Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
Ở một bìa rừng, cách thôn Mộ Lâm không xa.
Lăng Phong đặt Lâm Hàm Uẩn sau chỏm đá, chậm rãi đi ra đối mặt với dã lang. Con dã thú kia không ngờ rất "trượng nghĩa", kiên trì đứng chờ Lăng Phong.
Một người một thú, âu yếm nhìn nhau.
"Gừ..."
Đây là một con sói trưởng thành, chiều dài thậm chí bằng chiều cao Lăng Phong, chỉ e cân nặng cũng phải gần hai trăm cân. Bộ lông của nó loang lổ màu xám, đôi mắt đục ngầu dữ tợn, bốn chiếc răng nanh đã ố vàng lòi cả ra ngoài.
Nói đúng ra, loài dã thú này bình thường rất kén chọn kẻ địch, hầu như không nhắm vào con người. Đừng nói đây còn là vùng cây bụi gần sông lớn, con người thường xuyên qua lại, đáng ra chúng không nên xuất hiện mới phải.
Lâm Hàm Uẩn nấp sau chỏm đá, căng thẳng nhìn bóng lưng Lăng Phong, trong mắt nàng dần hiện vẻ không cam lòng, nhưng tuyệt nhiên lại không có sự sợ hãi.
Bỗng Lăng Phong cất giọng:
- Hàm Uẩn, cô có nắm giá cả thị trường không?
- Giá cả thị trường gì?
- Ví dụ một bộ da sói bán được bao nhiêu chẳng hạn.
- Ta không... Phì... - Lâm Hàm Uẩn nhịn đau phì cười.
"Grừu grừ..."
Con sói không hiểu tiếng người, nhưng hình như nó cũng đoán ra tên mất dạy trước mặt chưa đánh đã đem mình ra tính tiền. Theo quan điểm cá nhân của loài sói mà nói, cần phải kiện lên "hiệp hội bảo vệ thiên nhiên hoang dã".
Lăng Phong vẫn đang thao thao bất tuyệt:
- Ta từ nhỏ con vật nào cũng ăn qua. Giờ nghĩ lại, hóa ra sót lại thịt sói vẫn chưa được ăn. Haha, hay lắm, nhân đây ông sẽ làm món bánh bao thịt sói luôn.
Lâm Hàm Uẩn nghe đến hai chữ "bánh bao", bất giác nhớ lại chuyện cũ, không khỏi giận dỗi đỏ mặt, không thèm nhìn Lăng Phong nữa, trong đầu nghĩ tốt nhất con sói kia làm sao trừng trị Lăng Phong là hay nhất.
Ngay lúc nàng quay mặt đi, biến cố xảy ra.
"Soạt"
Có tiếng sói tru, sau đó là vài tiếng "bụp", tiếp đó là tiếng gầm rú, sau cùng mọi thứ trở về im lặng.
Lâm Hàm Uẩn lấy hết sức bình sinh, trong lòng hy vọng chuyện xấu đừng xảy ra, ghé mắt qua chỏm đá muốn nhìn. Chỉ thấy Lăng Phong đang xoay lưng quỳ xuống đất, một tay toàn máu là máu, không rõ của hắn hay của con thú kia. Lâm Hàm Uẩn bị khuất tầm mắt, không rõ con sói ra sao.
Lâm Hàm Uẩn tim đập cực nhanh, hồi hộp nén giọng xuống thấp nhất:
- Lăng Phong, ngươi... sao rồi?
"..."
Không có tiếng trả lời.
Lâm Hàm Uẩn như ngừng thở, da mặt đột nhiên cứng ra, một nỗi sợ hãi vô hình lan tràn khắp người.
- Lăng Phong, ngươi làm ơn... đừng hù ta?
"..."
- Lăng...
- Ta không sao, cô gọi to như vậy cho sói ra tiếp à?
Lâm Hàm Uẩn thở phào nhẹ nhỏm.
Lăng Phong trả lời xong lại quan sát bốn phía, hắn không loại trừ khả năng sói không chỉ có một con, thường thì loại thú này đi theo bầy. Thực ra chúng đi cả bầy càng tốt, chỉ là Phong ca sẽ rất tiếc, một con đã nặng hai trăm cân, nhiều hơn nữa hắn mang không nổi.
Lâm Hàm Uẩn nhìn theo hình dáng Lăng Phong xoay qua xoay lại mà nhoẻn miệng cười, nụ cười có phần giống với đêm qua, lúc hai người bám dưới đáy tàu. Kẻ kia cả người dính máu, áo quần dơ bẩn lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù, trông qua cực kỳ nhếch nhác, tính tình lại thô lỗ chả đâu ra đâu, thế nhưng Lâm Hàm Uẩn bỗng cảm thấy hắn rất "cuốn hút".
Đợi một lúc lâu, có lẽ xác nhận xung quanh không còn dã thú nào, Lăng Phong trở về mỏm đá.
Nhìn thấy tay Lăng Phong toàn máu tươi, trên mặt cũng có vệt máu bắn lên, Lâm Hàm Uẩn không khỏi kinh hoảng, thất thanh hỏi:
- Ngươi... bị thương?
- Không, máu sói thôi. - Lăng Phong đáp, ánh mắt lại cổ quái nhìn nàng.
Lâm Hàm Uẩn đỏ mặt rụt tay. Hóa ra vừa rồi trong lúc vội, nàng chụp lấy tay Lăng Phong muốn xem thương thế, bị Lăng Phong nhìn mới phát hiện ra mình thất thố. Nữ nhân dù sao cũng rất thụ động, trừ các chị em "trong nghề", còn đâu hiện đại hay cổ đại đều rất ít khi chủ động ôm tay ôm chân nam nhân khác.
Vừa rồi Lăng Phong dùng "combo" Thái Tổ trường quyền, đầu tiên dùng Mã Bộ Giá Đả phòng ngự, cố ý chờ hai chân trước sắc bén của dã lang chộp về phía mình. Khi người và sói sắp chạm vào nhau, Lăng Phong dùng Hư Bộ Đoạn Trửu, thân người hơi lách qua, đồng thời dùng chiêu cuối Song Sao Phong Thiên, bằng tiêu chuẩn đấm bốc tấn công liên tục ba đòn trên dưới vào đầu nó, ngay lập tức "K.O" kết thúc trận chiến.
Kể ra, chơi với sói mà dùng toàn chiêu "tên kêu" như vậy, rõ ràng không công bình cho lắm.
Nhớ ra Lâm Hàm Uẩn đang bị thương, Lăng Phong ngồi xuống, ân cần:
- Để ta xem vết thương, để lâu chỉ sợ nguy hiểm tính mạng.
- Ưm. - Lâm Hàm Uẩn nhẹ nhàng đáp.
Lăng Phong một tay đỡ lưng, một tay kéo trễ vai áo Lâm Hàm Uẩn xuống, lộ ra bờ vai trần trắng nõn, chiếc xương quai xanh nhỏ đầy gợi cảm, trong lòng rất muốn sẵn đà kéo tuột hết cả ra. Hắn không khỏi tặc lưỡi nghĩ thầm, cô gái này nếu mặc lên người thời trang "lệch vai" của Phong Vân tơ lựa, chỉ e không có đối thủ. Bất giác lại nghĩ đến tiệm tơ lụa kia, cũng không biết giờ này ra sao.
Lâm Hàm Uẩn không rõ vì đau hay vì điều gì khác, thân hình mềm mại run rẩy không ngừng, nàng cắn chặt môi dưới, hai mắt nhắm nghiền, đôi mi rung rung.
Lăng Phong là người hiện đại, hắn dĩ nhiên chả có vấn đề gì, chị em cởi sạch ra mặc mỗi đồ lót còn chả là gì, nói gì chỉ kéo trễ mỗi vai áo. Dĩ nhiên, trần truồng lại là chuyện khác, cảnh giới này hiện đại cổ đại gì đều gây ấn tượng mạnh.
Lâm Hàm Uẩn khuôn mặt đỏ bừng. Kể cả nàng không phải tiểu thư gia giáo đi nữa, loại chuyện giữa trời cho nam nhân cởi áo vẫn quá kinh thiên đi, chẳng qua tình hình nguy cấp, Lâm Hàm Uản đành chấp nhận.
- Ài, không có độc.
- Không có độc... thì sao?
Nghe câu thở dài kỳ quái của Lăng Phong, Lâm Hàm Uẩn không hiểu ra sao.
Lăng Phong cười cười qua chuyện, chẳng lẽ còn bắt hắn nói ra "không có độc thì không thể dùng miệng hút độc" sao? Kiểu tình tiết này, phim kiếm hiệp kiếp trước rất hay có. Đại loại nam chính trị thương cho nữ chính, chữa trên mặt thì cởi tuốt cả người, hút máu độc thì toàn ở ngực ở đùi, quả là tình tiết máu chó.
Lăng Phong tiện tay xé luôn một mảnh vải ở cổ tay Lâm Hàm Uẩn, cứ thế cột sơ lại vết thương. Khoan trách Phong ca thô lỗ, trang phục của hắn khá bẩn, nếu dùng để băng bó chỉ sợ nguy cơ nhiễm trùng còn cao hơn.
Lăng Phong đứng lên, nói:
- Kiểu gì cũng phải tìm chút thảo dược.
Lâm Hàm Uẩn cũng gắng gượng đứng dậy theo, chỉ là vừa đứng thẳng, nàng liền nghe Lăng Phong nói:
- Cô tự đi được không?
Lâm Hàm Uẩn khựng lại, hơi đỏ mặt. Kỳ thực nàng tưởng Lăng Phong sẽ cõng mình tiếp. Chỉ một đoạn thời gian, nhưng dường như nàng đã quen với lưng của Lăng Phong, muốn leo lên đó, hai tay ôm vai của hắn, cứ thế nhìn đường chân trời mà đi, đi đâu cũng được.
Lăng Phong dĩ nhiên không biết suy nghĩ kia, hắn chỉ xác sói phía sau nói:
- Cô nhìn xem, con sói này để lại quá đáng tiếc.
Lâm Hàm Uẩn gượng cười, muốn nói gì đó nhưng không tài nào phát ra lời, chẳng lẽ còn bắt nàng so đo với một cái xác sói.
Lăng Phong an ủi:
- Đến phủ Thái Nguyên, da sói mà bán được giá, ta không lấy ngọc bội kia nữa, thế nào?
- Ngươi chỉ nghĩ đến tiền thôi sao? - Lâm Hàm Uẩn bỗng thấy thất vọng chua chát đến khó hiểu.
Lăng Phong vuốt cằm ngẫm nghĩ, nói:
- Không hẳn...
Lâm Hàm Uẩn ánh mắt chờ đợi.
-... ta còn nghĩ đến thịt nữa.
Lâm Hàm Uẩn buồn bực, nhịn đau khập khiễng đi ra trước, được vài bước lại nghe giọng Lăng Phong.
- Cô đi đâu đấy, hướng ngược lại.
Lâm Hàm Uẩn thực sự tức giận, cũng không thèm "ừ à" gì, quay đầu đi thẳng, để lại Phong ca một đầu toàn nước ở phía sau.
...
Ở một gian phòng thấp bé.
Quanh tường có không ít tranh vẽ kỳ quái, có bức vẽ con nhện, cũng có bức vẽ tướng quân cưỡi ngựa trắng, không ra phong cách gì.
Một người đẫy đà nằm dài trên ghế bành, tay chầm chậm bốc trái cây cho vào miệng, tư thái vô cùng "điệu đà", cũng vô cùng buồn nôn.
Một tên thanh niên ngực trần chạy vào, chắp tay nói:
- Bẩm Cung chủ, có người vào trấn, muốn tìm Cung chủ.
- Tìm ta? - Người kia lười nhác đáp.
- Vâng, một tên rách rưới dẫn theo một nha đầu, nói muốn tìm người chữa thương cho nha đầu kia.
Người kia bực bội ngồi thẳng dậy, ngón tay chỉ tên kia mắng:
- Hai kẻ vớ vẩn mà dám báo với ta? Ngươi làm Ngân Đao Hộ Vệ sướng quá sinh lú lẫn?
Bề ngoài nhìn như nữ, nhưng giọng nói lại ồm ồm của nam, vô cùng khó nghe.
Một người trung niên, đầu buộc khăn đen, hình như chính là kẻ xưng Nhị Hộ Pháp trong ngục tối kia. Gã chen ra trước nói:
- Cung chủ, đây là chủ ý của ta.
- Hừ, nói đi.
- Tên thanh niên kia xem ra vừa giết được dã thú, còn vác theo cả xác thú trên lưng. Nha đầu đi cùng khá đặc biệt, hình như khuôn mặt đang dịch dung.
- Dịch dung? - Người ngồi trên cao rút cục động tâm.
Nghĩ nghĩ gì đó, vị Cung chủ kia nghiêm túc lại, nói:
- Canh mấy rồi?
- Sắp chính Ngọ. - Kẻ khăn buộc đầu chắp tay đáp.
- Vẫn chưa có tin của Công chúa sao?
- Theo như người của Thiên Sách gửi thư báo, Hàm Yên Công chúa đáng ra phải đến rồi, có lẽ nào phát sinh chuyện gì?
Cung chủ kia ngả lưng ra sau, rút một quả nho màu đen cho vào miệng nhai, nói:
- Không phải chuyện của chúng ta. Ngươi nói tên ngoài kia giết được dã thú, là con gì?
- Sói, thậm chí rất lớn.
- Haha, hợp ý ta.
Cung chủ kia cười lớn, đứng lên đi ra khỏi phòng. Không biết từ đâu dần xuất hiện một đám thanh niên, vội vã nối đuôi đi theo.
Lăng Phong đặt Lâm Hàm Uẩn sau chỏm đá, chậm rãi đi ra đối mặt với dã lang. Con dã thú kia không ngờ rất "trượng nghĩa", kiên trì đứng chờ Lăng Phong.
Một người một thú, âu yếm nhìn nhau.
"Gừ..."
Đây là một con sói trưởng thành, chiều dài thậm chí bằng chiều cao Lăng Phong, chỉ e cân nặng cũng phải gần hai trăm cân. Bộ lông của nó loang lổ màu xám, đôi mắt đục ngầu dữ tợn, bốn chiếc răng nanh đã ố vàng lòi cả ra ngoài.
Nói đúng ra, loài dã thú này bình thường rất kén chọn kẻ địch, hầu như không nhắm vào con người. Đừng nói đây còn là vùng cây bụi gần sông lớn, con người thường xuyên qua lại, đáng ra chúng không nên xuất hiện mới phải.
Lâm Hàm Uẩn nấp sau chỏm đá, căng thẳng nhìn bóng lưng Lăng Phong, trong mắt nàng dần hiện vẻ không cam lòng, nhưng tuyệt nhiên lại không có sự sợ hãi.
Bỗng Lăng Phong cất giọng:
- Hàm Uẩn, cô có nắm giá cả thị trường không?
- Giá cả thị trường gì?
- Ví dụ một bộ da sói bán được bao nhiêu chẳng hạn.
- Ta không... Phì... - Lâm Hàm Uẩn nhịn đau phì cười.
"Grừu grừ..."
Con sói không hiểu tiếng người, nhưng hình như nó cũng đoán ra tên mất dạy trước mặt chưa đánh đã đem mình ra tính tiền. Theo quan điểm cá nhân của loài sói mà nói, cần phải kiện lên "hiệp hội bảo vệ thiên nhiên hoang dã".
Lăng Phong vẫn đang thao thao bất tuyệt:
- Ta từ nhỏ con vật nào cũng ăn qua. Giờ nghĩ lại, hóa ra sót lại thịt sói vẫn chưa được ăn. Haha, hay lắm, nhân đây ông sẽ làm món bánh bao thịt sói luôn.
Lâm Hàm Uẩn nghe đến hai chữ "bánh bao", bất giác nhớ lại chuyện cũ, không khỏi giận dỗi đỏ mặt, không thèm nhìn Lăng Phong nữa, trong đầu nghĩ tốt nhất con sói kia làm sao trừng trị Lăng Phong là hay nhất.
Ngay lúc nàng quay mặt đi, biến cố xảy ra.
"Soạt"
Có tiếng sói tru, sau đó là vài tiếng "bụp", tiếp đó là tiếng gầm rú, sau cùng mọi thứ trở về im lặng.
Lâm Hàm Uẩn lấy hết sức bình sinh, trong lòng hy vọng chuyện xấu đừng xảy ra, ghé mắt qua chỏm đá muốn nhìn. Chỉ thấy Lăng Phong đang xoay lưng quỳ xuống đất, một tay toàn máu là máu, không rõ của hắn hay của con thú kia. Lâm Hàm Uẩn bị khuất tầm mắt, không rõ con sói ra sao.
Lâm Hàm Uẩn tim đập cực nhanh, hồi hộp nén giọng xuống thấp nhất:
- Lăng Phong, ngươi... sao rồi?
"..."
Không có tiếng trả lời.
Lâm Hàm Uẩn như ngừng thở, da mặt đột nhiên cứng ra, một nỗi sợ hãi vô hình lan tràn khắp người.
- Lăng Phong, ngươi làm ơn... đừng hù ta?
"..."
- Lăng...
- Ta không sao, cô gọi to như vậy cho sói ra tiếp à?
Lâm Hàm Uẩn thở phào nhẹ nhỏm.
Lăng Phong trả lời xong lại quan sát bốn phía, hắn không loại trừ khả năng sói không chỉ có một con, thường thì loại thú này đi theo bầy. Thực ra chúng đi cả bầy càng tốt, chỉ là Phong ca sẽ rất tiếc, một con đã nặng hai trăm cân, nhiều hơn nữa hắn mang không nổi.
Lâm Hàm Uẩn nhìn theo hình dáng Lăng Phong xoay qua xoay lại mà nhoẻn miệng cười, nụ cười có phần giống với đêm qua, lúc hai người bám dưới đáy tàu. Kẻ kia cả người dính máu, áo quần dơ bẩn lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù, trông qua cực kỳ nhếch nhác, tính tình lại thô lỗ chả đâu ra đâu, thế nhưng Lâm Hàm Uẩn bỗng cảm thấy hắn rất "cuốn hút".
Đợi một lúc lâu, có lẽ xác nhận xung quanh không còn dã thú nào, Lăng Phong trở về mỏm đá.
Nhìn thấy tay Lăng Phong toàn máu tươi, trên mặt cũng có vệt máu bắn lên, Lâm Hàm Uẩn không khỏi kinh hoảng, thất thanh hỏi:
- Ngươi... bị thương?
- Không, máu sói thôi. - Lăng Phong đáp, ánh mắt lại cổ quái nhìn nàng.
Lâm Hàm Uẩn đỏ mặt rụt tay. Hóa ra vừa rồi trong lúc vội, nàng chụp lấy tay Lăng Phong muốn xem thương thế, bị Lăng Phong nhìn mới phát hiện ra mình thất thố. Nữ nhân dù sao cũng rất thụ động, trừ các chị em "trong nghề", còn đâu hiện đại hay cổ đại đều rất ít khi chủ động ôm tay ôm chân nam nhân khác.
Vừa rồi Lăng Phong dùng "combo" Thái Tổ trường quyền, đầu tiên dùng Mã Bộ Giá Đả phòng ngự, cố ý chờ hai chân trước sắc bén của dã lang chộp về phía mình. Khi người và sói sắp chạm vào nhau, Lăng Phong dùng Hư Bộ Đoạn Trửu, thân người hơi lách qua, đồng thời dùng chiêu cuối Song Sao Phong Thiên, bằng tiêu chuẩn đấm bốc tấn công liên tục ba đòn trên dưới vào đầu nó, ngay lập tức "K.O" kết thúc trận chiến.
Kể ra, chơi với sói mà dùng toàn chiêu "tên kêu" như vậy, rõ ràng không công bình cho lắm.
Nhớ ra Lâm Hàm Uẩn đang bị thương, Lăng Phong ngồi xuống, ân cần:
- Để ta xem vết thương, để lâu chỉ sợ nguy hiểm tính mạng.
- Ưm. - Lâm Hàm Uẩn nhẹ nhàng đáp.
Lăng Phong một tay đỡ lưng, một tay kéo trễ vai áo Lâm Hàm Uẩn xuống, lộ ra bờ vai trần trắng nõn, chiếc xương quai xanh nhỏ đầy gợi cảm, trong lòng rất muốn sẵn đà kéo tuột hết cả ra. Hắn không khỏi tặc lưỡi nghĩ thầm, cô gái này nếu mặc lên người thời trang "lệch vai" của Phong Vân tơ lựa, chỉ e không có đối thủ. Bất giác lại nghĩ đến tiệm tơ lụa kia, cũng không biết giờ này ra sao.
Lâm Hàm Uẩn không rõ vì đau hay vì điều gì khác, thân hình mềm mại run rẩy không ngừng, nàng cắn chặt môi dưới, hai mắt nhắm nghiền, đôi mi rung rung.
Lăng Phong là người hiện đại, hắn dĩ nhiên chả có vấn đề gì, chị em cởi sạch ra mặc mỗi đồ lót còn chả là gì, nói gì chỉ kéo trễ mỗi vai áo. Dĩ nhiên, trần truồng lại là chuyện khác, cảnh giới này hiện đại cổ đại gì đều gây ấn tượng mạnh.
Lâm Hàm Uẩn khuôn mặt đỏ bừng. Kể cả nàng không phải tiểu thư gia giáo đi nữa, loại chuyện giữa trời cho nam nhân cởi áo vẫn quá kinh thiên đi, chẳng qua tình hình nguy cấp, Lâm Hàm Uản đành chấp nhận.
- Ài, không có độc.
- Không có độc... thì sao?
Nghe câu thở dài kỳ quái của Lăng Phong, Lâm Hàm Uẩn không hiểu ra sao.
Lăng Phong cười cười qua chuyện, chẳng lẽ còn bắt hắn nói ra "không có độc thì không thể dùng miệng hút độc" sao? Kiểu tình tiết này, phim kiếm hiệp kiếp trước rất hay có. Đại loại nam chính trị thương cho nữ chính, chữa trên mặt thì cởi tuốt cả người, hút máu độc thì toàn ở ngực ở đùi, quả là tình tiết máu chó.
Lăng Phong tiện tay xé luôn một mảnh vải ở cổ tay Lâm Hàm Uẩn, cứ thế cột sơ lại vết thương. Khoan trách Phong ca thô lỗ, trang phục của hắn khá bẩn, nếu dùng để băng bó chỉ sợ nguy cơ nhiễm trùng còn cao hơn.
Lăng Phong đứng lên, nói:
- Kiểu gì cũng phải tìm chút thảo dược.
Lâm Hàm Uẩn cũng gắng gượng đứng dậy theo, chỉ là vừa đứng thẳng, nàng liền nghe Lăng Phong nói:
- Cô tự đi được không?
Lâm Hàm Uẩn khựng lại, hơi đỏ mặt. Kỳ thực nàng tưởng Lăng Phong sẽ cõng mình tiếp. Chỉ một đoạn thời gian, nhưng dường như nàng đã quen với lưng của Lăng Phong, muốn leo lên đó, hai tay ôm vai của hắn, cứ thế nhìn đường chân trời mà đi, đi đâu cũng được.
Lăng Phong dĩ nhiên không biết suy nghĩ kia, hắn chỉ xác sói phía sau nói:
- Cô nhìn xem, con sói này để lại quá đáng tiếc.
Lâm Hàm Uẩn gượng cười, muốn nói gì đó nhưng không tài nào phát ra lời, chẳng lẽ còn bắt nàng so đo với một cái xác sói.
Lăng Phong an ủi:
- Đến phủ Thái Nguyên, da sói mà bán được giá, ta không lấy ngọc bội kia nữa, thế nào?
- Ngươi chỉ nghĩ đến tiền thôi sao? - Lâm Hàm Uẩn bỗng thấy thất vọng chua chát đến khó hiểu.
Lăng Phong vuốt cằm ngẫm nghĩ, nói:
- Không hẳn...
Lâm Hàm Uẩn ánh mắt chờ đợi.
-... ta còn nghĩ đến thịt nữa.
Lâm Hàm Uẩn buồn bực, nhịn đau khập khiễng đi ra trước, được vài bước lại nghe giọng Lăng Phong.
- Cô đi đâu đấy, hướng ngược lại.
Lâm Hàm Uẩn thực sự tức giận, cũng không thèm "ừ à" gì, quay đầu đi thẳng, để lại Phong ca một đầu toàn nước ở phía sau.
...
Ở một gian phòng thấp bé.
Quanh tường có không ít tranh vẽ kỳ quái, có bức vẽ con nhện, cũng có bức vẽ tướng quân cưỡi ngựa trắng, không ra phong cách gì.
Một người đẫy đà nằm dài trên ghế bành, tay chầm chậm bốc trái cây cho vào miệng, tư thái vô cùng "điệu đà", cũng vô cùng buồn nôn.
Một tên thanh niên ngực trần chạy vào, chắp tay nói:
- Bẩm Cung chủ, có người vào trấn, muốn tìm Cung chủ.
- Tìm ta? - Người kia lười nhác đáp.
- Vâng, một tên rách rưới dẫn theo một nha đầu, nói muốn tìm người chữa thương cho nha đầu kia.
Người kia bực bội ngồi thẳng dậy, ngón tay chỉ tên kia mắng:
- Hai kẻ vớ vẩn mà dám báo với ta? Ngươi làm Ngân Đao Hộ Vệ sướng quá sinh lú lẫn?
Bề ngoài nhìn như nữ, nhưng giọng nói lại ồm ồm của nam, vô cùng khó nghe.
Một người trung niên, đầu buộc khăn đen, hình như chính là kẻ xưng Nhị Hộ Pháp trong ngục tối kia. Gã chen ra trước nói:
- Cung chủ, đây là chủ ý của ta.
- Hừ, nói đi.
- Tên thanh niên kia xem ra vừa giết được dã thú, còn vác theo cả xác thú trên lưng. Nha đầu đi cùng khá đặc biệt, hình như khuôn mặt đang dịch dung.
- Dịch dung? - Người ngồi trên cao rút cục động tâm.
Nghĩ nghĩ gì đó, vị Cung chủ kia nghiêm túc lại, nói:
- Canh mấy rồi?
- Sắp chính Ngọ. - Kẻ khăn buộc đầu chắp tay đáp.
- Vẫn chưa có tin của Công chúa sao?
- Theo như người của Thiên Sách gửi thư báo, Hàm Yên Công chúa đáng ra phải đến rồi, có lẽ nào phát sinh chuyện gì?
Cung chủ kia ngả lưng ra sau, rút một quả nho màu đen cho vào miệng nhai, nói:
- Không phải chuyện của chúng ta. Ngươi nói tên ngoài kia giết được dã thú, là con gì?
- Sói, thậm chí rất lớn.
- Haha, hợp ý ta.
Cung chủ kia cười lớn, đứng lên đi ra khỏi phòng. Không biết từ đâu dần xuất hiện một đám thanh niên, vội vã nối đuôi đi theo.
Bình luận facebook