Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230
Tần Quyền mặc cho ngựa chưa ngừng vó, cứ thế nhảy luôn xuống đất.
Nếu là kẻ khác, theo quán tính đảm bảo đều sẽ chúi mũi hôn đất mẹ, khá lắm cũng phải lăn vài vòng. Nhưng Tần Quyền dường như đã tính trước, chân vừa tiếp đất hắn liền lập tức thi triển bộ pháp quỷ dị, thân người búng như lò xo trên đất, nhìn vô cùng khoa trương.
Lăng Phong chưa kịp cười nói gì đã cảm thấy một làn gió nhẹ lướt qua, một bóng người như thiểm điện từ sau lưng vọt ra trước.
Cố lão điên chỉ một nhịp thở đã lao đến đối diện Tần Quyền. Bất ngờ hơn, lão ta một tay quặp ra sau lưng, tay kia hình chưởng năm ngón đánh thẳng về Tần Quyền.
Tất cả đều há hốc mồm.
Anh em lúc đầu tưởng thổ phỉ đến, về sau hóa ra chỗ quen biết, nhưng rồi quen biết lại bất ngờ ra tay với nhau.
- Lão điên, dừng tay. - Lăng Phong hét lên.
Cố lão điên cố ý phớt lờ Lăng Phong.
Tần Quyền không hiểu ra sao, nhưng không còn thời gian cho hắn nghĩ ngợi, đành giơ tay cứng đối cứng.
Lúc ở Triều gia trang, Tần Quyền vẫn chưa gặp qua lão Cố. Đây tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng nhìn thân pháp kia quá đủ để Tần Quyền hiểu tu vi lão già này sâu không thể lường.
"Ùùng"
Một âm thanh trầm đục vang lên, kéo dài như clip quay chậm. Bụi đất xung quanh tạo thành một hình cầu, đầu tiên co lại, sau đó vỡ ra, tạo nên những đợt "sóng" vô hình lan tỏa.
"Hí hí"
Đám ngựa hoảng loạn. Tất cả mọi người có mặt gần đó đều đồng loạt ngã xuống đất, chỉ lác đác vài người trụ được đợt "sóng" kia.
- Tiểu tử, khá lắm. - Cố lão cười lớn.
Tần Quyền chật vật lùi ra sau, khóe miệng đã rỉ máu. Hắn một tay ôm ngực, tay kia chuẩn bị rút kiếm.
"Kinh thật." Lăng Phong trợn tròn mắt, đây là giao đấu thuần nội công. Xem ra, tính riêng về nội lực, tu vi của Tần Quyền đã hơn xa Lăng Phong. Cũng dễ hiểu, tên kia từng khoe luyện khí từ khi lọt lòng mẹ, tư chất đã không tệ, lại có bí kíp độc môn, trong khi Phong ca hơn 20 mới bập bẹ nhập môn, đã thế còn chả có hàng xịn nào xài. Người luyện chứ thánh luyện cũng thua.
Lăng Phong tận dụng thời gian giải thích:
- Lão Cố, hắn là nghĩa đệ của ta, là người quen.
- Người quen ta mới đánh. - Cố lão điên tỉnh bơ đáp.
Không chờ Lăng Phong nói thêm, lão ta giơ thủ chưởng đánh lần hai, nhanh đến mức không nhìn thấy bàn tay đâu.
Lần này, khi cánh tay lão đến sát Tần Quyền, đột nhiên một cây côn từ đâu vung ra chặn lại.
"Binh"
Lăng Hổ xuất hiện.
Cố lão điên không hề bị đánh lui, một tay chụp đầu côn của Lăng Hổ, thân người vững như bàn thạch, Lăng Hổ làm cách nào cũng không rút ra được.
Cố lão điên nhìn Lăng Hổ, bỗng cười thành tiếng:
- Ha hả, đệ tử Phật môn lại dùng Vi Đà Côn pháp đi bảo vệ cho một kẻ dùng Quỷ Bộ. Thú vị, thú vị. Lão Bồ Đề Đạt Ma nếu sống dai như ta nhìn thấy chuyện này, chỉ e ngay lập tức hoàn tục.
Lăng Hổ không đáp.
Cố lão nhìn Tần Quyền Lăng Hổ, đột nhiên hỏi:
- Hai ngươi thực sự xem nhau là huynh đệ?
Tần Quyền Lăng Hổ đang lúc huyết khí nhộn nhạo, không thể trả lời. Lăng Phong ở phía sau vội đáp thay:
- Đúng vậy. Bọn ta cắt máu ăn thề cả rồi...
Cố lão nhếch mép:
- Ra vậy. Hy vọng lời thề kia vững bền.
- Lời lão có ý gì? - Lăng Phong không hiểu hỏi.
Cố lão điên đột nhiên ném trả cây côn về phía Lăng Hổ, phủi phủi bụi trên người, lớn tiếng nói:
- Tốt. Hai tiểu tử các ngươi xổ hết tuyệt học ra xem nào. Lão phu muốn kiểm tra xem, hậu bối của mấy cố nhân năm xưa có ra thể thống gì không.
Nghe câu này, Lăng Phong cũng yên tâm chút ít, nói:
- Lão điên, ngươi là lão tiền bối, xem thử cũng không cần mạnh tay quá đi.
Cố lão điên thấp giọng, lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm túc:
- Tiểu tử, lão phu tự biết chừng mực, ngươi tốt nhất đứng yên đó học hỏi.
- Tứ ca, không cần lo cho đệ.
Tần Quyền ho khan, khuôn mặt đỏ bừng, chiến ý bốc lên ngùn ngụt.
Lăng Hổ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Cố lão điên. Hắn biết đây là đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay của mình.
Đang lúc căng thẳng, Cố lão điên đột nhiên dùng Truyền Âm Nhập Mật với Lăng Phong:
"Hai tên nghĩa đệ của ngươi căn cơ rất tốt đấy. Không biết chừng lão phu nhận chúng làm đồ đệ, xem ra có tương lai hơn ngươi nhiều. Hếhế."
Lăng Phong chưng hửng, mặt đỏ cự nự:
"Lão già, đừng quên ta là ân nhân của lão đó?"
"Hê, ngươi vừa lười vừa láo, lão phu nản rồi." Cố lão nói như chửi.
"Tiền hậu bất nhất. Ai mà biết lão có âm mưu gì muốn hại chết ta không?" Lăng Phong bĩu môi.
"Ngươi xứng sao? Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi tạm thời không cần biết lão phu có mục đích gì? Có một ngày ngươi sẽ hiểu ra, dù sao không phải chuyện xấu đối với ngươi là được. Chẳng qua, nếu ngươi cứ dậm chân tại chỗ như bây giờ mà nói, ta cũng chẳng muốn can dự vào nữa, ngươi vĩnh viễn cũng chỉ tầm thường mà thôi."
"Cái đó chưa chắc." Lăng Phong không cho là đúng.
"Tiểu tử, không phục? Haha. Nói cho ngươi một chân lý. Muốn mạnh, một là liều lĩnh, hai là kiên trì. 100 người chỉ có 1 người thành công. Như ngươi bây giờ, ngay bước liều cũng không làm, vậy thì chả có tí cơ hội nào đến cả, suốt đời chỉ lẩn quẩn quanh sinh kế tư dục rồi chết."
"Chết thì đã sao? Ta cũng không hiếm lạ." Lăng Phong vẫn không chịu phục
Kỳ thực lời Cố lão hắn đồng ý sâu sắc. "Không liều không thể làm giàu", "không lỳ không tán được gái" đều là định lý cơ bản, ngay cả sách giáo khoa còn ghi rõ.
"Haha. Lão phu không biết linh hồn ngươi làm cách nào vượt Quỷ Môn sống lại, nhưng ngươi tưởng lần chết tiếp theo sẽ may mắn như vậy sao?"
Lăng Phong tiếp tục trầm mặc.
Chết đi sống lại, xuyên không niết bàn, đều là chuyện ngàn năm có một. Chính mồm đầu trâu mặt ngựa ngày ấy đã nói với hắn như vậy.
Bản thân Lăng Phong không chắc cái "Âm phủ" kia là thật, có khi chỉ do đại não hắn lúc sắp chết tưởng tượng ra. Việc hắn xuyên không, rất có thể chả phải "âm tào địa phủ" nào quản cả, mà là hắn lọt vào một đường hầm không thời gian nào đó.
Nhưng tất cả đều không quan trọng nữa. Quan trọng là hắn đã có cuộc sống mới, được làm lại lần nữa, đã vậy phải làm cho tốt. Nói không xa, mấy tháng nay, suốt ngày chỉ chạy rồi chạy, Phong ca cũng chán tận cổ rồi...
"Hừ." Lăng Phong thở hắt một ngụm trọc khí.
Cố lão điên nhạy cảm đoán ra gì đó, Truyền Âm oang oang:
"Tốt lắm, tư tưởng khai thông rồi đúng không?"
Nói lại, Cố lão điên lúc này đang giao đấu "1vs2" với Tần Quyền Lăng Hổ, nhưng đồng thời lại dùng thần lực Truyền Âm cho Lăng Phong, rất có phong phạm đại cao thủ.
Hai người truyền âm cho nhau, nhoáng cái đã một nén hương thời gian.
Cố lão điên mặt mũi vẫn "trắng hồng tự nhiên" không có lấy một giọt mồ hôi nào. Lão khí định thần nhàn cười ha hả, nội lực thần lực chả có gì là suy giảm. Đã thế, thi thoảng lão còn mở mồm chê bai Tần Quyền Lăng Hổ kém cỏi này nọ, so với thời thanh xuân của lão kém một vạn tám ngàn dặm, khiến hai tên kia tuy sắp chống không nổi vẫn hăng máu đánh tiếp.
Đám Lâm Hàm Uẩn và mấy tên mới đến lục đục kéo nhau vào khách điếm. Bọn họ cũng tự biết thân phận, mặc cho mấy vị "thần thánh" bên ngoài đánh nhau. Thậm chí tiểu nhị còn mang cả ghế ra ngoài, vừa hóng mát, vừa tiện cho anh em bình luận, thiếu điều trải chiếu chồng tiền nữa là chuẩn.
Cố lão điên như phân thành hai, một phân thân đánh nhau, một phân thân chỉ dạy Lăng Phong.
"Ngươi nghe đây. Lực bất đả quyền, quyền bất đả công. Nói cho dễ hiểu, luyện kình lực là thô thiển, luyện quyền cước vẫn thô thiển, chỉ có công lực nội ngoại kết hợp mới thành đỉnh cao."
"Nội lực có thể chia làm ba: Âm nhu - Dương cương - Thái cực. Hai tên bằng hữu này của ngươi, tên cầm côn dùng Dương-cương khí. Tên còn lại, chính là Âm-nhu."
Lăng Phong vỡ lẽ ra.
"Luyện loại nào không quan trọng, trọng điểm là phải kiên trì. Đồng thời tìm được một môn công pháp thích hợp để phát huy nội lực ra. Ngươi nếu nội công theo Âm-nhu, mà ngoại công lại dùng Dương-cương như tên cầm côn kia, thì coi như râu ông này chắp cằm bà kia, chỉ tổ phí phạm."
Biết rõ lão già này không phải lúc nào cũng tử tế như vậy, Lăng Phong bắt thời cơ hỏi:
"Nói như vậy, luyện nội công Thái cực sẽ có lợi nhất?"
"Có thể nói như vậy. Hơn phân nửa công pháp trong thiên hạ đều thuộc Thái cực. Hơn nữa, kể cả ngươi dùng công pháp thuần âm hay thuần dương, nội công Thái cực vẫn phát huy tác dụng, chỉ là hiệu quả sẽ giảm chút ít."
"Vậy cái Cửu Âm kia...?"
Cố lão tỏ ý khen ngợi:
"Hỏi hay lắm. Cửu Âm tâm kinh, nghe tên tưởng như Âm-nhu, kỳ thực lại là Thái cực. Trong người ngươi có sẵn một luồng nội lực kỳ quái. Tuy ta không rõ ràng tên gọi nhưng bản chất tám phần là Thái cực. Ngươi dù luyện thêm Cửu Âm cũng không phải lo lắng chuyện xung khắc nhau."
"Ngay cả lão cũng không biết cụ thể là gì?"
Lăng Phong hơi thất vọng. Hắn rất muốn biết tâm pháp - thần pháp của mình chính xác là gì.
"Dù sao lão phu biến mất 600 năm. 600 năm trôi qua, võ lâm có biết bao biến động chứ? Nhưng ta vẫn có thể khẳng định, nó có liên quan đến Đạo gia?"
"Đạo gia?" Lăng Phong nhíu mày.
Liễu Thanh Nghi từng nói qua. Không chỉ tâm pháp, ngay cả thần pháp của Lăng Phong cũng liên quan đến Đạo gia, nàng ta thậm chí còn nhắc đến Thái Ất Thần công gì đó của Toàn Chân giáo.
"Tối qua khi ta vừa vận khí, chưa đủ một vòng Tiểu Chu Thiên đã cảm giác cả người nóng bức như sắp tẩu hỏa nhập ma. Điều này giải thích thế nào?"
Cố lão thong dong truyền âm đáp:
"Haha, đó là vì ngươi bị mất cân bằng âm dương. Thái cực tối quan trọng chính là sự cân bằng, bởi vậy luyện nội công Thái cực tuy có lợi nhất, nhưng cũng khó khăn nhất. Ta e rằng cách luyện khí bấy lâu của ngươi không chuẩn mực, khiến cho âm dương tích tụ không đều. Lúc ngươi dùng khẩu quyết Cửu Âm, nội lực đột ngột hưng vượng, chênh lệch càng rõ rệt, dĩ nhiên gây cảm giác khó chịu."
"Nói vậy làm sao luyện tiếp?"
"Cái đó ta đã nói rồi, xem ngươi có nhớ không thôi." Cố lão ra vẻ giấu diếm.
"Liều lĩnh và kiên trì?" Lăng Phong ngay lập tức hỏi lại.
Cố lão điên không trực tiếp phản hồi, ngược lại nói bâng quơ:
"Ba người các ngươi nếu ăn ý với nhau, vậy sẽ là một tổ hợp không tệ, không biết chừng..."
Để lửng câu nói, lão xoay mặt tiếp tục giao chiến, từ đó về sau không truyền âm thêm gì khác.
Lời của Cố lão điên không phải tất cả đều mới, nhưng quả thật giúp Lăng Phong lĩnh ngộ thêm không ít. Hắn bèn ngồi luôn xuống đất nhắm mắt tĩnh tọa.
Nói qua một chút, Phong ca hiện tại đang kẹt ở 4 mạch cơ bản Đới-Nhâm-Xung-Đốc trong "Kỳ Kinh Bát Mạch", chỉ còn Âm-Dương Duy-Nghiêu chưa thể đột phá. Nhân sĩ võ lâm hầu hết đều dễ dàng thông 4 mạch đầu như hắn, riêng 4 mạch sau đều phải gia nhập đại môn phái, học thêm bí kỹ mới đả thông được.
Mặt trời dần lên cao.
Lúc này, ở khoảng đất trước Tam Nguyên khách điếm, người ta thấy có một tên thanh niên "chập mạch" đang đả tọa luyện công giữa trời nắng. Ngay gần đó bụi đất ngút trời, có ba thân ảnh đang giao đấu. Một lão già chỉ đứng một chỗ, hai cái bóng còn lại ra ra vào vào, tiếng côn tiếng la tiếng chưởng hỗn loạn.
Nếu là kẻ khác, theo quán tính đảm bảo đều sẽ chúi mũi hôn đất mẹ, khá lắm cũng phải lăn vài vòng. Nhưng Tần Quyền dường như đã tính trước, chân vừa tiếp đất hắn liền lập tức thi triển bộ pháp quỷ dị, thân người búng như lò xo trên đất, nhìn vô cùng khoa trương.
Lăng Phong chưa kịp cười nói gì đã cảm thấy một làn gió nhẹ lướt qua, một bóng người như thiểm điện từ sau lưng vọt ra trước.
Cố lão điên chỉ một nhịp thở đã lao đến đối diện Tần Quyền. Bất ngờ hơn, lão ta một tay quặp ra sau lưng, tay kia hình chưởng năm ngón đánh thẳng về Tần Quyền.
Tất cả đều há hốc mồm.
Anh em lúc đầu tưởng thổ phỉ đến, về sau hóa ra chỗ quen biết, nhưng rồi quen biết lại bất ngờ ra tay với nhau.
- Lão điên, dừng tay. - Lăng Phong hét lên.
Cố lão điên cố ý phớt lờ Lăng Phong.
Tần Quyền không hiểu ra sao, nhưng không còn thời gian cho hắn nghĩ ngợi, đành giơ tay cứng đối cứng.
Lúc ở Triều gia trang, Tần Quyền vẫn chưa gặp qua lão Cố. Đây tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng nhìn thân pháp kia quá đủ để Tần Quyền hiểu tu vi lão già này sâu không thể lường.
"Ùùng"
Một âm thanh trầm đục vang lên, kéo dài như clip quay chậm. Bụi đất xung quanh tạo thành một hình cầu, đầu tiên co lại, sau đó vỡ ra, tạo nên những đợt "sóng" vô hình lan tỏa.
"Hí hí"
Đám ngựa hoảng loạn. Tất cả mọi người có mặt gần đó đều đồng loạt ngã xuống đất, chỉ lác đác vài người trụ được đợt "sóng" kia.
- Tiểu tử, khá lắm. - Cố lão cười lớn.
Tần Quyền chật vật lùi ra sau, khóe miệng đã rỉ máu. Hắn một tay ôm ngực, tay kia chuẩn bị rút kiếm.
"Kinh thật." Lăng Phong trợn tròn mắt, đây là giao đấu thuần nội công. Xem ra, tính riêng về nội lực, tu vi của Tần Quyền đã hơn xa Lăng Phong. Cũng dễ hiểu, tên kia từng khoe luyện khí từ khi lọt lòng mẹ, tư chất đã không tệ, lại có bí kíp độc môn, trong khi Phong ca hơn 20 mới bập bẹ nhập môn, đã thế còn chả có hàng xịn nào xài. Người luyện chứ thánh luyện cũng thua.
Lăng Phong tận dụng thời gian giải thích:
- Lão Cố, hắn là nghĩa đệ của ta, là người quen.
- Người quen ta mới đánh. - Cố lão điên tỉnh bơ đáp.
Không chờ Lăng Phong nói thêm, lão ta giơ thủ chưởng đánh lần hai, nhanh đến mức không nhìn thấy bàn tay đâu.
Lần này, khi cánh tay lão đến sát Tần Quyền, đột nhiên một cây côn từ đâu vung ra chặn lại.
"Binh"
Lăng Hổ xuất hiện.
Cố lão điên không hề bị đánh lui, một tay chụp đầu côn của Lăng Hổ, thân người vững như bàn thạch, Lăng Hổ làm cách nào cũng không rút ra được.
Cố lão điên nhìn Lăng Hổ, bỗng cười thành tiếng:
- Ha hả, đệ tử Phật môn lại dùng Vi Đà Côn pháp đi bảo vệ cho một kẻ dùng Quỷ Bộ. Thú vị, thú vị. Lão Bồ Đề Đạt Ma nếu sống dai như ta nhìn thấy chuyện này, chỉ e ngay lập tức hoàn tục.
Lăng Hổ không đáp.
Cố lão nhìn Tần Quyền Lăng Hổ, đột nhiên hỏi:
- Hai ngươi thực sự xem nhau là huynh đệ?
Tần Quyền Lăng Hổ đang lúc huyết khí nhộn nhạo, không thể trả lời. Lăng Phong ở phía sau vội đáp thay:
- Đúng vậy. Bọn ta cắt máu ăn thề cả rồi...
Cố lão nhếch mép:
- Ra vậy. Hy vọng lời thề kia vững bền.
- Lời lão có ý gì? - Lăng Phong không hiểu hỏi.
Cố lão điên đột nhiên ném trả cây côn về phía Lăng Hổ, phủi phủi bụi trên người, lớn tiếng nói:
- Tốt. Hai tiểu tử các ngươi xổ hết tuyệt học ra xem nào. Lão phu muốn kiểm tra xem, hậu bối của mấy cố nhân năm xưa có ra thể thống gì không.
Nghe câu này, Lăng Phong cũng yên tâm chút ít, nói:
- Lão điên, ngươi là lão tiền bối, xem thử cũng không cần mạnh tay quá đi.
Cố lão điên thấp giọng, lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm túc:
- Tiểu tử, lão phu tự biết chừng mực, ngươi tốt nhất đứng yên đó học hỏi.
- Tứ ca, không cần lo cho đệ.
Tần Quyền ho khan, khuôn mặt đỏ bừng, chiến ý bốc lên ngùn ngụt.
Lăng Hổ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Cố lão điên. Hắn biết đây là đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay của mình.
Đang lúc căng thẳng, Cố lão điên đột nhiên dùng Truyền Âm Nhập Mật với Lăng Phong:
"Hai tên nghĩa đệ của ngươi căn cơ rất tốt đấy. Không biết chừng lão phu nhận chúng làm đồ đệ, xem ra có tương lai hơn ngươi nhiều. Hếhế."
Lăng Phong chưng hửng, mặt đỏ cự nự:
"Lão già, đừng quên ta là ân nhân của lão đó?"
"Hê, ngươi vừa lười vừa láo, lão phu nản rồi." Cố lão nói như chửi.
"Tiền hậu bất nhất. Ai mà biết lão có âm mưu gì muốn hại chết ta không?" Lăng Phong bĩu môi.
"Ngươi xứng sao? Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi tạm thời không cần biết lão phu có mục đích gì? Có một ngày ngươi sẽ hiểu ra, dù sao không phải chuyện xấu đối với ngươi là được. Chẳng qua, nếu ngươi cứ dậm chân tại chỗ như bây giờ mà nói, ta cũng chẳng muốn can dự vào nữa, ngươi vĩnh viễn cũng chỉ tầm thường mà thôi."
"Cái đó chưa chắc." Lăng Phong không cho là đúng.
"Tiểu tử, không phục? Haha. Nói cho ngươi một chân lý. Muốn mạnh, một là liều lĩnh, hai là kiên trì. 100 người chỉ có 1 người thành công. Như ngươi bây giờ, ngay bước liều cũng không làm, vậy thì chả có tí cơ hội nào đến cả, suốt đời chỉ lẩn quẩn quanh sinh kế tư dục rồi chết."
"Chết thì đã sao? Ta cũng không hiếm lạ." Lăng Phong vẫn không chịu phục
Kỳ thực lời Cố lão hắn đồng ý sâu sắc. "Không liều không thể làm giàu", "không lỳ không tán được gái" đều là định lý cơ bản, ngay cả sách giáo khoa còn ghi rõ.
"Haha. Lão phu không biết linh hồn ngươi làm cách nào vượt Quỷ Môn sống lại, nhưng ngươi tưởng lần chết tiếp theo sẽ may mắn như vậy sao?"
Lăng Phong tiếp tục trầm mặc.
Chết đi sống lại, xuyên không niết bàn, đều là chuyện ngàn năm có một. Chính mồm đầu trâu mặt ngựa ngày ấy đã nói với hắn như vậy.
Bản thân Lăng Phong không chắc cái "Âm phủ" kia là thật, có khi chỉ do đại não hắn lúc sắp chết tưởng tượng ra. Việc hắn xuyên không, rất có thể chả phải "âm tào địa phủ" nào quản cả, mà là hắn lọt vào một đường hầm không thời gian nào đó.
Nhưng tất cả đều không quan trọng nữa. Quan trọng là hắn đã có cuộc sống mới, được làm lại lần nữa, đã vậy phải làm cho tốt. Nói không xa, mấy tháng nay, suốt ngày chỉ chạy rồi chạy, Phong ca cũng chán tận cổ rồi...
"Hừ." Lăng Phong thở hắt một ngụm trọc khí.
Cố lão điên nhạy cảm đoán ra gì đó, Truyền Âm oang oang:
"Tốt lắm, tư tưởng khai thông rồi đúng không?"
Nói lại, Cố lão điên lúc này đang giao đấu "1vs2" với Tần Quyền Lăng Hổ, nhưng đồng thời lại dùng thần lực Truyền Âm cho Lăng Phong, rất có phong phạm đại cao thủ.
Hai người truyền âm cho nhau, nhoáng cái đã một nén hương thời gian.
Cố lão điên mặt mũi vẫn "trắng hồng tự nhiên" không có lấy một giọt mồ hôi nào. Lão khí định thần nhàn cười ha hả, nội lực thần lực chả có gì là suy giảm. Đã thế, thi thoảng lão còn mở mồm chê bai Tần Quyền Lăng Hổ kém cỏi này nọ, so với thời thanh xuân của lão kém một vạn tám ngàn dặm, khiến hai tên kia tuy sắp chống không nổi vẫn hăng máu đánh tiếp.
Đám Lâm Hàm Uẩn và mấy tên mới đến lục đục kéo nhau vào khách điếm. Bọn họ cũng tự biết thân phận, mặc cho mấy vị "thần thánh" bên ngoài đánh nhau. Thậm chí tiểu nhị còn mang cả ghế ra ngoài, vừa hóng mát, vừa tiện cho anh em bình luận, thiếu điều trải chiếu chồng tiền nữa là chuẩn.
Cố lão điên như phân thành hai, một phân thân đánh nhau, một phân thân chỉ dạy Lăng Phong.
"Ngươi nghe đây. Lực bất đả quyền, quyền bất đả công. Nói cho dễ hiểu, luyện kình lực là thô thiển, luyện quyền cước vẫn thô thiển, chỉ có công lực nội ngoại kết hợp mới thành đỉnh cao."
"Nội lực có thể chia làm ba: Âm nhu - Dương cương - Thái cực. Hai tên bằng hữu này của ngươi, tên cầm côn dùng Dương-cương khí. Tên còn lại, chính là Âm-nhu."
Lăng Phong vỡ lẽ ra.
"Luyện loại nào không quan trọng, trọng điểm là phải kiên trì. Đồng thời tìm được một môn công pháp thích hợp để phát huy nội lực ra. Ngươi nếu nội công theo Âm-nhu, mà ngoại công lại dùng Dương-cương như tên cầm côn kia, thì coi như râu ông này chắp cằm bà kia, chỉ tổ phí phạm."
Biết rõ lão già này không phải lúc nào cũng tử tế như vậy, Lăng Phong bắt thời cơ hỏi:
"Nói như vậy, luyện nội công Thái cực sẽ có lợi nhất?"
"Có thể nói như vậy. Hơn phân nửa công pháp trong thiên hạ đều thuộc Thái cực. Hơn nữa, kể cả ngươi dùng công pháp thuần âm hay thuần dương, nội công Thái cực vẫn phát huy tác dụng, chỉ là hiệu quả sẽ giảm chút ít."
"Vậy cái Cửu Âm kia...?"
Cố lão tỏ ý khen ngợi:
"Hỏi hay lắm. Cửu Âm tâm kinh, nghe tên tưởng như Âm-nhu, kỳ thực lại là Thái cực. Trong người ngươi có sẵn một luồng nội lực kỳ quái. Tuy ta không rõ ràng tên gọi nhưng bản chất tám phần là Thái cực. Ngươi dù luyện thêm Cửu Âm cũng không phải lo lắng chuyện xung khắc nhau."
"Ngay cả lão cũng không biết cụ thể là gì?"
Lăng Phong hơi thất vọng. Hắn rất muốn biết tâm pháp - thần pháp của mình chính xác là gì.
"Dù sao lão phu biến mất 600 năm. 600 năm trôi qua, võ lâm có biết bao biến động chứ? Nhưng ta vẫn có thể khẳng định, nó có liên quan đến Đạo gia?"
"Đạo gia?" Lăng Phong nhíu mày.
Liễu Thanh Nghi từng nói qua. Không chỉ tâm pháp, ngay cả thần pháp của Lăng Phong cũng liên quan đến Đạo gia, nàng ta thậm chí còn nhắc đến Thái Ất Thần công gì đó của Toàn Chân giáo.
"Tối qua khi ta vừa vận khí, chưa đủ một vòng Tiểu Chu Thiên đã cảm giác cả người nóng bức như sắp tẩu hỏa nhập ma. Điều này giải thích thế nào?"
Cố lão thong dong truyền âm đáp:
"Haha, đó là vì ngươi bị mất cân bằng âm dương. Thái cực tối quan trọng chính là sự cân bằng, bởi vậy luyện nội công Thái cực tuy có lợi nhất, nhưng cũng khó khăn nhất. Ta e rằng cách luyện khí bấy lâu của ngươi không chuẩn mực, khiến cho âm dương tích tụ không đều. Lúc ngươi dùng khẩu quyết Cửu Âm, nội lực đột ngột hưng vượng, chênh lệch càng rõ rệt, dĩ nhiên gây cảm giác khó chịu."
"Nói vậy làm sao luyện tiếp?"
"Cái đó ta đã nói rồi, xem ngươi có nhớ không thôi." Cố lão ra vẻ giấu diếm.
"Liều lĩnh và kiên trì?" Lăng Phong ngay lập tức hỏi lại.
Cố lão điên không trực tiếp phản hồi, ngược lại nói bâng quơ:
"Ba người các ngươi nếu ăn ý với nhau, vậy sẽ là một tổ hợp không tệ, không biết chừng..."
Để lửng câu nói, lão xoay mặt tiếp tục giao chiến, từ đó về sau không truyền âm thêm gì khác.
Lời của Cố lão điên không phải tất cả đều mới, nhưng quả thật giúp Lăng Phong lĩnh ngộ thêm không ít. Hắn bèn ngồi luôn xuống đất nhắm mắt tĩnh tọa.
Nói qua một chút, Phong ca hiện tại đang kẹt ở 4 mạch cơ bản Đới-Nhâm-Xung-Đốc trong "Kỳ Kinh Bát Mạch", chỉ còn Âm-Dương Duy-Nghiêu chưa thể đột phá. Nhân sĩ võ lâm hầu hết đều dễ dàng thông 4 mạch đầu như hắn, riêng 4 mạch sau đều phải gia nhập đại môn phái, học thêm bí kỹ mới đả thông được.
Mặt trời dần lên cao.
Lúc này, ở khoảng đất trước Tam Nguyên khách điếm, người ta thấy có một tên thanh niên "chập mạch" đang đả tọa luyện công giữa trời nắng. Ngay gần đó bụi đất ngút trời, có ba thân ảnh đang giao đấu. Một lão già chỉ đứng một chỗ, hai cái bóng còn lại ra ra vào vào, tiếng côn tiếng la tiếng chưởng hỗn loạn.
Bình luận facebook