tiên mắt sáng lên, sau đó lại thất vọng.
Phong ca có trình tự "ngắm gái" rất riêng, người ta bình thường nhìn từ mặt xuống chân, Phong ca đảo ngược lại, nhìn từ chân lên mặt. Hắn từng chém gió với mấy huynh đệ Hắc kỳ, đàn ông sinh ra ngắm gái có ba giai đoạn, giai đoạn một "trẻ trâu" nhìn gái chỉ lo nhìn mặt, giai đoạn hai "dậy thì" chuyển sang nhìn ngực, giai đoạn ba "trưởng thành" nhìn mông và đùi. Phong ca dĩ nhiên giai đoạn cuối, nhìn toàn thân.
Cô gái kia thắt đáy lưng ong, dáng người thon thả, chỉ tiếc khuôn mặt khá bình thường, nếu không muốn nói là xấu, lông mày rậm rì, môi hơi to, mũi hơi tẹt, kết cấu rất "không ổn".
"Ài, mất công quá." Lăng Phong không khỏi buồn phiền, thầm nghĩ dạo này đường tình duyên đen thui, mới hôm trước đụng một bà mặt bị cháy, hôm nay đụng một chị mặt cá chạch. Xem ra nên đi đánh bạc một chuyến, khéo lại ôm vài chục vạn về cũng không chừng.
Cố lão không biết tự lúc nào cũng theo vào, cất giọng:
- Ngươi còn nhớ chuyện dịch dung chứ?
- Ừ?
Cố lão liếc mắt nhìn cô gái:
- Chính là cô gái này.
Lăng Phong nửa tin nửa ngờ, quay qua quan sát một lát, nhìn mãi vẫn thấy rất "bình thường". Nhưng với tư cách dân nghiện phim cổ trang, thấm nhuần kịch bản "gái giả trai" "mỹ nữ hóa trang xấu xí" đi vi hành, hắn hỏi phủ đầu:
- Tại sao cô lại dịch dung?
Cô gái này vừa được cứu, chưa kịp cám ơn lại bị người ta dội một gáo nước, khuôn mặt ngơ ngác, giọng hơi run:
- Ta? Ta không... các ngươi nói cái gì... ta không hiểu.
Lăng Phong quay sang nhìn Cố lão điên, đại ý có khi nào lão đoán bừa không. Bình thường đụng cao thủ về thần, càng mạnh Lăng Phong càng thấy áp lực, nhưng cô gái này hoàn toàn ngược lại, rất vô hại.
Cố lão nheo mắt nhìn cô gái kia:
- Ngươi có mang vật gì trong người không?
Cô gái nhìn Lăng Phong, rồi lại nhìn Cố lão, bộ dáng rất tội nghiệp, như thể vừa làm sai chuyện gì bị trưởng bối trách phạt:
- Ta... không mang gì cả... nhà ta rất nghèo...
Cố lão điên bỗng đổi giọng, giảo hoạt hỏi:
- Không mang gì? Nội y cũng không?
- Có... a... - Cô gái nói chưa xong câu ý thức được cái gì, giật nảy mình, hai tay vô thức che lấy phần ngực.
"Sao lại che ngực nhỉ? Không lẽ... phần trên không có gì?" Lăng Phong hai mắt tỏa sáng, ý dâm tuôn ra, không kìm được cũng liếc qua một chút.
"Ài nhìn kỹ mới thấy, không tệ nha. 34C? Không, chắc chỉ B thôi."
Nói lại, nuối tiếc lớn nhất của Lăng Phong cho đến giờ chính là thiết kế nội y, nhất là của nữ. Nghe nói có tên nào đó cũng xuyên không về thời cổ, đem ý tưởng áo lót quần lót hiện đại ra bán, tiền kiếm không ít là một, được chị em thần tượng mới là mười. Phong ca hồi đầu cũng có ý nghĩ này, chẳng qua chưa kịp làm.
Cô gái bị Cố lão hù, sợ hãi lùi ra sau, đem Lăng Phong làm "người tốt" chắn trước mặt.
Cố lão điên lại nhìn Lăng Phong cười đểu, còn nháy mắt ra hiệu gì đó.
"Nháy cái gì mà nháy?" Lăng Phong bực bội nghĩ.
Đột nhiên, trong đầu Lăng Phong vang lên giọng nói của Cố lão:
"Lão ca đóng vai ác, ngươi đóng vai người tốt. Còn đứng đó? Quá kém."
"Hừ, kém cái... Khoan, tại sao lão biết ta đang nghĩ gì?" Lăng Phong toát mồ hôi. Vừa lúc trước cũng y chang thế này.
Tâm ý tương thông? Thần giao cách cảm? Lão già này hôm trước nói cái gì mà hai người số mệnh đã gắn vào nhau, không lẽ... là thật?
"Còn tại sao? Ngươi tự mình phát ra, lão tổ tông không muốn nghe cũng không được." Cố lão vẻ mặt cổ quái.
"Ta?" Lăng Phong hoàn toàn mờ mịt.
"Truyền Âm Nhập Mật a. Lão tổ tông cũng rất kỳ lạ, ngươi đôi khi rất thận trọng, có đôi khi lại quá vô tư. Lần trước trong tâm cảnh, có bao chuyện cũ cứ thế đem ra khoe, bây giờ không có gì cũng đem truyền âm ra xài."
Lăng Phong cười cười xấu hổ, hắn thậm chí còn chưa hiểu "Truyền Âm Nhập Mật" từ đâu mà có, hay thần pháp đột phá mà thành?
Cố lão điên nhìn Lăng Phong, tủm tỉm cười, bộ dáng rất trêu ngươi.
Cô gái kia nhìn qua nhìn lại, hai người này - một già một trẻ - nãy giờ cứ nhìn nhau, lúc nhăn nhó lúc cười cợt, không hiểu ra sao.
Lăng Phong gạt chuyện kia sang một bên, trước mắt đành phải diễn một chút.
- Cô nương không phải sợ...
Lăng Phong dừng lại, chọn lựa từ ngữ một lúc mới nói:
-... không mặc áo lót cũng không phải cái gì xấu xa lắm. Khoa học đã chứng minh, cứ để nó tự do thì càng dễ phát triển đó mà.
Cố lão điên dơ ngón tay cái.
Cô gái kia lần này không đến nỗi "ngây thơ" nữa, mặt cúi đến không thể thấp hơn, hai tai đỏ bừng. Trong đầu có lẽ đang nghĩ "khoa học" là môn học vấn quái quỷ gì, lại dâm tà như vậy? Cũng có khi đang nghĩ, "thả rông" liệu có hiệu quả thật hay không?
Bình luận facebook